Ma Phi Khó Tán Tỉnh
-
Chương 104
"Chủ nhân, phải xử trí con người ti tiện này như thế nào?" Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Chu Mị Nhi trên mặt đất, trong giọng nói có chút hung tợn.
"Mẹ, người đánh ả ta thành đầu heo đi, đánh thành đầu heo! Đánh từ một cái đầu biến thành ba cái đầu heo to!" Đoàn Tử vung móng vuốt nhỏ, đề nghị nói.
“Ha!” Tiểu Bạch phun hơi rồng, liếc Đoàn Tử, khinh bỉ nói: "Đầu heo? Ngươi không phải chính là một con heo sao?"
“Ngươi mới là heo ấy! Đoàn Tử mới không phải heo!" Đoàn Tử không vui đáp lại.
"Ngươi là heo ngươi là heo, ngươi là một con heo! Heo heo heo!" Tiểu Bạch vẫy cái đuôi nhỏ, cố ý chọc tức Đoàn Tử.
"Hu hu hu...!Đoàn Tử không phải là heo..." Đoàn Tử từ đỉnh đầu trượt xuống bả vai Tô Linh Phong, ôm cổ Tô Linh Phong cọ xát mặt nàng: "Mẹ ơi, Tiểu Bạch lại bắt nạt Đoàn Tử, hu hu..."
“Hừ, đồ nịnh bợ, đồ dính người, dám đi mách lẻo!” Tiểu Bạch hất cằm khinh thường bĩu môi rồng.
Mới vừa rồi động tác còn rất nhất trí, bầu không khí rất hài hòa, giờ lại bắt đầu ầm ĩ như mọi ngày...
Tô Linh Phong bây giờ đã quen với cách tương tác khác người của cặp đồ vật nhỏ này, lỗ tai tự động lọc tiếng ồn chúng nó tạo ra, ung dung liếc nhìn Chu Mị Nhi trên mặt đất, tâm tình rất tốt thưởng thức phẫn nộ cùng hoảng sợ trong mắt cô ta...
"Ưm...!ưm ưm..." Chu Mị Nhi đang liều mạng dùng đầu lưỡi để đẩy nhúm tóc ra khỏi miệng.
Tô Linh Phong thấy một sợi tóc kia sắp bị Chu Mị Nhi phun ra, lại xoay đoản kiếm, dùng đao nhét lại tóc vào miệng cho cô ta.
"Ưm...!ưm ưm..." Đáy mắt Chu Mị Nhi lộ ra hận ý, tiếp tục cố gắng đẩy tóc ra.
Lúc tóc lại sắp bị Chu Mị Nhi phun ra, Tô Linh Phong lại rất kiên nhẫn, dùng đao nhét từng chút từng chút một vào miệng cô ta.
Động tác của Tô Linh Phong cũng không nhẹ, thậm chí có thể nói là thô lỗ, nhiều lần giày vò như vậy, môi Chu Mị Nhi bị đâm đến thủng da, răng cũng bị đao làm cho long ra, đầu lưỡi cũng phun ra bong bóng...
Chu Mị Nhi vừa đau đớn vừa sợ hãi, nước mắt trong mắt như vỡ đê, không nhịn được tuôn ra ngoài...
Hứa Nặc vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Tô Linh Phong và Chu Mị Nhi bên kia, giờ phút này, nhìn thấy bộ dạng bị Tô Linh Phong tra tấn đến thảm hại chật vật của Chu Mị Nhi, trong lòng cũng cảm thấy hả giận, cũng không khỏi nhìn Tô Linh Phong vài lần, chủ nhân mới này so với cô còn nhỏ hơn hai, ba tuổi, đây tuyệt đối không phải là một vị chủ nhân dễ chọc!
Trong lòng Hứa Nặc âm thầm cảnh cáo chính mình, sau này đi theo tiểu thư, nhất định phải tận tâm hầu hạ nàng, báo đáp ân tình của nàng, nhưng ngàn vạn lần cũng phải chú ý, không nên chọc nàng mất hứng...!Truyện Mạt Thế
Tá Dịch một bên vừa vung kiếm đâm kẻ địch, một bên lại tranh thủ thời gian liếc Tô Linh Phong bên kia một cái, sau đó khóe miệng co giật âm thầm lắc đầu, nha đầu này, thế mà còn có hứng thú muốn chơi đùa...
Lưu Thành đứng ở đó, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, không biết nên giải cứu Chu Mị Nhi như thế nào, trong lòng lại càng liên tục kêu khổ, thành chủ đại nhân sau khi biết chuyện hôm nay, nhất định sẽ không tha cho hắn ta...
Đại đa số mọi người chung quanh, nhìn một màn này trong lòng cũng đều âm thầm hả giận, vui sướng khi người gặp họa, bình thường ai cũng không dám trêu chọc Chu Mị Nhi, người ngang ngược hỗn xược nhất Gia Thành, hôm nay rốt cục gặp được khắc tinh, bị chỉnh thành bộ dạng thảm hại này, đúng là đáng đời!
Chuyện Tô Linh Phong tỷ thí với Chu Mị Nhi trên đường phố ngày đó đã lan truyền khắp Gia Thành, còn có lời đồn, bởi vì Chu Mị Nhi đụng phải vị tiểu thư thần bí này, đêm đó, thành chủ đại nhân liền tự mình đến cửa bồi tội, nhưng người ta ngay cả cửa cũng không cho vào, liền đuổi thành chủ đại nhân trở về...
Chuyện ngày đó, đã trở thành đề tài nói chuyện khi trà dư tửu hậu của dân chúng Gia Thành mấy ngày nay, mọi người cũng đều đang suy đoán thân phận thật sự của Tô Linh Phong, có người thậm chí đoán nàng là người trong hoàng thất!
Hôm nay nhìn thấy Tô Linh Phong giày vò Chu Mị Nhi, không ai cảm thấy nàng là kẻ ngốc, người điên, không biết tự lượng sức mình nữa...
"Vị này...Vị tiểu thư này..." Lưu Thành vẻ mặt như khóc tang, kiên trì cầu khẩn với Tô Linh Phong: "Đại nhân, ngài là người độ lượng, xin ngài nể tình đại tiểu thư chúng ta tuổi còn nhỏ vô tri, không hiểu chuyện, xin hãy tha thứ, xin hãy tha cho nàng ta lần này đi..."
"Tuổi còn nhỏ vô tri?" Tô Linh Phong lại cầm tóc nhét vào cổ họng Chu Mị Nhi, ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc Lưu Thành một cái, "Ngươi chỉ nói đúng một nửa, vô tri ngược lại là thật.
"
"Phụt..."
"Ha ha ha..."
Trong đám người, truyền đến một trận cười châm chọc, cô gái áo trắng thần bí này rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn so với Chu Mị Nhi nha, hắn ta thế mà còn không biết xấu hổ nói với người ta cái gì mà tha cho đại tiểu thư nhà bọn họ tuổi còn nhỏ vô tri không hiểu chuyện...
Lưu Thành sau khi nói ra miệng liền hối hận, xấu hổ nhếch miệng, lại thẹn quá hóa giận nhìn lướt qua mọi người chung quanh...!
"Yên tâm đi, đừng căng thẳng." Tô Linh Phong dùng lưỡi đao vỗ vỗ khuôn mặt Chu Mị Nhi, chậm rãi nói nhỏ: "Giết cô ta, ta còn ngại bẩn tay."
Vẫn còn cho rằng Tô Linh Phong sẽ giết mình, Chu Mị Nhi gần như đã sắp tuyệt vọng, nghe vậy, đáy mắt nhất thời lại dâng lên một tia hy vọng, trong đó, còn ẩn chứa một tia hận ý thấu xương...
Đương nhiên, những thứ này, cũng không có thoát khỏi ánh mắt Tô Linh Phong...
Lưu Thành nghe vậy, trái tim treo lơ lửng rốt cục cũng giãn ra một chút, "Như vậy tiểu thư ngài..."
Không đợi Lưu Thành nói xong, Tô Linh Phong lại tiếp tục nói: "Chỉ là, nợ là nợ, trả vẫn phải trả, hôm nay trước tiên thu chút lãi đi."
Dứt lời, giơ tay lên, đáp lên gò má bên trái Chu Mị Nhi "Chát!"
Một cái tát!
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Chu Mị Nhi nhất thời sưng lên giống như một cái bánh bao!
"Cái này, là lãi mà cô ta làm chậm trễ thời gian của ta."
Tô Linh Phong nhàn nhạt nói, vừa dứt lời, lại giơ tay nhỏ lên, "Chát!"
Lại tát lên mặt phải Chu Mị Nhi một cái!
"Cái thứ hai này, là lãi mà ngươi tọc mạch Mộc Đầu."
Chu Mị Nhi bị đánh đến hai mắt choáng váng, ấy thế mà vẫn còn cố gắng chống đỡ, chưa có ngất đi.
Ngay sau đó, cái tát thứ ba của Tô Linh Phong lại đến, "Chát!"
Lại là một tiếng tát giòn vang!
"Cái thứ ba này, là thay Hứa Nặc đòi lãi!"
Tô Linh Phong tát xong ba cái, nghiêng đầu nhìn mặt trái mặt phải Chu Mị Nhi, mặt trái hai cái, mặt phải một cái, hình như không cân xứng a...
"Chát…chát!"
Tô Linh Phong lại tát lên mặt phải Chu Mị Nhi một cái nữa.
"Cái tát cuối cùng, coi như là lãi của Tiểu Tử đi, à, đúng rồi, chính là người hầu thường trực hầu hạ trong miệng ngươi ấy."
Tô Linh Phong "rất tốt bụng" giải thích cho cô.
"..."
Chu Mị Nhi trợn trắng mắt một cái, thành công ngất đi, là bị đánh ngất xỉu, hay là bị tức mà ngất xỉu, thì không ai biết...
Tô Linh Phong không nhìn Chu Mị Nhi ngất xỉu nữa, đứng dậy, lấy khăn ra, bình tĩnh lau tay, sau đó trực tiếp ném khăn tay xuống đất.
Quay đầu nhìn lại, Tá Dịch cũng đã đều giải quyết xong những thị vệ kia, hắn chỉ đâm những người đó bị thương ở tay chân, để cho bọn họ không cách nào cầm vũ khí, nằm trên mặt đất than khóc mà thôi.
Lưu Thành vô cùng hoảng sợ nhìn một đôi chủ tớ biến thái này, một hộ vệ lại có thể đánh cho toàn bộ thị vệ nằm sấp dưới tay hắn!
Cô gái toàn thân tỏa ra sự lạnh lùng kia càng làm cho hắn ta cảm thấy cả người không được ổn, bị nàng liếc mắt một cái, cả người đều sẽ đổ mồ hôi lạnh đầm đìa....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook