“Tôi đánh anh thì có ích lợi gì? Chỉ cần anh cách tôi xa một chút là được, tôi không muốn nhìn thấy anh!” Mục Hiểu Hiểu đưa tay bụm mặt nói, cơ thể cô run rẩy, không ngừng khóc.

Điền Chí Thành thấy Mục Hiểu Hiểu khóc không ngừng, càng khóc càng nghiêm trọng, anh cảm thấy rất lúng túng.

“Tôi đi liền đây, cô đừng khóc…”Điền Chí Thành đặt túi giấy xuống đất, anh ngẩng đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu vẫn còn đang khóc, anh ngẩm nghĩ liền mở ra Taobao mua một miếng khăn tay màu trắng, đặt trong túi giấy.


Anh cần cùng Mục Hiểu Hiểu trao đổi nhiều hơn để quan hệ của họ không tệ như bây giờ, anh phải sắp xếp rồi thực hiện từng bước một, nguyên thân cảm thấy Mục Hiểu Hiểu rất tốt, chính anh sau khi tiếp xúc với cô cũng tin tưởng điều này.

Từ nhỏ Điền Chí Thành đã tha thiết mong ước có được một gia đình hoàn chỉnh, hiện tại anh không chỉ có một người mẹ ruột là quả phụ Điền luôn yêu thương anh, trong tương lai sắp tới anh sẽ có một người vợ xinh đẹp, anh đương nhiên sẽ đối tốt với hai người phụ nữ này, chăm lo cho họ cả đời.

Nghĩ đến tương lai không xa, bản thân sẽ có một gia đình, trên mặt Điền Chí Thành nhịn không được cười cười.

Trên đường có vài người cùng thôn nhìn thấy Điền Chí Thành, họ nhìn thấy gương mặt vui vẻ tươi cười của anh, theo bản năng mà tránh xa anh, trong lòng những người này không hẹn mà cùng nghĩ, tên Điền Chí Thành sao lại cười vui vẻ như vậy, chắc chắn tên này đang mưu tính chuyện xấu xa gì đó.


Sau khi Mục Hiểu Hiểu ngưng khóc, cô buông tay ra để lộ đôi mắt sưng đỏ, cô nhìn quanh bốn phía, thì không còn thấy bóng dáng Điền Chí Thành ở gần đây.

Trên đất trống dưới chân cô, có đặt một cái túi giấy, cùng một chiếc khăn tay màu trắng, một làn gió thổi qua khiến cho một góc khăn tay bị lộ ra ngoài hơi hơi lay động.

Mục Hiểu Hiểu nhìn đồ vật trên mặt đất, cảm giác trong lòng phức tạp lại hỗn loạn, Điền Chí Thành lúc này cùng Điền Chí Thành ngày trước, có chút khác nhau.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương