Manh đăng
-
Chương 23:
Chương 24
Ôn Hỏa cảm thấy Hàn Bạch Lộ có chút không bình thường, nhưng cái cách nói năng không mạch lạc này giống hệt như cô ta không ổn, chẳng lẽ Thẩm Thành quá biến thái đã khiến cô ta phát điên rồi sao?
Cô tắt điện thoại, cũng đã kết thúc việc học tập của một ngày, mở tủ ra chọn một chiếc váy.
Thay váy, trang điểm, Ôn Hỏa nhìn mình đứng trước gương, trong lòng chợt nghĩ ra một vấn đề, liệu Thẩm Thành có thật sự thích cô không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thành kết hôn với Hàn Bạch Lộ, còn cùng cô ấy sinh con, nhưng Hàn Bạch Lộ vẫn muốn ly hôn với anh, điều đó có nghĩa là cô ấy không thể cảm nhận được một chút cảm xúc nào ở Thẩm Thành. Còn cô cũng chỉ là một tình nhân không thể xuất hiện ngoài sáng của Thẩm Thành, ngay cả Hàn Bạch Lộ cũng không bằng, vậy thì anh sẽ thích cô sao?
Trong một khoảnh khắc, Ôn Hỏa cảm thấy cô không phải là người điều khiển trò chơi này.
Đột nhiên cô cảm thấy sởn tóc gáy.
Lúc này Ngô Quá gửi cho cô một tin nhắn, gần đây Dương Dẫn Lâu đã xuất hiện nhiều hơn, hẳn là ông ấy đã bắt đầu quan tâm tới cái chết của Quan Tâm Lôi, vậy thì nhất định có thể hẹn nói chuyện với mẹ của ông ấy.
Ở bên cạnh Thẩm Thành có quá nhiều điều bất trắc, Ôn Hỏa cũng không thích cảm giác tự cho mình là người có quyền nắm giữ mọi chuyện.
Ba từ “tự cho mình” thật sự rất đáng sợ, nó sẽ làm ảnh hưởng rất nhiều tới sức phán đoán của cô.
Cô nghĩ tới đó, ngồi xuống, gửi cho Thẩm Thành một tin nhắn WeChat: "Thầy Thẩm."
Nửa tiếng sau Thẩm Thành mới nhắn tin trả lời: "Nói."
Ôn Hỏa suy nghĩ một chút, không có nói rõ mục đích, trực tiếp gửi cho anh một tin nhắn: "Tôi muốn ăn cá."
"Gì?"
“Tôi nhảy cho anh xem, anh sẽ mua cá cho tôi chứ? Anh mua lúc trước, tôi không biết mua ở đâu."
"Tôi không muốn xem em nhảy."
"Nhảy thoát y."
"Vậy thì tôi lại càng ko muốn xem."
"Ồ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Còn gì nữa không?"
"Không còn."
Thẩm Thành cũng không hề nhắn tin trả lời lại.
Ôn Hỏa để điện thoại sang một bên, lại nhìn mình trong gương, cô phải tìm cách để Thẩm Thành nhìn thấy mình như thế này, nếu anh nhìn thấy hẳn là sẽ muốn.
Đang suy nghĩ, cô kéo dây áo xuống, để lộ nửa vai, hai tay ôm vào ngực, người nghiêng sang một bên, để lộ xương quai xanh rồi chụp ảnh. Sau khi chụp xong, bản thân cảm thấy vẫn chưa đủ mời gọi, chụp lại, lần này cô kéo áo ngực xuống, khiến ý tứ mời gọi lại càng thêm rõ ràng.
Chụp xong, liền gửi qua.
Thẩm Thành nhìn bức ảnh cô gửi tới, không có phản ứng gì, tắt điện thoại, rồi đặt sang một bên.
Ôn Hỏa chờ tin nhắn của anh, bấm vào bức ảnh xem lại, đây đã là bức ảnh táo bạo nhất của cô, cô không tin Thẩm Thành không có phản ứng, căn bản anh cũng không chịu nổi sự trêu chọc của cô.
Thẩm Thành thản nhiên nhấp chuột, màn hình máy tính sáng lên, nhưng anh cũng không có việc gì phải làm, nhìn chằm chằm màn hình trống trải một hồi, sau đó lại cầm điện thoại lên, gõ một dòng, xóa đi rồi mới gửi đi.
Ngón tay Ôn Hỏa gõ ở trên màn hình, chờ tin nhắn của anh.
Điện thoại của Thẩm Thành ở ngay trước mặt anh, anh khoanh tay chống cằm nhìn màn hình đen kịt, bấm vào xem, hình ảnh Ôn Hỏa vừa gửi lại hiện ra trước mắt, không hề thao tác, màn hình lại đen đi, anh lại nhấp vào… Cứ lặp đi lặp lại như thế.
Ôn Hỏa không đợi được tin nhắn trả lời của Thẩm Thành, cho rằng mình không đủ sức hút, gửi cho anh một tin nhắn thoại: "Thầy Thẩm, Hỏa Hỏa muốn ăn cá."
Thẩm Thành bấm vào tin nhắn thoại kia, Ôn Hỏa cố ý đè giọng xuống thật thấp, cảm giác như có một chút làm nũng. Cô đang cố ý làm nũng.
Cô lại gửi tiếp: "Nếu không thì thầy Thẩm nói cho em biết nhà hàng đó ở đâu, em qua đó mua rồi tới tìm anh nha?”
Màn hình sáng lên, Thẩm Thành nhìn thấy tin nhắn này của Ôn Hỏa, cố ý đợi hơn mười phút sau mới trả lời: "Không cần."
Ôn Hỏa cảm thấy Thẩm Thành hôm nay có chút khác thường. Cô chợt nghĩ đến việc Thu Minh Vận đoán anh có đi dự liên hoan phim hay không, theo vô thức liền hỏi: "Thầy Thẩm cảm thấy mệt mỏi khi phải chơi đùa với em, muốn quay về với gia đình sao?"
Thẩm Thành không trả lời.
Ôn Hỏa đợi mãi không thấy anh trả lời lại, cô cởi váy ra. Dù sao cũng không phải cô rất muốn nhảy, có ai muốn lấy lòng một tên đàn ông đã lớn tuổi rồi chứ? Chỉ là vừa lúc thôi.
*
Ôn Hỏa lại vùi mình ở trong phòng nghiên cứu tới tận nửa đêm, mãi khi cảm thấy cổ bắt đầu đau nhức mới rời đi.
Trên đường trở về ký túc xá, cô bấm vào tin nhắn nhắn với Thẩm Thành, nhưng Thẩm Thành vẫn chưa trả lời lại, vậy có nghĩa là anh muốn cùng với Hàn Bạch Lộ tới tham gia liên hoan phim.
Hàn Bạch Lộ chỉ gửi cho cô một tin nhắn, thúc giục cô quyến rũ Thẩm Thành, có nghĩa là mối quan hệ của họ có thể sẽ dần ấm lên, mà Thẩm Thành không trả lời câu hỏi của cô, có nghĩa là anh thực sự nghĩ đến việc tái hợp với Hàn Bạch Lộ.
Nếu anh quay lại với Hàn Bạch Lộ, thì cô là gì? Đến lúc đó cô sẽ trở thành một kẻ xấu, không những không kiếm được tiền còn phải mang cái danh kẻ thứ ba.
Nghĩ vậy, cô cảm thấy mình không thể để Thẩm Thành đi cùng Hàn Bạch Lộ đến liên hoan phim.
Cô gọi cho Thẩm Thành, lúc này vẫn đang bàn chuyện công việc, trực tiếp tắt máy.
Đã bị cúp điện thoại, Ôn Hỏa lại càng thêm khó chịu, có chút sợ hãi nếu như chuyện mà cô nghĩ thật sự xảy ra. Thẩm Thành và Hàn Bạch Lộ có thể hòa giải, nhưng không phải lúc cô đang hợp tác với Hàn Bạch Lộ. Ngay sau khi hai người họ quay lại, Hàn Bạch Lộ sẽ bán đứng cô, khi đó với tính cách tính toán chi li của Thẩm Thành, cô nhất định sẽ không được ăn quả ngọt, nhất định anh sẽ không cho cô tiền, vậy nếu như cô đã không nhận được tiền, cô đã phải tốn rất nhiều thời gian và tâm sức, không phải đã làm một việc vô nghĩa rồi sao?
Ôn Hỏa bước đi thật nhanh, quay trở lại phòng ngủ thay cái váy kia vào.
Cô gửi cho Thẩm Thành một tin nhắn WeChat: "Thầy Thẩm, em sẽ ở Phạm Duyệt đợi anh."
Thẩm Thành xem tin nhắn, nhưng không trả lời.
Đối tác thấy anh thường xuyên nhìn vào điện thoại, nghĩ anh đang vội nên hỏi anh: "Thầy Thẩm còn có hẹn sao?"
"Con cún của tôi nuôi có giun trong bụng. Tối nay tôi định tẩy giun cho nó."
"Thầy Thẩm có nuôi chó."
"Ừm."
"Ngài nuôi giống chó gì vậy?"
Thẩm Thành không trả lời.
Đối tác cũng không tiếp tục hỏi, đề tài nói chuyện lại quay về đúng quỹ đạo của nó.
Nói về công việc trong lúc giải trí, thời gian sẽ rất nhanh, còn chưa kịp nhận ra thì nửa đêm đã trôi qua, tới lúc kết thúc hơn hai giờ sáng. Thẩm Thành tạm biệt một số tiền bối, thay vì đến Phạm Duyệt 108, anh liền quay về nhà. Mấy tiếng trước, bác sĩ có nói với anh Y Y bị sốt nhẹ.
Bảo mẫu đứng ở một bên xin lỗi nói: "Thật sự xin lỗi, thầy Thẩm, là tôi không chăm sóc tốt cho Y Y."
Thẩm Thành sờ mặt của Y Y, đắp chăn cho con xong, rồi mới đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi chuyện: "Hôm nay Y Y học mấy lớp?"
Bảo mẫu kể lại: "Đã học lớp tiếng Pháp, chơi piano, chơi Sudoku trong một giờ và xem hai phim hoạt hình đoạt giải Oscar."
Thẩm Thành đi tới phòng giặt ủi, lấy bộ quần áo đã mặc trong ngày từ chiếc máy giặt đặc biệt của Y Y ra, mở ra, kiểm tra trên cổ tay áo thấy có vết bút nước, nói: "Không có lớp học bơi, không có lớp học vẽ, vậy sao quần áo này lại bị bẩn?"
Bảo mẫu trở nên luống cuống.
Thẩm Thành xoay người lại, đi tới phòng bảo mẫu, thấy những dự án do phòng làm việc của anh xử lý, ném tới trước mặt cô ta: “Bác sĩ nói, gần đây tình trạng của Y Y không được tốt, đại khái là bởi vì không được ngủ trưa."
Vai bảo mẫu bắt đầu run lên.
"Vì sao lại không ngủ trưa? Bởi vì người vốn phải dỗ con bé ngủ, đang đọc trộm dự án của tôi."
Nước miếng trong miệng bảo mẫu trở nên nhớp nháp, mắt không biết phải nhìn vào đâu.
Thẩm Thành còn nói: "Cô không những không dỗ con bé ngủ, còn đưa màu nước cho nó, để nó tự chơi một mình, kết quả trong lúc không chú ý đã để con bé chạy vào trong vườn hoa, quần áo bị ướt, cho nên mới phát sốt."
Bảo mẫu cúi người xuống thật thấp, xin lỗi Thẩm Thành: "Xin lỗi ... Thầy Thẩm… Tôi xin lỗi..."
Thẩm Thành không thích người tự cho mình là thông minh: "Cho dù cô có xem bao nhiêu dự án của tôi, cũng chỉ có thể làm bảo mẫu. Để có thể làm việc chung với tôi cánh cửa này rất cao, cô với không tới."
Bảo mẫu vốn là người thông minh, nhưng một nước cờ này đã khiến bản thân mình rơi vào ngõ cụt, không cách nào có thể cứu vãn.
Thẩm Thành có thể cho phép những người bên cạnh mình làm chuyện khác sau lưng mình, chỉ cần có chừng mực. Mặc dù bảo mẫu thường xuyên có những động tác nhỏ thể hiện sự bất an, nhưng vì cô ta vẫn hết sức cẩn trọng khi chăm sóc Y Y. Thẩm Thành luôn nhắm một mắt và một mắt nhắm.
Nhưng lần này cô ta đã chạm vào điểm mấu chốt của Thẩm Thành, cho nên Thẩm Thành không thể giữ người này lại được nữa.
Thẩm Thành ở nhà một đêm, không rời đi cho đến ngày hôm sau thư ký dẫn theo một bảo mẫu mới tới, lúc này anh mới rời đi.
*
Phạm Duyệt 108, căn hộ của Thẩm Thành.
Ôn Hỏa đợi Thẩm Thành cả đêm nhưng anh không đến, nửa đêm cô nhìn tin nhắn mình gửi cho anh, anh cũng không trả lời, cô không biết tại sao lại xảy ra đột ngột như vậy, thật sự là anh muốn quay về với gia đình của mình sao?
Cô sửa sang lại quần áo của mình, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Thẩm Thành mở cửa đi vào, trên tay cầm hai cái túi giấy, trên túi giấy là một con cá nét đen, chính là logo của túi bao bì lẩu cá.
Ôn Hỏa cứ như vậy nhìn anh.
Thẩm Thành xách túi tới bàn, lấy hai bộ đồ ăn từ phòng bếp đặt lên, rồi mang đồ ăn ra, ngẩng đầu nhìn cô: "Còn đứng đó làm gì?"
Ôn Hỏa vẫn không nhúc nhích, cô đợi anh cả đêm, có chút ủy khuất, cô không muốn động đậy.
Thẩm Thành mang cá tới cho cô đặt vào đĩa: "Em không muốn ăn sao?"
Ôn Hỏa vẫn bất động đứng đó: "Là anh không đúng với tôi?"
Thẩm Thành để đũa cho cô, chống tay lên mép bàn, nhìn sang: "Em nghĩ thế nào?"
Ôn Hỏa nói: "Tôi cảm thấy là anh."
Thẩm Thành hỏi cô: "Vậy tại sao tôi vẫn mua cá cho em?"
Ôn Hỏa không biết: "Đúng vậy, tại sao?"
Thẩm Thành không thấy cô không đi tới, liền dẫn cô ngồi vào bàn rồi nói: "Bởi vì em muốn ăn."
Ôn Hỏa mím môi.
Khi hai người vẫn đang im lặng, điện thoại của Thẩm Thành vang lên, anh nhận máy, loa rất lớn, giọng thư ký truyền đến: "Thầy Thẩm, anh cả đêm chưa ngủ, công việc của buổi sáng tôi dời sang buổi chiều?"
Anh đã làm việc cả đêm?
Ôn Hỏa nhíu mày.
Thẩm Thành nhẹ giọng trả lời, cúp điện thoại, đưa cái nĩa cho Ôn Hỏa.
Ôn Hỏa cầm nĩa nói: “Cả đêm tôi nhắn tin cho anh, ít ra anh cũng phải trả lời lại cho tôi biết, như vậy tôi sẽ không chờ anh nữa."
"Tôi đã tắt WeChat, những tin nhắn phía sau của em cũng không đọc được."
“Tại sao?"
"Bởi vì tôi có việc, những tin nhắn em gửi tới ảnh hưởng tới tôi rất nhiều."
Ôn Hỏa biết rõ còn cố ý hỏi: "Sao lại ảnh hưởng đến anh?"
Thẩm Thành mở điện thoại cho cô xem bức ảnh gợi tình mà cô gửi cho anh: "Em dụ dỗ tôi như vậy, em nói xem tôi phải làm việc như thế nào?"
Ôn Hỏa nhỏ giọng than thở: "Vậy thì anh cũng phải nói với tôi, tôi vẫn luôn chờ anh, chờ anh, tôi còn nghĩ anh muốn quay về với gia đình, còn tưởng rằng anh sẽ đưa Hàn Bạch Lộ đi liên hoan phim. Tôi còn cho rằng anh không cần tôi nữa…”
"Không thoải mái?"
Ôn Hỏa gật đầu: "Tôi nhảy thoát y anh không muốn xem, thì nhất định là không còn cảm giác với tôi, đó không phải là không cần tôi nữa sao?"
Thẩm Thành hỏi cô: "Trước đây không phải em rất lỗ mãng, nhất định phải rời khỏi tôi sao?"
Ôn Hỏa lau nước mắt trên người anh: "Đó chỉ là lời nói ra trong lúc tức giận, khó khăn lắm tôi mới quyến rũ được anh vào tay mình, vì sao tôi lại phải rời khỏi anh?"
Thẩm Thành nói ra điều mấu chốt: "Em đã yêu tôi, Ôn Hỏa."
Ôn Hỏa rất thông minh: "Còn anh thì sao? Làm việc cả đêm, anh vẫn mua cá cho tôi. Có phải là anh yêu tôi muốn chết không, thầy Thẩm."
Thẩm Thành không trả lời cô, mà nói: "Tôi sẽ đi dự liên hoan phim với Hàn Bạch Lộ."
Vẻ mặt không chê vào đâu được của Ôn Hỏa bị xé toạc, nhưng rất nhanh cô đã kịp thời ngụy trang, cô nói: "Nếu tôi không muốn thì sao? Nếu tôi không muốn anh đi cùng cô ấy thì sao?"
Thẩm Thành buông cô ra: "Vậy thì em phải cho tôi một lý do."
Ôn Hỏa chăm chú nhìn anh, anh quyết tâm phải để cô nói ra chuyện yêu mình.
"Suy nghĩ cẩn thận một chút, tại sao em không muốn tôi đưa cô ấy đi liên hoan phim."
"Không có lý do."
"Tốt lắm, tôi không chỉ đưa cô ấy đi cùng, mà còn đưa cô ấy đi trên thảm đỏ, từ đầu đến cuối."
“Tùy anh!"
Thẩm Thành để Ôn Hỏa đợi cả một đêm, Ôn Hỏa dù có bình tĩnh đến đâu cũng sẽ khó chịu, anh cũng không vội.
Ôn Hỏa suy nghĩ một chút, đi tới, kéo quần áo của anh: "Thầy Thẩm, tôi nhảy cho anh xem được không? Anh đừng đưa cô ấy đến đó được không?"
Thẩm Thành nói với cô: "Cô ấy là vợ tôi."
Giọng Ôn Hỏa rất nhỏ: "Vậy thì tôi là gì?"
"Tôi đã nói, em nói cho tôi biết, vì sao tôi không thể đưa cô ấy tới đó, em phải cho tôi một lý do chính đáng."
Sau cả một đêm suy nghĩ không ngừng, đầu Ôn Hỏa có chút chậm chạp, khẽ kêu lên: "Bởi vì anh là người đàn ông của tôi! Cho nên tôi không muốn để anh đưa cô ấy đi, tôi sẽ không đồng ý!"
Thẩm Thành hài lòng đưa tay về phía cô: "Lại đây."
Ôn Hỏa đưa tay, bị anh kéo lại gần rồi ngồi xuống đùi anh.
Thẩm Thành đưa tay ôm eo cô: "Còn gì nữa?"
Giọng nói của Ôn Hỏa hạ xuống: "Em thích anh, em không muốn anh đem người phụ nữ khác xuất hiện trước mặt mọi người, em sẽ để ý, em chính là ích kỷ như vậy, em không quan tâm anh có phải là chồng hợp pháp của người khác hay không."
Thẩm Thành không định đưa Hàn Bạch Lộ đến liên hoan phim: "Vậy anh đưa em đến đó, được không?"
Ôn Hỏa sửng sốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook