Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
-
Chương 661: Con trai ngươi kể thiếu rồi.
Người Nô Lô choáng váng, săn hổ là như thế này dễ sao, đám binh sĩ Đại Việt không một ai tổn thương, cứ thế mang về một con hổ to đùng cùng một cái lồng nhỏ nhốt ba con hổ bé ti?
Thật ra đội biệt kích gặp may thôi săn hổ nào dê như vậy, đám này tinh ranh vô cùng, đặt bẫy có mồi còn khó bắt nữa là.
Đây là con hổ mới sanh con, đói đến ngu người nên làm liều, vì thế muốn núp bụi vồ người mà không trốn, đám này mà trốn thì có trời tìm, một hơi đi mười mấy 20km trong rừng, sức nào đuổi theo?
Hổ rình nhưng bị chó phát hiện, nỏ của biệt kích thì quá khủng bố, máu chảy quá nhiều khiến hổ lâm đường cùng. Nguyên nhân một chữ may mắn mà thôi.
Da hổ nhanh được lột, thịt hổ tanh thì có sao đám biệt kích đến giun dế còn luyện phải ăn để sinh tồn mà. Cho nên thịt hổ bị xẻo ra đem nướng.
Dĩ nhiên muối, gia vị có một ít. Đám Nộ Lô thâm binh được thơm lây, nói chung ăn thịt tươi có hơi tanh vẫn hơn ăn thịt khô.
Cả đám Biệt kích không phải thiếu thứ ăn, họ ăn thịt cọp để thể hiện niềm vui chiến thắng, ăn con mồi để khẳng định chúa tể nơi này chính là biệt kích, không phải đám súc sinh kia.
Lê Thức đang chăm bẫm ba con hổ nhỏ rất may trong khẩu phần ăn mang theo của biệt kích có sữa bò cô đặc nếu không thì không biết sử lý da sao.
Lấy túi da đục lỗ giả làm ti hổ, bên trong có sữa bò ấm. Nhí nhí miệng bóp bóp làm mồi nhử, đám hổ con dần dần bị kích thích hám mồm mà liếm.
Ha ha ha
Lê Thức cười lớn vui vẻ lắm.
Dòng dã mười ngày di chuyển mới về tới Tu Long Trại,
Sau hơn tháng định cư nơi này nhà cửa san sát mọc lên rồi.
Có nhà gỗ, nhà gạch xen lẫn. Nói chung thói quen an toàn người Di vẫn thích sống nhà gỗ sàn cao cao.
Biệt kích vừa chui khỏi rừng thì ngay lập tức bị một đám… trại binh người Di bao vây lại.
Đám người Di nô lệ này đã không còn là A Già , Xả Xỉ tầng lớp. Họ là dân tự do, lại là lực lượng quân sự bảo vệ cho sự tự do mà họ mơ ước nơi đây, cho nên công việc luyện tập hay canh gác đám này chưa từng lơi là….
Mới có một tháng luyện tập nhưng độ chuyên nghiệp rất cao.
“ Bỏ vũ khí xuống là các đại nhân bên Biệt Kích quân…” Trung uý dẫn binh ở đây là người cũ bên Di Mã trại cho nên kiến thức rất rộn… nhận ra ngay là quân Biệt kích nên hạ lệnh bỏ vũ khí xuống.
“ A hả… các người anh em Di lão… vất vả rồi… các vị canh phòng nghiêm cẩn quá” Lê Thức cười lớn tiến lên chào hỏi.
“ Đại nhân quá khen, bao nhiêu khổ công chúng tôi mới có mảnh đất này cùng tương lai rộng sáng. Đồng bào mấy ngàn người ở Tu Long trại đang cật lực lao động nuôi sống chúng tôi. Chúng tôi phải làm hết chức trách bảo vệ đồng bào chứ” Đại Việt Tu Long Lung Phan chỉ huy ở đây dùng tiếng Việt hùng hồn trả lời. — QUẢNG CÁO —
“ Ây dà , ngươi là Trung Uý, còn cao hơn tôi một bậc đấy, xưng đại nhân cái gì… Ở đây có phái đoàn của người Di lão bên ngoài vào sẽ đi gặp Tây An Võ Vương, ngươi xắp xếp cho họ chỗ ở được chứ?” Lê Thức lên tiếng nói.
“ Tuân lệnh” Lung Phan kép chân đứng thẳng ưỡn ngực hô lớn.
Cả đám binh sĩ Di lão Tu Long học theo nghiêm trang hô
“ Tuân Lệnh”
“ Đã nói quân hàm của ta còn thấp hơn ngài mà” Lê Thức chán nản.
“ Biệt kích quân hùng mạnh nhất Đại Việt, chúng tôi ngưỡng mộ, ai trong các vị đều là đại nhân” Lung Phan ưỡn ngực theo thế nhà binh của Đại Việt mà hô.
Lê Thức chịu chết, nói đến vậy không cãi.
“ Đây là quân Đại Việt sao? Trang bị tốt quá. Lại rất quy củ cùng tổ chức vô cùng, tinh thần nghiêm túc, hùng dũng” Long Viễn tặc lưỡi khen hết mực….
“ Khục khục…. công tử cử Nộ Lô hiểu nhầm. Đây là quân địa phương của Đại Việt, tính là phẩm cấp tương đương Sả Xỉ - A Già binh của Nô Lô các vị có điều họ là người tự do không phải nô lệ. Đây đều là Di lão người vùng này đó” Ưng Vệ một bên khục khục dùng tiếng Di mà nói.
“ Cái gì..” cả Long Võ và Long Viễn giật thót mình kêu lên.
Đây là là Sả Xỉ binh? Mẹ nó thân binh của chúng tao còn không được trang bị tốt như vậy, đây là các ngươi tạp mặt người.?
“ Thật ra chút nữa các vị gặp binh sĩ ở đây toàn là quân địa phương hoặc quân của các quốc gia phụ thuộc Đại Việt thôi. Quân tinh nhuệ Đại Việt chỉ có mấy trăm Biệt Kích binh các vị gặp rồi, ngoài ra còn có 5000 kỵ binh Lam Long Kỵ hùng mạnh nhất Đại Việt. Còn lại quân triều đình trung ương Đại Việt chúng tôi không có tham gia trận này chiến đấu, không cần thiết…” Ưng Vệ lại nói đế vào, hắn là nói thật, cũng là cấp trên cho phép nói.
“ Cái gì…ở đây toàn là quân địa phương? Quân từ các quốc gia phụ thuộc? Quân tinh nhuệ Đại Việt không tham gia?” Long Võ thất thố nói hơi lớn.
“Thì vừa đánh cho Đại Tống phải đền bù mấy triệu lượng bạc cắt đất cho Đại Việt cũng phải nghỉ ngơi một chút, thêm vào đó vấn đề vùng này bảy vạn quân địa phương đủ tung hoành ngang dọc, cần gì làm phiền hà các lão đại tinh nhuệ Cấm Vệ quân ở Thăng Long” Ưng Vệ cười cười coi như không có gì mà tiếp tục nói.
Thẫn thờ, shock nặng, loáng choáng bước đi, cả đám Nộ Lô như đi trên mây bay bồng bềnh mà bước.
Rập rập rập, quân “địa phương” người gốc Di lão mở đường.
Mũ thép, giáp phiến che ngực, giáp cầu vai, giáp đùi giáp cổ tay, lại thêm chân đi giày đa có thêm giáp che ống đồng…. vũ khì thì sáng choang, đứa nào cũng khiên, mác, kiếm, nỏ đeo bên người, không thiếu thứ gì…. Đây mà là cánh quân thấp nhất của Đại Việt , ai tin.
Tháng ba, khi Ngô Khảo Ký còn ở Khmer thì đám Long Viễn- Long Võ đã lượn một vòng từ Di Mã thành đi Lao Cai , xuống Thai Châu ( Thái Nguyên) rồi về Thăng Long sau đó chứng kiến Thăng Long cuộc sống, cho một lần đi Đấu Hồ quân doanh lướt lướt bên ngoài xem.
Hai thằng mặt tái xanh, không có phải nhìn cái gì nữa, không có cần thằng em ba đi Đại Tống tra cái gì nữa, cắm đầu về luôn Nộ Lô đại bản doanh Văn Sơn.
Đường đi quá thuận lợi, nếu chịu được gian khổ thì đi một vòng chỉ mất tháng là cùng…
Tuy có chút cưỡi ngựa xem hoa, nhưng quá đủ rồi, còn xem nữa thì tâm hồn yếu đuối dễ tổn thương của đám này chịu không nổi nữa .
— QUẢNG CÁO —
“ Cha là con trai ngu dốt trước đây ếch ngồi đáy giếng không biết thiên hạ người mạnh như rừng. Con không biết Đại Tống ra sao, nhưng Đại Việt Đế Quốc quá cường đại, không cần nghĩ nữa, nếu họ đã chọn Nộ Lô thì chính là phúc phần của chúng ta… khởi binh thôi cha ơi” Long Võ khóc lóc quỳ trước mặt Cổn Long mà thưa lớn.
Nộ Lô Văn Cổn Long lấy làm kinh hãi, thằng con trai này hắn hiểu rõ tính, coi trời bằng vung, không hiểu lần này đi Đại Việt Đế Quốc gặp chuyện gì mà bị kích thích đến vậy.
“Lão nhị nói đi, chuyện tại sao lại thành nông nỗi này, các ngươi đi đã gặp những chuyện gì?” Nộ Lô Văn Cổn Long quay qua hỏi Long Viễn.
Long Viễn nhớ lại những cảnh hắn gặp qua trong lòng cũng không kìm được sợ hãi mà run lên một cái rùng mình.
“ Phụ Thân mau mau xưng thần cùng Đại Việt, nếu họ chọn người khác là Vương Côn Minh, chúng ta Nộ Lô chết hết” Long Viễn không đầu không đuôi cũng nói ra.
“ Hai tên khốn này, đi có hơn tháng trời mà như mất hồn mất vía, nói rõ xem chuyện ra sao?” Nộ Lô Văn Cổn Long đập bàn quát lớn.
“ Đại Việt giàu có vô cùng, người ở núi cao rừng thẳm còn ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn những chỗ gọi là phì nhiêu của chúng ta. Đường xá vạn dặm đều trải quái thạch đen, trắng hai màu.
Mưa không lầy lội, nắng không bụi bẩn, ngàn dặm chỉ một ngày đi ngựa nhanh là đế.
Lại không kể kinh thành Thăng Long là tiên cảng nhân gian, ta không biết mô tả ra sao vì thứ ta biết chỉ lác đác một vài, thứ ta không biết thì ngàn ngàn vạn vạn.
Nói về quân đội thì thế gian nào có quân đội dạng này? Một tên nhãi nhép dân binh còn huấn luyện trang bị mạnh hơn thân binh chúng của chúng ta.
Vạn quốc bái triều, thậm chí họ đánh chúng ta còn không cần quân triều đình gia sức, các quốc gia nhỏ phụ thuộc họ góp quân đủ rồi.
Lại nói đến Biệt kích, Lam Long Kỵ, Hoàng Long Kỵ toàn là thiên binh thiên tướng để hình dung… Cấm vệ quân vạn vạn vạn người trang bị như một biển sắt thép trập trùng, phải nói là thần binh….. ta lời nói không thể mô tả hết sự cường đại của họ.
Lam Long Kỵ, Hoàng Long Kỵ sức một địch trăm. Cấm vệ quân sức địch muôn người, đến như phụ bịn dân binh cũng là lấy một địch mười.
Phụ thân người biết không? Hoả pháo ha ha ha ha… chúng ta có mấy thanh hoả pháo đã mặt vểnh lên trời, nào biết Kiều Thạc chỉ là phản đồ ăn cắp được ít súng pháo của Đại Việt sau đó lẩn trốn như chuột nhắt.
Ở Đại Việt Pháo lớn pháo nhỏ ngàn ngàn vạn vạn… tường thành họng pháo đen chi chít như ong trong tổ. Chiến hạm khổng lồ cả trăm khẩu pháo.
Ngay cả Mã Quan cũng là mấy trăm khẩu pháo la liệt..
Sợ hãi quá.. ta ta… ta không đủ ngôn từ để nói về Đế Quốc này, họ nằm ngoài tầm hiểu biết của chúng ta” Long Viễn thổn thức ai ai nói một mạch cho đến nước bọt khô khốc.
Hít hà
Hít hà..
Nộ Lô Văn Cổn Long ngồi bệt xuống ghế phập phông thở dốc, sợ hãi thay sợ hãi thay…
Nhưng….
“ Ha ha ha ha ha…. Ông trời cũng giúp ta làm nên nghiệp lớn. Theo như ngươi nói Bắc Nam Đông đều có quốc gia phụ thuộc, thần phục Đại Việt?” Nộ Lô Văn Cổn Long mắt hổ dựng lên mà hỏi.
— QUẢNG CÁO —
“ Có rất nhiều… Medang, Lavo, Chiêm Thành, Bắc Việt , Khmer, Bắc Mân.. ta mới chỉ tìm hiểu đến chừng ấy….”
“ Ngươi sai….” Nộ Lô Văn Cổn Long
“ Con sai?” Long Viễm ngạc nhiên.
“ Ngươi kể thiếu rồi… phía Tây của Đại Việt Đế quốc có Tây Di quốc đời đời trung thành với họ, Quốc chủ Tây Di Nộ Lô Cổn Long …. Ha ha ha ha ha”
Nộ Lô Văn Cổn Long nói đoạn chắp tay hướng đông nam lạy lạy…
Thật ra đội biệt kích gặp may thôi săn hổ nào dê như vậy, đám này tinh ranh vô cùng, đặt bẫy có mồi còn khó bắt nữa là.
Đây là con hổ mới sanh con, đói đến ngu người nên làm liều, vì thế muốn núp bụi vồ người mà không trốn, đám này mà trốn thì có trời tìm, một hơi đi mười mấy 20km trong rừng, sức nào đuổi theo?
Hổ rình nhưng bị chó phát hiện, nỏ của biệt kích thì quá khủng bố, máu chảy quá nhiều khiến hổ lâm đường cùng. Nguyên nhân một chữ may mắn mà thôi.
Da hổ nhanh được lột, thịt hổ tanh thì có sao đám biệt kích đến giun dế còn luyện phải ăn để sinh tồn mà. Cho nên thịt hổ bị xẻo ra đem nướng.
Dĩ nhiên muối, gia vị có một ít. Đám Nộ Lô thâm binh được thơm lây, nói chung ăn thịt tươi có hơi tanh vẫn hơn ăn thịt khô.
Cả đám Biệt kích không phải thiếu thứ ăn, họ ăn thịt cọp để thể hiện niềm vui chiến thắng, ăn con mồi để khẳng định chúa tể nơi này chính là biệt kích, không phải đám súc sinh kia.
Lê Thức đang chăm bẫm ba con hổ nhỏ rất may trong khẩu phần ăn mang theo của biệt kích có sữa bò cô đặc nếu không thì không biết sử lý da sao.
Lấy túi da đục lỗ giả làm ti hổ, bên trong có sữa bò ấm. Nhí nhí miệng bóp bóp làm mồi nhử, đám hổ con dần dần bị kích thích hám mồm mà liếm.
Ha ha ha
Lê Thức cười lớn vui vẻ lắm.
Dòng dã mười ngày di chuyển mới về tới Tu Long Trại,
Sau hơn tháng định cư nơi này nhà cửa san sát mọc lên rồi.
Có nhà gỗ, nhà gạch xen lẫn. Nói chung thói quen an toàn người Di vẫn thích sống nhà gỗ sàn cao cao.
Biệt kích vừa chui khỏi rừng thì ngay lập tức bị một đám… trại binh người Di bao vây lại.
Đám người Di nô lệ này đã không còn là A Già , Xả Xỉ tầng lớp. Họ là dân tự do, lại là lực lượng quân sự bảo vệ cho sự tự do mà họ mơ ước nơi đây, cho nên công việc luyện tập hay canh gác đám này chưa từng lơi là….
Mới có một tháng luyện tập nhưng độ chuyên nghiệp rất cao.
“ Bỏ vũ khí xuống là các đại nhân bên Biệt Kích quân…” Trung uý dẫn binh ở đây là người cũ bên Di Mã trại cho nên kiến thức rất rộn… nhận ra ngay là quân Biệt kích nên hạ lệnh bỏ vũ khí xuống.
“ A hả… các người anh em Di lão… vất vả rồi… các vị canh phòng nghiêm cẩn quá” Lê Thức cười lớn tiến lên chào hỏi.
“ Đại nhân quá khen, bao nhiêu khổ công chúng tôi mới có mảnh đất này cùng tương lai rộng sáng. Đồng bào mấy ngàn người ở Tu Long trại đang cật lực lao động nuôi sống chúng tôi. Chúng tôi phải làm hết chức trách bảo vệ đồng bào chứ” Đại Việt Tu Long Lung Phan chỉ huy ở đây dùng tiếng Việt hùng hồn trả lời. — QUẢNG CÁO —
“ Ây dà , ngươi là Trung Uý, còn cao hơn tôi một bậc đấy, xưng đại nhân cái gì… Ở đây có phái đoàn của người Di lão bên ngoài vào sẽ đi gặp Tây An Võ Vương, ngươi xắp xếp cho họ chỗ ở được chứ?” Lê Thức lên tiếng nói.
“ Tuân lệnh” Lung Phan kép chân đứng thẳng ưỡn ngực hô lớn.
Cả đám binh sĩ Di lão Tu Long học theo nghiêm trang hô
“ Tuân Lệnh”
“ Đã nói quân hàm của ta còn thấp hơn ngài mà” Lê Thức chán nản.
“ Biệt kích quân hùng mạnh nhất Đại Việt, chúng tôi ngưỡng mộ, ai trong các vị đều là đại nhân” Lung Phan ưỡn ngực theo thế nhà binh của Đại Việt mà hô.
Lê Thức chịu chết, nói đến vậy không cãi.
“ Đây là quân Đại Việt sao? Trang bị tốt quá. Lại rất quy củ cùng tổ chức vô cùng, tinh thần nghiêm túc, hùng dũng” Long Viễn tặc lưỡi khen hết mực….
“ Khục khục…. công tử cử Nộ Lô hiểu nhầm. Đây là quân địa phương của Đại Việt, tính là phẩm cấp tương đương Sả Xỉ - A Già binh của Nô Lô các vị có điều họ là người tự do không phải nô lệ. Đây đều là Di lão người vùng này đó” Ưng Vệ một bên khục khục dùng tiếng Di mà nói.
“ Cái gì..” cả Long Võ và Long Viễn giật thót mình kêu lên.
Đây là là Sả Xỉ binh? Mẹ nó thân binh của chúng tao còn không được trang bị tốt như vậy, đây là các ngươi tạp mặt người.?
“ Thật ra chút nữa các vị gặp binh sĩ ở đây toàn là quân địa phương hoặc quân của các quốc gia phụ thuộc Đại Việt thôi. Quân tinh nhuệ Đại Việt chỉ có mấy trăm Biệt Kích binh các vị gặp rồi, ngoài ra còn có 5000 kỵ binh Lam Long Kỵ hùng mạnh nhất Đại Việt. Còn lại quân triều đình trung ương Đại Việt chúng tôi không có tham gia trận này chiến đấu, không cần thiết…” Ưng Vệ lại nói đế vào, hắn là nói thật, cũng là cấp trên cho phép nói.
“ Cái gì…ở đây toàn là quân địa phương? Quân từ các quốc gia phụ thuộc? Quân tinh nhuệ Đại Việt không tham gia?” Long Võ thất thố nói hơi lớn.
“Thì vừa đánh cho Đại Tống phải đền bù mấy triệu lượng bạc cắt đất cho Đại Việt cũng phải nghỉ ngơi một chút, thêm vào đó vấn đề vùng này bảy vạn quân địa phương đủ tung hoành ngang dọc, cần gì làm phiền hà các lão đại tinh nhuệ Cấm Vệ quân ở Thăng Long” Ưng Vệ cười cười coi như không có gì mà tiếp tục nói.
Thẫn thờ, shock nặng, loáng choáng bước đi, cả đám Nộ Lô như đi trên mây bay bồng bềnh mà bước.
Rập rập rập, quân “địa phương” người gốc Di lão mở đường.
Mũ thép, giáp phiến che ngực, giáp cầu vai, giáp đùi giáp cổ tay, lại thêm chân đi giày đa có thêm giáp che ống đồng…. vũ khì thì sáng choang, đứa nào cũng khiên, mác, kiếm, nỏ đeo bên người, không thiếu thứ gì…. Đây mà là cánh quân thấp nhất của Đại Việt , ai tin.
Tháng ba, khi Ngô Khảo Ký còn ở Khmer thì đám Long Viễn- Long Võ đã lượn một vòng từ Di Mã thành đi Lao Cai , xuống Thai Châu ( Thái Nguyên) rồi về Thăng Long sau đó chứng kiến Thăng Long cuộc sống, cho một lần đi Đấu Hồ quân doanh lướt lướt bên ngoài xem.
Hai thằng mặt tái xanh, không có phải nhìn cái gì nữa, không có cần thằng em ba đi Đại Tống tra cái gì nữa, cắm đầu về luôn Nộ Lô đại bản doanh Văn Sơn.
Đường đi quá thuận lợi, nếu chịu được gian khổ thì đi một vòng chỉ mất tháng là cùng…
Tuy có chút cưỡi ngựa xem hoa, nhưng quá đủ rồi, còn xem nữa thì tâm hồn yếu đuối dễ tổn thương của đám này chịu không nổi nữa .
— QUẢNG CÁO —
“ Cha là con trai ngu dốt trước đây ếch ngồi đáy giếng không biết thiên hạ người mạnh như rừng. Con không biết Đại Tống ra sao, nhưng Đại Việt Đế Quốc quá cường đại, không cần nghĩ nữa, nếu họ đã chọn Nộ Lô thì chính là phúc phần của chúng ta… khởi binh thôi cha ơi” Long Võ khóc lóc quỳ trước mặt Cổn Long mà thưa lớn.
Nộ Lô Văn Cổn Long lấy làm kinh hãi, thằng con trai này hắn hiểu rõ tính, coi trời bằng vung, không hiểu lần này đi Đại Việt Đế Quốc gặp chuyện gì mà bị kích thích đến vậy.
“Lão nhị nói đi, chuyện tại sao lại thành nông nỗi này, các ngươi đi đã gặp những chuyện gì?” Nộ Lô Văn Cổn Long quay qua hỏi Long Viễn.
Long Viễn nhớ lại những cảnh hắn gặp qua trong lòng cũng không kìm được sợ hãi mà run lên một cái rùng mình.
“ Phụ Thân mau mau xưng thần cùng Đại Việt, nếu họ chọn người khác là Vương Côn Minh, chúng ta Nộ Lô chết hết” Long Viễn không đầu không đuôi cũng nói ra.
“ Hai tên khốn này, đi có hơn tháng trời mà như mất hồn mất vía, nói rõ xem chuyện ra sao?” Nộ Lô Văn Cổn Long đập bàn quát lớn.
“ Đại Việt giàu có vô cùng, người ở núi cao rừng thẳm còn ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn những chỗ gọi là phì nhiêu của chúng ta. Đường xá vạn dặm đều trải quái thạch đen, trắng hai màu.
Mưa không lầy lội, nắng không bụi bẩn, ngàn dặm chỉ một ngày đi ngựa nhanh là đế.
Lại không kể kinh thành Thăng Long là tiên cảng nhân gian, ta không biết mô tả ra sao vì thứ ta biết chỉ lác đác một vài, thứ ta không biết thì ngàn ngàn vạn vạn.
Nói về quân đội thì thế gian nào có quân đội dạng này? Một tên nhãi nhép dân binh còn huấn luyện trang bị mạnh hơn thân binh chúng của chúng ta.
Vạn quốc bái triều, thậm chí họ đánh chúng ta còn không cần quân triều đình gia sức, các quốc gia nhỏ phụ thuộc họ góp quân đủ rồi.
Lại nói đến Biệt kích, Lam Long Kỵ, Hoàng Long Kỵ toàn là thiên binh thiên tướng để hình dung… Cấm vệ quân vạn vạn vạn người trang bị như một biển sắt thép trập trùng, phải nói là thần binh….. ta lời nói không thể mô tả hết sự cường đại của họ.
Lam Long Kỵ, Hoàng Long Kỵ sức một địch trăm. Cấm vệ quân sức địch muôn người, đến như phụ bịn dân binh cũng là lấy một địch mười.
Phụ thân người biết không? Hoả pháo ha ha ha ha… chúng ta có mấy thanh hoả pháo đã mặt vểnh lên trời, nào biết Kiều Thạc chỉ là phản đồ ăn cắp được ít súng pháo của Đại Việt sau đó lẩn trốn như chuột nhắt.
Ở Đại Việt Pháo lớn pháo nhỏ ngàn ngàn vạn vạn… tường thành họng pháo đen chi chít như ong trong tổ. Chiến hạm khổng lồ cả trăm khẩu pháo.
Ngay cả Mã Quan cũng là mấy trăm khẩu pháo la liệt..
Sợ hãi quá.. ta ta… ta không đủ ngôn từ để nói về Đế Quốc này, họ nằm ngoài tầm hiểu biết của chúng ta” Long Viễn thổn thức ai ai nói một mạch cho đến nước bọt khô khốc.
Hít hà
Hít hà..
Nộ Lô Văn Cổn Long ngồi bệt xuống ghế phập phông thở dốc, sợ hãi thay sợ hãi thay…
Nhưng….
“ Ha ha ha ha ha…. Ông trời cũng giúp ta làm nên nghiệp lớn. Theo như ngươi nói Bắc Nam Đông đều có quốc gia phụ thuộc, thần phục Đại Việt?” Nộ Lô Văn Cổn Long mắt hổ dựng lên mà hỏi.
— QUẢNG CÁO —
“ Có rất nhiều… Medang, Lavo, Chiêm Thành, Bắc Việt , Khmer, Bắc Mân.. ta mới chỉ tìm hiểu đến chừng ấy….”
“ Ngươi sai….” Nộ Lô Văn Cổn Long
“ Con sai?” Long Viễm ngạc nhiên.
“ Ngươi kể thiếu rồi… phía Tây của Đại Việt Đế quốc có Tây Di quốc đời đời trung thành với họ, Quốc chủ Tây Di Nộ Lô Cổn Long …. Ha ha ha ha ha”
Nộ Lô Văn Cổn Long nói đoạn chắp tay hướng đông nam lạy lạy…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook