Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
-
Chương 660: Săn Cọp
Nói hơi quá một chút kiếm lưỡi thép Tamahagane không phải đầy đường đầy phố, không đáng một xu như vậy.
Mặc dù thép Tamahagane chất lượng từ các mỏ cát sắt Shiname không ngừng được sản xuất và chất đống ở kho nhưng không phải có Tamahagane là có siêu cấp kiếm bén.
Dù có hỗ trợ của búa máy, nhưng quá trình gấp thép không có kinh nghiệm, tay nghề không cao là không được. Mấy trăm thợ Nhật Bản cùng mấy chục Thợ Thăng Long đang hợp sức nghiên cứu quy chuẩn hoá quá trình gấp thép.
Sản phẩm cho ra không thể đại trà, công sức chế tạo một lưỡi thép Tamahagane cực mất công sức.
Tamahagane đi riêng lẻ hoặc đi hai lớp không thể được.
Bắt buộc nó phải đi cùng ít nhất 3 lớp khác, một là lớp lõi thép mềm độ đàn hồi cao và hai lớp thép có độ cacbon cao hơn một chút ép hai bên sườn lưỡi kiếm để gia cố thêm độ liên kết giữ lưỡi Tamahagane và lõi mềm. Cho nên ít nhất một vũ khí có Tamahagane phải là bốn lớp. Kể từ đó đâu có thể dễ dàng đại trà sản xuất dù Tamahagane chất đống trong kho.
Vì lẽ đó nếu gọi lưỡi kiếm mà Long Viễn cầm trong tay là kiếm báu vẫn không ngoa, vì tính chất hiếm của nó.
Biệt kích số hai ba trăm người dẫn hơn trăm tinh binh Di lão Nộ Lô đi trong rừng, lần theo sông Phần Long về Tu Long Trại vùng hồ Nan Độ.
Đi được hai ngày thì Long Vũ tái mặt cầu xin lính Biệt Kích cấp cho hắn một bộ trang phục. Số là đám thân binh đi theo đã có mười mấy thằng dính độc xà rắn rết tấn công mà bỏ mạng.
Chiến giáp hoa quả của Di lão có thể bảo vệ khá tốt vùng ngực bụng với mấy lớp da dán vào nhau dày cả cm, nhưng ở các nơi khác như cánh tay bả vai, đùi, nhất là cẳng chân lại sơ sài.
Chỉ với quần cộc dép sandal và một miếng da thủ hộ ống đồng thì nơi này rất dễ bị độc trùng tấn công.
Janacob cũng không chấp nhặt, dù sao Long Vũ cũng là con trai trưởng của Chủ Bộ Nộ Lô, để hắn không may chết ở nơi này không tiện.
“ Cảm ơn cảm ơn… “ Long Vũ đã thu hết lại những thứ tâm lý coi thường hay bất mãn, những ngày qua hắn mới hiểu được bọn hắn so Đại Việt chính là người quê so với siêu cấp thành thị người.
Làm gì còn chút tâm lý khinh thị nào trong người?
Những ngày qua hắn thấy gì?
Trong khi người Di lão phùng mang trợn má ăn thịt khô, cơm nếp mang theo thì thằng em trai khốn nạn tưng bừng vui vẻ bên trại Đại Việt. Trong các hộp bằng kim loại không rõ…. Chọc vào cắt cắt mở ra… bên trong sơn hào hải vị thứ gì cũng có, đồ biển… thịt cua biển… cả đời này Long Vũ chưa từng nghe qua. Thịt Kình Ngư nghe nói to hơn cái nhà… không dám tin.
Thịt bò, thịt gà, lợn, rau dưa muối…
Đây là hành quân hay đi mở tiệc trong rừng….
Hắn muốn qua lắm, muốn thử đám thức ăn thơm nức mũi kia nhưng ngại xấu hổ nên chỉ đành ngồi nhá thịt khô.
Long Viễn vẫy vẫy thân binh.
Trong này thân binh có 80 người thì có 30 là của Viễn còn 50 của Vũ.
Cả một đám thân binh cắp đít vội vàng chạy đến.
“ Các đại nhân người Việt có thưởng các ngươi đem về chia nhau ăn…” thì ra Long Viễn sướng một mình không quên thủ hạ cho nên xin xỏ Biệt Kích chút đồ ăn.
“ Cảm ơn chủ công” cả đám thân binh hệ Long Viễn vui vẻ.
Ở Đại Lý nhất là mấy tộc Di vẫn khá thịnh hành cách xưng hô của người Đường.
Lúc này bỗng nhiên một tiếng gầm vang vọng cả rừng núi… đám chó săn hung dữ sủa loạn lên.
“ Là lão Hổ rất gần… “ Long Vũ sợ tái hết cả mặt rồi lật bật đứng dậy thủ thế.
Cả đám thân binh của hắn càng sợ hãi bảo vệ chủ nhân.
Nhưng lạ thay đám biệt kích Đại Việt chẳng những sợ hãi mà còn hưng phấn ánh mắt dáo diết đảo xung quanh.
“ Bố vợ, là con cọp, săn thôi, lấy tấm da về làm quà cho Thánh Vương. Tháng trước bọn nhóm 1 bắt được một con gấu đen , làm được một bộ lông tuyệt hảo gửi về làm quà cho Thánh Đế, nghe nói Thánh Đế làm thảm chùi chân, rất ưng ý khen ngợi không dứt đấy” Lê Thức hưng phấn nói cùng bố vợ tương lai.
“ Ây à … còn nhiệm vụ đưa người về Di Mã Thành đây này” Janacob hơi lưỡng lự.
Long Viễn cũng hơi sợ rồi, tuy nói thế đông người mạnh lại cd võ trang không quá sợ hổ. Nhưng bọn khốn này hay lấp ló vồ mồi, vớ va vớ vẩn bị vồ, có giết được hổ vẫn thiệt mạng. Nếu người bị vồ là hắn thì thảm rồi.
Cố lấy bình tĩnh Long Viễn nặn ra nụ cười . “ Các vị tướng quân cứ săn hổ, tốn chút thời gian không sao” Ưng vệ dĩ nhiên làm thông ngôn rồi.
Janacob nghĩ nghĩ một hồi liền dựng trại, cho 100 thằng biệt kích di săn, chia làm năm độn đều mang chó săn đi theo tìm dấu vết.
Trong cánh rừng rậm. Chúa sơn lâm đang hoảng sợ kêu lên những tiếng thàng thố.
“Các anh làm méo gì đấy, đây nhà em mà, các anh xâm nhập bất hợp pháp, em gầm tiếng dọa choi, cần phải làm tới vậy không?”
Chú sơn lâm là chúa thật, nhưng đó là chúng chưa đụng phải đám hung nhân là ông Hoàng của núi rừng này.
Biệt kích nhóm mang theo chó săn chẳng mấy chốc tìm ra tung tích thằng này.
Đã cô độc lại thích rình bụi.
Chó nó tinh… đánh hơi thấy liền.
Nỏ 400 lbs điên cuồng xả về phía bụi rậm phía xa.
Này thì chúa sơn lâm.
Da lông ông dày có thể ngă được cung têm mềm của thợ săn, nhưng ngăn thế quái nào được nỏ mạnh với lực mấy trăm cân?
Mũi tên không phải tên xuyên giáp mà là tên săn cạnh dài, đã trúng là máu tươi chảy cho đến chết.
Ăn ba mũi tên trong cả hai chục mũi thì Sơn Lâm chúa tể mới hiểu, đời toang rồi, muốn chạy đã chậm, vì lúc này phóng đi một đoạn máu đã sắp cạn khô.
Nó đau đớn đuối sức, bò trên đất cố lết về tổ của mình….
Đây là Chúa sơn lâm giống cái.
Chỉ một lát sau đám thợ săn không chuyên nghiệp nhưng cường đại đã đuổi tới.
Chó săn không phải để làm cảnh rồi…
Không thể nào một con hổ bị thương nặng có thể chạy thoát cái mũi thính của chúng.
Chẳng mấy chốc nhóm hai mươi tên biệt kích đã vây kín con vật tội nghiệp.
Chúa sơn lâm đã kiệt quệ nhưng nó vẫn cố gượng nằm đó, nó tích trữ cuối cùng một đòn phản kích để bảo vệ đám con nhỏ trong tổ của mình.
Đừng thấy lão hổ nằm đó thở ra còn nhiều hơn hít vào, miệng mũi đầy bọt máu vì phổi tổn thương. Một đòn của nó vẫn có thể giết chết một chiến binh tinh nhuệ đấy.
“ Cho nó chút tôn nghiêm cuối cùng đi” Đội trưởng nhóm này biệt kích là một gã gốc Châu Phi khác có tên Labogabatu ngăn cản đồng đội muốn dùng nỏ hạ sát.
Hắn cầm lên kiên chắn cúi ngươi tay mang theo lưỡi kiếm Gladius khom mình tiến lên.
Labogabatu là một chiến binh Etiopia bộ lạc nhỏ.
Làng của hắn bị xâm chiếm đánh bại, hắn trở thành nô lệ và lưu lạc đến nơi này. Cả nhà Labogabatua đã bị tàn sát ở quên hương mẹ đẻ, hắn dù có tự do cũng không muốn về nơi đau thương ấy.
Cũng may là Labogabatu được thương nhân Lanka hệ Chola mua bán cho nên vẫn còn thứ ấy. Hắn đã có gia đình hạnh phúc ở Bố Chính với một thiếu nữ người Mã cũng là dân nhập cư sau này.
Labogabata là đang phấn đấu hết mình cho cái gia đình nhỏ ở quê hương thứ hai của hắn, tổ quốc Đại Việt mà hắn yêu quý, Nhị Thánh mà hắn tôn thờ.
Ở cánh đồng hoang Châu Phi, Labogabatu từng săn sư tử cho nên hắn hiểu loài mèo lớn này.
Hắn muốn nhớ về một chút lương vị Châu Phi, ở đây không có sư tử… vậy thì dùng Lão hổ vậy.
Labogabatu vờn quanh con mồi, hắn khinh thường dùng mác dài, nếu dùng mác dài chỉ trong một giây hắn có thể hạ sát con thú bị thương này, như vậy đã không còn kích thích, không còn tình khiêu chiến, không thể nhắc hắn nhớ về Châu phi đồng cỏ.
Graooooooooooo
Chúa sơn lâm bật mình một tát, nó cho dù đã kiệt quệ gần chết nhưng làm sao để thứ sinh vật nhỏ yếu hai chân kia khinh thường.
Một con hổ Hoa Nam nặng đến150kg sức vả đủ để gãy xương trật khớp chiến binh, móng vuốt của nó có để moi móc nội tạng của con người.
Nhưng nó gặp lại là Labogabatu, thằng này dùng khiên lớn che thân lao lên đối đầu trực diện cú tát chế người.
Sức mạnh cơ bắp của một tên đen thui cao gần mét tám nặng 75kg không đơn thuần.
Với một chế độ dinh dưỡng cùng tập luyện khắt khe, hắn đã đùng kiên đỡ được cú vả chết người kia.
Móng vuốt không thể móc vào lớp thép gia cố ngoài khiên càng không thể móc bay được nó.
Labogabatu cảm thấy tay tê rần như muốn gãy rời. Hắn quá khinh thường mèo lớn phương đông, cú vả của hổ lực mạnh hơn sư tử nhiều.
Nếu đây là con hổ còn khỏe mạnh, kẻ thua hắn là Labogabatu.
Hổ tát không đơn thuần là một tay, vì thường tiếp theo là một tay khác với cú tát lực yếu hơn nhưng không kém phần nguy hiểm.
Nhưng Labogabatu đã lao thẳng vào khe hở ngực bụng của Chúa tể sơn lâm được tạo ra khi con vật tung đòn. Hắn rất mạo hiểm nhưng đầy bản lanh tranh đi hàn răng sắc nhọn của con vật.
Cả hai một người một thú lăn vào nhau trong sự hồi hộp của đám biệt kích, thậm chí có thằng đã muốn tiến lên hỗ trợ.
Nhưng Labogabatu đã đứng dậy. Toàn thân hắn là máu, nhưng là máu của con vật tội nghiệp. Người ta đi qua thì im im đi ai nói gì, gầm cơ. Haizzzz
Lưỡi kiếm Gadius đâm gậm vào cơ thể con vật, có thể nhìn ra mũi kiếm sắc bén đã xoáy nhiền vòng chọc nát nột tạng của có thú. Labogabatu quả thật là một chiến binh tàn bạo.
“Đội trưởng muôn năm…”
Cả đám biệt kích hoan hô ầm ĩ….
Có thằng còn xông vào cồng kênh tên quái thú Labogabatu lên trên, một đám biệt kích là một đám tôn thờ sức mạnh võ lực cá nhân, dĩ nhiên nhắc đến võ lực cá nhân chưa ai vượt qua nổi Thánh Vương hung nhân cả. Thần tượng của họ đấy.
Chặt cây làm đòn gánh vác con mồi về, lúc này động tĩnh dữ dội nơi này đã kéo hai đám biệt kích khác tới nơi.
Đám chó săn đánh hơi một loạt, đuôi cụt ngoáy tít sau đó hít hít hà hà chạy về một hướng lôi kéo sềnh sệch chủ của nó.
“ Là hang cọp… có cọp con…” một tên biệt kích la lên. Trong tổ có ba con cọp còn chưa mở mắt, cả đám lại vui đến quyên trời đất. Lấy cọp con tặng hoàng tử… là thú chơi… cái công này… ha ha ha ..
Mặc dù thép Tamahagane chất lượng từ các mỏ cát sắt Shiname không ngừng được sản xuất và chất đống ở kho nhưng không phải có Tamahagane là có siêu cấp kiếm bén.
Dù có hỗ trợ của búa máy, nhưng quá trình gấp thép không có kinh nghiệm, tay nghề không cao là không được. Mấy trăm thợ Nhật Bản cùng mấy chục Thợ Thăng Long đang hợp sức nghiên cứu quy chuẩn hoá quá trình gấp thép.
Sản phẩm cho ra không thể đại trà, công sức chế tạo một lưỡi thép Tamahagane cực mất công sức.
Tamahagane đi riêng lẻ hoặc đi hai lớp không thể được.
Bắt buộc nó phải đi cùng ít nhất 3 lớp khác, một là lớp lõi thép mềm độ đàn hồi cao và hai lớp thép có độ cacbon cao hơn một chút ép hai bên sườn lưỡi kiếm để gia cố thêm độ liên kết giữ lưỡi Tamahagane và lõi mềm. Cho nên ít nhất một vũ khí có Tamahagane phải là bốn lớp. Kể từ đó đâu có thể dễ dàng đại trà sản xuất dù Tamahagane chất đống trong kho.
Vì lẽ đó nếu gọi lưỡi kiếm mà Long Viễn cầm trong tay là kiếm báu vẫn không ngoa, vì tính chất hiếm của nó.
Biệt kích số hai ba trăm người dẫn hơn trăm tinh binh Di lão Nộ Lô đi trong rừng, lần theo sông Phần Long về Tu Long Trại vùng hồ Nan Độ.
Đi được hai ngày thì Long Vũ tái mặt cầu xin lính Biệt Kích cấp cho hắn một bộ trang phục. Số là đám thân binh đi theo đã có mười mấy thằng dính độc xà rắn rết tấn công mà bỏ mạng.
Chiến giáp hoa quả của Di lão có thể bảo vệ khá tốt vùng ngực bụng với mấy lớp da dán vào nhau dày cả cm, nhưng ở các nơi khác như cánh tay bả vai, đùi, nhất là cẳng chân lại sơ sài.
Chỉ với quần cộc dép sandal và một miếng da thủ hộ ống đồng thì nơi này rất dễ bị độc trùng tấn công.
Janacob cũng không chấp nhặt, dù sao Long Vũ cũng là con trai trưởng của Chủ Bộ Nộ Lô, để hắn không may chết ở nơi này không tiện.
“ Cảm ơn cảm ơn… “ Long Vũ đã thu hết lại những thứ tâm lý coi thường hay bất mãn, những ngày qua hắn mới hiểu được bọn hắn so Đại Việt chính là người quê so với siêu cấp thành thị người.
Làm gì còn chút tâm lý khinh thị nào trong người?
Những ngày qua hắn thấy gì?
Trong khi người Di lão phùng mang trợn má ăn thịt khô, cơm nếp mang theo thì thằng em trai khốn nạn tưng bừng vui vẻ bên trại Đại Việt. Trong các hộp bằng kim loại không rõ…. Chọc vào cắt cắt mở ra… bên trong sơn hào hải vị thứ gì cũng có, đồ biển… thịt cua biển… cả đời này Long Vũ chưa từng nghe qua. Thịt Kình Ngư nghe nói to hơn cái nhà… không dám tin.
Thịt bò, thịt gà, lợn, rau dưa muối…
Đây là hành quân hay đi mở tiệc trong rừng….
Hắn muốn qua lắm, muốn thử đám thức ăn thơm nức mũi kia nhưng ngại xấu hổ nên chỉ đành ngồi nhá thịt khô.
Long Viễn vẫy vẫy thân binh.
Trong này thân binh có 80 người thì có 30 là của Viễn còn 50 của Vũ.
Cả một đám thân binh cắp đít vội vàng chạy đến.
“ Các đại nhân người Việt có thưởng các ngươi đem về chia nhau ăn…” thì ra Long Viễn sướng một mình không quên thủ hạ cho nên xin xỏ Biệt Kích chút đồ ăn.
“ Cảm ơn chủ công” cả đám thân binh hệ Long Viễn vui vẻ.
Ở Đại Lý nhất là mấy tộc Di vẫn khá thịnh hành cách xưng hô của người Đường.
Lúc này bỗng nhiên một tiếng gầm vang vọng cả rừng núi… đám chó săn hung dữ sủa loạn lên.
“ Là lão Hổ rất gần… “ Long Vũ sợ tái hết cả mặt rồi lật bật đứng dậy thủ thế.
Cả đám thân binh của hắn càng sợ hãi bảo vệ chủ nhân.
Nhưng lạ thay đám biệt kích Đại Việt chẳng những sợ hãi mà còn hưng phấn ánh mắt dáo diết đảo xung quanh.
“ Bố vợ, là con cọp, săn thôi, lấy tấm da về làm quà cho Thánh Vương. Tháng trước bọn nhóm 1 bắt được một con gấu đen , làm được một bộ lông tuyệt hảo gửi về làm quà cho Thánh Đế, nghe nói Thánh Đế làm thảm chùi chân, rất ưng ý khen ngợi không dứt đấy” Lê Thức hưng phấn nói cùng bố vợ tương lai.
“ Ây à … còn nhiệm vụ đưa người về Di Mã Thành đây này” Janacob hơi lưỡng lự.
Long Viễn cũng hơi sợ rồi, tuy nói thế đông người mạnh lại cd võ trang không quá sợ hổ. Nhưng bọn khốn này hay lấp ló vồ mồi, vớ va vớ vẩn bị vồ, có giết được hổ vẫn thiệt mạng. Nếu người bị vồ là hắn thì thảm rồi.
Cố lấy bình tĩnh Long Viễn nặn ra nụ cười . “ Các vị tướng quân cứ săn hổ, tốn chút thời gian không sao” Ưng vệ dĩ nhiên làm thông ngôn rồi.
Janacob nghĩ nghĩ một hồi liền dựng trại, cho 100 thằng biệt kích di săn, chia làm năm độn đều mang chó săn đi theo tìm dấu vết.
Trong cánh rừng rậm. Chúa sơn lâm đang hoảng sợ kêu lên những tiếng thàng thố.
“Các anh làm méo gì đấy, đây nhà em mà, các anh xâm nhập bất hợp pháp, em gầm tiếng dọa choi, cần phải làm tới vậy không?”
Chú sơn lâm là chúa thật, nhưng đó là chúng chưa đụng phải đám hung nhân là ông Hoàng của núi rừng này.
Biệt kích nhóm mang theo chó săn chẳng mấy chốc tìm ra tung tích thằng này.
Đã cô độc lại thích rình bụi.
Chó nó tinh… đánh hơi thấy liền.
Nỏ 400 lbs điên cuồng xả về phía bụi rậm phía xa.
Này thì chúa sơn lâm.
Da lông ông dày có thể ngă được cung têm mềm của thợ săn, nhưng ngăn thế quái nào được nỏ mạnh với lực mấy trăm cân?
Mũi tên không phải tên xuyên giáp mà là tên săn cạnh dài, đã trúng là máu tươi chảy cho đến chết.
Ăn ba mũi tên trong cả hai chục mũi thì Sơn Lâm chúa tể mới hiểu, đời toang rồi, muốn chạy đã chậm, vì lúc này phóng đi một đoạn máu đã sắp cạn khô.
Nó đau đớn đuối sức, bò trên đất cố lết về tổ của mình….
Đây là Chúa sơn lâm giống cái.
Chỉ một lát sau đám thợ săn không chuyên nghiệp nhưng cường đại đã đuổi tới.
Chó săn không phải để làm cảnh rồi…
Không thể nào một con hổ bị thương nặng có thể chạy thoát cái mũi thính của chúng.
Chẳng mấy chốc nhóm hai mươi tên biệt kích đã vây kín con vật tội nghiệp.
Chúa sơn lâm đã kiệt quệ nhưng nó vẫn cố gượng nằm đó, nó tích trữ cuối cùng một đòn phản kích để bảo vệ đám con nhỏ trong tổ của mình.
Đừng thấy lão hổ nằm đó thở ra còn nhiều hơn hít vào, miệng mũi đầy bọt máu vì phổi tổn thương. Một đòn của nó vẫn có thể giết chết một chiến binh tinh nhuệ đấy.
“ Cho nó chút tôn nghiêm cuối cùng đi” Đội trưởng nhóm này biệt kích là một gã gốc Châu Phi khác có tên Labogabatu ngăn cản đồng đội muốn dùng nỏ hạ sát.
Hắn cầm lên kiên chắn cúi ngươi tay mang theo lưỡi kiếm Gladius khom mình tiến lên.
Labogabatu là một chiến binh Etiopia bộ lạc nhỏ.
Làng của hắn bị xâm chiếm đánh bại, hắn trở thành nô lệ và lưu lạc đến nơi này. Cả nhà Labogabatua đã bị tàn sát ở quên hương mẹ đẻ, hắn dù có tự do cũng không muốn về nơi đau thương ấy.
Cũng may là Labogabatu được thương nhân Lanka hệ Chola mua bán cho nên vẫn còn thứ ấy. Hắn đã có gia đình hạnh phúc ở Bố Chính với một thiếu nữ người Mã cũng là dân nhập cư sau này.
Labogabata là đang phấn đấu hết mình cho cái gia đình nhỏ ở quê hương thứ hai của hắn, tổ quốc Đại Việt mà hắn yêu quý, Nhị Thánh mà hắn tôn thờ.
Ở cánh đồng hoang Châu Phi, Labogabatu từng săn sư tử cho nên hắn hiểu loài mèo lớn này.
Hắn muốn nhớ về một chút lương vị Châu Phi, ở đây không có sư tử… vậy thì dùng Lão hổ vậy.
Labogabatu vờn quanh con mồi, hắn khinh thường dùng mác dài, nếu dùng mác dài chỉ trong một giây hắn có thể hạ sát con thú bị thương này, như vậy đã không còn kích thích, không còn tình khiêu chiến, không thể nhắc hắn nhớ về Châu phi đồng cỏ.
Graooooooooooo
Chúa sơn lâm bật mình một tát, nó cho dù đã kiệt quệ gần chết nhưng làm sao để thứ sinh vật nhỏ yếu hai chân kia khinh thường.
Một con hổ Hoa Nam nặng đến150kg sức vả đủ để gãy xương trật khớp chiến binh, móng vuốt của nó có để moi móc nội tạng của con người.
Nhưng nó gặp lại là Labogabatu, thằng này dùng khiên lớn che thân lao lên đối đầu trực diện cú tát chế người.
Sức mạnh cơ bắp của một tên đen thui cao gần mét tám nặng 75kg không đơn thuần.
Với một chế độ dinh dưỡng cùng tập luyện khắt khe, hắn đã đùng kiên đỡ được cú vả chết người kia.
Móng vuốt không thể móc vào lớp thép gia cố ngoài khiên càng không thể móc bay được nó.
Labogabatu cảm thấy tay tê rần như muốn gãy rời. Hắn quá khinh thường mèo lớn phương đông, cú vả của hổ lực mạnh hơn sư tử nhiều.
Nếu đây là con hổ còn khỏe mạnh, kẻ thua hắn là Labogabatu.
Hổ tát không đơn thuần là một tay, vì thường tiếp theo là một tay khác với cú tát lực yếu hơn nhưng không kém phần nguy hiểm.
Nhưng Labogabatu đã lao thẳng vào khe hở ngực bụng của Chúa tể sơn lâm được tạo ra khi con vật tung đòn. Hắn rất mạo hiểm nhưng đầy bản lanh tranh đi hàn răng sắc nhọn của con vật.
Cả hai một người một thú lăn vào nhau trong sự hồi hộp của đám biệt kích, thậm chí có thằng đã muốn tiến lên hỗ trợ.
Nhưng Labogabatu đã đứng dậy. Toàn thân hắn là máu, nhưng là máu của con vật tội nghiệp. Người ta đi qua thì im im đi ai nói gì, gầm cơ. Haizzzz
Lưỡi kiếm Gadius đâm gậm vào cơ thể con vật, có thể nhìn ra mũi kiếm sắc bén đã xoáy nhiền vòng chọc nát nột tạng của có thú. Labogabatu quả thật là một chiến binh tàn bạo.
“Đội trưởng muôn năm…”
Cả đám biệt kích hoan hô ầm ĩ….
Có thằng còn xông vào cồng kênh tên quái thú Labogabatu lên trên, một đám biệt kích là một đám tôn thờ sức mạnh võ lực cá nhân, dĩ nhiên nhắc đến võ lực cá nhân chưa ai vượt qua nổi Thánh Vương hung nhân cả. Thần tượng của họ đấy.
Chặt cây làm đòn gánh vác con mồi về, lúc này động tĩnh dữ dội nơi này đã kéo hai đám biệt kích khác tới nơi.
Đám chó săn đánh hơi một loạt, đuôi cụt ngoáy tít sau đó hít hít hà hà chạy về một hướng lôi kéo sềnh sệch chủ của nó.
“ Là hang cọp… có cọp con…” một tên biệt kích la lên. Trong tổ có ba con cọp còn chưa mở mắt, cả đám lại vui đến quyên trời đất. Lấy cọp con tặng hoàng tử… là thú chơi… cái công này… ha ha ha ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook