Ma Đầu
-
Quyển 2 - Chương 1: Tỉnh lại
Quyển hạ: Cái gọi là chính tà
Tiểu Trúc cực kỳ khó chịu, cảm thấy trên người lúc lạnh đòi mạng lúc đau muốn chết, quả thực chính là giống như xuống mười tám tầng địa ngục, tra tấn vô cùng tận. Không biết qua bao lâu mới thoải mái một chút, ngay sau đó chính là cảm giác váng đầu buồn nôn.
Trước mắt là một mảnh biển mây vô hạn, hắn giống như đứng ở một cái đỉnh hư vô. Phía sau một trận tiếng bước chân, ngoảnh lại không khỏi vui mừng, người tới một thân trang phục màu xám, không phải Lạc Thịnh Vũ còn có thể là ai.
Tiểu Trúc vừa muốn qua, liền thấy người nọ bỗng nhiên nâng kiếm lấn qua đây, mũi kiếm nhắm thẳng vào cổ họng mình. Trong lòng hắn giật mình, không biết vì sao, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng. Lui về một bước, thân thể nhẹ hẫng, rớt xuống...
Tiểu Trúc bị cái loại sa xuống này làm sợ lập tức tỉnh lại, mạnh mẽ ngồi dậy, liền cảm thấy đầu óc vù một tiếng, ngực hoảng hốt, cảm giác nghẹn một hơi, trong dạ dày cuồn cuộn một trận, cổ họng tắc nghẽn, giống như muốn nôn mửa.
"Chủ tử!"
Tiểu Trúc đỡ ngực vội vàng muốn xuống giường, dưới chân mềm nhũn liền ngã xuống, té cả người đều đau. Còn chưa có ngẩng đầu đã được đôi cánh tay đỡ lên.
"Ngươi... Mạnh Khanh?!" Tiểu Trúc mở to hai mắt, rất sửng sốt.
Mạnh Khanh đáp một tiếng, đỡ hắn lên giường đắp chăn xong, nói: "Chủ tử đây là muốn làm gì? Thuộc hạ làm thay chủ tử, thân thể chủ tử quá suy yếu, tạm thời chớ xuống giường."
"Nơi này là?" Cả đầu Tiểu Trúc đều là nghi vấn, hắn còn nhớ mình đang ở cùng Lạc Thịnh Vũ, là ở trong lối đi dưới quan tài đá kia, lúc ấy khắp nơi đều là bọ cạp, hơn nữa đám bọ cạp đó còn bò lên người Lạc Thịnh Vũ, chính mình vỗ một cái cho y, liền ngất đi, sau đó...
"Nơi này là khách điếm, chủ tử bị thương, bọn thuộc hạ không dám gấp rút lên đường lúc này..."
Mạnh Khanh chưa nói xong, đã bị Tiểu Trúc ngắt lời, "Ngươi tìm thấy ta ở đâu?! Lạc Thịnh Vũ thì sao? Ngươi có thấy y không?"
Sắc mặt Mạnh Khanh phát lạnh, dường như đặc biệt không muốn nhắc tới Lạc Thịnh Vũ, nói: "Thân thể chủ tử suy yếu, bây giờ không phải là lúc lo lắng người khác, tĩnh dưỡng thật tốt là quan trọng nhất." Nói xong cười lạnh một tiếng, lại nói: "Lạc Thịnh Vũ võ công thủ đoạn đều không có ai so bằng, ai có thể làm y bị thương?"
Bọn họ đang nói, thì nghe "két" một tiếng, có người đẩy cửa vào, chính là Mạnh Hiểu không thể nghi ngờ. Mạnh Hiểu bưng bát thuốc, trừng mắt nhìn Mạnh Khanh một cái, nói: "Tà hỏa lớn như vậy, mau mau ra ngoài đùa bỡn kiếm của ngươi đi. Chủ tử khỏe lại nhất định đầu tiên là rút da ngươi."
Tiểu Trúc nghe nàng vừa nói như thế, không khỏi ngẩng đầu nhìn, trên mặt Mạnh Khanh tựa hồ có chút không nhịn được, xấu hổ xoay người liền đi ra ngoài. Tinh thần người nọ dường như cũng không tốt lắm, sắc mặt rất trắng, đáy mắt đều là tơ máu.
Mạnh Hiểu nói: "Chủ tử đừng đi để ý đến hắn, để hắn phát điên đủ là được rồi."
Tiểu Trúc gật gật đầu, hắn vốn cũng không để trong lòng, chỉ nói: "Ngươi, ngươi có biết Lạc Thịnh Vũ ở đâu không? Có thể nói cho ta biết sao?"
Mạnh Hiểu lắc lắc đầu, tạm dừng trong chốc lát nói: "Thuộc hạ cũng không biết Lạc Thịnh Vũ hiện giờ ở nơi nào, nhưng người nọ chắc chắn bình yên vô sự. Chủ tử không cần phải lo lắng."
Tiểu Trúc cắn cắn môi, nhận lấy thuốc Mạnh Hiểu bưng tới một ngụm liền uống hết. Muốn hỏi lại sợ nàng vẫn không nói, liền không nói gì, cứ nằm yên nhắm mắt lại.
Mạnh Hiểu nói câu bảo hắn nghỉ ngơi thật tốt, liền xoay người đóng cửa đi ra.
Trong lòng Tiểu Trúc lo lắng Lạc Thịnh Vũ, nhưng chống cự không nổi uống thuốc, thuốc an thần ở bên trong, liền nặng nề thiếp đi. Nhưng trong mộng cũng không yên, nơi nơi đều là một mảnh đỏ như máu, sau đó lại là một mảnh đen ngòm, thanh âm lác đác giống như ngay bên tai. Hắn nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ, nhưng người nọ lại thế nào cũng không nhìn thấy hắn, bất luận gọi y thế nào, y đều không quay đầu lại.
Tiểu Trúc gấp muốn chết, thân thể chấn động liền tỉnh lại, lúc này mới phát hiện trong tóc mai ẩm ướt, trước mắt cũng là một mảnh mơ hồ, chính mình vậy mà lại khóc, ngay cả vạt áo cũng đều ướt.
Hắn quấn chăn rụt rụt, bỗng nhiên cảm thấy ngực có chút khó chịu, nghĩ đến Lạc Thịnh Vũ rốt cuộc ra sao. Vừa muốn ngồi dậy, cái loại cảm giác váng đầu buồn nôn này lại tăng thêm, nằm sấp trên giường nôn khan một trận.
Ngẩn ra nửa ngày, Tiểu Trúc mới cảm thấy đỡ hơn chút, trong bụng trống rỗng, thực ra vốn là không có gì để nôn. Hắn mặc vào quần áo để trên ngăn tủ, là bộ trường bào nam tử màu lam, vô cùng vừa người.
Tiểu Trúc mới ra khỏi cửa phòng, vừa vặn thấy Mạnh Hiểu đi tới. Mạnh Hiểu sửng sốt, nói: "Chủ tử sao lại dậy?"
"Ta, có chút đói bụng." Tiểu Trúc tùy tiện tìm lý do, nhìn sắc trời bên ngoài, đã là lúc mặt trời lặn.
"Thuộc hạ sơ sót." Mạnh Hiểu vội vàng nói: "Chủ tử về phòng chờ một lát, thuộc hạ liền đi gọi chủ quán đưa rượu và đồ ăn qua."
Tiểu Trúc gật gật đầu, làm bộ muốn đi về, nhìn Mạnh Hiểu xoay người xuống lầu, mới thở phào một cái. Tay hắn vịn trên lan can lầu hai, phía dưới có rất nhiều người đang dùng cơm, khá náo nhiệt.
"Nghe nói lần này bị bắt đi thật là nhiều người, Sở Trung Kiệt minh chủ này cũng bị giam giữ."
"Lão thất phu kia vốn là không có bản lĩnh gì, như thế rất tốt. Vậy vị trí minh chủ ai ngồi? Có phải Lạc đại hiệp không?"
"Còn minh chủ không minh chủ ấy à, Lạc đại hiệp cũng không phải bị bắt đi, hiện giờ đều là sinh tử chưa biết."
"Hả?! Đều bị tóm, người Liêu kia sao lại lợi hại như vậy!"
Tay Tiểu Trúc run một cái, giọng của mấy người khá lớn, hắn nghe được rõ ràng, Lạc đại hiệp trong miệng bọn họ chính là Lạc Thịnh Vũ không thể nghi ngờ chứ? Trong đầu hắn một trận hỗn loạn, bị bắt cái gì? Người Liêu cái gì? Hắn đều nghe không hiểu, nhưng những thứ ấy tất nhiên không là chuyện tốt gì.
Hắn lại nghe hơn nửa ngày, nhìn thời gian, Mạnh Hiểu có lẽ sắp đi lên, lúc này mới vội vã trở về phòng. Sau khi đóng cửa lại lập tức cảm giác một luồng cảm giác bị đè nén, trời đất treo ngược một trận, chưa kịp vịn bàn đã ngã xuống. Trước mắt tối sầm, liền bất tỉnh nhân sự.
Đến khi hắn mở mắt trong phòng đã đốt nến. Mạnh Khanh ngồi trên ghế nhỏ bên giường, thấy hắn tỉnh lập tức đứng dậy, tiến lên một bước, nói: "Chủ tử người cảm thấy thế nào?!" Đang nói vươn tay lại bắt mạch cho hắn, rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
"Ta sao lại đột nhiên té xỉu?" Tiểu Trúc lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy đầu óc rất nặng nề, còn không quá linh hoạt.
Sắc mặt Mạnh Khanh biến đổi, vốn một khuôn mặt tuấn mỹ, biểu tình hơi nhăn nhó, cách một hồi lâu lạnh giọng nói: "Chủ tử là thân thể quá hư nhược."
"À há." Tiểu Trúc không để ý lắm gật gật đầu, lại cảm thấy vẻ mặt Mạnh Khanh thực sự rất kỳ dị, có chút khó hiểu.
Mạnh Khanh híp híp mắt, đột nhiên giống như là cực kỳ phẫn nộ, nói: "Chủ tử, người là không biết thật hay là không biết giả?!"
"Cái gì?"
Tiểu Trúc lại càng sửng sốt, Mạnh Khanh bỗng dưng quay đầu, nhìn chằm chằm hắn nói: "Lạc Thịnh Vũ kia cho chủ tử uống thuốc gì? Y chưa từng nói cho người biết sao?"
Tiểu Trúc thất thần nửa ngày, nói: "Thuốc?... Lần trước Sở Diệu Y bức ta uống một viên thuốc độc, Lạc Thịnh Vũ nói những thứ thuốc ấy là thuốc giải..."
Hắn nói xong liền thấy sắc mặt Mạnh Khanh lại rét lạnh mấy phần. Mạnh Khanh xoay người một chưởng chém nát cái bàn nhỏ bên cạnh, nói: "Chút phân lượng thuốc độc ấy, đã sớm giải, sao có thể dùng liên tục nhiều lần thuốc như thế!"
"Là vậy...?" Tiểu Trúc mơ hồ lắc lắc đầu.
"Phải..." Mạnh Khanh há miệng thở dốc, lại nghẹn về, cau mày hồi lâu vung tay áo đẩy cửa sải bước ra ngoài.
Tiểu Trúc càng là một trận mờ mịt. Mạnh Hiểu vừa lúc đụng phải Mạnh Khanh, lắc đầu tiến vào. Nàng trái lại khá bình tĩnh, nói: "Chủ tử yên tâm, Lạc Thịnh Vũ cho chủ tử uống không phải thuốc độc."
"Ta biết..." Tiểu Trúc gật gật đầu, hắn không tin Lạc Thịnh Vũ muốn hại mình...
"Thật ra là..." Mạnh Hiểu do dự nửa ngày, nói: "Mấy ngày trước Mạnh Khanh cứu chủ tử về, vốn tưởng rằng chủ tử chỉ là bị chất độc thương tổn, bắt mạch mới phát hiện... chủ tử lại là hỉ mạch."
"Hỉ mạch...?!" Tiểu Trúc nhất thời không phản ứng kịp, đần ra trừng mắt. Sau đó vô ý thức liền muốn đưa tay sờ sờ bụng mình, hoàn hồn trên mặt lập tức đã đỏ, nói: "Sao có thể. Ta là nam nhân..."
Tiểu Trúc mặc dù đã mất trí nhớ, nhưng cũng biết đạo lý chỉ có nữ tử mới có thể mang thai, mình sao có thể...
Mạnh Hiểu nói: "Vốn là không có khả năng, có điều chủ tử đoạn thời gian trước từng uống một loại thuốc..."
"Thuốc..." Trong đầu Tiểu Trúc choáng váng, liền nhớ tới quãng thời gian trước Lạc Thịnh Vũ hằng ngày sai Lạc Kiến Đông lấy thuốc cho mình uống. Đang suy nghĩ, trong cổ họng lại là một trận cảm giác buồn nôn, vội vàng che miệng lại.
Mạnh Hiểu hoảng sợ, ép buộc nửa ngày, lại gọi Mạnh Khanh qua, kê một vài phương thuốc đi sắc thuốc uống, lúc này mới ổn định.
Tiểu Trúc nhắm mắt lại ngủ một lát đã tỉnh, hắn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều quá bất ngờ. Trong phòng rất tối, chỉ còn lại có mình mình, hắn không nhịn được vươn tay chậm rãi dịch xuống, nhẹ nhàng sờ sờ bụng mình, thực sự cảm thấy giống như là làm trộm. Chẳng qua là chỗ đó bình thường, không có bất cứ khác thường gì.
Trong lòng hắn ngổn ngang chẳng biết tại sao, đối với loại chuyện mình là nam nhân lại mang thai vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, nhưng không chán ghét chút nào. Ngược lại là càng thêm lo lắng tình cảnh hiện tại của Lạc Thịnh Vũ, không biết y thế nào, nghe nói là bị người Liêu bắt được.
Tiểu Trúc nhíu nhíu mày, nghĩ thầm, chẳng lẽ lối đi phía dưới quan tài kia là một cạm bẫy, căn bản chính là cái tròng người Liêu giăng ra? Vậy tình cảnh của Lạc Thịnh Vũ chẳng phải là rất nguy hiểm.
Hắn nghĩ như vậy, trong lòng lo lắng, lại khó an ổn. Muốn đi tìm Lạc Thịnh Vũ, nhưng Mạnh Hiểu và Mạnh Khanh chắc chắn là không đồng ý, nhất thời không biết thế nào mới phải.
Tiểu Trúc do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là đứng dậy mặc quần áo. Hắn sợ bị người phát hiện, dứt khoát mở cửa sổ muốn từ nơi này ra ngoài. Cũng may mặc dù là tầng hai, nhưng phía dưới chất rất nhiều hòm đồ, xếp khá cao. Chỉ bước một bước là đứng ra, thật cẩn thận theo đó trèo xuống.
Tiểu Trúc một mình chạy ra, một hơi chạy đến thở hồng hộc, bỗng nhiên ngừng bước chân. Lúc này mới nhớ trên người mình căn bản không có bạc, cũng không biết mình đang nơi nào, làm sao tìm Lạc Thịnh Vũ?
Hắn khó xử một lúc, nhưng nếu như đi về, tất nhiên lại không ra được. Không hiểu vì sao, Mạnh Khanh cực kỳ chán ghét Lạc Thịnh Vũ.
Hắn lật trên người nửa ngày, cũng chỉ có ngọc bội như mỡ đông treo trên lưng đáng giá nhất, nhưng không biết có phải là thật hay không. Đành phải chậm rãi đi về phía trước, chờ lập tức trời đã sáng đi hiệu cầm đồ trên trấn đổi ít bạc, mới dễ mua ngựa và lương khô.
Miếng ngọc bội trên người Tiểu Trúc kia đích thực là một vật đáng giá, đổi rất nhiều bạc. Hắn đi mua con ngựa tốt, hỏi thăm vị trí của mình. Nơi đây cách Tiêu trang không xa lắm, nếu như gấp rút lên đường nửa ngày cũng đã đến.
Thân thể hắn có chút khó chịu, lúc đến phụ cận Tiêu trang đã sắp mặt trời lặn. Người trên trấn như thường không nhiều, rộn ràng nhốn nháo, cũng nhìn không ra gì bất đồng.
Tiểu Trúc cũng không biết Lạc Thịnh Vũ bọn họ rốt cuộc ở nơi nào, khi nghe những nhân sĩ võ lâm ấy tán gẫu, mới biết bọn họ là bị người Liêu bắt, nhưng bị bắt đi nơi nào cũng không ai biết. Hắn đành phải hỏi thăm nửa ngày trên trấn, có người nói mới đây nhìn thấy mấy người trang phục người Liêu, ngay tại phụ cận thôn trang lớn vùng ngoại ô. Chẳng qua mọi người thấy trốn còn không kịp, cũng không ai dám đi qua xem xảy ra chuyện gì.
Tiểu Trúc thúc ngựa một đường hướng về phía ngoài thành, lúc sắp đến cũng không dám lại lộ liễu đi qua như thế, đành phải xuống ngựa giấu ngựa đi, nếu như chạy trốn cũng có cái mà trốn.
Bên ngoài Tiêu trang yên tĩnh khác thường, cửa lớn không có một ai, tĩnh có mấy phần quỷ dị, cơ hồ như là thôn trang bỏ đi không có người, chẳng qua là bên trong hoàn toàn không phải tình cảnh như thế.
Trong đại sảnh đứng một nam tử, người nọ một thân trường bào màu tím sậm, chỗ tay áo và vạt áo viền hoa văn màu bạc. Nam tử đứng đưa lưng về phía, tay phải khoác lên thân kiếm Đoạn Thủy trên bàn, tựa hồ đang chà lau.
"Chủ tử, Da Luật tướng quân đến đây."
Chỉ nghe sau lưng một trận tiếng bước chân, người tiến vào một thân trang phục màu đen không phải Lạc Kiến Đông còn có thể là ai, hắn nói cũng không thấy Lạc Thịnh Vũ lên tiếng, không khỏi ngẩng đầu nhìn.
"Gã tới làm gì?" Lạc Thịnh Vũ cắm Đoạn Thủy về trong vỏ kiếm, nói: "Không phải đang chiêu hàng sao?"
Lạc Kiến Đông cúi đầu không nói tiếp, cách một lúc mới nghe Lạc Thịnh Vũ nói kêu người tiến vào.
Không bao lâu, cửa tiến vào một người, cũng là một thân trang phục màu đen, vóc người cao lớn, đường nét trên mặt rất sâu sắc, chính là người hôm đó Tiểu Trúc bị người bắt đi, Lạc Thịnh Vũ phái ra tìm.
Da Luật Hàm đi vào nói: "Những nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên kia thực sự là khó đối phó, có nhưng thật ra lại là đám yếu ớt, còn chưa dụng hình đã miệng đầy đáp ứng quy thuận, có một vài coi như có cốt khí."
Lạc Thịnh Vũ cười lạnh một tiếng, nói: "Cốt khí, không biết cốt khí này có thể kiên trì tới khi nào." Nói xong quét mắt nhìn gã một cái lại nói: "Sự tình chưa làm thỏa đáng đã dám tự ý rời đi. Chỗ Tiêu Thát Lãm phát binh sắp tới, nhân sĩ võ lâm này vẫn là sớm thu thập sạch sẽ mời được. Không hàng giết luôn, chấm dứt hậu hoạn."
Da Luật Hàm cười ha ha, nói: "Chủ tử chớ lo lắng, cái chuyện nhỏ này thuộc hạ tất nhiên có thể làm tốt, chờ chỗ Tiêu tướng quân chuẩn bị thỏa đáng, nơi này tất nhiên an ổn." Nói xong xoay người phân phó tôi tớ phía sau một phen, lại nói: "Vừa rồi thuộc hạ đang tuần sát trong phòng giam, thấy có người lén lút chạy vào, liền thuận tay bắt tới đây."
Trên mặt Lạc Thịnh Vũ không có biểu tình gì, ngồi ở vị trí phía trên. Liền thấy chỗ cửa tiến vào hai tôi tớ khiêng một người đi vào, người nọ đầu buông thõng, tóc xõa ra, nhìn không thấy bộ dáng, một thân trường bào màu lam, bị đặt trên mặt đất, thoạt nhìn có chút bộ dạng gầy yếu.
Lạc Thịnh Vũ thấy bỗng chốc liền đứng lên, mặc dù tóc dài cản trở không nhìn thấy mặt, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng là có thể biết, người này không phải Tiểu Trúc còn có thể là ai.
Y đi qua hai bước vươn tay bế người lên, đặt trên ghế bên cạnh. Tiểu Trúc hiển nhiên là ngất đi, sắc mặt hơi tái, hai mắt nhắm nghiền. Lạc Thịnh Vũ bắt mạch cho hắn, lúc này mới thở phào.
Da Luật Hàm nói: "Người này cũng không đơn giản, lại có thể đi vào phòng giam."
"Vào phòng giam..." Lạc Thịnh Vũ đưa tay chạm chạm hai má Tiểu Trúc, cánh tay cứng đờ.
Tay y run lên, bỗng nhiên liền thấy lông mi người hôn mê kia bỗng nhiên rung rung, lập tức mở ra. Trong lòng Lạc Thịnh Vũ vui mừng, nhưng chỉ chốc lát lại lộp bộp một tiếng.
Chỉ thấy con ngươi Tiểu Trúc vừa chuyển, híp híp mắt, động tác nhanh chóng đến cực điểm, vặn người xoay một cái, nhảy vút bổ nhào lập tức vọt lên từ trên ghế.
Da Luật Hàm cả kinh quát một tiếng, nhưng nghe "vụt" một tiếng, bóng xanh kia cướp được tay phải ở chỗ trên giương lên, Đoạn Thủy kiếm thoáng chốc rút ra. Ánh sáng xanh nhàn nhạt nhoáng lên, bảo kiếm xanh băng quẹt một kiếm hoa trong tay người đó, mây bay nước chảy.
Lạc Thịnh Vũ cũng là cả kinh, lập tức đứng chắp tay, chỉ nhìn chằm chằm người nọ một tay nắm Đoạn Thủy, một tay cũng nhẹ nhàng vuốt. Ngạc nhiên trên mặt lúc trước đã qua, trái lại rất im lặng.
"Lạc, Thịnh, Vũ."
Tiểu Trúc cực kỳ khó chịu, cảm thấy trên người lúc lạnh đòi mạng lúc đau muốn chết, quả thực chính là giống như xuống mười tám tầng địa ngục, tra tấn vô cùng tận. Không biết qua bao lâu mới thoải mái một chút, ngay sau đó chính là cảm giác váng đầu buồn nôn.
Trước mắt là một mảnh biển mây vô hạn, hắn giống như đứng ở một cái đỉnh hư vô. Phía sau một trận tiếng bước chân, ngoảnh lại không khỏi vui mừng, người tới một thân trang phục màu xám, không phải Lạc Thịnh Vũ còn có thể là ai.
Tiểu Trúc vừa muốn qua, liền thấy người nọ bỗng nhiên nâng kiếm lấn qua đây, mũi kiếm nhắm thẳng vào cổ họng mình. Trong lòng hắn giật mình, không biết vì sao, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng. Lui về một bước, thân thể nhẹ hẫng, rớt xuống...
Tiểu Trúc bị cái loại sa xuống này làm sợ lập tức tỉnh lại, mạnh mẽ ngồi dậy, liền cảm thấy đầu óc vù một tiếng, ngực hoảng hốt, cảm giác nghẹn một hơi, trong dạ dày cuồn cuộn một trận, cổ họng tắc nghẽn, giống như muốn nôn mửa.
"Chủ tử!"
Tiểu Trúc đỡ ngực vội vàng muốn xuống giường, dưới chân mềm nhũn liền ngã xuống, té cả người đều đau. Còn chưa có ngẩng đầu đã được đôi cánh tay đỡ lên.
"Ngươi... Mạnh Khanh?!" Tiểu Trúc mở to hai mắt, rất sửng sốt.
Mạnh Khanh đáp một tiếng, đỡ hắn lên giường đắp chăn xong, nói: "Chủ tử đây là muốn làm gì? Thuộc hạ làm thay chủ tử, thân thể chủ tử quá suy yếu, tạm thời chớ xuống giường."
"Nơi này là?" Cả đầu Tiểu Trúc đều là nghi vấn, hắn còn nhớ mình đang ở cùng Lạc Thịnh Vũ, là ở trong lối đi dưới quan tài đá kia, lúc ấy khắp nơi đều là bọ cạp, hơn nữa đám bọ cạp đó còn bò lên người Lạc Thịnh Vũ, chính mình vỗ một cái cho y, liền ngất đi, sau đó...
"Nơi này là khách điếm, chủ tử bị thương, bọn thuộc hạ không dám gấp rút lên đường lúc này..."
Mạnh Khanh chưa nói xong, đã bị Tiểu Trúc ngắt lời, "Ngươi tìm thấy ta ở đâu?! Lạc Thịnh Vũ thì sao? Ngươi có thấy y không?"
Sắc mặt Mạnh Khanh phát lạnh, dường như đặc biệt không muốn nhắc tới Lạc Thịnh Vũ, nói: "Thân thể chủ tử suy yếu, bây giờ không phải là lúc lo lắng người khác, tĩnh dưỡng thật tốt là quan trọng nhất." Nói xong cười lạnh một tiếng, lại nói: "Lạc Thịnh Vũ võ công thủ đoạn đều không có ai so bằng, ai có thể làm y bị thương?"
Bọn họ đang nói, thì nghe "két" một tiếng, có người đẩy cửa vào, chính là Mạnh Hiểu không thể nghi ngờ. Mạnh Hiểu bưng bát thuốc, trừng mắt nhìn Mạnh Khanh một cái, nói: "Tà hỏa lớn như vậy, mau mau ra ngoài đùa bỡn kiếm của ngươi đi. Chủ tử khỏe lại nhất định đầu tiên là rút da ngươi."
Tiểu Trúc nghe nàng vừa nói như thế, không khỏi ngẩng đầu nhìn, trên mặt Mạnh Khanh tựa hồ có chút không nhịn được, xấu hổ xoay người liền đi ra ngoài. Tinh thần người nọ dường như cũng không tốt lắm, sắc mặt rất trắng, đáy mắt đều là tơ máu.
Mạnh Hiểu nói: "Chủ tử đừng đi để ý đến hắn, để hắn phát điên đủ là được rồi."
Tiểu Trúc gật gật đầu, hắn vốn cũng không để trong lòng, chỉ nói: "Ngươi, ngươi có biết Lạc Thịnh Vũ ở đâu không? Có thể nói cho ta biết sao?"
Mạnh Hiểu lắc lắc đầu, tạm dừng trong chốc lát nói: "Thuộc hạ cũng không biết Lạc Thịnh Vũ hiện giờ ở nơi nào, nhưng người nọ chắc chắn bình yên vô sự. Chủ tử không cần phải lo lắng."
Tiểu Trúc cắn cắn môi, nhận lấy thuốc Mạnh Hiểu bưng tới một ngụm liền uống hết. Muốn hỏi lại sợ nàng vẫn không nói, liền không nói gì, cứ nằm yên nhắm mắt lại.
Mạnh Hiểu nói câu bảo hắn nghỉ ngơi thật tốt, liền xoay người đóng cửa đi ra.
Trong lòng Tiểu Trúc lo lắng Lạc Thịnh Vũ, nhưng chống cự không nổi uống thuốc, thuốc an thần ở bên trong, liền nặng nề thiếp đi. Nhưng trong mộng cũng không yên, nơi nơi đều là một mảnh đỏ như máu, sau đó lại là một mảnh đen ngòm, thanh âm lác đác giống như ngay bên tai. Hắn nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ, nhưng người nọ lại thế nào cũng không nhìn thấy hắn, bất luận gọi y thế nào, y đều không quay đầu lại.
Tiểu Trúc gấp muốn chết, thân thể chấn động liền tỉnh lại, lúc này mới phát hiện trong tóc mai ẩm ướt, trước mắt cũng là một mảnh mơ hồ, chính mình vậy mà lại khóc, ngay cả vạt áo cũng đều ướt.
Hắn quấn chăn rụt rụt, bỗng nhiên cảm thấy ngực có chút khó chịu, nghĩ đến Lạc Thịnh Vũ rốt cuộc ra sao. Vừa muốn ngồi dậy, cái loại cảm giác váng đầu buồn nôn này lại tăng thêm, nằm sấp trên giường nôn khan một trận.
Ngẩn ra nửa ngày, Tiểu Trúc mới cảm thấy đỡ hơn chút, trong bụng trống rỗng, thực ra vốn là không có gì để nôn. Hắn mặc vào quần áo để trên ngăn tủ, là bộ trường bào nam tử màu lam, vô cùng vừa người.
Tiểu Trúc mới ra khỏi cửa phòng, vừa vặn thấy Mạnh Hiểu đi tới. Mạnh Hiểu sửng sốt, nói: "Chủ tử sao lại dậy?"
"Ta, có chút đói bụng." Tiểu Trúc tùy tiện tìm lý do, nhìn sắc trời bên ngoài, đã là lúc mặt trời lặn.
"Thuộc hạ sơ sót." Mạnh Hiểu vội vàng nói: "Chủ tử về phòng chờ một lát, thuộc hạ liền đi gọi chủ quán đưa rượu và đồ ăn qua."
Tiểu Trúc gật gật đầu, làm bộ muốn đi về, nhìn Mạnh Hiểu xoay người xuống lầu, mới thở phào một cái. Tay hắn vịn trên lan can lầu hai, phía dưới có rất nhiều người đang dùng cơm, khá náo nhiệt.
"Nghe nói lần này bị bắt đi thật là nhiều người, Sở Trung Kiệt minh chủ này cũng bị giam giữ."
"Lão thất phu kia vốn là không có bản lĩnh gì, như thế rất tốt. Vậy vị trí minh chủ ai ngồi? Có phải Lạc đại hiệp không?"
"Còn minh chủ không minh chủ ấy à, Lạc đại hiệp cũng không phải bị bắt đi, hiện giờ đều là sinh tử chưa biết."
"Hả?! Đều bị tóm, người Liêu kia sao lại lợi hại như vậy!"
Tay Tiểu Trúc run một cái, giọng của mấy người khá lớn, hắn nghe được rõ ràng, Lạc đại hiệp trong miệng bọn họ chính là Lạc Thịnh Vũ không thể nghi ngờ chứ? Trong đầu hắn một trận hỗn loạn, bị bắt cái gì? Người Liêu cái gì? Hắn đều nghe không hiểu, nhưng những thứ ấy tất nhiên không là chuyện tốt gì.
Hắn lại nghe hơn nửa ngày, nhìn thời gian, Mạnh Hiểu có lẽ sắp đi lên, lúc này mới vội vã trở về phòng. Sau khi đóng cửa lại lập tức cảm giác một luồng cảm giác bị đè nén, trời đất treo ngược một trận, chưa kịp vịn bàn đã ngã xuống. Trước mắt tối sầm, liền bất tỉnh nhân sự.
Đến khi hắn mở mắt trong phòng đã đốt nến. Mạnh Khanh ngồi trên ghế nhỏ bên giường, thấy hắn tỉnh lập tức đứng dậy, tiến lên một bước, nói: "Chủ tử người cảm thấy thế nào?!" Đang nói vươn tay lại bắt mạch cho hắn, rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
"Ta sao lại đột nhiên té xỉu?" Tiểu Trúc lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy đầu óc rất nặng nề, còn không quá linh hoạt.
Sắc mặt Mạnh Khanh biến đổi, vốn một khuôn mặt tuấn mỹ, biểu tình hơi nhăn nhó, cách một hồi lâu lạnh giọng nói: "Chủ tử là thân thể quá hư nhược."
"À há." Tiểu Trúc không để ý lắm gật gật đầu, lại cảm thấy vẻ mặt Mạnh Khanh thực sự rất kỳ dị, có chút khó hiểu.
Mạnh Khanh híp híp mắt, đột nhiên giống như là cực kỳ phẫn nộ, nói: "Chủ tử, người là không biết thật hay là không biết giả?!"
"Cái gì?"
Tiểu Trúc lại càng sửng sốt, Mạnh Khanh bỗng dưng quay đầu, nhìn chằm chằm hắn nói: "Lạc Thịnh Vũ kia cho chủ tử uống thuốc gì? Y chưa từng nói cho người biết sao?"
Tiểu Trúc thất thần nửa ngày, nói: "Thuốc?... Lần trước Sở Diệu Y bức ta uống một viên thuốc độc, Lạc Thịnh Vũ nói những thứ thuốc ấy là thuốc giải..."
Hắn nói xong liền thấy sắc mặt Mạnh Khanh lại rét lạnh mấy phần. Mạnh Khanh xoay người một chưởng chém nát cái bàn nhỏ bên cạnh, nói: "Chút phân lượng thuốc độc ấy, đã sớm giải, sao có thể dùng liên tục nhiều lần thuốc như thế!"
"Là vậy...?" Tiểu Trúc mơ hồ lắc lắc đầu.
"Phải..." Mạnh Khanh há miệng thở dốc, lại nghẹn về, cau mày hồi lâu vung tay áo đẩy cửa sải bước ra ngoài.
Tiểu Trúc càng là một trận mờ mịt. Mạnh Hiểu vừa lúc đụng phải Mạnh Khanh, lắc đầu tiến vào. Nàng trái lại khá bình tĩnh, nói: "Chủ tử yên tâm, Lạc Thịnh Vũ cho chủ tử uống không phải thuốc độc."
"Ta biết..." Tiểu Trúc gật gật đầu, hắn không tin Lạc Thịnh Vũ muốn hại mình...
"Thật ra là..." Mạnh Hiểu do dự nửa ngày, nói: "Mấy ngày trước Mạnh Khanh cứu chủ tử về, vốn tưởng rằng chủ tử chỉ là bị chất độc thương tổn, bắt mạch mới phát hiện... chủ tử lại là hỉ mạch."
"Hỉ mạch...?!" Tiểu Trúc nhất thời không phản ứng kịp, đần ra trừng mắt. Sau đó vô ý thức liền muốn đưa tay sờ sờ bụng mình, hoàn hồn trên mặt lập tức đã đỏ, nói: "Sao có thể. Ta là nam nhân..."
Tiểu Trúc mặc dù đã mất trí nhớ, nhưng cũng biết đạo lý chỉ có nữ tử mới có thể mang thai, mình sao có thể...
Mạnh Hiểu nói: "Vốn là không có khả năng, có điều chủ tử đoạn thời gian trước từng uống một loại thuốc..."
"Thuốc..." Trong đầu Tiểu Trúc choáng váng, liền nhớ tới quãng thời gian trước Lạc Thịnh Vũ hằng ngày sai Lạc Kiến Đông lấy thuốc cho mình uống. Đang suy nghĩ, trong cổ họng lại là một trận cảm giác buồn nôn, vội vàng che miệng lại.
Mạnh Hiểu hoảng sợ, ép buộc nửa ngày, lại gọi Mạnh Khanh qua, kê một vài phương thuốc đi sắc thuốc uống, lúc này mới ổn định.
Tiểu Trúc nhắm mắt lại ngủ một lát đã tỉnh, hắn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều quá bất ngờ. Trong phòng rất tối, chỉ còn lại có mình mình, hắn không nhịn được vươn tay chậm rãi dịch xuống, nhẹ nhàng sờ sờ bụng mình, thực sự cảm thấy giống như là làm trộm. Chẳng qua là chỗ đó bình thường, không có bất cứ khác thường gì.
Trong lòng hắn ngổn ngang chẳng biết tại sao, đối với loại chuyện mình là nam nhân lại mang thai vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, nhưng không chán ghét chút nào. Ngược lại là càng thêm lo lắng tình cảnh hiện tại của Lạc Thịnh Vũ, không biết y thế nào, nghe nói là bị người Liêu bắt được.
Tiểu Trúc nhíu nhíu mày, nghĩ thầm, chẳng lẽ lối đi phía dưới quan tài kia là một cạm bẫy, căn bản chính là cái tròng người Liêu giăng ra? Vậy tình cảnh của Lạc Thịnh Vũ chẳng phải là rất nguy hiểm.
Hắn nghĩ như vậy, trong lòng lo lắng, lại khó an ổn. Muốn đi tìm Lạc Thịnh Vũ, nhưng Mạnh Hiểu và Mạnh Khanh chắc chắn là không đồng ý, nhất thời không biết thế nào mới phải.
Tiểu Trúc do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là đứng dậy mặc quần áo. Hắn sợ bị người phát hiện, dứt khoát mở cửa sổ muốn từ nơi này ra ngoài. Cũng may mặc dù là tầng hai, nhưng phía dưới chất rất nhiều hòm đồ, xếp khá cao. Chỉ bước một bước là đứng ra, thật cẩn thận theo đó trèo xuống.
Tiểu Trúc một mình chạy ra, một hơi chạy đến thở hồng hộc, bỗng nhiên ngừng bước chân. Lúc này mới nhớ trên người mình căn bản không có bạc, cũng không biết mình đang nơi nào, làm sao tìm Lạc Thịnh Vũ?
Hắn khó xử một lúc, nhưng nếu như đi về, tất nhiên lại không ra được. Không hiểu vì sao, Mạnh Khanh cực kỳ chán ghét Lạc Thịnh Vũ.
Hắn lật trên người nửa ngày, cũng chỉ có ngọc bội như mỡ đông treo trên lưng đáng giá nhất, nhưng không biết có phải là thật hay không. Đành phải chậm rãi đi về phía trước, chờ lập tức trời đã sáng đi hiệu cầm đồ trên trấn đổi ít bạc, mới dễ mua ngựa và lương khô.
Miếng ngọc bội trên người Tiểu Trúc kia đích thực là một vật đáng giá, đổi rất nhiều bạc. Hắn đi mua con ngựa tốt, hỏi thăm vị trí của mình. Nơi đây cách Tiêu trang không xa lắm, nếu như gấp rút lên đường nửa ngày cũng đã đến.
Thân thể hắn có chút khó chịu, lúc đến phụ cận Tiêu trang đã sắp mặt trời lặn. Người trên trấn như thường không nhiều, rộn ràng nhốn nháo, cũng nhìn không ra gì bất đồng.
Tiểu Trúc cũng không biết Lạc Thịnh Vũ bọn họ rốt cuộc ở nơi nào, khi nghe những nhân sĩ võ lâm ấy tán gẫu, mới biết bọn họ là bị người Liêu bắt, nhưng bị bắt đi nơi nào cũng không ai biết. Hắn đành phải hỏi thăm nửa ngày trên trấn, có người nói mới đây nhìn thấy mấy người trang phục người Liêu, ngay tại phụ cận thôn trang lớn vùng ngoại ô. Chẳng qua mọi người thấy trốn còn không kịp, cũng không ai dám đi qua xem xảy ra chuyện gì.
Tiểu Trúc thúc ngựa một đường hướng về phía ngoài thành, lúc sắp đến cũng không dám lại lộ liễu đi qua như thế, đành phải xuống ngựa giấu ngựa đi, nếu như chạy trốn cũng có cái mà trốn.
Bên ngoài Tiêu trang yên tĩnh khác thường, cửa lớn không có một ai, tĩnh có mấy phần quỷ dị, cơ hồ như là thôn trang bỏ đi không có người, chẳng qua là bên trong hoàn toàn không phải tình cảnh như thế.
Trong đại sảnh đứng một nam tử, người nọ một thân trường bào màu tím sậm, chỗ tay áo và vạt áo viền hoa văn màu bạc. Nam tử đứng đưa lưng về phía, tay phải khoác lên thân kiếm Đoạn Thủy trên bàn, tựa hồ đang chà lau.
"Chủ tử, Da Luật tướng quân đến đây."
Chỉ nghe sau lưng một trận tiếng bước chân, người tiến vào một thân trang phục màu đen không phải Lạc Kiến Đông còn có thể là ai, hắn nói cũng không thấy Lạc Thịnh Vũ lên tiếng, không khỏi ngẩng đầu nhìn.
"Gã tới làm gì?" Lạc Thịnh Vũ cắm Đoạn Thủy về trong vỏ kiếm, nói: "Không phải đang chiêu hàng sao?"
Lạc Kiến Đông cúi đầu không nói tiếp, cách một lúc mới nghe Lạc Thịnh Vũ nói kêu người tiến vào.
Không bao lâu, cửa tiến vào một người, cũng là một thân trang phục màu đen, vóc người cao lớn, đường nét trên mặt rất sâu sắc, chính là người hôm đó Tiểu Trúc bị người bắt đi, Lạc Thịnh Vũ phái ra tìm.
Da Luật Hàm đi vào nói: "Những nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên kia thực sự là khó đối phó, có nhưng thật ra lại là đám yếu ớt, còn chưa dụng hình đã miệng đầy đáp ứng quy thuận, có một vài coi như có cốt khí."
Lạc Thịnh Vũ cười lạnh một tiếng, nói: "Cốt khí, không biết cốt khí này có thể kiên trì tới khi nào." Nói xong quét mắt nhìn gã một cái lại nói: "Sự tình chưa làm thỏa đáng đã dám tự ý rời đi. Chỗ Tiêu Thát Lãm phát binh sắp tới, nhân sĩ võ lâm này vẫn là sớm thu thập sạch sẽ mời được. Không hàng giết luôn, chấm dứt hậu hoạn."
Da Luật Hàm cười ha ha, nói: "Chủ tử chớ lo lắng, cái chuyện nhỏ này thuộc hạ tất nhiên có thể làm tốt, chờ chỗ Tiêu tướng quân chuẩn bị thỏa đáng, nơi này tất nhiên an ổn." Nói xong xoay người phân phó tôi tớ phía sau một phen, lại nói: "Vừa rồi thuộc hạ đang tuần sát trong phòng giam, thấy có người lén lút chạy vào, liền thuận tay bắt tới đây."
Trên mặt Lạc Thịnh Vũ không có biểu tình gì, ngồi ở vị trí phía trên. Liền thấy chỗ cửa tiến vào hai tôi tớ khiêng một người đi vào, người nọ đầu buông thõng, tóc xõa ra, nhìn không thấy bộ dáng, một thân trường bào màu lam, bị đặt trên mặt đất, thoạt nhìn có chút bộ dạng gầy yếu.
Lạc Thịnh Vũ thấy bỗng chốc liền đứng lên, mặc dù tóc dài cản trở không nhìn thấy mặt, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng là có thể biết, người này không phải Tiểu Trúc còn có thể là ai.
Y đi qua hai bước vươn tay bế người lên, đặt trên ghế bên cạnh. Tiểu Trúc hiển nhiên là ngất đi, sắc mặt hơi tái, hai mắt nhắm nghiền. Lạc Thịnh Vũ bắt mạch cho hắn, lúc này mới thở phào.
Da Luật Hàm nói: "Người này cũng không đơn giản, lại có thể đi vào phòng giam."
"Vào phòng giam..." Lạc Thịnh Vũ đưa tay chạm chạm hai má Tiểu Trúc, cánh tay cứng đờ.
Tay y run lên, bỗng nhiên liền thấy lông mi người hôn mê kia bỗng nhiên rung rung, lập tức mở ra. Trong lòng Lạc Thịnh Vũ vui mừng, nhưng chỉ chốc lát lại lộp bộp một tiếng.
Chỉ thấy con ngươi Tiểu Trúc vừa chuyển, híp híp mắt, động tác nhanh chóng đến cực điểm, vặn người xoay một cái, nhảy vút bổ nhào lập tức vọt lên từ trên ghế.
Da Luật Hàm cả kinh quát một tiếng, nhưng nghe "vụt" một tiếng, bóng xanh kia cướp được tay phải ở chỗ trên giương lên, Đoạn Thủy kiếm thoáng chốc rút ra. Ánh sáng xanh nhàn nhạt nhoáng lên, bảo kiếm xanh băng quẹt một kiếm hoa trong tay người đó, mây bay nước chảy.
Lạc Thịnh Vũ cũng là cả kinh, lập tức đứng chắp tay, chỉ nhìn chằm chằm người nọ một tay nắm Đoạn Thủy, một tay cũng nhẹ nhàng vuốt. Ngạc nhiên trên mặt lúc trước đã qua, trái lại rất im lặng.
"Lạc, Thịnh, Vũ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook