Điền Chí Thành mà cô mới gặp lúc nãy, trên người anh có khí chất khiến người khác tin phục, có lẽ anh ta thật lòng thích cô, muốn cưới cô, chính là…Chính là không nên dùng phương thức đê tiện như vậy.

Mục Hiểu Hiểu có chút thất thần trở về khu nhà của thanh niên trí thức, Đỗ Phương và Mai Quyên đứng ở cửa nhìn cô trở lại, thấy đôi mắt cô sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc.

“Ôi chao, Điền Chí Thành nói chuyện gì với cô thế, còn khiến cô cảm động như vậy, nếu kết hôn về chung một nhà, cô chắc ngày nào cũng vui mừng cảm động.


” Đỗ Phương cười nhạo vài tiếng, nhìn thấy đồ vật trên tay Mục Hiểu Hiểu, lập tức muốn tiến lên giành lấy xem: “Anh ta cho cô cái gì đấy, để tôi nhìn xem.

”“Cô muốn làm gì?” Mục Hiểu Hiểu theo bản năng mà tránh xa cô ta, thanh âm cô có chút khàn do khóc, cô vòng qua Đỗ Phương, tiện tay đặt đồ vật vào tủ rồi khóa lại, sau đó nằm xuống giường.

“Nhà Điền Chí Thành nghèo như vậy, có thể cho cô ta thứ gì tốt? Tôi nhìn cũng không được, thật keo kiệt.

” Đỗ Phương trợn mắt nói, cô ta cũng trở về giường mình: “Tôi cũng lười nhìn, hừ!”……Quả phụ Điền ngồi ở sân sau, bà ngồi hóng mát mà trong lòng không yên, nghĩ đến cậu con trai dạo gần đây chút tiến bộ, bà không muốn khiến anh mất đi ý chí cầu tiến này.


Quả phụ Điền cũng đoán được con trai bởi vì cô gái thanh niên trí thức tên Mục Hiểu Hiểu, nên mới có chút tiến bộ như vậy, tuy nhà họ có điều kiện không tốt, nhưng con trai bà đã hai mươi mấy tuổi, thật vất vả mới yêu thích một cô gái, bà không thể liên lụy gây ảnh hưởng đến con trai bà.

Trong lòng bà nghĩ đến việc mời bà mối, để bà mối liên hệ thật tốt với Mục Hiểu Hiểu, nếu cô gái ấy đồng ý làm con dâu nhà bà, bà chắc chắn sẽ xem Mục Hiểu Hiểu như con gái ruột mà đối xử thật tốt.

Quả phụ Điền đương nhiên cũng biết con trai mình làm chuyện đê tiện làm mất hết mặt mũi cùng thanh danh con gái nhà người ta.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương