Ma Đầu
-
Quyển 2 - Chương 2: Hận
Người áo lam tóc dài xõa ra đến tận bên hông, không có vẻ hỗn loạn chút nào. Ánh sáng lam của Đoạn Thủy trong tay chiếu lên mặt, khiến hai má trắng bệch có chút quỷ dị. Mắt phượng nửa hí, nhìn chằm chằm Lạc Thịnh Vũ. Môi mỏng hơi khép mở, nói từng chữ một, nghe không ra vui giận. Mặt mày rõ ràng như thế, cũng không có mảy may biến đổi, nhưng phối hợp với vẻ mặt như vậy, có vẻ ác nghiệt mấy phần.
Lạc Thịnh Vũ nhìn hắn hồi lâu không nói chuyện, chỉ khua khua tay áo ra hiệu Da Luật Hàm phía sau ra ngoài. Da Luật Hàm ngừng một lát, chỉ là không thể vi phạm, xoay người đi ra ngoài.
"Lần trước ta nói rồi," Cổ tay người áo lam giật giật, Đoạn Thủy kiếm theo từng tấc hơi lung lay, hắn nói rất chậm, "Mạnh mỗ không chết, nhất định gọt đầu lâu ngươi xuống treo ngược ở đỉnh núi Vân Thiên cốc!"
"...... Tiểu Trúc."
Lạc Thịnh Vũ vừa mở miệng, đã thấy ánh sáng lam loáng một cái, vù một tiếng. Vội vàng nghiêng người tránh, trường kiếm màu lam kia xuyết chút nữa xẹt qua cổ y, chỉ cách nửa tấc.
"Tên bản tọa cũng cho ngươi kêu?" Mạnh Trúc lạnh lùng hừ một tiếng, một kích không trúng lập tức cổ tay khẽ lật quét ngang trở lại. Lạc Thịnh Vũ lại lui nửa bước, giơ tay lên kẹp cổ tay hắn.
Giọng điệu đối phương lạnh như băng, nhưng biểu tình của Lạc Thịnh Vũ lại dịu đi rất nhiều, dần dần có ý cười, nói: "Ta không gọi ngươi Tiểu Trúc còn có thể gọi ngươi là gì? Phu nhân?"
Mạnh Trúc giống như là bị chọc trúng chỗ đau, lập tức hạ sát chiêu, lại bị Lạc Thịnh Vũ bức lui nửa bước. Lạc Thịnh Vũ cũng thối lui hai bước, nói: "Thân thể ngươi không khỏe căn bản đánh không lại ta, huống hồ bên ngoài đều là người của ta, ngươi cũng tuyệt đối ra không được."
Mạnh Trúc cười nhạo một tiếng, nói: "Ngươi cũng quá coi thường bản tọa." Nói xong cánh tay duỗi thẳng, trường kiếm nhắm thẳng vào Lạc Thịnh Vũ, lại nói: "Huống chi ngươi không chết, bản tọa cũng sẽ không đi ra ngoài như thế."
Lạc Thịnh Vũ chỉ cười không nói, vén vạt áo ngồi trên ghế, nhìn hắn nửa ngày mới nói: "Ngươi ngày ấy trúng độc, ta vốn muốn mang ngươi đi lấy thuốc giải, lại sơ suất để Mạnh Khanh cướp ngươi đi. Ngươi đi lại trở về, chớ không phải là trở về muốn cứu ta?"
Mạnh Trúc nghe xong sửng sốt, biểu hiện trên mặt trắng nõn cứng đờ, có chút vặn vẹo, ngay sau đó mới khôi phục lạnh nhạt.
Chẳng qua là Lạc Thịnh Vũ lại nói không sai, Mạnh Trúc trở về đương nhiên là lo lắng cho y, đến tìm y. Vốn đến cửa thôn trang, chần chừ nửa ngày cũng không thể nghĩ cách chạy vào. Khi trời tối đen nhìn thấy mấy người đi về phía bắc, cuối cùng vào rừng cây, tới một động núi lớn. Chung quanh có rất nhiều người gác, hắn cũng không dám tới gần, nhưng vẫn có thể nghe thấy có tiếng mắng chửi từ bên trong truyền tới. Nghe kỹ, đều là mắng chó Liêu cái gì, thế mới biết chỗ này chính là nơi những người Liêu kia giam giữ nhân sĩ võ lâm bị bắt. Hắn nghĩ làm thế nào vào xem thử Lạc Thịnh Vũ có phải cũng ở bên trong hay không.
Nhưng thủ vệ bên ngoài vô cùng nghiêm ngặt, hắn nhất thời cũng không nghĩ ra cách đi vào. Trốn bên ngoài rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm thừa dịp những binh sĩ thủ vệ ấy thay phiên định chạy vào. Ai ngờ mới tới gần một chút đã bị người phát hiện.
Tiểu Trúc chưa kịp phản ứng chính là thét lớn một tiếng, bị người một đao bổ vào gáy. Trước mắt thoáng chốc tối đen, trong óc giống như nổ tung, liền toàn thân xụi lơ.
Hắn chỉ cảm mắt nặng đến không mở ra được, trong mộng vô số bóng dáng lúc ẩn lúc hiện, đều như là muốn mạnh mẽ nhét vào trong đầu, đau hắn liền chết ngất.
Ký ức vốn vụn vặt chợt rõ ràng. Trên Vân Thiên cốc, hắn khẽ buông tay, liền nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ mở to hai mắt, tim của mình bỗng chốc nhấc tới cổ họng, một loại cảm giác mất trọng lượng, thân thể nhanh chóng rơi xuống về phía đáy vực. Nhưng mình thật là đang cười......
Mạnh Trúc ngã xuống núi, đâu ngờ là được đại tiểu thư Sở gia Sở Diệu Y cứu. Sở Diệu Y cũng không biết thân phận của hắn, xem hắn giống như cái gì cũng cũng không hiểu, thành thật nghe lời liền mang về đặt trong viện sai sử, qua không lâu bắt hắn gả thay đến Lạc gia...
Mạnh Trúc ngửa đầu cười ha ha mấy tiếng, khớp ngón tay cầm kiếm trắng bệch, "Đây thật là một truyện cười bằng trời, bản tọa muốn ngươi chết còn không kịp." Hắn nói nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy bụng bỗng nhiên đau đớn tựa như co rút một trận, nhíu nhíu mày, quả nhiên là truyện cười bằng trời, hắn đường đường cốc chủ Vân Thiên cốc lại bị xem như nữ nhân đưa vào trong Lạc gia. Càng đáng cười là còn hầu hạ giống như nữ nhân, mang thai hài tử của người nọ giống như nữ nhân...
Hai mắt Mạnh Trúc đỏ bừng, xương cốt toàn thân đều đang vang lạch cạch, hắn đau bụng có chút đổ mồ hôi, vội vàng không dấu vết mà vận khí điều tức, nhưng càng vận khí càng khó chịu. Chân khí vận chuyển không thông, cưỡng ép ngưng tụ không lưu tâm càng sai cách, không nén nổi bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, trường kiếm xoay ra chống trên mặt đất.
Lạc Thịnh Vũ thấy thân thể hắn nghiêng ngả, lập tức xẹt qua, vươn tay muốn đỡ hắn. Đoạn Thủy lại bỗng nhiên xoẹt một cái, trên mu bàn tay một trận đau đớn, vội vàng rút tay, lại là bị róc một lỗ, ngoài da thịt sâu thấy tận xương.
Mạnh Trúc lảo đảo lui về phía sau hai bước, suýt nữa ngã sấp xuống, đành phải vươn tay vịn bàn.
Lạc Thịnh Vũ nhìn thoáng qua tay mình, không mảy may tỏ vẻ tức giận, lại đi dìu hắn. Lần này rút kinh nghiệm, ra tay chính là vỗ cực nhanh, phong mấy chỗ đại huyệt trên người hắn.
Mạnh Trúc thét lớn một tiếng, vươn tay đón đỡ, lại nơi đâu ngờ một thức này của Lạc Thịnh Vũ lại là giả, vội vàng xoay tay lại tóm lấy xương cổ tay y. Đáng tiếc lòng có dư mà lực không đủ, chậm giây lát, bị đối phương chế trụ huyệt đạo khuỷu tay trước, cả cánh tay lập tức giống như bông, mềm oặt. Mà trong bụng hắn một trận cảm giác buồn nôn quặn đau cũng xông ra, tra tấn đầu váng mắt hoa.
"Đừng vận khí loạn, ta đỡ ngươi nằm xuống." Lạc Thịnh Vũ chế trụ huyệt đạo hắn, khoanh tay kéo hắn vào trong lòng, bước nhanh hướng vào phía trong phòng, đặt hắn trên giường mềm, giơ tay lên đáp trên mạch môn hắn, đưa qua một cỗ nội lực.
Trong đầu Mạnh Trúc choáng váng, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, lúc lại có ý thức cũng đã bị người đặt trên giường mềm. Từ trên cổ tay chảy qua một dòng nước ấm, khiến toàn thân đều thoải mái rất nhiều, cảm giác khó chịu trong dạ dày trên bụng đã khá hơn nhiều.
Vừa nhẹ nhàng thở ra, liền nghe Lạc Thịnh Vũ nói: "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt trước đã." Y dứt lời, lại là cực nhanh điểm huyệt ngủ của Mạnh Trúc. Mắt phượng người nọ còn chưa có mở ra, đầu đã hơi nghiêng, thiếp đi.
Lạc Thịnh Vũ lại nâng cổ tay Mạnh Trúc, ngây người một lát đứng dậy, ra cửa tìm tỳ nữ đến nói: "Đi mời đại phu lại đây, lại gọi cả Lạc Kiến Đông đến."
Lúc Lạc Kiến Đông tiến vào Lạc Thịnh Vũ đang ở nội thất, đại phu đã tới, kê ít thuốc đang muốn đang muốn lui ra ngoài. Lạc Kiến Đông thấy Mạnh Trúc nằm trên giường ngẩn ra, cúi đầu nói: "Chủ tử."
"Ngươi đi tra xem Mạnh Khanh và Mạnh Hiểu ở nơi nào, bọn họ nếu là đang tìm người thì đẩy bọn họ đi, càng xa càng tốt." Lạc Thịnh Vũ không xoay người, chỉ ngồi bên giường đưa tay sờ sờ trán Mạnh Trúc, sắc mặt tuy rằng không tốt lắm, nhưng cũng may không có phát sốt.
Cách một lát lại nói: "Thịnh Nghĩa thế nào?"
"... Nhị trang chủ," Lạc Kiến Đông dừng một chút, nói: "Nhị trang chủ vẫn là như cũ."
Lạc Thịnh Vũ gật gật đầu, nói: "Ngươi đi xuống đi."
Lạc Kiến Đông vừa muốn đi ra ngoài, thì nghe trên giường có động tĩnh. Người vốn nhắm mắt lại kia đột nhiên mở ra, bỗng chốc giơ tay lên một phen liền chế trụ cổ Lạc Thịnh Vũ. Lạc Kiến Đông cả kinh, vừa muốn tiến lên đã bị Lạc Thịnh Vũ ngăn trở, đành phải lui ra ngoài.
Lạc Thịnh Vũ nửa cúi người, hai người một ngồi một nằm, cách nhau rất gần. Lạc Thịnh Vũ nhìn mắt hắn, không có chút hoảng loạn, nói: "Chưa đến nửa canh giờ, ta nghĩ ngươi sẽ ngủ thêm một lát."
Mạnh Trúc nhếch miệng cười, nói: "Vậy ngươi cũng quá khinh thường bản tọa." Nói xong ngón tay dùng sức, cười nói: "Luận võ công, có lẽ bản tọa hơi kém hơn ngươi một bậc, nhưng thủ đoạn của bản tọa không chắc kém bao nhiêu."
Lạc Thịnh Vũ cũng cười cười, nhìn mặt hắn nửa ngày không nói chuyện, vươn tay muốn sờ tóc người nọ, nhưng bị người chặn cổ họng cũng chỉ đành thôi, nói: "Ngươi đương nhiên không kém, người ta coi trúng, sao có thể kém?"
Mày dài Mạnh Trúc khẽ nhíu, mắt phượng híp lại, cười lạnh nói: "Vậy thật phải cảm tạ Lạc đại hiệp yêu thích." Nói xong trên tay dùng một chút lực, nâng eo nhảy lên, lật Lạc Thịnh Vũ xuống, chống trên giường, thuận tay điểm huyệt đạo y.
Lạc Thịnh Vũ bị điểm huyệt đạo, trên người không thể nhúc nhích, nhưng trên khuôn mặt lại không thấy biến sắc, thần thái yên ổn.
Mạnh Trúc đưa tay cúi người sờ sờ tay áo và trong ngực y, thuận tay kéo ra một thẻ bài nhỏ. Chữ khắc phía trên hắn xem không hiểu, giống như là văn tự của dị tộc, nhíu mày không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: "Đường đường Lạc đại hiệp danh kiếm Lạc gia, lại có thể cấu kết nước Liêu! Vân Thiên cốc bị vây, bản đồ kho báu long lân thất bảo cung, còn có động mộ bên cạnh Tiêu trang, những thứ này đều là ngươi trăm phương ngàn kế sắp đặt đúng không? Quả nhiên giỏi tâm cơ, giỏi mưu kế, giỏi thủ đoạn! Trước trừ bỏ Vân Thiên cốc của ta, lại làm cho võ lâm đại loạn. Ngươi và người Liêu rốt cuộc là quan hệ như thế nào?"
Mạnh Trúc dứt lời không khỏi con ngươi giật giật, nhìn nhìn thẻ bài nhỏ trong tay lòng bỗng nhiên có tính toán.
Lạc Thịnh Vũ nhìn thứ hắn cầm trên tay, thoáng cái hiểu rõ nhưng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói: "Ngươi cho dù cầm thứ này đi, cũng không cứu được những người đó. Trừ phi là ta tự mình đi."
Mạnh Trúc tóm lấy cổ áo y xách người lên, nói: "Vậy bản tọa sẽ mang người cùng đi, con tin nơi tay, xem bọn hắn có thả người không."
Lạc Thịnh Vũ hít thở không thông một trận, nhíu nhíu mày, nói: "Đó chính là ngươi quá coi trọng ta. Ngươi cũng nói là cấu kết nước Liêu, ta vừa không phải minh chủ võ lâm cũng không phải tướng quân gì, không quyền không binh, những người Liêu kia sao có thể chỉ vì một người vô dụng như ta thả một đám nhân sĩ võ lâm trung nguyên ấy, không có lời."
Mạnh Trúc cũng không lời thừa với y, Lạc Thịnh Vũ lại nói: "Hơn nữa, ngươi hiện tại nội lực chưa khôi phục, nhiều nhất có thể khống chế ta nửa canh giờ, không biết có đủ để ngươi cứu ra tất cả mọi người hay không."
Mạnh Trúc cười nhạo một tiếng, nói: "Cho dù cứu không được, đến lúc đó bản tọa cũng giết ngươi trước, giải mối hận trong lòng."
Hắn nói nghiến răng nghiến lợi, mắt phượng hẹp dài nửa hí, trên mặt bởi vì tức giận mà có chút sắc hồng. Lạc Thịnh Vũ cách hắn rất gần, hoàn toàn không coi cơn giận của hắn ra gì, chỉ sững sờ nhìn mặt hắn nửa ngày, lập tức ánh mắt tối đi, cũng không biết suy nghĩ cái gì, thở dài đột nhiên nói:"Ta đối xử với ngươi không tốt sao?"
Mạnh Trúc sửng sốt, oán hận nói: "Tốt? Lạc Thịnh Vũ! Bản tọa muốn lột da ngươi, rút gân ngươi! Ngươi nói được không?" Hắn nói xong gân xanh trên tay đều lồi ra, một đôi phượng mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm người trước mắt.
Tốt và không tốt, chỉ tiếc người kia hỏi sai người. Thời khắc Mạnh Trúc thanh tỉnh, hồi tưởng lại chuyện cũ, hết thảy cũng đều biến thành sỉ nhục. Tôn nghiêm, cốt khí, ngạo khí của hắn, tất cả đều bị người này đè dưới thân, nhiều lần giày vò, nghiền thành tro bụi......
"Bản tọa hỏi ngươi, ngươi lúc ấy có biết thân phận của bản tọa hay không?"
Lạc Thịnh Vũ đón nhận ánh mắt hắn, cách một lát, mới gật gật đầu.
Mạnh Trúc lập tức cười rộ lên ha ha, quả nhiên là biết. Khuôn mặt nhất thời có chút dữ tợn, nói: "Biết? Vậy ngươi nói bản tọa có nên giết ngươi hay không!" Tay hắn siết quyền khớp xương cũng phát ra tiếng vang răng rắc, thân thể tức giận đến có chút run run. Nghĩ đến Mạnh Khanh nói Lạc Thịnh Vũ còn từng cho hắn uống thuốc... Càng hoang đường, hắn còn mang thai hài tử của người nọ?!
Mạnh Trúc uất hận đến cực điểm, bụng bỗng nhiên có chút đau đớn, lực đạo trên tay yếu đi, liền ném Lạc Thịnh Vũ trên mặt đất, đổi thành vươn tay vịn bàn. Nhưng hắn cố nén khó chịu, sắc mặt không thay đổi chút nào, cũng làm cho người ta không phát hiện được dị trạng. Nếu không phải bây giờ phần lớn nguyên khí đều bị vây trong đan điền, không biết lỗ mãng bỏ hài tử nguyên khí của hắn liệu có cũng hóa thành hư ảo theo hay không, hắn chắc chắn...
Lạc Thịnh Vũ kêu rên một tiếng, liền thấy Mạnh Trúc vịn bàn sắc mặt bình tĩnh khẽ nhắm mắt lại, trên mặt không có mảy may thần thái dư thừa. Nhưng đầu ngón tay hắn trắng bệch, "roạt" một tiếng, góc bàn bị vịn kia đã bị hắn cạy ra một miếng.
Mạnh Trúc dịu một lát liền cảm thấy tốt hơn nhiều, không vô nghĩa với Lạc Thịnh Vũ nữa. Nhìn thấy Đoạn Thủy đặt trên bàn, vớ lấy, mở cửa sổ bật người liền vọt ra ngoài. Một đường khinh công mãi cho đến phía ngoài thôn trang, may mắn lúc tới giữ ngựa, thế này mới đi về phía sơn động.
Mạnh Trúc còn chưa đi được gần, đã thấy một mảnh ánh sáng của bó đuốc. Lập tức có người hét lớn một tiếng, "Phía trước người nào! Mau mau dừng lại! Nếu không bắn tên!"
Mạnh Trúc cũng không dừng ngựa, cổ tay khẽ lật Đoạn Thủy lập tức rút ra, ánh xanh vừa hiện, liền nghe "keng" một tiếng, chém mũi tên bắn qua đây thành hai nửa. Ngay sau đó gào to một tiếng, ném Lạc Thịnh Vũ ra trước ngựa, chính mình cũng xoay người chạm đất, Đoạn Thủy trường kiếm chỉ vào người trên mặt đất nói: "Mau sai bọn họ thả người."
Lạc Thịnh Vũ yên lặng cười khổ, bị giải á huyệt lần thứ hai bị ném xuống đất, đụng trước mắt y tối sầm.
Da Luật Hàm nghe tiếng chính là ngẩn ngơ, lúc này mới nhìn rõ người trên đất, quát: "Người tới là ai?!"
Mạnh Trúc giương mắt quét người nọ một cái, tựa hồ hoàn toàn không thấy gã đang nói, nhưng trường kiếm đưa về phía trước mấy tấc, nói với Lạc Thịnh Vũ: "Sai bọn họ thả người, trễ một khắc bản tọa sẽ chặt bỏ cánh tay trái của ngươi trước." Thanh âm của hắn rất nhẹ, giọng điệu bình bình đạm đạm, lại khiến người nghe sởn tóc gáy.
Da Luật Hàm nhíu nhíu mày, thấy Lạc Thịnh Vũ không tỏ vẻ gì, nhất thời khó xử, cũng không biết nên làm như thế nào. Lạc Thịnh Vũ liền mở miệng nói: "Ngươi cũng thấy đấy, ta chẳng qua là một người bình thường, lấy ta uy hiếp là vô ích."
Mạnh Trúc cười nhạo một tiếng, mũi kiếm rất nhẹ rơi xuống, ánh xanh chớp lên, chiếu vào mặt hắn, biểu tình thản nhiên lại cho người ta một loại cảm giác quỷ dị. Thấy trên y phục chỗ đầu vai trái Lạc Thịnh Vũ có vết máu. Mày kiếm của Lạc Thịnh Vũ run rẩy một cái, đau thét lớn một tiếng, nhưng vẫn chưa nói cái gì. Trên trán y chảy mồ hôi lạnh, Mạnh Trúc xuống tay không nhẹ, máu trên bả vai nhuộm một mảnh quần áo, dấu vết càng lúc càng lớn.
Lạc Thịnh Vũ nhìn hắn hồi lâu không nói chuyện, chỉ khua khua tay áo ra hiệu Da Luật Hàm phía sau ra ngoài. Da Luật Hàm ngừng một lát, chỉ là không thể vi phạm, xoay người đi ra ngoài.
"Lần trước ta nói rồi," Cổ tay người áo lam giật giật, Đoạn Thủy kiếm theo từng tấc hơi lung lay, hắn nói rất chậm, "Mạnh mỗ không chết, nhất định gọt đầu lâu ngươi xuống treo ngược ở đỉnh núi Vân Thiên cốc!"
"...... Tiểu Trúc."
Lạc Thịnh Vũ vừa mở miệng, đã thấy ánh sáng lam loáng một cái, vù một tiếng. Vội vàng nghiêng người tránh, trường kiếm màu lam kia xuyết chút nữa xẹt qua cổ y, chỉ cách nửa tấc.
"Tên bản tọa cũng cho ngươi kêu?" Mạnh Trúc lạnh lùng hừ một tiếng, một kích không trúng lập tức cổ tay khẽ lật quét ngang trở lại. Lạc Thịnh Vũ lại lui nửa bước, giơ tay lên kẹp cổ tay hắn.
Giọng điệu đối phương lạnh như băng, nhưng biểu tình của Lạc Thịnh Vũ lại dịu đi rất nhiều, dần dần có ý cười, nói: "Ta không gọi ngươi Tiểu Trúc còn có thể gọi ngươi là gì? Phu nhân?"
Mạnh Trúc giống như là bị chọc trúng chỗ đau, lập tức hạ sát chiêu, lại bị Lạc Thịnh Vũ bức lui nửa bước. Lạc Thịnh Vũ cũng thối lui hai bước, nói: "Thân thể ngươi không khỏe căn bản đánh không lại ta, huống hồ bên ngoài đều là người của ta, ngươi cũng tuyệt đối ra không được."
Mạnh Trúc cười nhạo một tiếng, nói: "Ngươi cũng quá coi thường bản tọa." Nói xong cánh tay duỗi thẳng, trường kiếm nhắm thẳng vào Lạc Thịnh Vũ, lại nói: "Huống chi ngươi không chết, bản tọa cũng sẽ không đi ra ngoài như thế."
Lạc Thịnh Vũ chỉ cười không nói, vén vạt áo ngồi trên ghế, nhìn hắn nửa ngày mới nói: "Ngươi ngày ấy trúng độc, ta vốn muốn mang ngươi đi lấy thuốc giải, lại sơ suất để Mạnh Khanh cướp ngươi đi. Ngươi đi lại trở về, chớ không phải là trở về muốn cứu ta?"
Mạnh Trúc nghe xong sửng sốt, biểu hiện trên mặt trắng nõn cứng đờ, có chút vặn vẹo, ngay sau đó mới khôi phục lạnh nhạt.
Chẳng qua là Lạc Thịnh Vũ lại nói không sai, Mạnh Trúc trở về đương nhiên là lo lắng cho y, đến tìm y. Vốn đến cửa thôn trang, chần chừ nửa ngày cũng không thể nghĩ cách chạy vào. Khi trời tối đen nhìn thấy mấy người đi về phía bắc, cuối cùng vào rừng cây, tới một động núi lớn. Chung quanh có rất nhiều người gác, hắn cũng không dám tới gần, nhưng vẫn có thể nghe thấy có tiếng mắng chửi từ bên trong truyền tới. Nghe kỹ, đều là mắng chó Liêu cái gì, thế mới biết chỗ này chính là nơi những người Liêu kia giam giữ nhân sĩ võ lâm bị bắt. Hắn nghĩ làm thế nào vào xem thử Lạc Thịnh Vũ có phải cũng ở bên trong hay không.
Nhưng thủ vệ bên ngoài vô cùng nghiêm ngặt, hắn nhất thời cũng không nghĩ ra cách đi vào. Trốn bên ngoài rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm thừa dịp những binh sĩ thủ vệ ấy thay phiên định chạy vào. Ai ngờ mới tới gần một chút đã bị người phát hiện.
Tiểu Trúc chưa kịp phản ứng chính là thét lớn một tiếng, bị người một đao bổ vào gáy. Trước mắt thoáng chốc tối đen, trong óc giống như nổ tung, liền toàn thân xụi lơ.
Hắn chỉ cảm mắt nặng đến không mở ra được, trong mộng vô số bóng dáng lúc ẩn lúc hiện, đều như là muốn mạnh mẽ nhét vào trong đầu, đau hắn liền chết ngất.
Ký ức vốn vụn vặt chợt rõ ràng. Trên Vân Thiên cốc, hắn khẽ buông tay, liền nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ mở to hai mắt, tim của mình bỗng chốc nhấc tới cổ họng, một loại cảm giác mất trọng lượng, thân thể nhanh chóng rơi xuống về phía đáy vực. Nhưng mình thật là đang cười......
Mạnh Trúc ngã xuống núi, đâu ngờ là được đại tiểu thư Sở gia Sở Diệu Y cứu. Sở Diệu Y cũng không biết thân phận của hắn, xem hắn giống như cái gì cũng cũng không hiểu, thành thật nghe lời liền mang về đặt trong viện sai sử, qua không lâu bắt hắn gả thay đến Lạc gia...
Mạnh Trúc ngửa đầu cười ha ha mấy tiếng, khớp ngón tay cầm kiếm trắng bệch, "Đây thật là một truyện cười bằng trời, bản tọa muốn ngươi chết còn không kịp." Hắn nói nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy bụng bỗng nhiên đau đớn tựa như co rút một trận, nhíu nhíu mày, quả nhiên là truyện cười bằng trời, hắn đường đường cốc chủ Vân Thiên cốc lại bị xem như nữ nhân đưa vào trong Lạc gia. Càng đáng cười là còn hầu hạ giống như nữ nhân, mang thai hài tử của người nọ giống như nữ nhân...
Hai mắt Mạnh Trúc đỏ bừng, xương cốt toàn thân đều đang vang lạch cạch, hắn đau bụng có chút đổ mồ hôi, vội vàng không dấu vết mà vận khí điều tức, nhưng càng vận khí càng khó chịu. Chân khí vận chuyển không thông, cưỡng ép ngưng tụ không lưu tâm càng sai cách, không nén nổi bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, trường kiếm xoay ra chống trên mặt đất.
Lạc Thịnh Vũ thấy thân thể hắn nghiêng ngả, lập tức xẹt qua, vươn tay muốn đỡ hắn. Đoạn Thủy lại bỗng nhiên xoẹt một cái, trên mu bàn tay một trận đau đớn, vội vàng rút tay, lại là bị róc một lỗ, ngoài da thịt sâu thấy tận xương.
Mạnh Trúc lảo đảo lui về phía sau hai bước, suýt nữa ngã sấp xuống, đành phải vươn tay vịn bàn.
Lạc Thịnh Vũ nhìn thoáng qua tay mình, không mảy may tỏ vẻ tức giận, lại đi dìu hắn. Lần này rút kinh nghiệm, ra tay chính là vỗ cực nhanh, phong mấy chỗ đại huyệt trên người hắn.
Mạnh Trúc thét lớn một tiếng, vươn tay đón đỡ, lại nơi đâu ngờ một thức này của Lạc Thịnh Vũ lại là giả, vội vàng xoay tay lại tóm lấy xương cổ tay y. Đáng tiếc lòng có dư mà lực không đủ, chậm giây lát, bị đối phương chế trụ huyệt đạo khuỷu tay trước, cả cánh tay lập tức giống như bông, mềm oặt. Mà trong bụng hắn một trận cảm giác buồn nôn quặn đau cũng xông ra, tra tấn đầu váng mắt hoa.
"Đừng vận khí loạn, ta đỡ ngươi nằm xuống." Lạc Thịnh Vũ chế trụ huyệt đạo hắn, khoanh tay kéo hắn vào trong lòng, bước nhanh hướng vào phía trong phòng, đặt hắn trên giường mềm, giơ tay lên đáp trên mạch môn hắn, đưa qua một cỗ nội lực.
Trong đầu Mạnh Trúc choáng váng, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, lúc lại có ý thức cũng đã bị người đặt trên giường mềm. Từ trên cổ tay chảy qua một dòng nước ấm, khiến toàn thân đều thoải mái rất nhiều, cảm giác khó chịu trong dạ dày trên bụng đã khá hơn nhiều.
Vừa nhẹ nhàng thở ra, liền nghe Lạc Thịnh Vũ nói: "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt trước đã." Y dứt lời, lại là cực nhanh điểm huyệt ngủ của Mạnh Trúc. Mắt phượng người nọ còn chưa có mở ra, đầu đã hơi nghiêng, thiếp đi.
Lạc Thịnh Vũ lại nâng cổ tay Mạnh Trúc, ngây người một lát đứng dậy, ra cửa tìm tỳ nữ đến nói: "Đi mời đại phu lại đây, lại gọi cả Lạc Kiến Đông đến."
Lúc Lạc Kiến Đông tiến vào Lạc Thịnh Vũ đang ở nội thất, đại phu đã tới, kê ít thuốc đang muốn đang muốn lui ra ngoài. Lạc Kiến Đông thấy Mạnh Trúc nằm trên giường ngẩn ra, cúi đầu nói: "Chủ tử."
"Ngươi đi tra xem Mạnh Khanh và Mạnh Hiểu ở nơi nào, bọn họ nếu là đang tìm người thì đẩy bọn họ đi, càng xa càng tốt." Lạc Thịnh Vũ không xoay người, chỉ ngồi bên giường đưa tay sờ sờ trán Mạnh Trúc, sắc mặt tuy rằng không tốt lắm, nhưng cũng may không có phát sốt.
Cách một lát lại nói: "Thịnh Nghĩa thế nào?"
"... Nhị trang chủ," Lạc Kiến Đông dừng một chút, nói: "Nhị trang chủ vẫn là như cũ."
Lạc Thịnh Vũ gật gật đầu, nói: "Ngươi đi xuống đi."
Lạc Kiến Đông vừa muốn đi ra ngoài, thì nghe trên giường có động tĩnh. Người vốn nhắm mắt lại kia đột nhiên mở ra, bỗng chốc giơ tay lên một phen liền chế trụ cổ Lạc Thịnh Vũ. Lạc Kiến Đông cả kinh, vừa muốn tiến lên đã bị Lạc Thịnh Vũ ngăn trở, đành phải lui ra ngoài.
Lạc Thịnh Vũ nửa cúi người, hai người một ngồi một nằm, cách nhau rất gần. Lạc Thịnh Vũ nhìn mắt hắn, không có chút hoảng loạn, nói: "Chưa đến nửa canh giờ, ta nghĩ ngươi sẽ ngủ thêm một lát."
Mạnh Trúc nhếch miệng cười, nói: "Vậy ngươi cũng quá khinh thường bản tọa." Nói xong ngón tay dùng sức, cười nói: "Luận võ công, có lẽ bản tọa hơi kém hơn ngươi một bậc, nhưng thủ đoạn của bản tọa không chắc kém bao nhiêu."
Lạc Thịnh Vũ cũng cười cười, nhìn mặt hắn nửa ngày không nói chuyện, vươn tay muốn sờ tóc người nọ, nhưng bị người chặn cổ họng cũng chỉ đành thôi, nói: "Ngươi đương nhiên không kém, người ta coi trúng, sao có thể kém?"
Mày dài Mạnh Trúc khẽ nhíu, mắt phượng híp lại, cười lạnh nói: "Vậy thật phải cảm tạ Lạc đại hiệp yêu thích." Nói xong trên tay dùng một chút lực, nâng eo nhảy lên, lật Lạc Thịnh Vũ xuống, chống trên giường, thuận tay điểm huyệt đạo y.
Lạc Thịnh Vũ bị điểm huyệt đạo, trên người không thể nhúc nhích, nhưng trên khuôn mặt lại không thấy biến sắc, thần thái yên ổn.
Mạnh Trúc đưa tay cúi người sờ sờ tay áo và trong ngực y, thuận tay kéo ra một thẻ bài nhỏ. Chữ khắc phía trên hắn xem không hiểu, giống như là văn tự của dị tộc, nhíu mày không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: "Đường đường Lạc đại hiệp danh kiếm Lạc gia, lại có thể cấu kết nước Liêu! Vân Thiên cốc bị vây, bản đồ kho báu long lân thất bảo cung, còn có động mộ bên cạnh Tiêu trang, những thứ này đều là ngươi trăm phương ngàn kế sắp đặt đúng không? Quả nhiên giỏi tâm cơ, giỏi mưu kế, giỏi thủ đoạn! Trước trừ bỏ Vân Thiên cốc của ta, lại làm cho võ lâm đại loạn. Ngươi và người Liêu rốt cuộc là quan hệ như thế nào?"
Mạnh Trúc dứt lời không khỏi con ngươi giật giật, nhìn nhìn thẻ bài nhỏ trong tay lòng bỗng nhiên có tính toán.
Lạc Thịnh Vũ nhìn thứ hắn cầm trên tay, thoáng cái hiểu rõ nhưng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói: "Ngươi cho dù cầm thứ này đi, cũng không cứu được những người đó. Trừ phi là ta tự mình đi."
Mạnh Trúc tóm lấy cổ áo y xách người lên, nói: "Vậy bản tọa sẽ mang người cùng đi, con tin nơi tay, xem bọn hắn có thả người không."
Lạc Thịnh Vũ hít thở không thông một trận, nhíu nhíu mày, nói: "Đó chính là ngươi quá coi trọng ta. Ngươi cũng nói là cấu kết nước Liêu, ta vừa không phải minh chủ võ lâm cũng không phải tướng quân gì, không quyền không binh, những người Liêu kia sao có thể chỉ vì một người vô dụng như ta thả một đám nhân sĩ võ lâm trung nguyên ấy, không có lời."
Mạnh Trúc cũng không lời thừa với y, Lạc Thịnh Vũ lại nói: "Hơn nữa, ngươi hiện tại nội lực chưa khôi phục, nhiều nhất có thể khống chế ta nửa canh giờ, không biết có đủ để ngươi cứu ra tất cả mọi người hay không."
Mạnh Trúc cười nhạo một tiếng, nói: "Cho dù cứu không được, đến lúc đó bản tọa cũng giết ngươi trước, giải mối hận trong lòng."
Hắn nói nghiến răng nghiến lợi, mắt phượng hẹp dài nửa hí, trên mặt bởi vì tức giận mà có chút sắc hồng. Lạc Thịnh Vũ cách hắn rất gần, hoàn toàn không coi cơn giận của hắn ra gì, chỉ sững sờ nhìn mặt hắn nửa ngày, lập tức ánh mắt tối đi, cũng không biết suy nghĩ cái gì, thở dài đột nhiên nói:"Ta đối xử với ngươi không tốt sao?"
Mạnh Trúc sửng sốt, oán hận nói: "Tốt? Lạc Thịnh Vũ! Bản tọa muốn lột da ngươi, rút gân ngươi! Ngươi nói được không?" Hắn nói xong gân xanh trên tay đều lồi ra, một đôi phượng mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm người trước mắt.
Tốt và không tốt, chỉ tiếc người kia hỏi sai người. Thời khắc Mạnh Trúc thanh tỉnh, hồi tưởng lại chuyện cũ, hết thảy cũng đều biến thành sỉ nhục. Tôn nghiêm, cốt khí, ngạo khí của hắn, tất cả đều bị người này đè dưới thân, nhiều lần giày vò, nghiền thành tro bụi......
"Bản tọa hỏi ngươi, ngươi lúc ấy có biết thân phận của bản tọa hay không?"
Lạc Thịnh Vũ đón nhận ánh mắt hắn, cách một lát, mới gật gật đầu.
Mạnh Trúc lập tức cười rộ lên ha ha, quả nhiên là biết. Khuôn mặt nhất thời có chút dữ tợn, nói: "Biết? Vậy ngươi nói bản tọa có nên giết ngươi hay không!" Tay hắn siết quyền khớp xương cũng phát ra tiếng vang răng rắc, thân thể tức giận đến có chút run run. Nghĩ đến Mạnh Khanh nói Lạc Thịnh Vũ còn từng cho hắn uống thuốc... Càng hoang đường, hắn còn mang thai hài tử của người nọ?!
Mạnh Trúc uất hận đến cực điểm, bụng bỗng nhiên có chút đau đớn, lực đạo trên tay yếu đi, liền ném Lạc Thịnh Vũ trên mặt đất, đổi thành vươn tay vịn bàn. Nhưng hắn cố nén khó chịu, sắc mặt không thay đổi chút nào, cũng làm cho người ta không phát hiện được dị trạng. Nếu không phải bây giờ phần lớn nguyên khí đều bị vây trong đan điền, không biết lỗ mãng bỏ hài tử nguyên khí của hắn liệu có cũng hóa thành hư ảo theo hay không, hắn chắc chắn...
Lạc Thịnh Vũ kêu rên một tiếng, liền thấy Mạnh Trúc vịn bàn sắc mặt bình tĩnh khẽ nhắm mắt lại, trên mặt không có mảy may thần thái dư thừa. Nhưng đầu ngón tay hắn trắng bệch, "roạt" một tiếng, góc bàn bị vịn kia đã bị hắn cạy ra một miếng.
Mạnh Trúc dịu một lát liền cảm thấy tốt hơn nhiều, không vô nghĩa với Lạc Thịnh Vũ nữa. Nhìn thấy Đoạn Thủy đặt trên bàn, vớ lấy, mở cửa sổ bật người liền vọt ra ngoài. Một đường khinh công mãi cho đến phía ngoài thôn trang, may mắn lúc tới giữ ngựa, thế này mới đi về phía sơn động.
Mạnh Trúc còn chưa đi được gần, đã thấy một mảnh ánh sáng của bó đuốc. Lập tức có người hét lớn một tiếng, "Phía trước người nào! Mau mau dừng lại! Nếu không bắn tên!"
Mạnh Trúc cũng không dừng ngựa, cổ tay khẽ lật Đoạn Thủy lập tức rút ra, ánh xanh vừa hiện, liền nghe "keng" một tiếng, chém mũi tên bắn qua đây thành hai nửa. Ngay sau đó gào to một tiếng, ném Lạc Thịnh Vũ ra trước ngựa, chính mình cũng xoay người chạm đất, Đoạn Thủy trường kiếm chỉ vào người trên mặt đất nói: "Mau sai bọn họ thả người."
Lạc Thịnh Vũ yên lặng cười khổ, bị giải á huyệt lần thứ hai bị ném xuống đất, đụng trước mắt y tối sầm.
Da Luật Hàm nghe tiếng chính là ngẩn ngơ, lúc này mới nhìn rõ người trên đất, quát: "Người tới là ai?!"
Mạnh Trúc giương mắt quét người nọ một cái, tựa hồ hoàn toàn không thấy gã đang nói, nhưng trường kiếm đưa về phía trước mấy tấc, nói với Lạc Thịnh Vũ: "Sai bọn họ thả người, trễ một khắc bản tọa sẽ chặt bỏ cánh tay trái của ngươi trước." Thanh âm của hắn rất nhẹ, giọng điệu bình bình đạm đạm, lại khiến người nghe sởn tóc gáy.
Da Luật Hàm nhíu nhíu mày, thấy Lạc Thịnh Vũ không tỏ vẻ gì, nhất thời khó xử, cũng không biết nên làm như thế nào. Lạc Thịnh Vũ liền mở miệng nói: "Ngươi cũng thấy đấy, ta chẳng qua là một người bình thường, lấy ta uy hiếp là vô ích."
Mạnh Trúc cười nhạo một tiếng, mũi kiếm rất nhẹ rơi xuống, ánh xanh chớp lên, chiếu vào mặt hắn, biểu tình thản nhiên lại cho người ta một loại cảm giác quỷ dị. Thấy trên y phục chỗ đầu vai trái Lạc Thịnh Vũ có vết máu. Mày kiếm của Lạc Thịnh Vũ run rẩy một cái, đau thét lớn một tiếng, nhưng vẫn chưa nói cái gì. Trên trán y chảy mồ hôi lạnh, Mạnh Trúc xuống tay không nhẹ, máu trên bả vai nhuộm một mảnh quần áo, dấu vết càng lúc càng lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook