Thẩm Thiên Trản bước ra khỏi phòng ăn nhưng không lập tức rời đi ngay.

Cô men theo hành lang đi thẳng đến vườn hoa sau khách sạn.

Vườn hoa Qúy Xuân Nhĩ Loan hàng năm cung cấp bãi cỏ tổ chức hôn lễ hoặc hội nghị ngoài trời, vì vậy một năm bốn mùa đều có người làm vườn chuyên nghiệp đến tỉ mỉ chăm sóc.

Tháng 5 đang là thời điểm cuối xuân đầu hạ giao mùa. Những bông hoa trong vườn đua nhau khoe sắc, tuy rằng dưới ánh đèn đêm chẳng thể thấy được rõ ràng, nhưng gió đêm chầm chậm mang hương hoa thấm đượm đến cũng đã đủ để khắc họa nên khung cảnh bữa tiệc bách hoa bừng nở đêm hè.

Thẩm Thiên Trản không đi quá xa.

Cô đứng bên bồn hoa, dành chỗ cho bản thân để ngẫm nghĩ.

Qúy Thanh Hòa hiếm khi can thiệp vào công việc của cô, trừ khi anh cho rằng cô không có khả năng tự mình giải quyết, còn không anh sẽ luôn linh động, kiềm chế và tôn trọng cô. Mặt khác, Thẩm Thiên Trản cũng sẽ không tùy tiện can thiệp vào quyết định và quyền tự do của anh ta.

Đây luôn là sự ăn ý ngầm giữa hai người họ.

Nhưng vừa mới rồi, Quý Thanh Hòa đã nói hai câu.

Câu thứ nhất hỏi Tiêu Thịnh: "Nhà sản xuất họ Tiêu với Tô tổng có quan hệ rất tốt phải không?"

Câu còn lại là hỏi: "Quan hệ yêu đương?"

Qúy Thanh Hòa hiếm khi quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác, đối với mấy chuyện buôn dưa lại càng không hứng thú.

Anh sẽ không vô duyên vô cớ đề cập đến chuyện này trước mặt mọi người.

Thẩm Thiên Trản không ngốc, sau một chút suy nghĩ sẽ hiểu. Hai câu nói của Qúy Thanh Hòa nhìn bề ngoài thì có vẻ như đang hỏi Tiêu Thịnh nhưng thực chất là nói để cho cô nghe – anh muốn để cô biết rằng Tiêu Thịnh và Tô Lan Y có quan hệ rất thân thiết.

Theo như những gì cô biết về Tô Lan Y, mối quan hệ cá nhân giữa hai người được giữ bí mật, có khả năng không phải là mối quan hệ yêu đường bình thường mà là quy tắc ngầm không thể để lộ ra.

Đối với sự việc này, trừ việc khiến cô lại một lần nữa cảm thán mắt nhìn người của Tô Lan Y không tốt ra thì dường như cũng chẳng có tác dụng gì.

Điều cô quan tâm là Tô Lan Y rõ ràng biết cổ đông lớn của điện ảnh truyền hình Vô Tích là Bồng Lai Thần Quang ảnh nghiệp, nhưng lại vẫn chọn tiếp tục có dụng ý hẹn gia hạn hợp đồng.

Mối thù riêng của cô và Bồng Lai Thần Quang, Tô Tạm không biết rõ nguyên do bắt nguồn từ đâu, nhưng Tô Lan Y là một trong những nhân chứng khi đó hiểu rõ toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, cô ta không thể không biết.

Những năm gần đây, mối quan hệ của cô và Tô Lan Y dần trở nên xấu đi.

Bề ngoài, Tô Lan Y vẫn coi trọng tài năng của cô. Còn cô vẫn trước sau không đổi, trải qua bao sóng gió nhưng vẫn kiên định lựa chọn làm trung thần cho Tô Lan Y. Tuy nhiên cũng chỉ có Thẩm Thiên Trản biết rằng mối quan hệ giữa họ không phải là không thể phá vỡ, giống như một con đập bị mối làm tổ, vết nứt từ lâu đã xuất hiện, sự sụp đổ cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Cô không phải chưa từng nghĩ qua sẽ sửa chữa nó, nhưng tình bạn giữa hai người chính là lấy sự ban ơn của Tô Lan Y làm cơ sở. Cô ta có ý tưởng nhưng lại không muốn nói ra, cho dù Thẩm Thiên Trản có cố gắng như thế nào thì cũng chỉ là đơn phương vô ích mà thôi, căn bản là không có cách nào.


Thẩm Thiên Trản miệng khô khốc.

Sự lo lắng vô cớ khiến cô trở nên bực dọc, trong lồng ngực giống như có một đốm lửa đốt lên củi khô, dần dần lan ra đồng cỏ.

Cô chợt thấy hoài niệm điếu thuốc mà cô đã từ chối từ Tiêu Thịnh.

Tuy rằng không thể làm dịu cơn khát nhưng dù sao vẫn có thể dập lửa.

-------------

Thẩm Thiên Trản mới đứng bên cạnh bồn hoa một lúc mà mắt cá chân đã thấy hơi ngứa, bắp chân có chút xót.

Theo màn đêm buông xuống thì ruồi muỗi bên tai cũng ngày một nhiều lên.

Thẩm Thiên Trản không định hiến thân cho muỗi, vừa định rời đi, tiếng bước chân phía sau đã đến gần từ xa, mang theo tác phong lạnh lùng của chủ nhân, tựa như đang dạo bước trên mây. Chẳng mấy chốc anh đã bước đến trước mặt cô.

Khi anh đến, nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh, màn đêm âm u.

Gió thổi về cũng mang theo chút se lạnh, trên chóp mũi và trên môi cô là hương lành lạnh của làn gió đêm trên vai anh, nhẹ như tùng trúc, lại thấm đẫm như trăng sáng.

Khi nhìn thấy anh, trái tim bồn chồn bất an của Thẩm Thiên Trản như được an ủi thầm lặng, yên ổn lại.

Thẩm Thiên Trản chớp chớp mắt, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

Sắc mặt anh thâm thúy, ánh mắt u ám, khác hẳn với ánh mắt mờ mịt của cô lúc này, ánh mắt anh kiên định, từ lúc chạm mặt anh đã tỉ mỉ đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới.

Thẩm Thiên Trản bị anh xét đoán liền có chút không thoải mái, hỏi anh: "Anh nhìn cái gì?"

"Xem xem em đã khóc chưa." Qúy Thanh Hòa mím nhẹ khóe môi, ngón tay gõ nhẹ lên trán cô: "Không để ý điện thoại sao? Tìm em cả nửa ngày trời rồi."

Thẩm Thiên Trản nghe lời lấy điện thoại ra khỏi túi, màn hình hiển thị danh sách cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Wechat dài dằng dặc.

Buổi chiều lúc từ sân bay về khách sạn nơi đoàn phim ở, Thẩm Thiên Trản dùng điện thoại xem qua hồ sơ, sợ làm phiền Quý Thanh Hòa và Minh Quyết nên đã điều chỉnh về chế độ im lặng. Không ngờ cô lại quên chỉnh về chế độ cũ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Thẩm Thiên Trản biết mình đuối lý, hắng giọng nói: "Kịch bản bình thường đều được viết như thế này. Bất cứ khi nào nhân vật chính có việc gì đó thì điện thoại đều hết pin hoặc tắt tiếng, dù sao cũng sẽ không dễ dàng tìm được."

Qúy Thanh Hòa nhướng mày, hiển nhiên là không chấp nhận lời ngụy biện này.

Cô đổi chủ đề: "Minh Quyết đâu?"


“Ở phía sau.” Qúy Thanh Hòa dừng lại một chút, nói: “Nếu như bây giờ em muốn gặp cậu ấy, anh liền đi đổi người.”

Thẩm Thiên Trản làm sao dám.

Từ khi Qúy Thanh Hòa có quyền hợp pháp và hợp lý để ngủ thì khí thế trở nên hống hách, hơi một chút là lại uy hiếp đòi ngủ.

Thân cô mỏng manh và yếu đuối, làm sao chịu được đòn roi vô tình mỗi ngày.

Cô giả như không nghe thấy, lại hỏi: "Tô Tạm với Kiều Hân thì sao?"

“Để Minh Quyết tiễn đi trước rồi.” Quý Thanh Hòa thả tay xuống, nắm chặt lấy cô: “Đi dạo cùng anh một chút?”

Thẩm Thiên Trản suy nghĩ một chút: “Cũng được."

Sau khi trở về đoàn phim thì người đông nhiều ánh amwst phức tạp, trong không trung không biết có bao nhiêu cặp mắt giống như đang dò mìn, luôn nhìn chằm chằm vào cô.

Hai người đi trên con đường nhỏ lát đá cuội, từ bãi cỏ đến con đường mòn ven hồ thiên nga.

Dãy đèn đường dài năm mét, ánh đèn lờ mờ, chỉ đủ chiếu sáng.

Thẩm Thiên Trản được anh dắt đi, một đường tiến thẳng đến bán đảo giữa hồ. Trên bán đảo không có đèn đường, chỉ có vài dây đèn nhỏ quấn quanh hàng rào bảo vệ bằng cọc gỗ, nhấp nháy nhấp nháy như dải ngân hà, một đường cắt ngang bóng tối.

Thẩm Thiên Trản cảm thấy bầu không khí ở đây khá tốt, tựa vào lan can liếc nhìn mặt hồ tối đen như mực, vừa định quay lại, Qúy Thanh Hòa đã từ phía sau nhấc cô lên ôm vào lòng.

Trái tim cô treo lên, đối với cảm giác lạ lùng này có chút rung động cũng như thích thú khó nói.

Câu hỏi đang ấp ủ trong lòng cũng đến rất tự nhiên, cô hỏi thành lời: "Anh từ lúc nào biết Tiêu Thịnh và Tô lan Y đang yêu nhau?"

“Yêu?” Anh cười nhạt, “Không phải yêu.”

Tiêu Thịnh là đồng nghiệp của cô, Tô Lan Y là sếp của cô. Trong bữa tiệc cũng có một cấp dưới của cô có mối quan hệ phức tạp với họ là Tô Tạm, anh không thể nói quá thẳng trước đám đông, vậy nên mới dùng "quan hệ tình yêu" để che đậy một chút, giữ lại thể diện cho vài người.

Còn về lúc nào biết đến thì lại là một câu chuyện dài.

Qúy Thanh Hòa cân nhắc từ ngữ một chút, nói: "Sau khi cầm bản kế hoạch."

Bản kế hoạch?


Thẩm Thiên Trản dừng lại, thăm dò nói: " Bản kế hoạch mà em giao cho Quý lão tiên sinh?"

Qúy Thanh Hòa gật đầu.

Anh cọ nhẹ cằm trên đỉnh đầu cô, trầm giọng nói: "Anh đã quen với việc lập kế hoạch, cũng đã quen với việc đi một bước tính ba bước. Lúc đó, ngoài việc cân nhắc xem làm sao để thuận lợi hòa nhập với cuộc sống của em, anh cũng tiện thể điều tra một chút về bạn bè xung quanh em. "

Thẩm Thiên Trản u ám nói: "Tiện thể điều tra? Anh không cảm thấy hành vi này sẽ xúc phạm đến em sao?"

“Đúng là đã xúc phạm.” Anh dường như đang cười, giọng nói trầm thấp, lồng ngực khẽ rung: “Nếu như em không hỏi, anh vốn dĩ định để em cả đời này không bao giờ biết.”

Thẩm Thiên Trản: "..."

Anh đúng là khá hợp tình hợp lí?

“Đùa thôi.” Qúy Thanh Hòa thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Anh đã dành thời gian để nghiên cứu thời gian chung của hai chúng ta, hiểu rõ quy luật sống và quy luật công việc của em là điều không thể thay đổi. Nếu em muốn dành thời gian không cần thiết để nổi giận, anh tôn trọng em. "

Thẩm Thiên Trản bị anh chặn họng không thốt nên lời.

Anh đã nói luôn rằng tức giận là "mất thời gian không cần thiết", vậy cô cuối cùng có thể tức giận bằng cách nào nữa?

Hơn nữa, đây là thái độ tôn trọng cô sao?

Dựa vào mưu lược của Qúy Thanh Hòa và sự nham hiểm đi một bước tính ba bước, kiếp này hai người có lẽ cãi nhau không nổi, chỉ có cô đơn phương bị hành hạ đến chết hết lần này đến lần khác.

Không có ngoại lệ.

Thẩm Thiên Trản bình ổn lại cảm xúc một chút, hỏi: "Vậy là trước khi quen em, anh đã biết Tô Lan Y và Tiêu Thịnh có mối quan hệ không chính đáng?"

Qúy Thanh Hòa phân tích từ câu nói hoàn toàn không chút che giấu của cô - tốt, đã dỗ thành công.

Anh mỉm cười, giọng điệu hơi cao lên: "Coi như vậy đi."

“Xác nhận là ở Bắc Kinh, Minh Quyết và anh đều đã nhìn thấy Tô Lan Y uống quá chén xong được Tiêu Thịnh đưa đi. Lúc đó vì tò mò nên anh có nhìn lại vài lần." Anh dừng lại, không biết nói gì nữa, liền không tiếp tục kể nốt.

Thẩm Thiên Trản hiểu ý.

Lại hỏi: "Anh đã cố ý đề cập đến nó ở nơi công cộng tối nay, ngoài việc nhắc nhở em ra thì em còn bỏ qua điều gì không?"

Qúy Thanh Hòa không cần phải suy nghĩ về điều đó quá lâu: "Ở nơi công cộng trong sáng minh bạch, anh luôn không thích bàn luận chuyện của ai sau lưng họ."

Thẩm Thiên Trản không khỏi nhướng mày, hiển nhiên không tin rằng mục đích của Qúy Thanh Hòa lại đơn giản như vậy.

Tuy nhiên cô lại luôn công bằng, Qúy Thanh Hòa đã trả lời nghi vấn của cô, cô cũng không keo kiệt giải thích rằng đêm nay ai cũng nghĩ cô đột nhiên tức giận gây hấn.

“Em đã từng nói với anh rằng em có một đoạn quá khứ không muốn nhớ lại.” Thẩm Thiên Trản dừng lại một chút, quay người nhìn về phía anh: “Những gì anh nghe được chỉ mới là nửa phần đầu, thật ra còn có đoạn sau.”


"Triệu tổng trong miệng Tiêu Thịnh là một trong những thành viên hội đồng quản trị của Bồng Lai Thần Quang, có thực quyền. Hạng mục mà em đã bị lừa, anh ta là người đã hoàn thành nó đầu tiên. Năm đó Bồng Lai Thần Quang đang tìm cách chuyển mình, đánh chủ ý lên sếp cũ của em. Nhưng Bồng Lai Thần Quang của khi ấy, thực lực không đủ, không đủ sức gánh vác khoản chi phí đầu tư khổng lồ. Đúng lúc em từ chức ra làm việc độc lập, tên cặn bã kia dựa trên danh nghĩa ông chủ cũ của em, thay em thương thảo khoản đầu tư của Bồng Lai Thần Quang. Anh ta lừa gạt em và Triệu tổng, em còn tưởng rằng anh ta là Bá Lạc* của em, coi trọng hạng mục và sự nỗ lực của em. Triệu tổng lại nghĩ rằng phim trường của em là một công ty con thành lập dưới tên chủ cũ, nếu không thì khi ấy ông ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý đầu tư."
(*)Bá Lạc: Người có tài nhìn người

Qúy Thanh Hòa sắp xếp lại suy nghĩ của mình, hỏi: "Khi em còn làm việc ở chỗ cũ có tiếp xúc qua Bồng Lai Thần Quang, vì vậy, trùng hợp lại mắc bẫy? Anh ta không nghi ngờ rằng mình bị lừa, em cũng chỉ cho rằng anh ta đơn thuần là tán thưởng em."

Thẩm Thiên Trản cười khổ: "Đúng."

"Sau khi hoàn thành bản thảo cuối cùng của mười tập đầu tiên của kịch bản, để không lãng phí thời gian, em liền tranh thủ đi liên hệ diễn viên. Khoản đầu tư đầu tiên của Bồng Lai Thần Quang đã được xác thực đưa vào tài khoản công trước khi ký hợp đồng với các diễn viên, khoản mục ban đầu đơn giản, thu chi rõ ràng dễ hiểu. Lúc đó ngoại trừ phí chi tiêu của đoàn phim đoàn và phí thuê thiết bị quay chụp, riêng việc thuê phim trường cũng đã tốn một khoản lớn. "

"Tài vụ của công ty được tuyển dụng một cách ngẫu nhiên, ban đầu em không hề biết rằng tài vụ sớm đã âm thầm cấu kết với anh ta. Vào ngày đoàn phim khai máy, Bồng Lai Thần Quang liền làm theo như đã thỏa thuận trong hợp đồng trước đó, đưa toàn bộ số tiền vốn còn thừa cho hết vào sổ sách công."

"Sau khi khai máy, dòng tiền rất rối loạn. Người của đoàn phim cần tiền đặt cơm trưa, xe của tổ phim cần đổ xăng, diễn viên cần được chi trả phí đi lại, kịch bản cũng trả theo thù lao từng đợt, các loại quần áo, quảng bá,… nhiều vô số đã muốn tốn đến hơn mười vạn. Đợi đến lúc em phát hiện nguồn vốn bị hao hụt, báo cảnh sát xong thì cũng đã quá muộn.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

"Người đại diện theo pháp luật của công ty là em, xuất sổ sách kiểm tra cũng do chính em đồng ý, ngoại trừ tài vụ bị bắt giam, số tiền đã mất cũng khó có thể thu hồi lại được."

Thẩm Thiên Trản lần đầu làm nhà sản xuất độc lập, vốn là sứt đầu mẻ trán.

Bên cạnh có một người mà cô đã cho rằng chính là trợ lý đắc lực đáng tin cậy, cô liền dần dần hạ thấp cảnh giác.

Sau khi đoàn phim thuận lợi khai máy, cô dường như nhìn thấy ánh sáng, đắm chìm trong ảo cảnh mà cô tự tạo ra cho chính mình, hoàn toàn đánh mất ý thức về các mối nguy.

Hơn nữa cô cũng là lần đầu mở công ty, kinh nghiệm chưa đủ, tin tưởng tài vụ một cách mù quáng.

Bị té một cú lớn như vậy, cũng không hoàn toàn trách người khác.

Cô hít một hơi dài và nói tiếp: "Sau khi chuyện xảy ra, Triệu tổng mới biết mình bị lừa, bắt em trả tiền."

Trong trường hợp đó, Thẩm Thiên Trản thực sự có thể hiểu cảm xúc của Triệu tổng.

Công ty muốn chuyển mình muốn đột phá muốn kiếm tiền, liều lĩnh đến Bắc Kinh để tìm kiếm sự phát triển, kết quả là nhà sản xuất và đạo diễn lại cùng nhau ôm tiền chạy vào ngay ngày khai máy, bất luận là ai thì cũng khó mà chấp nhận được đi?

Vì vậy, cho dù Thẩm Thiên Trản lúc ấy có giống như chó nhà có tang cũng vẫn phải đứng dậy thu dọn cục diện rối loạn ngay trước mặt cô.

"Em đã dùng số tiền còn sót lại bên người để trả cho đoàn phim, viết giấy ghi nợ. Bên cho thuê phim trường không hoàn lại tiền, em liền sống trong trường quay. Triệu tổng đã đến vài lần, lúc đầu cả hai vẫn còn có thể ngồi xuống và thương lượng trong hòa bình, sau vài lần, đến khi anh ta phát hiện ra rằng em thực sự trả không nổi tiền, liền không còn lãng phí kiên nhẫn với em nữa."

"Anh ta là kẻ lưu manh từ trong ra ngoài, làm mọi việc bất chấp hậu quả, mọi thủ đoạn bẩn thỉu đều biết. Lúc mới đầu, anh ta chỉ đem người đến đe dọa, dần dần, diễn biến tình hình bắt đầu mất kiểm soát, anh ta tìm ra địa chỉ và thông tin liên lạc của bố mẹ em, bắt đầu đe dọa em nếu em không trả nợ sẽ đến quấy rối bố mẹ em."

Cô đã từng viết giấy nợ, báo cảnh sát và bị Triệu Tôn Thần tra tấn đến suy nhược thần kinh, không thể ngủ vào ban đêm.

Đã nghĩ đến mọi phương pháp, nhưng cho dù có làm gì đi chăng nữa, cô cũng không thể hoàn trả ngay lập tức một số tiền lớn như vậy trong thời gian ngắn.

"Sau đó, hợp đồng thuê phim trường hết hạn, em chuyển về căn nhà cho thuê. Triệu Tôn Thần có lẽ phát đã hiện ra rằng em thực sự có thể bỏ trốn, hoặc có thể sự kiên nhẫn của anh ta đã đến giới hạn nên liền đột ngột đổi ý, đe dọa dụ dỗ, muốn em đi bán thân lấy tiền. Anh ta nói anh ta quen biết rất nhiều người có chức có quyền, lại thích dạng thanh thuần đang rơi vào ngõ cụt, em suy nghĩ một chút, có lẽ trong ba năm có thể hoàn lại được tiền rồi."

Ngữ khí của cô bình tĩnh, âm điệu vững vàng, như thể đang mô tả một chuyện gì đó hoàn toàn không liên quan đến mình.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương