Manh đăng
Chương 16:


Chương 17

Quản lý của Cố Huyền Vũ đang ngồi ở trước giường bệnh, nhìn thấy dáng vẻ của Cố Huyền Vũ như lúc này đối phương như chết lặng, anh ta nhẹ giọng nói: "Ý của công ty là, nếu không chấm dứt hợp đồng với cậu thì cậu có thể không thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Nhưng sẽ không có tiền lương."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Huyền Vũ đưa hai tay lên sau đầu: "Hiểu rồi."

Người đại diện ngồi xuống, hỏi anh ta: "Gia đình cô bạn gái cũ kia của cậu rất có tiền, sao lúc này cậu lại chia tay với cô ấy? Cậu không muốn sống nữa sao? Cậu có biết khi bác sĩ nói với tôi số tiền cần phải chuẩn bị, tôi đã cảm thấy tuyệt vọng như thế nào không?"

Cố Huyền Vũ mỉm cười: "Tôi đã lừa dối cô ấy hai năm, vậy là đủ rồi."

"Cậu đừng nói mấy lời vô nghĩa này với tôi, cậu như thế nào tôi còn không biết sao? Cậu chính là một tay chơi có tiếng, nếu có thể chơi được ba thì nhất định sẽ không chịu ít hơn, cậu giả vờ làm lãng tử quay đầu với tôi làm gì?"

Cố Huyền Vũ không nói gì.

Nói chơi là thật, không có lương tâm là thật, khiến Thu Minh Vận phải thất vọng về tình yêu mà cô ấy dành cho mình là thật, muốn để cô ấy ra đi cũng là sự thật.

Anh ta chán ghét việc đàn ông bị dùng từ thâm tình để hình dung, có lẽ dùng từ bạc tình để nói mới đúng, con người là loài động vật phức tạp, sao có thể đơn giản chỉ dùng hai từ để miêu tả một con người? Anh ta không nói bản thân mình là một người thâm tình, nhưng tuyệt đối không phải là người bạc tình.

Anh ta cho rằng đây mới là một người bình thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Những câu chuyện bi thảm mà anh ta kể cho Thu Minh Vận đều là sự thật. Ba của anh ta chết cóng trên núi Trường Bạch vì uống rượu say. Mẹ của anh ta cũng vì bán hàng đa cấp mà bị tước mất quyền nuôi nấng anh ta. Anh ta thực sự rất cô đơn, bản thân phải ăn cơm trăm nhà mới lớn tới được năm mười sáu tuổi.

Sau đó, anh ta bị một kẻ chuyên săn người cho mấy công ty đào tạo người nổi tiếng nhìn trúng, rồi được bồi dưỡng để trở thành một người có chút tiếng tăm trên mạng. Trước mắt thấy con đường nổi tiếng của bản thân rộng mở, lại biết được bản thân mắc bệnh hiểm nghèo. Từ cái tên của căn bệnh nan y này đến nỗi đau đớn và tiền bạc phải gánh chịu để chữa trị căn bệnh nan y này, tất cả đều là vũ khí sắc bén gấp trăm lần có thể hủy diệt anh ta.

Anh ta cũng không muốn tiếp tục chữa bệnh, cứ để như vậy đi, sống chết phụ thuộc vào số phận.

Anh ta thực sự thích Thu Minh Vận, cũng thực sự thích những người phụ nữ khác, vì vậy khi bản thân biết mình bị bệnh, lập tức cắt đứt quan hệ với những cô gái này.

Có lương tâm hay không tạm thời chưa nói tới.

Chỉ là anh ta không còn sức lực để gắn bó với nhiều đoạn tình cảm như vậy, cũng không muốn nhìn thấy họ khóc vì anh ta, vì anh ta, không đáng.

Người đại diện luôn miệng lải nhải, còn đưa ra cho anh ta nhiều ý tưởng tồi tệ, anh ta không muốn nghe một câu nào, đột nhiên lên tiếng hỏi anh ta: "Anh đã từng đọc qua cuốn “Ác ý” của Keigo Higashino* chưa? Không phải lúc trước công ty nói nhất định sẽ làm lại nó sao? Nói chúng ta vào công ty cũng có thể nắm bắt được cơ hội này."

*Keigo Higashino (Đông Dã Khuê Ngô), sinh ngày 4/2/1958, là một tác giả người Nhật Bản được biết tới rộng rãi qua các tiểu thuyết trinh thám của ông. Ông từng là Chủ tịch thứ 13 của Hội nhà văn Trinh thám Nhật Bản từ năm 2009 tới năm 2013. Ông đã đoạt giải Edogawa Rampo lần thứ 31 vào năm 1985 cho tiểu thuyết Hōkago.

Người đại diện chưa từng thấy anh ta quan tâm tới công việc nhiều như vậy: "Hiện giờ điều quan trọng nhất đối với cậu là chữa bệnh, hơn nữa công ty cũng không bắt phải đến."

Cố Huyền Vũ không muốn nói chuyện với anh ta về chuyện công việc: "Cũng không biết bắt đầu từ khi nào tôi không hiểu vì sao mình lại cảm thấy Thu Minh Vận lại dần dần trở nên khô héo trong tay tôi, cho tới một khoảng thời gian trước, khi anh bắt tôi đọc quyển sách đó, tôi đã hiểu ra. Tôi đối với cô ấy, giống như bắt một người phải sống trực tiếp dưới ánh mặt trời, đều tràn ngập ác ý."

Người đại diện đã quen với những lời lẽ cặn bã của anh ta: "Một tên đàn ông đểu như cậu có thể hiểu được chuyện này, đúng là hiếm thấy.”

Cố Huyền Vũ có lẽ biết mình còn sống được bao lâu nữa, nói: "Tôi vẫn còn một quảng cáo cho nhãn hiệu Lam Huyết* mà chưa trả tiền, phải không?"

*Lục đại lam huyết: Louis Vuitton, Chanel, Gucci, Prada, Dior, Calvin Klein Collection (CKC)

Người đại diện gật đầu: "Ừm, tôi cũng đang giúp cậu thúc giục bên đó, nhanh chóng có tiền chữa bệnh."

Cố Huyền Vũ nói: "Đến lúc nhận được anh chia ra giúp tôi, phần lớn đưa cho Thu Minh Vận, phần nhỏ đưa cho Tiểu Lan Tây và Dương Tử, phần còn lại anh cầm lấy."

Người đại diện ngẩn ra: "Cậu đang dặn dò chuyện hậu sự với tôi sao?"

Cố Huyền Vũ mỉm cười: "Cũng may là tôi còn có thể dặn dò chuyện hậu sự cho mình. Khi ba mẹ tôi rời bỏ tôi, họ thậm chí còn không để lại cho tôi một bộ quần áo nào."

Người đại diện đột nhiên cảm thấy sống mũi có chút chua xót, người trước mặt này anh ta đã dẫn dắt từ lâu, tuy là cặn bã, nhưng lại là một người rất trượng nghĩa đối với anh em của mình, vậy mà cứ thế dần dần biến mất khỏi thế giới này. Sẽ biến mất, mà biến mất rồi sẽ không bao giờ còn xuất hiện trên thế giới này dưới bất kỳ hình thức nào nữa.

Anh ta thất thần: "Thật sự là sẽ không khá hơn sao?"

Không sao là tốt rồi, Cố Huyền Vũ cũng cảm thấy mình sống đủ rồi: "Anh giúp tôi hỏi một chút, căn bệnh này có thể hiến tạng được không, nếu được tôi cũng muốn làm một điều gì đó."

Người đại diện cười khổ: "Đây là những lời mà một người biết mình sắp chết sẽ nói sao? Từ khi tôi vừa bước vào cửa cho tới bây giờ, cậu đã nói không ít những lời giống như bình thường cậu sẽ nói."

Cố Huyền Vũ nói với anh ta: "Dáng vẻ mà anh nhìn thấy, đều là những điều mà tôi muốn anh nhìn thấy, tôi có thể tự do sáng tạo, còn những thứ mà anh nhìn không thấy, mới là dáng vẻ chân thật nhất của tôi."

Qua buổi nói chuyện ngày hôm nay, Cố Huyền Vũ sẽ không hợp tác điều trị, người đại diện vì muốn cứu sống anh ta, mà đã kêu gọi công ty quyên góp tiền để lo liệu phí điều trị cho anh ta. Trong đó có một phong bao lì xì với một số tiền rất lớn, lớn đến mức có thể giúp anh ta trả hết nợ cũng như trả tiền viện phí, nhưng vẫn không thể làm anh ta thay đổi quyết tâm chịu chết của anh ta.


Bảy ngày sau đó, người đại diện mới biết được, số tiền rất lớn đó là do ông chủ bỏ ra, cố ý không để lại tên.

Tất nhiên, đây là một câu chuyện khác.

Khi Thu Minh Vận biết được trên đầu anh ta đã để lại một vết sẹo, dấu vết vẫn còn đó nhưng đã không còn đau nữa.

*

Tổ chức một buổi học thuật quy mô nhỏ với các học giả trẻ là thành viên chính được tổ chức tại khách sạn An Man. Ban tổ chức là các nhà nghiên cứu từ Học viện Khoa học Trung Quốc và một số chủ phòng thí nghiệm. Các thành viên là một số trợ lý đại học và sinh viên đang theo học thạc sĩ và tiến sĩ. Ôn Hỏa mặc dù không đủ tư cách tham gia, nhưng cô đã được Ngô Quá đưa tới, với tư cách là người mời Dương Dẫn Lâu tham gia, ít nhiều cũng có một chút đặc ân. Thêm vào đó, Ôn Hỏa cũng có một vài bài nghiên cứu được đăng lên tạp chí, cũng không bị xem là người người đến chơi bời.

Dương Dẫn Lâu là một nhà Vật lý, bốn mươi tuổi, người Giang Tô. Năm 2000, ông ấy tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, tới năm 2010, ông ấy nhận bằng thạc sĩ và bằng tiến sĩ tại Học viện Công nghệ Massachusetts. Năm 2018, ông ấy được bầu làm viện sĩ Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc.

Ông ấy có dáng người gầy ốm, chỉ cao hơn 1m7, nhưng đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, có thể nhìn ra được khi còn trẻ cũng rất đẹp trai.

Ôn Hỏa đã từng nhìn thấy ông ấy, nhưng cũng chỉ được nhìn thấy từ xa, lần này cô đang ngồi trong phòng hội nghị nên có nhiều cơ hội được nhìn thấy đối phương từ khoảng cách gần. Ông ấy và Thẩm Thành chỉ cách nhau tám, chín tuổi, nhưng thoạt nhìn giống như chênh nhau hai mươi tuổi.

Bên trong phòng chủ yếu là những người có liên quan tới các lĩnh vực như vật lý, toán học, là hoạt động chia sẻ các chủ đề nghiên cứu. Về cơ bản là để lắng nghe tiến độ học thuật và các thành tựu đạt được trong nghiên cứu, đối với việc ứng dụng vào trong thực tế có ý nghĩa không lớn, mang tính chất tập hợp và trao đổi hàn lâm. Vì vậy, bầu không khí tương đối thoải mái, kết thúc cũng khá sớm, đoàn người nhanh chóng rời từ phòng hội nghĩ tới chiến đấu trong phòng bao.

Người đứng ra tổ chức buổi hội nghị lần này đưa thực đơn cho Dương Dẫn Lâu, ông ấy đưa cho một số quý cô có mặt: "Cô gái, lại đây."

Mọi người đều lịch sự nói về kiến thức chuyên môn, Ngô Quá sợ Ôn Hỏa cảm thấy buồn chán, nhỏ giọng nói chuyện cùng cô: "Nếu em không muốn ở lại đây dùng bữa, chúng ta có thể rời đi trước, anh biết bên cạnh nhà hàng có một quán đồ nướng rất ngon."

Sau khi gọi món xong rời đi có chút không thích hợp, Ôn Hỏa cũng chưa chụp ảnh chung với Dương Dẫn Lâu, vì vậy khéo léo từ chối: "Nhiều người không đi như vậy, chúng ta cứ thế ra về cũng không ổn."

Ngô Quá không nói gì.

Bữa cơm đã ăn gần xong, rượu cũng đã uống gần hết, những người hầu như không giao tiếp trong phòng hội nghị ban nãy giờ phút này đều sôi trào. Một số trợ giảng đến từ các thành phố khác đến hỏi Ôn Hỏa phương thức liên lạc.

Ôn Hỏa lịch sự kết bạn với bọn họ, sau đó chụp ảnh chung với Dương Dẫn Lâu.

Mắt của Dương Dẫn Lâu sụp mí nhưng tính cách lại rất tốt, không giống như vẻ ngoài của ông ấy.

Ôn Hỏa chụp thêm vài tấm hình, sau đó đăng lên vòng bạn bè.

Sau khi đăng xong, cô cảm thấy rằng Thẩm Thành có thể không xem được ảnh trên vòng bạn bè, hơn nữa anh cũng không biết mình đã thêm bao nhiêu người vào WeChat. Nếu như có quá nhiều tin tức, không nhìn thấy thì sao?

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô đã xóa đi, đăng lại và bấm vào chức năng nhắc nhở.

*

Công nghiệp Quốc Thông, Nghiêm Trì Quốc buổi trưa sẽ đến Bắc Kinh, sẽ ở lại An Man, Thẩm Thành cũng đã sớm được thông báo chuyện này, sắp xếp việc gặp mặt ở đây.

Lục Hạnh Xuyên và Đường Quân Ân còn chưa tới, Nghiêm Trì Quốc đã nói với Thẩm Thành: "Thầy Thẩm, đừng lo lắng quá, nếu như nghĩ lại thì đây không phải là vấn đề lớn."

Thẩm Thành khẽ mỉm cười, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ mặt hối lỗi của anh: "Lần này bởi vì sơ xuất của chúng tôi đã gây ra tổn thất cho công nghiệp Quốc Thông, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, nếu như có thể bù lại, tôi vẫn hy vọng không cần phải nể mặt ba tôi."

Nghiêm Trì Quốc mỉm cười, nhưng cũng không nói gì, một lúc sau mới nói: "Vậy thì còn phải xem thành ý của thầy Thẩm."

Nghiêm Trì Quốc với ba của Thẩm Thành, Thẩm Vấn Lễ có quen biết. Thẩm Vấn Lễ đã giúp ông ấy, vì vậy ông ấy nợ Thẩm Vấn Lễ một ân tình. Lần này, việc hợp tác của ông ấy với Thẩm Thành đã xảy ra sai sót trong việc giám sát các công nghệ đã được cấp bằng sáng chế của Thẩm Thành, dẫn đến việc một số lượng lớn sản phẩm của công nghiệp Quốc Thông bị ăn cắp. Nghiêm Trì Quốc muốn thông qua vấn đề lần này để trả ơn cho Thẩm Vấn Lễ, nhưng Thẩm Thành dường như không nghĩ như vậy, anh không muốn nhận sự giúp đỡ của ba mình bằng cách này.

Ngay sau đó, Lục Hạnh Xuyên và Đường Quân Ân đã đến.

Lục Hạnh Xuyên nhìn thấy nhiều người như vậy có chút kinh ngạc, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài quá rõ ràng.

Đường Quân Ân không biết Thẩm Thành sẽ làm chuyện quái quỷ gì, quyết định nói ít đi một chút, nhìn xem hành động kế tiếp của đối phương trước đã.

Thẩm Thành lập tức giới thiệu cho mọi người làm quen, sau đó nói đến việc gần đây Lục Hạnh Xuyên gặp phải rắc rối khi giao dịch trên thị trường chứng khoán. Trong lòng Lục Hạnh Xuyên khẽ đánh bộp một tiếng, đột nhiên cảm thấy cuộc gặp gỡ này không phải là quyết định đúng đắn.

Đường Quân Ân chỉ cầm lấy ly nước thủy tinh, quan sát một lúc.

Nghiêm Trì Quốc có dự cảm không tốt, chỉ nói cho có lệ: "Ồ? Vậy à?"

Thẩm Thành nói: "Tổng giám đốc Lục luôn mua hàng trước, sau đó mới bán ra với giá cao. Đây là phương thức hoạt động cơ bản nhất, trái với các phương pháp điều khiển thị trường, rất dễ bị phát hiện, nhưng cậu ấy đã lăn lộn trên thị trường nhiều năm như vậy, cũng đã hình thành được một dòng vốn lưu động. Nguyên nhân là do có một vị chuyên gia đứng ở phía sau cậu ấy, Quách Công Hoa.”

Sắc mặt Nghiêm Trì Quốc đột nhiên thay đổi.


Lục Hạnh Xuyên nín thở.

Thẩm Thành tiếp tục nói: "Quách Công Hoa là một nhà giao dịch hàng đầu trên thị trường cổ phiếu A, phương pháp giao dịch của người này rất tinh vi khiến người khác không thể tìm ra bất kỳ sai sót nào. Theo tôi được biết, tổng giám đốc Nghiêm cùng với người này hẳn là có chút quen biết, về việc rơi xuống nước lần này, ông không có gì muốn nói sao?"

Nghiêm Trì Quốc biết Thẩm Thành tới đây là có ý đồ.

Không hổ danh là con trai của Thẩm Vấn Lễ, đủ khôn ngoan.

Quách Công Hoa là em vợ của Nghiêm Trì Quốc, trước kia cũng rất nổi danh, trên thị trường chứng khoán cũng có sức ảnh hưởng nhất định, trước kia cũng từng thao túng thị trường chứng khoán của công nghiệp Quốc Thông, nhưng thời điểm đó ông ta không xóa sạch hoàn toàn dấu vết, bị báo cáo lên hiệp hội chứng khoán, là do Nghiêm Trì Quốc làm giả số liệu, nên việc xử phạt đối phương được giảm nhẹ.

Sau đó, Nghiêm Trì Quốc vạch rõ giới hạn với ông ta, nhiều năm như vậy cũng không hề liên lạc lại.

Gần đây ông ấy nghe nói ông ta gặp chuyện không may, sợ chuyện năm đó bại lộ, dù sao ra tay sau khi sao thu sổ sách cũng quá độc ác, cho dù công nghiệp Quốc Thông có hợp lại cũng không vực dậy nổi.

Sau khi lẩn trốn lâu như vậy, vẫn bị Thẩm Thành tìm ra sơ hở này…

Thẩm Thành còn nói: "Tôi tin rằng số liệu mà tôi nhìn thấy một thời gian trước là thật, hoàn toàn không có khả năng làm giả, sao tổng giám đốc Nghiêm có thể làm ra chuyện hại người hại mình như vậy chứ?”

Nghiêm Trì Quốc giật giật khóe miệng: "Ừ. Đương nhiên."

Lục Hạnh Xuyên muốn rời đi.

Đường Quân Ân lại khẽ nở một nụ cười khiến người khác khó nhận ra, tất cả đều là thao tác cơ bản của Thẩm Thành.

Bầu không khí càng ngày càng trở nên kỳ quái, Nghiêm Trì Quốc đột nhiên đứng lên, cả người có chút loạng choạng, một lát sau mới nói: "Tôi đi vào phòng vệ sinh một lát."

Khi người đi khuất, Thẩm Thành rót một ly rượu cho Lục Hạnh Xuyên, nói: "Anh cảm thấy lực ảnh hưởng của công nghiệp Quốc Thông trong nước thế nào?"

Lục Hạnh Xuyên không nói lời nào, cố gắng giữ khuôn mặt bình tĩnh.

Thẩm Thành nói thêm: "Anh cảm thấy sức ảnh hưởng của truyền thông Hãn Tinh của mình thế nào? Có bao nhiêu phần trăm?"

Lục Hạnh Xuyên không thể tiếp tục im lặng được nữa: "Thầy Thẩm, anh có chuyện gì cứ nói thẳng đi."

Lúc này Thẩm Thành nói thẳng: "Trong tay anh nắm được nhược điểm của vợ tôi, tôi đều nắm chắc, có thể sẽ không gây ra ảnh hưởng gì đối với tôi, còn anh không nắm chắc, anh còn muốn đánh cược với tôi sao?"

Lục Hạnh Xuyên biết lý do vì sao Thẩm Thành khiến Nghiêm Trì Quốc khó xử trước mặt mình, ngay cả Nghiêm Trì Quốc anh cũng có thể dễ dàng kiềm chế, huống chi là Lục Hạnh Xuyên.

Thẩm Thành là một người rất biết cách nói chuyện: "Tôi phải cảm ơn anh đã quan tâm tới vợ tôi trong lúc tôi bận rộn, để xem như báo đáp, tôi tình nguyện mua lại truyền thông Hãn Tinh, giải quyết khó khăn của anh."

Lục Hạnh Xuyên sửng sốt lắp bắp kinh hãi: "Thầy Thẩm... Anh..."

Thẩm Thành cười: "Giao dịch này không đáng giá sao?"

Nếu nhược điểm của Hàn Bạch Lộ mà Lục Hạnh Xuyên nắm trong tay không thể uy hiếp tới Thẩm Thành, rồi tống tiền anh, thì thực sự không có cách nào để kiếm tiền nhanh hơn là bán truyền thông Hãn Tinh. Nhưng hiện tại truyền thông Hãn Tinh chỉ là một cái vỏ rỗng, nếu anh ta muốn tiền hoặc tài nguyên thì nó đều không thể đáp ứng được, Thẩm Thành muốn nó làm gì?

"Còn cần phải suy nghĩ lâu như vậy không?"

Lục Hạnh Xuyên bên trong có cạm bẫy, nhưng tình cảnh trước mắt anh ta cũng không thể quan tâm được nhiều như vậy, vì vậy anh ta đã đồng ý.

Thẩm Thành gật đầu: "Vậy tôi sẽ sắp xếp người đến đánh giá."

Lục Hạnh Xuyên chậm mất nửa nhịp mới đồng ý.

Thư ký của Thẩm Thành đi vào để tiễn Lục Hạnh Xuyên, Đường Quân Ân liếc mắt nhìn về hướng phòng vệ sinh, Nghiêm Trì Quốc còn chưa đi ra: "Không phải ông ấy rơi vào trong bồn cầu rồi chứ?"

Thẩm Thành nhấp một ngụm rượu, không cần nghĩ cũng biết hiện giờ ông ta đang ở trong đó nghe điện thoại, xác định xem có phải Thẩm Thành thật sự đã nắm được thóp của ông ta hay không.

Đường Quân Ân thu hồi tầm mắt quay đầu nhìn Thẩm Thành: "Truyền thông Hãn Tinh, đây là cậu lấy nó cho tớ sao?"

Thẩm Thành không lên tiếng.

Đường Quân Ân chỉ biết là đối phương gọi mình đến, không phải là muốn gọi mình tới đây để xem kịch hay đấy chứ: "Có phải là cậu đã làm chuyện gì có lỗi với tớ không?"


Thẩm Thành nói: "Không phải sinh nhật của cậu sắp đến sao? Xem như tặng quà sinh nhật cho cậu."

Đường Quân Ân liếc anh một cái: "Còn điều kiện thì sao?"

"Sau khi bà nội của tớ mất, ông nội của tớ mức mê mẩn ngọc. Tớ biết ông vẫn chưa thoát ra được, cho nên muốn cậu có thời gian thì ở bên cạnh ông ấy một chút. Tớ với ông ấy có rất ít đề tài chung."

Đường Quân Ân không ngờ là vì chuyện này, đương nhiên không có vấn đề gì, trong lòng anh ấy vẫn luôn coi Thẩm Hoài Ngọc là ông nội: "Cậu mà có ít đề tài chung sao? Có mà cậu từ chối giao tiếp với bọn họ thì có."

Ngoại trừ bác sĩ của Thẩm Thành, không ai biết anh có vấn đề về cảm xúc, chỉ biết anh từ chối việc ở chung với một người quá lâu.

Nhắc đến chủ đề này, Thẩm Thành không nói nữa, Đường Quân Ân cũng không nói quá nhiều lời vô nghĩa: "Được. Hai ngày nữa tớ sẽ tới nhà ông nội ở lại hai ngày."

Thẩm Thành mời anh ấy một ly rượu.

Thấy hành vi khách sáo này của anh, Đường Quân Ân ném cho đối phương một ánh mắt khinh thường: "Đạo đức giả."

Hai người uống rượu, Nghiêm Trì Quốc quay lại: "Ngại quá, buổi sáng ăn phải thứ gì đó không hợp, cho nên mới vào nhà vệ sinh lâu như vậy."

Thẩm Thành cùng Đường Quân Ân cười cười, tỏ vẻ cũng không quan trọng.

Nghiêm Trì Quốc lại ngồi xuống, nhắc lại chủ đề mà Thẩm Thành vừa nói ban nãy: "Thầy Thẩm, trước tiên chúng ta vẫn nên nói về việc hợp tác của chúng ta. Chuyện độc quyền kỹ thuật bị nghi ngờ là đạo văn là chiêu trò của các người.”

Đường Quân Ân khẽ nhíu mày, xem ra người này phản ứng khá nhanh, chuyện này nên nghĩ xem phản kích theo hướng nào.

Thẩm Thành vẫn rất bình tĩnh: "Vậy thì có thể ngài không biết, người phụ trách dự án này của ngài là một trong những cổ đông kỹ thuật của chúng tôi, bởi vì anh ta không đáp ứng điều kiện của chúng tôi khi vào công ty cho nên không ký hợp đồng hợp tác. Thời gian trước, anh ta đã đưa ra đề nghị muốn chính thức gia nhập công ty, vì vậy tôi phải xem xét đóng góp của anh ta cho công ty trước khi đưa ra quyết định. Ai có thể ngờ được người này lại có lòng riêng muốn ra tay hãm hại."

Nghiêm Trì Quốc lập tức chăm chú nhìn Thẩm Thành, phân biệt xem trong lời nói của người này đâu là thật và đâu là giả.

Thẩm Thành nói thêm: "Tất cả số liệu của tôi đều có thể công khai, Thẩm Thành tôi ngài cũng đã biết rồi, tôi không thích lừa gạt người khác..."

Nhìn thấy chủ đề sắp chuyển sang chuyện Nghiêm Trì Quốc làm giả số liệu, Nghiêm Trì Quốc cũng không muốn nhiều lời về việc này: "Vậy thì tổn thất mà thầy Thẩm gây ra cho chúng tôi, anh muốn bù lại như thế nào?"

Thẩm Thành lấy điện thoại ra: “Ngài chờ một chút."

Nghiêm Trì Quốc và Đường Quân Ân đều tò mò không biết Thẩm Thành muốn làm gì.

Thẩm Thành gửi cho Ôn Hỏa một tin nhắn WeChat: "Bây giờ em lập tức tới nhà hàng An Man, tôi ở chỗ này chờ em."

Khi Ôn Hỏa nhận được tin nhắn WeChat này, còn tưởng rằng anh đã nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của cô, bèn đặt đũa xuống, suy nghĩ một lát rồi trả lời lại: "Nhưng bây giờ tôi đang ăn cơm, thầy Thẩm, anh có chuyện gì rất vội sao?"

“Rất vội."

Ôn Hỏa lập tức dùng gậy ông đập lưng ông để trả lời anh: "Ồ, vậy anh tiếp tục bận đi."

Thẩm Thành cũng không có trả lời lại, trực tiếp đứng lên: "Rất xin lỗi, xin đợi một chút."

Nói xong, anh lập tức rời khỏi nhà hàng.

Anh cũng biết việc phòng hội nghị có Dương Dẫn Lâu tham gia đang tổ chức ở An Man, cho nên anh biết Ôn Hỏa cũng ở đây, vì vậy anh mới sắp xếp gặp mặt Nghiêm Trì Quốc ở khách sạn An Man này.

Sau khi hỏi nhân viên phục vụ tìm được phòng riêng chỗ Ôn Hỏa đang ngồi, liền đi tới đó theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ.

Mọi người thấy vẻ mặt của Thẩm Thành phong phú như vậy, mấy người khác trực tiếp đứng lên, kinh ngạc ấp úng nói: "Thẩm… Thầy Thẩm?"

Dương Dẫn Lâu cũng có chút kinh ngạc, sao anh có thể xuất hiện ở đây?

Thẩm Thành là hậu bối, vì vậy anh tiến lên chào hỏi Dương Dẫn Lâu trước: "Giáo sư Dương."

Dương Dẫn Lâu lúc này mới đứng lên: "Thầy Thẩm cũng biết phòng hội nghị hôm nay của chúng tôi sao? Vậy sao không tới đây sớm một chút?"

"Tình cờ tôi có việc tới đây, nghe nói ngài cũng ở đây, cho nên mới tới đây chào hỏi một tiếng, nhân tiện dẫn một người đi."

Lời nói của Thẩm Thành càng làm cho mọi người khó hiểu, quan hệ của bọn họ với Thẩm Thành chỉ dừng lại ở chỗ biết Thẩm Thành, Thẩm Thành không biết bọn họ. Anh ta có thể tìm ai?

Ôn Hỏa đang ngồi ở vị trí ít người chú ý tới, cúi đầu xuống thật thấp, cố gắng hết sức khiến cho người khác không nhận ra sự tồn tại của mình.

Ngô Quá nhìn tình hình đã biết Thẩm Thành tới đây tìm Ôn Hỏa, nhưng thấy Ôn Hỏa có vẻ không muốn đi cùng anh, anh ấy cũng không lên tiếng.

Dương Dẫn Lâu tò mò: "Đưa một người đi? Trong này có hậu bối mà thầy Thẩm biết sao? Sao tôi chưa từng nghe nói tới chuyện này."

Thẩm Thành khẽ cười, đi vòng qua một nửa bàn, đi tới trước mặt Ôn Hỏa nói: "Đi thôi."

Đầu của Ôn Hỏa như sắp rơi xuống đất, không động đậy, cũng không lên tiếng.

Những người trợ giảng lúc nãy kết bạn WeChat với Ôn Hỏa đều sững sờ, không phải chứ? Cô gái nhỏ có vẻ thấp kém này thực sự quen biết Thẩm Thành? Chuyện này cũng thật quá kịch tính!

Thẩm Thành gọi cô: "Ôn Hỏa."


Ôn Hỏa vô thức ngẩng đầu: "Tôi ở đây!"

“Đi thôi."

Vẻ mặt của Ôn Hỏa rất phức tạp, tâm trạng cô lại càng thêm phức tạp, không biết có nên đi hay không? Cô rất muốn giải thích mình không quen biết Thẩm Thành, dù sao ở đây cũng có nhiều người như vậy, hơn nữa mọi người đều ở trong vòng bạn bè của cô, nếu những người này nhiều lời một chút, cho dù cô có một trăm cái miệng cũng không thể phủi sạch quan hệ.

Thẩm Thành thấy Ôn Hỏa vẫn còn do dự, anh nắm cổ tay cô, cưỡng ép kéo cô ra khỏi phòng bao.

Quả nhiên, ngay khi Ôn Hỏa vừa rời đi, tiếng bàn tán trong phòng bao bắt đầu truyền ra, cô có thể nghe thấy những tiếng kinh ngạc của mấy người bên trong phòng bao.

Thẩm Thành không nói chuyện, anh kéo cô đi ra ngoài.

Ôn Hỏa không biết anh định làm gì, nhất định đứng lại không chịu đi.

Thẩm Thành quay lại nhìn cô.

Ôn Hỏa xoa xoa cổ tay: "Thầy Thẩm, anh có tin hay không, anh không cần đợi đến ngày mai, tin tức anh và sinh viên của Thanh Hoa không rõ ràng sẽ truyền ra ngoài."

"Tôi sẽ không mù quáng như vậy, cho nên bọn họ cũng sẽ không nghĩ nhiều."

Trong lòng Ôn Hỏa khẽ hừ lạnh một tiếng, coi thường ai? "Vậy anh phải hạ mình tới tìm tôi để làm gì vậy?"

"Không phải em muốn gặp tôi sao? Em nói em nhớ tôi, không phải em quên rồi đấy chứ?"

Quả thực là Ôn Hỏa nhanh chóng quên mất chuyện này: "Sau khi gặp giáo sư Dương, tôi đã không còn nhớ anh nữa. Hơn nữa còn có chút kỳ lạ, hiện tại trong lòng tôi đều là cảm xúc đối với giáo sư Dương, ông ấy có một sức quyến rũ của đàn ông trưởng thành."

Thẩm Thành khẽ gật đầu: "Ừm, ba mươi tuổi chê già, bốn mươi tuổi lại không chê. Ôn Hỏa, tôi không phát hiện ra em còn có tiêu chuẩn kép như vậy."

Ôn Hỏa thấy anh không có việc gì khác, chuẩn bị rời đi: "Nếu như thầy Thẩm không có chuyện gì nữa, vậy thì tôi phải đi rồi. Tôi còn rất nhiều việc phải làm."

Thẩm Thành bước hai bước tiến lại gần, vén quần áo cố ý kéo xuống thấp của cô lên: "Tôi đã cho phép em đi rồi sao?"

Ôn Hỏa lại kéo quần áo của mình xuống, giống như muốn phân cao thấp với anh: "Cứ mặc thế này đi!"

Sau đó Thẩm Thành kéo xuống mạnh hơn nữa, cô bị lộ ngực, hít sâu một hơi, nhào vào trong vòng tay anh, dùng lồng ngực của anh để che đi phần ngực để lộ ra bên ngoài của mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh rảnh quá à?"

Thẩm Thành vươn tay chạm vào ngực cô, giúp cô vén quần áo lên, thuận tiện bóp một chút, dùng sức, nói: "Nhất định sẽ khiến em phải nhớ kỹ."

Ôn Hỏa chỉnh lại áo, muốn thoát khỏi vòng tay của anh, kết quả lại bị anh giữ chặt eo, giãy dụa hai lần, lại không thể nào thoát ra: "Anh muốn làm gì?"

Thẩm Thành cúi đầu nhìn cô: "Sau khi quay về vứt cái váy này đi, đừng để tôi nhìn thấy em mặc giống như vậy, em có thể thử xem mình có thể xuống giường được không."

"Vậy nếu tôi không nghe thì sao?"

“Tôi có thể muốn em ngay bây giờ."

Ôn Hỏa liếc nhìn xung quanh, trời đã tối rồi, thỉnh thoảng có người qua lại nhưng không nhiều, đột nhiên cảm thấy Thẩm Thành thật sự dám… Cô cân nhắc một chút, đành phải thừa nhận. “Sau khi về tôi sẽ ném nó đi."

Thẩm Thành buông cô ra: "Đi thôi."

"Đi đâu?"

Thẩm Thành không nói gì, đưa cô trở lại nhà hàng.

Nghiêm Trì Quốc liếc nhìn Ôn Hỏa rồi quay sang hỏi Thẩm Thành, "Đây là?"

Đường Quân Ân muốn cướp lời đáp: “Ngài còn không nhìn ra sao? Cà vạt của Thẩm Thành sau khi ra ngoài có chút xộc xệch, người phụ nữ này còn có thể là ai? Nhất định là bảo bối nhỏ được anh ấy nuôi rồi.”

Thẩm Thành nói: "Không phải ngài hỏi tôi muốn bù đắp tổn thất như thế nào sao? Đây là học trò của tôi. Hướng nghiên cứu hiện tại của cô ấy có thể giúp nâng cấp một số sản phẩm của công nghiệp Quốc Thông. Chỉ có nền tảng lý thuyết, chúng tôi mới có thể áp dụng được kỹ thuật, sản phẩm mới được đối mới, tiếp tục chiếm lĩnh ưu thế trên thị trường.”

Nghiêm Trì Quốc đã nghĩ rất nhiều về việc này, Thẩm Thành sẽ đền tiền cho ông ta, hoặc là đề cử kỹ thuật mới với ông ta, nhưng không nghĩ tới người này lại sắp xếp một người tới đây.

Ôn Hỏa khẽ giật mình.

Đường Quân Ân cũng không mấy ngạc nhiên, đây cũng là thao tác cơ bản của Thẩm Thành.

Nghiêm Trì Quốc đương nhiên cũng sẽ tin tưởng đệ tử của Thẩm Thành, theo như ông ta biết thì Thẩm Thành không nhận học trò, nếu như được anh thừa nhận thì người nhất định phải có thực lực, nhưng không hiểu sao anh ấy lại cảm thấy chuyện này đã sớm bị Thẩm Thành sắp xếp.

Ông ta suy nghĩ một chút, cũng không muốn tiếp tục vòng vo với đối phương nữa: "Thầy Thẩm, cậu nói thật cho tôi biết, điều kiện của cậu là gì?"

Thẩm Thành mỉm cười: "Đương nhiên tôi cũng có lòng riêng, hy vọng ngài có thể cho cô ấy một cơ hội luyện tập, có thể nhìn thấy được nhiều mặt khác nhau hơn."

Nghiêm Trì Quốc cũng hiểu ra, đây là anh đang muốn mở đường cho học trò của mình, nhân tiện cũng giúp bọn họ giải quyết được vấn đề không thể nâng cấp được sản phẩm, ông ta gật đầu rồi thở dài một tiếng: "Cậu so với ba mình còn thông minh hơn, trò giỏi hơn thầy.”

“Ngài quá khen rồi."

"Từ nay về sau mỗi lần đối mặt với cậu tôi sẽ phải ăn thứ gì bổ não một chút mới được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương