Ma Phi Khó Tán Tỉnh
Chương 103


Những người kia nắm chặt vũ khí trong tay, vọt tới chỗ đám người Tô Linh Phong, nhưng không hẹn mà cùng đều lựa chọn tấn công về phía Hứa Nặc, người có thực lực kém nhất trong ba người!
Hứa Nặc nắm chặt thanh kiếm nhỏ lam phẩm mà Tá Dịch đưa cho cô, tuy rằng ánh mắt cô kiên định lạnh như băng, biểu tình dũng cảm không sợ hãi, nhưng kỳ thật giờ phút này trong tay đã khẩn trương đến mức cầm kiếm đều không vững.

Cô mới chỉ tu luyện kiếm thuật được có hai ngày mà thôi, ngay cả kiếm sĩ sơ cấp cũng không phải, để cô ứng đối với loại thực chiến này, thật sự là có chút làm khó cô rồi!
Quả nhiên mọi người đều thích véo mấy quả hồng mềm mại trước tiên!
Tô Linh Phong hừ lạnh, thấp giọng nói với Hứa Nặc một câu: "Trốn sau lưng Tá Dịch!" Sau đó nhìn chằm chằm Chu Mị Nhi, nhanh như chớp liền vọt tới chỗ cô ta!
Hứa Nặc cũng biết hiện tại không phải là lúc để mình cố tỏ ra mạnh mẽ, chỉ cần không liên lụy tới Tô Linh Phong với Tá Dịch là được, lập tức gật đầu với Tô Linh Phong, nghe lời vọt tới sau lưng Tá Dịch!
Tá Dịch thần thái thoải mái, rút cự kiếm ra nhẹ nhàng vung lên, mở ra một tấm kiếm võng vô hình vô sắc, bao phủ những người xông tới vào trong kiếm võng!
Bước chân Tô Linh Phong kỳ lạ, thân hình quỷ dị, vài cái chớp nhoáng, liền dễ dàng tránh thoát mấy thị vệ phủ thành chủ muốn ngăn cản nàng, đi thẳng tới Chu Mị Nhi!
"Tốc độ di chuyển nhanh quá! "
"Thân pháp thật quỷ dị! "

Người xem náo nhiệt chung quanh, không hẹn mà cùng tập trung ánh mắt vào Tô Linh Phong một thân quần áo màu trắng giữa sân!
Tô Linh Phong trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Chu Mị Nhi, khóe miệng gợi lên một độ cong âm u lạnh lẽo, duỗi tay liền tới nơi!
Chu Mị Nhi nhìn Tô Linh Phong bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, đầu tiên là kinh hãi sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, thất thanh thét chói tai nói: "A! Tiện nhân ngươi, biến đi! Đừng chạm vào ta!"
Chu Mị Nhi một bên hô, một bên liều mạng né tránh ra phía sau.

Tô Linh Phong làm sao cho cô ta có cơ hội né tránh, lại tiến lên bước một bước, bàn tay trắng nõn kia, không tốn chút sức lực liền bắt lấy vạt áo trước ngực Chu Mị Nhi, thu tay lại, kéo cô ta trở lại trước mặt mình.

"A! Cứu mạng cứu mạng! Mấy tên ngu xuẩn các ngươi, mau tới cứu bổn đại tiểu thư!”
Ba ngày trước, chuyện Tô Linh Phong đánh ngất xỉu Chu Mị Nhi trước mặt mọi người đã trở thành một bóng ma trong lòng Chu Mị Nhi, trong tiềm thức, cô ta vô cùng bài xích chuyện này, thậm chí là sợ hãi tiếp xúc gần gũi với Tô Linh Phong, giờ phút này, cô ta bị Tô Linh Phong bắt được, sợ tới mức đã sớm quên mình vẫn đang là võ sĩ, liều mạng giãy dụa, cầu cứu đám thị vệ mà mình mang đến.

Nhưng lúc này, đại bộ phận những thị vệ kia đều đã bị nhốt trong kiếm võng của Tá Dịch, không cách nào tránh thoát, căn bản không để ý đến vị đại tiểu thư điêu ngoa tùy hứng lại ngang ngược lẳng lơ này!
Mọi người chung quanh, thực lực cũng không cao, nhãn lực cũng không đủ, trong mắt bọn họ, những thị vệ kia vẫn không ngừng tấn công Tá Dịch, Hứa Nặc, chỉ là chiêu thức đánh ra dường như không có một chiêu nào có thể rơi vào trên người hai người bọn họ, mà Tá Dịch cơ hồ một kiếm một người, kiếm đánh ra không rơi vào hư không, mà chính là đâm vào tay chân của những thị vệ kia!
Hứa Nặc trốn ở sau lưng thân thể cao lớn của Tá Dịch, nhìn hắn thoải mái giải quyết mấy tên địch, đáy mắt bất giác liền nổi lên vẻ sùng bái cùng khát vọng, cũng càng thêm kiên định quyết tâm cố gắng luyện kiếm thuật thật tốt, gia tăng thực lực!
Chu Mị Nhi trong tay Tô Linh Phong vẫn như trước đang phát điên thét chói tai, một bên giãy dụa một bên kêu cứu.

"Đại tiểu thư!"
Thủ lĩnh đám thị vệ, người duy nhất không có bị nhốt trong kiếm võng của Tá Dịch, Lưu Thành, muốn ra tay giải cứu Chu Mị Nhi, nhưng vừa mới tiến lên một bước, Tô Linh Phong liền bỗng nhiên quay đầu lại, đối mặt với hắn ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không hề dao động bất kỳ tâm tình gì, chỉ có đôi mắt lạnh lùng phảng phất có thể xuyên thấu lòng người, lóe ra hàn quang lạnh lẽo, làm cho da đầu người ta tê dại!
"Tiểu thư nhà ta vừa không vui một cái liền thích giết người! "
Những lời này của Tá Dịch lại xông vào trong đầu Lưu Thành, không ngừng phát đi phát lại.


Mồ hôi lạnh của hắn ta liền tuôn ra ầm ầm, đứng ở nơi đó, một bước cũng không dám tiến lên nữa, trực giác của hắn ta nói cho hắn ta biết, hắn ta cho dù ra tay cũng không cứu được đại tiểu thư, chỉ làm cho nàng ta chết nhanh hơn thôi!
"Còn chưa làm gì ả ta, mà ả ta đã bắt đầu kêu la thảm thiết rồi! Kêu cái mẹ gì mà kêu vậy!" Tiểu Bạch bị tiếng kêu la sắc bén như dao giết heo của Chu Mị Nhi làm phiền lòng, vung móng vuốt rồng nhỏ, trợ uy nói: "Chủ nhân, ngươi bịt miệng thối của ả ta lại, đánh ả ta tẩn ả ta một trận đi!"
"Đúng vậy, kêu cái mẹ gì mà kêu! Mẹ, người bịt miệng thối của ả ta lại, đánh ả ta tẩn ả ta một trận đi!" Đoàn Tử trên đầu Tô Linh Phong hưng phấn chớp chớp đôi mắt nhỏ, cũng đang ở trong lĩnh vực tinh thần của cô, giọng nói non nớt hò hét.

Tô Linh Phong nắm lấy vạt áo Chu Mị Nhi, hơi dùng sức liền quật cô ta ngã xuống đất, lập tức khom người, dùng đầu gối hung hăng đá lên bụng cô ta!
"A! Ngươi muốn làm gì?! Mau buông bổn đại tiểu thư ra, ngươi nếu dám làm như thế với bổn đại tiểu thư ta, cha ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Chu Mị Nhi ra sức đạp chân, giãy dụa nói.

Tô Linh Phong từ trong ngực lấy ra thanh đoản kiếm cướp được ở trấn Lạc Nguyệt, rút vỏ kiếm ra, đưa mũi kiếm sắc bén nhắm vào khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của Chu Mị Nhi!
"A a a!! Mau tránh xa ta ra!” Chu Mị Nhi sợ tới mức kêu càng to hơn.

Động tác của Tiểu Bạch, Đoàn Tử nhất trí, hai đôi móng vuốt nhỏ, nhanh chóng che lỗ tai nhỏ của mình lại…
Chu Mị Nhi đã không còn kiêu ngạo ngang ngược như trước, khóc lóc cầu xin Tô Linh Phong tha thứ nói: "Ta cho ngươi tiền, cho ngươi rất nhiều tiền, chỉ cần ngươi tha cho ta, ngươi muốn bao nhiêu tiền cha ta cũng đều sẽ cho ngươi! "
Khóe miệng Tô Linh Phong nhếch lên nụ cười lãnh khốc vô tình, cầm đoản kiếm, chậm rãi khoa tay múa chân trên khuôn mặt mềm mại của Chu Mị Nhi, nhưng cũng không ra tay, mà chỉ là tra tấn thần kinh đã gần hỏng mất của cô ta!
"Tha cho ta, ta cầu ngươi, cầu xin ngươi! "

"Tha cho ngươi? Nhưng ta còn chưa chơi đủ, làm sao bây giờ?" Tô Linh Phong nói xong, hai đoản kiếm "xoẹt xoẹt" liền cắt một sợi tóc dài bên tai Chu Mị Nhi!
"Á a a!! Tóc của ta!! Ngươi là tiểu tiện nhân, ngươi dám cắt tóc ta, ta nhất định sẽ giết ngươi!” Giọng Chu Mị Nhi sắc bén, điên cuồng kêu to, hiện giờ đã mất đi lý trí.

Động tác của Tiểu Bạch, Đoàn Tử lần thứ hai nhất trí nhếch miệng, bịt tai!
“Ồn ào thực sự!" Tô Linh Phong nhíu mày, cầm sợi tóc kia lên, toàn bộ nhét vào miệng Chu Mị Nhi.

"Ưm! ưm ưm! "
"Ừm, hiện tại thanh tịnh hơn nhiều! " Tô Linh Phong hài lòng gật gật đầu.

Người xem náo nhiệt chung quanh, biểu tình trên mặt nhất trí hoảng sợ, Chu Mị Nhi hoành hành ngang ngược ở Gia Thành, hóa ra lại có lúc chật vật như vậy a! Hơn nữa cô gái này còn cắt tóc Chu Mị Nhi để nhét vào miệng nàng ta! Gia Thành ai mà không biết vị thiên kim phủ thành chủ này có hai cái yêu thích nhất, một là yêu mỹ nam, hai là mái tóc đen nhánh mềm mại của nàng ta!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương