Những thường dân này có thể so được với bọn hắn?
Hắn tài học lợi hại, hơn nữa thi tác nổi tiếng kinh thành.
Cha hắn từng hỏi Dung thái phó, mặc dù thái phó không chịu tiết lộ đề mục, nhưng nói là đối với bọn họ mà nói thì không khó.
Thế gia công tử mang theo tự tin, cùng với đám người Lưu Chiếu mang theo thấp thỏm, ngồi vào vị trí, nhận đề thi cùng giấy trắng đáp đề.
Thế nhưng...
Đậu má.
Cái quái gì vậy?
Tại sao lại có vấn đề tài chính? Tại sao lại có vấn đề về thủy lợi? Tại sao còn phải viết sách lược trị quốc, hơn nữa hạn chế số lượng từ?!
Ồ, còn phải viết một bài thơ.
Con mẹ nó một trang, toàn bộ đều là để!
Lần khảo thí đầu tiên của triều Đại Nhạn khiến toàn bộ thí sinh đều rơi vào hoảng loạn.
Đợi đến khi rời khỏi trường thi, vị công tử phe phẩy quạt lúc trước, tay chân như nhữn ra, bước đi thất thần, sau khi được người hầu đỡ lấy, chỉ mơ hồ nói ra một câu...
"Dung thái phó, thật đáng sợ!"
Tất cả mọi người đều mơ hồ, các quan viên cũng rất mơ hồ.
Sao lại phức tạp như vậy?
Có cần thiết không?
Bất quá, sau khi Dung Chiêu mang theo Thừa tướng cùng Từ thượng thư tự mình chấm bài thi, thái độ của bọn họ đều thay đổi.
Trương thừa tướng nhướng mày: "Cái này là cái gì? Viết tới viết lui không có một câu hữu dụng, chữ viết còn xấu."
Nói xong, lão trực tiếp ném ra bên ngoài: "Loại người này làm sao có thể vào triều làm quan?"
Dung Chiêu giơ tay nhặt lên, trấn an nói: "Có lẽ những đề mục khác trả lời không tệ? Thừa tướng đại nhân phụ trách sách lược, nếu không được thì cho điểm sách lược của hắn thấp là được."
Trương thừa tướng không chút do dự, trực tiếp một con "0". Bên kia, Từ Thượng Thư đau não, dời tầm mắt khỏi bài thi trên tay, nhìn về phía Dung Chiêu: "Thái phó, ta lớn tuổi rồi, Hoàng thượng cũng nói có thể cáo lão, đừng làm khó ta nữa..."
Nếu lão có tội, hãy trừng phạt lão trực tiếp đi.
Đừng cho lão thấy cái thứ c.h.ế.t tiệt này nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-728.html.]
Dựa theo cách tính của thí sinh này, có thể tính ngân lượng quốc khố bằng không!
Dung Chiêu tiếp tục mỉm cười: "Thượng thư đại nhân còn có năng lực, cần gì phải gấp gáp từ quan? Hiện giờ triều đình thiếu người, Thượng thư đại nhân phải kiên trì."
Từ thượng thư: "..."
Nếu như nhớ không lầm, hai nhà chúng ta có thù oán, ta đi rồi trả lại vị trí cho ngươi...
Từ thượng thư muốn đi, nhưng Dung Chiêu không đồng ý.
Hoàng đế cũng không gật đầu.
Điều này làm cho trong lòng Từ Thượng Thư lo lắng, luôn cảm thấy ngồi không yên.
Tuy nói... lão cũng không phải rất muốn rời khỏi quan trường, vứt bỏ quyền lợi.
Nhưng Dung Chiêu không cho lão đi, cái này rất dọa người!
Chẳng lẽ là đang vụng trộm tính kế lão?
Nghĩ tới đây, Từ Thượng Thư cúi đầu, cho bài thi tài chính này một con 0, nhìn xuống tờ tiếp theo..
Từ Thượng Thư: "...!!"
Lão hiểu rồi, Dung Chiêu có thể là muốn lão c.h.ế.t khi còn tại nhiệm!
Công bộ thượng thư lại liên tục lắc đầu: "Người này ta mặc kệ, dù sao Công bộ chúng ta không thể nhận, trả lời cái quái gì vậy? Loạn thất bát tao, thái phó, cuộc thi này của ngươi quả nhiên nên tổ chức, người này nếu vào Công bộ, ta sẽ tức chết."
Trương thừa tướng: "Ồ? Người này có bản lĩnh. Dựa vào sách luận này có thể vào triều làm quan."
"Người này thích hợp với Binh bộ ta, đáng tiếc không nhìn thấy tên."
Dung Chiêu đã chuẩn bị trước, che tên cho thí sinh.
Mấy người chấm đề này đều là người có thân phận cao quý, ngược lại cũng không có người gian lận, chẳng qua lúc này có chút muốn biết đáp án là người nào viết...
Chấm bài chỉ mất hai ngày.
Bọn họ chấm xong một tờ, Dung Chiêu liền kiểm tra một tờ.
Người 0 điểm trực tiếp vứt bỏ, tổng điểm quá thấp lại không có kiến nghị gì đặc biệt cũng đều vứt bỏ... Như thế, tuyển ra được chỉ còn năm mươi người!
Lúc này mới mở tên của bọn họ ra.
Sau đó, tập thể trầm mặc.
Hắn tài học lợi hại, hơn nữa thi tác nổi tiếng kinh thành.
Cha hắn từng hỏi Dung thái phó, mặc dù thái phó không chịu tiết lộ đề mục, nhưng nói là đối với bọn họ mà nói thì không khó.
Thế gia công tử mang theo tự tin, cùng với đám người Lưu Chiếu mang theo thấp thỏm, ngồi vào vị trí, nhận đề thi cùng giấy trắng đáp đề.
Thế nhưng...
Đậu má.
Cái quái gì vậy?
Tại sao lại có vấn đề tài chính? Tại sao lại có vấn đề về thủy lợi? Tại sao còn phải viết sách lược trị quốc, hơn nữa hạn chế số lượng từ?!
Ồ, còn phải viết một bài thơ.
Con mẹ nó một trang, toàn bộ đều là để!
Lần khảo thí đầu tiên của triều Đại Nhạn khiến toàn bộ thí sinh đều rơi vào hoảng loạn.
Đợi đến khi rời khỏi trường thi, vị công tử phe phẩy quạt lúc trước, tay chân như nhữn ra, bước đi thất thần, sau khi được người hầu đỡ lấy, chỉ mơ hồ nói ra một câu...
"Dung thái phó, thật đáng sợ!"
Tất cả mọi người đều mơ hồ, các quan viên cũng rất mơ hồ.
Sao lại phức tạp như vậy?
Có cần thiết không?
Bất quá, sau khi Dung Chiêu mang theo Thừa tướng cùng Từ thượng thư tự mình chấm bài thi, thái độ của bọn họ đều thay đổi.
Trương thừa tướng nhướng mày: "Cái này là cái gì? Viết tới viết lui không có một câu hữu dụng, chữ viết còn xấu."
Nói xong, lão trực tiếp ném ra bên ngoài: "Loại người này làm sao có thể vào triều làm quan?"
Dung Chiêu giơ tay nhặt lên, trấn an nói: "Có lẽ những đề mục khác trả lời không tệ? Thừa tướng đại nhân phụ trách sách lược, nếu không được thì cho điểm sách lược của hắn thấp là được."
Trương thừa tướng không chút do dự, trực tiếp một con "0". Bên kia, Từ Thượng Thư đau não, dời tầm mắt khỏi bài thi trên tay, nhìn về phía Dung Chiêu: "Thái phó, ta lớn tuổi rồi, Hoàng thượng cũng nói có thể cáo lão, đừng làm khó ta nữa..."
Nếu lão có tội, hãy trừng phạt lão trực tiếp đi.
Đừng cho lão thấy cái thứ c.h.ế.t tiệt này nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-728.html.]
Dựa theo cách tính của thí sinh này, có thể tính ngân lượng quốc khố bằng không!
Dung Chiêu tiếp tục mỉm cười: "Thượng thư đại nhân còn có năng lực, cần gì phải gấp gáp từ quan? Hiện giờ triều đình thiếu người, Thượng thư đại nhân phải kiên trì."
Từ thượng thư: "..."
Nếu như nhớ không lầm, hai nhà chúng ta có thù oán, ta đi rồi trả lại vị trí cho ngươi...
Từ thượng thư muốn đi, nhưng Dung Chiêu không đồng ý.
Hoàng đế cũng không gật đầu.
Điều này làm cho trong lòng Từ Thượng Thư lo lắng, luôn cảm thấy ngồi không yên.
Tuy nói... lão cũng không phải rất muốn rời khỏi quan trường, vứt bỏ quyền lợi.
Nhưng Dung Chiêu không cho lão đi, cái này rất dọa người!
Chẳng lẽ là đang vụng trộm tính kế lão?
Nghĩ tới đây, Từ Thượng Thư cúi đầu, cho bài thi tài chính này một con 0, nhìn xuống tờ tiếp theo..
Từ Thượng Thư: "...!!"
Lão hiểu rồi, Dung Chiêu có thể là muốn lão c.h.ế.t khi còn tại nhiệm!
Công bộ thượng thư lại liên tục lắc đầu: "Người này ta mặc kệ, dù sao Công bộ chúng ta không thể nhận, trả lời cái quái gì vậy? Loạn thất bát tao, thái phó, cuộc thi này của ngươi quả nhiên nên tổ chức, người này nếu vào Công bộ, ta sẽ tức chết."
Trương thừa tướng: "Ồ? Người này có bản lĩnh. Dựa vào sách luận này có thể vào triều làm quan."
"Người này thích hợp với Binh bộ ta, đáng tiếc không nhìn thấy tên."
Dung Chiêu đã chuẩn bị trước, che tên cho thí sinh.
Mấy người chấm đề này đều là người có thân phận cao quý, ngược lại cũng không có người gian lận, chẳng qua lúc này có chút muốn biết đáp án là người nào viết...
Chấm bài chỉ mất hai ngày.
Bọn họ chấm xong một tờ, Dung Chiêu liền kiểm tra một tờ.
Người 0 điểm trực tiếp vứt bỏ, tổng điểm quá thấp lại không có kiến nghị gì đặc biệt cũng đều vứt bỏ... Như thế, tuyển ra được chỉ còn năm mươi người!
Lúc này mới mở tên của bọn họ ra.
Sau đó, tập thể trầm mặc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook