Manh đăng
Chương 17:


Chương 18

Sau khi đi ra khỏi nhà hàng An Man, Đường Quân Ân liếc nhìn con thỏ trắng nhỏ phía sau Thẩm Thành, hỏi anh: "Như thế nào? Có muốn cùng đi ra ngoài uống một chút không? Hay là cậu có việc? Cần phải xử lý trước?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, tài xế lái xe tới.

Thẩm Thành nói: "Tạm biệt."

Đường Quân Ân cười: "Đồ chó."

Thẩm Thành mở cửa xe, lên xe trước.

Ôn Hỏa vẫn còn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, bộ trang phục trễ vai của cô bị Thẩm Thành kéo lên che mất phần xương quai xanh.

Thẩm Thành mở cửa xe: "Còn chờ gì nữa?"

Ôn Hỏa vẫn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, Thẩm Thành quả thật là một nhân vật mà cô không thể nào đấu lại được, thậm chí anh còn biết cô ở nhà hàng An Man. Cho nên anh mới có thể cho phép cô tới tham gia vào chuyện lần này.

Vài ngày trước, cô đã đạt được hợp tác mới với Hàn Bạch Lộ, lúc này việc quyến rũ Thẩm Thành biến thành mục tiêu thứ hai, còn cô phải nghĩ cách giúp cô ta có được tiền từ chỗ Thẩm Thành mới là mục tiêu thứ nhất. Đổi lại, Hàn Bạch Lộ sẽ chia cho cô 12% số tiền cô ta nhận được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vì vậy, cô đã thay đổi chiến lược của mình và quyết định nói nhiều lời ngọt ngào hơn cho Thẩm Thành, chỉ cần làm theo mấy chiêu trò của anh để làm cho anh thoải mái, khiến anh không thể bỏ cô.

Đó là lý do tại sao cô cố tình giấu cà vạt của anh, chỉ vì muốn dùng nó để gặp anh.

Ai biết được rằng Thẩm Thành còn mưu mô hơn cô, lợi dụng cô để giải quyết vấn đề của anh, cũng khiến cho cô gặp phải rắc rối không thể thoát ra được —---- Anh giúp cô vào được công nghiệp Quốc Thông.


Công nghiệp Quốc Thông là một tập đoàn công nghiệp hàng đầu trong nước, từ nghiên cứu và phát triển đến sản xuất, kinh doanh và dịch vụ, từ lâu, tập đoàn này đã có một chuỗi công nghiệp hoàn chỉnh và phát triển. Sản phẩm và tài sản kinh doanh cũng không chỉ giới hạn trong công nghiệp nhẹ hay công nghiệp nặng, khai thác dầu mỏ và khoáng sản, đồng thời còn phát triển công nghệ cao trong quốc phòng.

Đương nhiên Ôn Hỏa có thể tham gia vào đây, nhưng nếu chỉ dựa vào một mình cô, vậy thì cô sẽ mất một khoảng thời gian dài chỉ làm các công việc vặt, ít có cơ hội học hỏi.

Cô không tin Thần Thành coi trọng mình, ngược lại cô có thể cảm giác được anh còn có âm mưu khác, chẳng lẽ anh đã biết chuyện cô hợp tác với Hàn Bạch Lộ?

Không thể nào.

Cô không gặp Hàn Bạch Lộ, không lưu số điện thoại, trong khoảng thời gian hợp tác số lần liên lạc cũng chỉ có vài lần, quỹ đạo cuộc sống của hai người hoàn toàn khác nhau…

Thẩm Thành sốt ruột: "Lên xe."

Ôn Hỏa: "Vì sao anh lại muốn giúp tôi tham gia vào công nghiệp Quốc Thông? Anh muốn tôi giúp anh ăn cắp thông tin của bọn họ?"

Thẩm Thành liếc mắt qua nhìn cô: "Em có thể ăn cắp được thông tin gì cho tôi?"

Ôn Hỏa không biết: "Vậy thì tại sao?"

"Không phải em vẫn luôn trách tôi vì đã làm hỏng cơ hội đến Cambridge của mình sao?"

Hóa ra là như vậy sao? Ôn Hỏa đã nghĩ ra rất nhiều nguyên nhân, nhưng lại không nghĩ tới Thẩm Thành lại muốn bù lại... Nếu nói như vậy thì hành vi kia của anh cũng có thể hiểu được. Vậy thì cô cũng không thể bỏ qua chuyện này được: "Vậy anh thừa nhận chuyện lúc trước tôi không thể tới học ở Cambridge là do bản thân đứng ở giữa gây khó dễ?"

Thẩm Thành thấy cô nhất định muốn anh phải nhận lỗi chuyện này, nói: "Ừm, là tôi."

Ôn Hỏa nheo mắt lại: "Đồ hèn hạ!"

"Em có dám lớn tiếng nói lại lần nữa không."


Ôn Hỏa lớn tiếng nói: "Tôi không dám!"

Thẩm Thành đứng bên cạnh xe nhìn cô, cô rất đẹp, vẻ đẹp trong sáng thuần khiết, nhưng sau khi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, vẫn có thể tưởng tượng tới khi cô mặc bộ quần áo gợi cảm kia có bao nhiêu nóng bỏng.

Nói cách khác, cô thực sự là một cô gái sẽ làm cho mọi người có thể tưởng tượng vô hạn.

Anh xuống xe, nắm tay cô đi rồi về phía cửa xe: "Nếu em đến Cambridge, tôi sẽ phải làm sao bây giờ? Để em lén chạy mất? Tôi có thể cho em đi mới là lạ."

Ôn Hỏa cứ như vậy mà bị anh kéo đi có chút không tình nguyện: "Thầy Thẩm, anh nói ra những lời này quả thực rất thâm tình, nhưng anh cũng đã kết hôn rồi, anh đã có vợ rồi."

"Biết tôi kết hôn rồi em vẫn còn quyến rũ tôi."

"Vậy thì anh không cần phải chấp nhận. Người đàn ông nào cũng sẽ gặp phải loại cám dỗ này, tại sao những người khác lại có thể giữ vững? Vậy mà thầy Thẩm lại không được."

"Tôi không được mỗi khi em kêu lớn tiếng như vậy."

"Tôi chỉ muốn cho anh chút mặt mũi thôi."

“Phải không?"

"Dù sao anh cũng là một nhân vật có tiếng tăm, nếu như anh không thể khiến cho một người phụ nữ đạt tới cao trào, ít nhiều cũng sẽ rất mất mặt. Tôi cũng vì chuyện mặt mũi của anh, cho dù không có cảm giác cũng phải khiến bản thân mình có phản ứng."

Thẩm Thành dừng lại.

Ôn Hỏa không biết nguy hiểm: "Thầy Thẩm tại sao không rời đi? Có phải là vì anh quá già không đi lại được không?"


Thẩm Thành quay lại, nghiêm túc hỏi cô: "Em không muốn xuống giường sao?"

Ôn Hỏa còn không thể giận dỗi tí sao? Dựa vào cái gì mà anh muốn quấy nhiễu thì lập tức quấy nhiễu? Cô đồng ý với Hàn Bạch Lộ quyến rũ anh là vì kiếm tiền, cũng không nói bản thân mình còn phải chịu tổn thất. Đó là Cambridge, cô đã mất quá nhiều, một công nghiệp Quốc Thông làm sao bù đắp đủ!

Cô nhỏ giọng than thở: “Dù sao thì anh muốn tôi đi theo anh chính là muốn khiến tôi không xuống giường được, tôi có tổn thất hay không thì anh cũng đều sẽ không có tôi xuống được giường, vì sao tôi lại không thể nói cho thoải mái? Tôi vẫn còn muốn nói tiếp.

Thẩm Thành hít sâu một hơi: "Em cho rằng tôi không nghe thấy gì sao?"

Ôn Hỏa lộ ra vẻ khó hiểu: "Không phải sao? Ba tôi nói đàn ông khi bước qua tuổi 30, tất cả các chức năng của cơ thể đều suy giảm. Anh năm nay 32 tuổi, tai không hoạt động tốt là chuyện bình thường."

Trên mặt Thẩm Thành chuyển thành tức giận: "Ôn Hỏa!"

Ôn Hỏa thấy anh tức giận thì cũng rất vui vẻ: "Đây! Thầy Thẩm muốn bảo tôi làm gì?"

Thẩm Thành buông tay cô ra, tự mình lên xe.

Xe phóng đi, Ôn Hỏa tránh sang một bên, ngồi xổm xuống, đưa tay chống cằm, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt, trong lòng thầm đếm.

Đếm đến hai trăm, cô lấy điện thoại di động ra và gửi cho Thẩm Thành một tin nhắn WeChat.

"Thầy Thẩm, em sai rồi."

Xe của Thẩm Thành mới lái ra khỏi bãi đậu xe, dừng lại bên đường, lúc này anh mới bình tĩnh xem tin nhắn của Ôn Hỏa, nhưng cũng không trả lời cô.

Ôn Hỏa không đợi anh trở về, nhưng cô biết anh nhất định sẽ đọc được, cô lại gửi thêm một tin nhắn tới: "Lần đầu tiên nhìn anh, em đã cảm thấy anh rất đẹp trai. Tới lần thứ hai gặp anh đã muốn ngủ với anh. Anh tuyệt đối không già, hơn nữa mỗi lần đều có thể khiến em lên đỉnh."

Thẩm Thành biết cô đang nói dối, nhưng anh không thể không thừa nhận, lời nói dối này sẽ luôn khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Ôn Hỏa liên tiếp gửi tới hai tin nhắn, nhưng Thẩm Thành không trả lời lại, cô cũng biết anh sẽ không quay lại, nói: “Thầy Thẩm, em muốn mình không xuống được giường."

Thẩm Thành đọc tới đây, mặt mày thoáng thả lỏng, chỉ là một chút, anh cảm thấy sẽ không ai có thể nhận thấy được. Lái xe thật sự không để ý, nhưng anh cũng cảm nhận được bầu không khí thoải mái, có nghĩa là giờ phút này Thẩm Thành rất thả lòng.


“Quay lại."

“Được."

Xe của Thẩm Thành quay trở lại, dừng lại trước mặt Ôn Hỏa, anh mở cửa kính xe, nhìn cô.

Ôn Hỏa vẫn ngồi xổm trên mặt đất nhìn anh.

"Còn không lên xe, chờ cái gì?"

Ôn Hỏa nói: "Chân của tôi tê rần rồi."

Một cảm giác bất lực thoáng qua trên mặt Thẩm Thành, anh xuống xe, bế Ôn Hỏa vào bên trong xe.

Ôn Hỏa không quên khen ngợi anh: "Oa, thầy Thẩm giỏi quá, càng già lại càng dẻo dai, một người như tôi lại có thể dễ dàng bế lên như vậy."

Thẩm Thành ném cô lên ghế sau, đè lên người cô, véo mặt cô, siết chặt cằm của cô: "Em cứ tiếp tục ầm ĩ đi, đợi lát nữa tôi sẽ làm em phát khóc."

Ôn Hỏa có chút lúng túng: "Hay là làm qua loa một lần đi? Đừng làm em không xuống được giường, ngày mai em còn muốn tới tham gia lớp học của anh."

"Em thật sự muốn tới nghe tôi giảng sao?"

Ôn Hỏa cũng không thật sự muốn: "Ừm, em rất muốn nghe."

"Vậy tôi sẽ để cho em một chỗ, em muốn lấy gì để trao đổi đây."

Trong lòng Ôn Hỏa thầm hừ lạnh một tiếng: Đồ chó, được đằng chân còn muốn lân đằng đầu. Ngoài miệng lại nói: "Vậy thì anh muốn em làm gì?"

Đôi mắt của Thẩm Thành như được bao phủ bởi một tầng lửa, lửa do Ôn Hỏa châm lên.

Anh muốn Ôn Hỏa ở dưới người mình không ngừng luôn miệng cầu xin, nói cô muốn, nói bản thân vẫn cảm thấy chưa đủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương