Lacy nhấn mã số an ninh do Chase đọc lên cho nàng. Lúc nãy, anh khăng khăng bắt nàng phải lái xe quanh bãi đậu xe của khu nhà đến bốn lần để anh chắc chắn không nhìn thấy ai theo dõi họ. Cuối cùng, nàng đậu xe và tắt máy. “Chìa khá căn hộ của anh đâu? Với lại, em sẽ tìm ra thẻ chìa khóa của ngăn tủ ở đâu mới được?”

“Thay đổi kế hoạch, anh sẽ vào.” Chase đưa tay vuốt mặt lại, liếc quanh khu đậu xe thêm lần nữa.

“Không được, Thế nào cũng có người nhận ra anh mất”

“Này Lacy..”

“Dám nói em không đúng ư Chase? Anh thực sự nghĩ là mình vào được trong đó mà sẽ không có người bấm máy gọi cảnh sát ngay ư?”

Lacy nhìn ra sự thật đúng đắn trong những lời của mình làm anh ngây người, thế là nàng ép anh tới. “Nghe em đi, Sẽ chẳng ai để ý khi em đi vào đâu. Em vào mấy phút rồi ra ngay thôi. Chẳng có gì phải lo lắng cả.” Nhưng dù bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên trong đầu óc nàng đang bấn loán. Lạy chúa Lacy không biết thế nào mà Chase lại làm việc như thế này hàng ngày được nhỉ?

“Lacy, anh xin em.” Anh vuốt má nàng dỗ dành. “Em hãy ở trong xe, Anh sẽ vào trong đó.”

“Thé ngộ nhỡ hôm nay anh bị bắt thì sao nào? Anh sẽ bị bắt giam trước khi anh phơi bày ra ánh sáng việc làm bất lương của tên Zeke. Anh biết em nói đúng mà.” Nàng nhắm mắt cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh. Nàng yêu anh mất rồi. Ngộ ra điều này lẽ ra sẽ làm tim nàng bấn loạn cả lên, nếu như lúc này tim nàng đã không rần rật bấn loạn cùng gan ruột.

“Chìa khóa.” Nàng chìa tay ra. “Chúng mình đang lãng phí thời gian đấy.”

“Căn hộ 215.” Anh nghiến chặt hàm nhưng vẫn thả chìa khóa vào trong lòng bàn tay nàng. “Thẻ chìa khóa màu xanh da trời có tin chữ ‘Ace Gym’. Nó chỉ có thể nằm ở giỏ quần áo trong tủ phòng tắm, hoặc trong ngăn kéo trên cùng bên trái của tủ gương trong phòng ngủ của anh . Em vào đó lấy thẻ rồi ra ngay nhé. Anh chờ em ba phút thôi rồi sẽ xông vào đấy.”

“Mười phút,” nàng nài nỉ. “Cho em mười phút.”

“Năm”

Nàng cuối xuống ôm bình hoa đặt trên thanh đỡ giữa chiếc xe. Hương hoa hồng dâng đầy mũi nàng. Lacy mở cửa xe, và quay lại thoáng mỉm cười với anh.

“Nhớ vào rồi ra ngay nhé Lacy,” anh dặn nàng lần nữa khi nàng đóng cửa xe lại.

Nàng gật đầu, tay ôm bình hoa che một phần khuôn mặt. Lúc bước trên bậc tam cấp dẫn lên cửa chính của tòa cao ốc, cảm giác sợ hãi theo máu từ tim nàng truyền đi khắp cơ thể. Nàng sởn gai ốc và những sợi tóc nhỏ sau gáy nàng như muốn dựng đứng lên. Nhưng trong thâm tâm, nàng phải công nhận rằng nàng cảm thấy táo bạo và hơi chút hưng phấn. Một thiên thần đích thực củ Charlie, nàng thầm nghĩ.

Tầng trệt khu nhà có nhiều người qua lại. Lacy vào thang máy, mặt được che chắn bởi mấy cọng măng non. Cửa thang máy bắt đầu khép lại thì bất thình lình, chẳng biết từ đâu một bàn tay len vào giữa hai cánh cửa. Lacy cắn môi, nhưng rồi nhẹ cả người khi thấy hai cô gái vội vã bước vào. Nàng lùi lai một bước nhường chỗ cho bọn họ.

Cô gái tóc nâu có cặp mắt nâu to tròn bước đến cạnh nàng, còn cô tóc vàng cao lơn, khá chải chuốt và sành điệu trong bộ vét lụa màu hồng đứng trước mặt nàng.

“Kìa Jessie, chào cô,” cô tóc nâu chạm vào tay cô tóc vàng.

Jessie ư? Phải chăng đây là cô Jessie nấu bữa tối và lên giường cùng ấy? Lacy hé mắt nhìn qua khoảng tróng giữa những bông hoa hầu mong nhìn kỹ hơn cô gái tóc vàng nhưng khổ nỗi cô ta đứng quay lưng lại nên nàng không thấy gì nhiều ngoài sóng tóc đổ dài. Tóc đẹp thật.

“Chào,” Jessie đáp lời. “Tình hình tìm việc làm của cô thế nào rồi?”

“Chán lắm,” cô tóc nâu đáp, chợt liếc sang Lacy và tỏ vẻ quan tâm. “Có phải cô mang hoa lên căn hộ số 400 không? Một cử chỉ ngọt ngào cũng có ích cho tôi mà. Hay là một công việc vậy.”

Lacy lắc đầu. “Không phải ạ. Xin lỗi nhé.”

“Hay là căn 230 thế?” Cô tóc vàng tặc lước và từ từ quay lại nhìn Lacy,

“Rất tiếc là không phải ạ.” Lacy hạ bình hoa xuống để nhìn cô ta rõ hơn, trong bụng mừng thầm mong cô này có mũi khoằm hoặc cằm lẹm.

“Con gái chỉ biết có hy vọng thôi.” Jessie nhún vai mỉm cười.

Phải rồi, Lacy nghĩ thầm. Con gái chỉ biết có hi vọng, nhưng vài hy vọng chỉ là hão huyền. Mũi Jessie không khoằm, hơi tí khuynh hướng khoằm cũng không. Cô ta trong như người mẫu trên tạp chí. Chả trách Chase gặp cô gái này hai lần một tuần. Lacy chớp mắt cô kiềm chế bao cảm xúc sục sôi dâng lên bóp nghẹt tim nàng.

“Tôi nghe nói cô sắp chuyển ra ngoài và rao bán căn hộ.” Cô tóc nâu hỏi khi thang máy chuẩn bị ngừng.

“Mình và chồng cũ sắp tái hợp,” Jessie đáp.

“Vậy thì chúc mừng nhé,” cô gái tóc nâu nói khi cửa thang máy mở ra. “Mà này, cô có nghe tin gì về tay cảnh sát ở cùng tầng với cô không? Họ nói là hắn là cớm bẩn và bây giờ họ cho là hắn đã chết.”

“Có, mình có nghe . Đúng là đáng sợ thật.” Jessie cau mày như thể tin báo tử của Chase làm cô ta băn khoăn vậy. Nhưng chẳng có lẽ cô ta chỉ hơi khó nghĩ một chút thôi ư? Lacy bặm môi. Phải chăng tình nghĩa cô ta dành cho anh chỉ bấy nhiêu thôi sao? Cô ta thậm chí không lên tiếng bênh vực anh, hay cũng không rơi nước mắt khi nghe nhắc đến khả năng rất có thể anh đã chết.

Cô không xứng đáng với anh ấy.

“Gặp lại sau nhé.” Jessie bước ra khỏi thang máy.

Lacy nhận ra đáng lẽ mình cũng phải bước ra. Cắm cúi nhìn xuống bình hoa, nàng lách qua cô tóc nâu. Nàng cần bước lên trên hành lang trải thảm màu be và nghe tiếng bước chân Jessie đi về hướng ngược lại. “220, 219.” Nàng lẩm bẩm đọc số cửa từng nhà và thầm cảm ơn trời nàng đã đi đúng hương. Cuối cùng nàng tìm thấy căn hộ 215 ở cuối hành lang. Có tiếng mở cửa rồi đóng lại ở đầu hành lang kia. Cửa nhà Jessie.

Tim Lacy bắt đầu tăng nhịp. Nàng nắm chặt chìa khóa và ngoái nhìn đằng sau để chắc chắn không ai nhìn theo mình. Lacy nghẹt thở khi nàng mở khóa cửa và lách vào trong nhà. Vẫn nâng bình hoa lên che mặt, nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nàng nhìn bao quát căn hộ. Căn hộ của Chase. Nàng quan sát tình trạng bị lục tung của căn hộ - nào ghế sofa màu nâu nhạt bị kéo xộc xệch, nào máy trò chơi điện tử nằm dưới sàn nhà và các tai nghe cùng thiết bị âm thành nổi vương vãi khắp nơi. Có người từng đến đây… và có khi họ vẫn đang trong nhà này. Nàng liếc ra cửa và cố lấy lại tự chủ để không ù té chạy.

Cổ họng khô đắng. Lacy dỏng tai nghe ngóng trong im lặng, tự nhủ ràng mình chỉ có một mình. Nhớ rằng mình không còn nhiều thời gian, nàng đặt bình hoa lên mặt bàn nước bằng kính mờ và bước nhanh qua đống bề bộn dưới sàn để ra hành lang.

Nàng mở cánh cửa đầu tiên và ngó đầu nhìn vào phòng tắm trang trí theo tông vàng. Đồ đạc trong tủ bị vứt tung tóe trên sàn nhà. Một tiếng cọt kẹt nhỏ xíu chém vào không gian yên tĩnh. Lacy quỳ xuống quờ quạng tìm bất cứ thứ gì tầm tay nàng. Nhìn thấy cây thụt bồn cầu, nàng cho rằng nó có tác dụng bảo vệ hiệu quả hơn con cá.

Nàng từ từ đứng dậy, và lùi lại dựa vào tường. Lưỡng lự, nàng dỏng tai lên nghe ngóng. Hình như tiếng động ấy phát ra từ căn hộ trên lầu, nàng bớt lo một chút, tuy nhiên nàng chưa định buông cay thụt bồn cầu xuống.

Cánh cửa cạnh phòng tắm dẫn đến một phòng khá nhỏ chỉ có một bàn làm việc và một máy vi tính. Giấy tờ và thiết bị văn phòng rải đầy trên nền thảm màu be, Lacy đi thêm vài bước nữa. Cánh cửa đóng kín ở cuối hành lang phải là đấy rồi: phòng ngủ của Chase. Nàng thầm cầu trời rằng đồ đạc trong phòng ấy không đến nỗi bửa bộn để nàng dễ dàng tìm thấy thẻ chìa khóa của ngăn tủ đựng đồ. Lacy run rẩy nhìn quả nắm cửa. Mỗi một cánh cửa đóng kín hình như đều gợi cho nàng nghĩ đến khả năng có ai đó bên trong. Nắm chắc cây thụt bồn cầu trong tay, nàng huých vai mở cửa. Tiếng bản lề kẹt lên khiến nhịp tim nàng tăng vọt.

Đập ngay vào mắt nàng là chiếc giường bằng đồng cỡ đại kê sát vào chính giữa bức tường đối diện cửa. Gối to nhỏ và chăn mền vương vãi trên giường. Lacy chẳng đặng đừng phải nghĩ đện liệu Chase có đưa Jessie sang nhà anh. Có làm tình với cô ta tại đây không. Ngọn lửa hờn ghen thiêu đốt trong tim khi nàng hình dung cô nàng tóc vàng cao như người mẫu quấn lấy Chase ngay trên chiếc giường này.

Rời mắt khỏi đống chăn gối lộn xộn, nàng nhìn quanh quất. Mọi ngăn kéo của tủ gương tung tóe trên sàn nhà. Lacy nhíu mày, Phải mất một lúc lâu mới tìm được chiếc thẻ quẹt đây. Bước hẳn vào trong, nàng quỳ xuống nhặt từng vật một, hi vọng nhìn thấy chiếc thẻ màu xanh da trời.

Lacy lật một khung hình lên. Những mảnh kính vỡ rơi ra khỏi khung hình lớn. Đằng sau tấm kính không còn nguyên vẹn là bức hình buộc nàng phải chú ý. Tim Lacy nhừng đập, nàng trân trối nhìn tấm ảnh có Chase bực kỳ bảnh bao trong bộ lễ phục đứng cạnh một phụ nữ… mặc váy cưới. Khung hình tuột khỏi tay nàng và rơi xuống ngay cạnh cây thụt bồn cầu.

Cúi gầm nhìn bức hình trong đó, Lacy không tin vào mắt mình. Tại sao anh chưa bao giờ nói với nàng rằng anh đã có vợ? Câu hỏi ấy như tảng thịt bò còn chảy máu theo trong trái tim lạnh như tủ đóng băng của nàng. Thế rồi một ý nghĩ ghê gớm lạnh lẽo trồi lên.

Ngộ nhỡ…

“Không thể nào”. Nàng lắc đầu. Chase đang qua đường cùng Jessie. Thế thì anh không thể nào đang có vợ được. Nhưng nàng không thể kiềm chế được ý muốn kiểm tra quanh nhà, tìm dấu hiệu cho thấy vợ anh có ở đây.

Nàng nhìn thấy hộp nữ trang lăn lóc trên cạnh mép giường. Khuyên tai cùng dây chuyền ngọc trai vương vãi gần đó. Bụng nàng quặn thắt. Lấy hết sức đứng dậy, Lacy vơ theo cây thụt bồn cầu đi nhanh đến chỗ tủ đứng. Khi nàng nhìn thấy khoảng mười bộ váy và áo len màu lam nhạt treo cạnh dãy áo sơ mi nam, Lacy chỉ muốn phát nôn.

Nàng nhắm mắt lại khi khung cảnh xung quanh mờ đi. Chả trách lúc nãy Chase không muốn nàng lên đây. Lacy quay lưng và ngón chân nàng đụng vào ngăn kéo. Trong ngăn kéo, ngay cạnh mấy đồng xu lẻ và hộp bao cao su cỡ lớn là tấm thẻ màu xanh có chữ Acy Gym ghi bằng mực tía.

Nàng nhặt thẻ và nắm chặt nó trong tay. Tâm hồn tê tái, nàng trở ra hành lang, qua phòng khách và đi khỏi căn hộ của anh.

Sáu phút rồi. Chase ngồi cạnh ghế tài xế, mắt không rời đồng hồ đeo tay. Một phút nữa mà không thấy nàng ra thì anh sẽ vào đó. Anh vừa định mở cửa thì cùng lúc ấy xe của Zeke phóng vào bãi đậu và dừng ở dãy đối diện với xe anh

“Khỉ thật.” Chase với tay nhặt súng dưới sàn xe, mắt dán chặt vào lối ra vào tòa nhà của anh.

Cửa trước bật mở và Lacy vội vã đi ra, tay cầm … cây thụt bồn cầu ư? Bình hoa nàng dùng để che mặt đâu quái rồi ấy nhỉ?

Chase chủ yếu tập trung nhìn vào Lacy trong khi anh nổ máy xe. Động cơ xe rộ lên. Liếc về phía Zeke, anh thấy hắn đang bước ra khỏi xe.

Lacy vẫn bước về hướng xe tải. Zeke ra khỏi xe đi được mấy bước. Dừng lại và sửng sốt nhìn nàng. Chase biết chính xác khoảnh khắc hắn nhận ra nàng vì anh thấy hắn sững lại, sờ tay lên thắt lưng tìm súng. “Mẹ kiếp.”

Dù đang ngồi trong cabin, Chase vẫn nghe tiếng Zeke gọi to. Lacy, hoặc không nghe thấy hoặc giả vờ không nghe hắn bởi nàng cứ cắm cúi đi đến chỗ xe tải, tay nàng lăm lắm cầm cây thụt bồn cầu như cầm kiếm.

Chase nín thở khi thấy Zeke ngần ngừ. Sau đó, hắn nhìn theo Lacy như thể hắn vừa có ý khác. Chase siết chặt khẩu súng trong tay.

Khi còn cách anh hai chiếc xe, nàng dừng lại như thể vừa nghe thấy tiếng động cơ. Zeke lại gọi lớn. Lacy quay ngoắt lại. Vừa nhìn thấy hắn, nàng kêu thét lên và hoảng hốt chạy về phía cửa xe tải. Zeke phóng theo ngay sau.

“Zeke kìa” Lacy nhảy lên ghế tài xế và quăng cây thụt bồn cầu và thẻ khóa từ vào người anh. Giây sau thì nàng đã gài số cho xe giật nảy lùi.

Zeke ló mặt ngay trước mũi xe. “Dừng lại.” Hắn giơ súng lên.

Từ ghế mình, Chase nhào sang. Anh túm lấy tay Lacy và dúi người nàng xuống. Viên đạn xuyên thủng kính chắn gió bay sượt qua Lacy chừng vào xăng ti mét. Nàng kinh hoàng nhìn anh, hai mắt thất thần.

Chẳng còn thời gian mà an ủi nàng lúc này. Chase luồn xuống dưới thân trên của Lacy để ngồi ghé lên ghế bên nàng. Anh đạp chân nàng đang để nhấn ga. Một tay anh dúi nàng nằm úp xuống lòng mình. Bàn tay cầm súng của anh xoay vô lăng của chiếc xe tải.

Chiếc xe mới chạy được chừng 3m thì một viên đạn nữa bắn thủng qua kính chắn gió. Phát đạn này trúng cửa sổ cạnh ghế hành khách. Lacy gào toáng và giãy giụa định ngồi lên.

“Nằm yên dưới đó.” Lái xe trong tư thế này gần như là không thể khi anh đang ngồi ghé mông trên ghế, nửa người trên của nàng vắt qua lòng anh còn hai chân nàng choán gần hết không gian sàn xe.

Lacy ngồi phắt dậy. Hành động đột ngột khiến Chase giật mình, Người anh lọt xuống khe giữa hai ghế. Lacy giành lấy vô lăng. Chase ngẩng mặt lên đúng lúc chiếc xe tải đâm vào chiếc Buick màu đỏ đậu gần đó.

“Ôi chết rồi.” Lacy lẩm bẩm.

Xe tải rùng mình hất Chase xuống sàn xe, anh lồm cồm bò lên ghế. “Tránh ra.” Anh hất chân nàng ra khỏi thắng xe và đạp mạnh chân ga. Nàng giật mạnh vô lăng khiến xe đâm vào vỉa hè.

“Thôi rồi.” nàng kêu lên, người đổ về phía anh.

Thêm một phát đạn bán thủng sườn xe, Lacy lại giật tay lái sang phải.

“Để anh lái!” Chase quát.

“Không!” Một viên đạn nữa văng trung đuôi xe. Tiếng súng làm Lacy giật mình và kết quả là xe đâm vào một chiếc bốn chỗ màu đen. “Làm ơn nói đó là đạn giả đi anh!”

“Để anh lái!” Anh túm chặt cánh tay nàng và giật mạnh nhưng nàng nắm chắc vô lăng tử thủ. Khi chiếc xe rít lên ôm cua, thanh giảm xóc đằng trước đâm vào cột điện.

“Kathy giết em mất!”

“Tránh ra đi!” Chase nhìn ra cửa sổ và thấy Zeke đang chạy ngược về xe hắn.

Lacy đạp thắng khi nàng tiến đến cổng ra, trong khi Chase lại nhấn mạnh chân ga. Tiếng thanh gỗ gãy rời và tiếng kim loại loảng xoảng vang lên khi Voi Trắng lao qua.

“Ôi trời ơi!” Lacy lại ré lên. “Tôi tiêu rồi! Chết mất! Chết đây!”

“Rẽ phải đi,” Chase quát. “Rẽ đi, nhanh lên.”

Lacy giằng tay lái sang phải. Bánh xe rít lên trên mặt đường, mùi cao su cháy bốc lên xộc vào xe qua lối cửa kính vỡ.

“Giờ rẽ trái ngay.” Chase liếc qua vai, rồi trợn mắt nhìn nàng. “Rẽ đi.”

“Kathy sẽ giết em mất thôi!” Lacy nhấc chân khỏi chân ga.

“Zeke sẽ làm hộ cô ấy nếu em không phóng đi ngay. Giờ thì hoặc cho xe chạy tiếp, hoặc tránh ra cho anh lái.”

Nàng quắc mắt nhìn anh. “Em chạy tiếp.”

Anh quắc mắt nhìn lại. “Vậy thì nhanh lên.” Anh lại đạp mạnh chân lên chân nàng đặt trên chân ga.

“Thôi đi.” Nàng nhảy dựng lên khi chiếc xe lạng sang phải. “Làm thế sao em lái được.”

“Vậy để anh cầm lái,” anh kiên quyết.

“Không.” Thấy đèn vàng, nàng cho xe chạy chậm lại.

Đủ rồi đấy. Chase nắm chặt khuỷu tay nàng giật mạnh, nàng ngã trượt qua ngươi anh để anh có thể giành lấy vô lăng. Nàng rơi thật đâu xuống hai gối vào khoảng trống giữa hai ghế. Lacy làu bàu gì đấy, nhưng anh mặc kệ. Sau này anh tha hồ xin lỗi nàng, còn bây giờ anh phải đưa nàng ra khỏi vòng nguy hiểm trước đã.

“Em đang lái mà,” Lacy cằn nhằn và bò lên ghế hành khách.

“Và lái thấy kinh,” anh đốp lại. “Cài dây an toàn lại.”

Hai tay anh nám chặt vô lăng. Chase cho xe rẽ gấp ngay ngã tư đường, nhác thấy xe của Zeke đang phóng như bay đuổi theo xe anh.

“Chết tiệt.” Anh nhấn ga hết cỡ xuống sát sàn xe. Tiếng bánh xe lại rít lên ken két. Tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng tới. “Biết ngay là không nên để em làm việc này mà. Em không liên quan gì đến…”

“Tại sao chứ, vì em có thể phát hiện ra anh có vợ chứ gì?” Lacy gào tướng. “Chính vì thế anh không muốn cho em vào nhà anh, đúng chưa?”

Anh nghe thấy hết, nhưng vẫn giữ mắt nhìn vào đường trước mặt lẫn kính chiếu hậu để quan sát trước mặt lẫn kính chiếu hậu để quan sát xe Zeke đang đua đuổi theo sau.

“Anh không có vợ.”” Chase giật vô lăng cho xe cua rất gấp vào ngã tư kế tiếp, cua ngặt đến độ chiếc xe chỉ bám bánh xuống mặt đường.

“Chúa ơi!” Người Lacy va mạnh vào cánh cửa.

“Gài dây an toàn vào đi, trời ạ.” Chase có thể nghe thấy tiếng còi hụ và anh chấp nhận có chạy trốn cũng vô vọng. Điều duy nhất hiện giờ anh quan tâm là sự an nguy của Lacy.

“Đồ nói dối. Em nhìn thấy hình cưới của anh với cả quần áo treo trong tủ rồi.”

Lời buộc tôi của nàng khiến anh nao núng. Anh rẽ phải thêm lần nữa và chiếc xe loạng choạng trên đường. Anh nghe đằng sau có tiếng bánh xe rít ken két trong nỗ lực bám theo xe anh. Anh liếc nhìn kính chiếu hậu và lập tức hi vọng tràn trề. Phóng như bay cạnh xe Zeke là chiếc Mustang của Jason, đèn xe cảnh sát loang loáng trên đầu xe.

Chase quay sang Lacy dặn dò. “Jason đang ở sau xe mình đấy. Khi nào đến địa điểm thuận lợi anh sẽ đỗ xe lại. Anh sẽ ra khỏi xe, còn anh ngồi yên tại chỗ, nhớ chíu đầu xuống. Em nghe chưa nào?”

Nước mắt chực trào ra khỏi mi nàng. Nỗi đau khổ tột cùng anh nhìn thấy trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp kia làm lòng anh đau nhói.

“Sao anh lại dối em? Sao anh lại làm thế chứ?

Chase quay lại nhìn con đường trước mặt. “Lacy, anh không nói dối. Vợ anh mất rồi. anh chỉ… còn giữ vài thứ của cô ấy trong nhà thôi. Anh chưa muốn quên cô ấy. Anh thậm chí không lường đến việc em nhìn thấy chúng.” Anh liếc quan sát bên trái, rồi bên phải. Con đường trống trải. Đã đến lúc kết thúc cuộc chơi này rồi. Anh quay nhìn hai làn đường phụ thêm lần nữa, anh không muốn dân thường bị vạ lây.

“Anh tấp xe vào lề đường đây.” Anh quay sang và nhìn mặt nàng, anh biết nàng tin những gì anh vừa tâm sự về Sarah. Đến đây, Chase như trút được gánh nặng.

Lacy bướng bỉnh vênh mặt lên theo một vẻ quen thuộc. “Em ra với anh cơ.”

Cảm giác nhẹ nhõm tan thành khói. “Không được!”

“Được chứ.” Nàng chìu nước mắt trên má. “Cảnh sát sẽ không bắn anh nếu có em ở đó.”

“Đó là Jason mà. Cậu ấy không bắn anh đâu,”

“Nhưng Zeke cũng ở đó. Hắn sẽ bắn anh ngay, Chase ạ. Anh cũng từng bảo hắn sẽ giết anh cơ mà.”

Chase nghiến răng. “Jason không đời nào để hắn bắn vào anh.”

Nàng khăng khăng. “Nhưng em cứ ra với anh đấy.”

“Trời ơi, em ơi là em! Em không có ra khỏi xe gì hết.” Chase cáu tiết đạp mạnh thắng.

Tiếng còi xe cảnh sát nghe gần hơn. Tiếng bánh xe đằng sau phanh gấp rít trên mặt đường. “Em cấm có nhúc nhích.” Anh chỉ ngón tay vào nàng, nghiêm giọng lại. “ Anh không giỡn chơi đâu. Em không ngồi dán mông xuống ghế cho anh.”

Anh nghe tiếng Zeke hét toáng từ đằng xa. “Hắn có súng! Coi chừng đấy.” Jason hét đáp trả, nhưng Chase không nghe rõ là gì. Chase mở cửa, vung tay ném mạnh khẩu súng ra xa hết cỡ và hét lên. “Tôi ra đây! Tôi không có súng đâu.”

Quay sang nhìn nàng lần cuối, Chase ước anh có thời gian trao cho nàng một câu an ủi dịu dàng hoặc cái vuốt ve trìu mến. Nhưng những điều bình dị ấy giờ trở thành quá xa xỉ. Anh bước xuống xe, đóng sầm cửa lại, hít sâu hơi cố trấn tĩnh và hiểu rằng rất có thể đó là lần cuối cùng anh được thở. Lúc nãy anh nói vậy để an ủi Lacy chứ thực ra anh biết Zeke chỉ muốn anh chết. Thấy anh ném súng ra xa, Zeke có thể ngần ngừ trong giây lát nhưng trong tình thế này, hắn thừa sức bắn anh trước rồi giải thích với mọi người sau.

Chase giơ tay hàng và bước thêm hai bước dài vì anh muốn đứng xa chiếc xe tải – cách xa khỏi Lacy.

“Kelly, mày đứng đó cho tao.” Zeke quát.

“Đừng.” Lacy thét lên.

Chase quay sang nhìn, nghẹt cả thở. Lacy đã thò một chân ra ngoài cửa xe, tay hua hua cây thụt bồn cầu cứ như thể nó là vũ khí của nàng. “Trở vào xe ngay đi!” Chase gào lên, mắt canh chừng Zeke.

Jason sang sảng gọi, “Zeke, bỏ súng xuống ngay.”

“Thằng chó!” Zeke rủa xả, nâng súng lên.

“Đừng có làm thế.” Jason hét. “Vụ này kết thúc rồi, Duncun.”

“Chưa xong được đâu!” Giọng Zeke lạnh như băng, Chase chuẩn bị tinh thần sẵn sàng hứng đạn. Nhưng trời ạ, anh chưa muốn chết.

“Mày sẽ phải trả giá vì chuyện này.” Zeke lên tiếng, băng giá trong giọng nói của hắn giờ thể hiện rõ trên nét mặt.

“Bỏ súng xuống ngay.” Jason chĩa khẩu súng Glock vào Zeke.

Chase liếc nhanh Lacy và tránh xa nàng thêm một bước nữa. Anh liếc lại Zeke.

Hắn gầm gừ. “Lúc trước tao muốn mày chết chung với tao. Nhưng bây giờ tao có cách làm cho mày đau khổ còn hơn cái chết.”

Trước khi tên khốn kịp hành động, Chase đã biết hắn định làm gì, “Không!” Anh quăng mình về phía Zeke.

Zeke vung súng sang hướng khác, nhắm vào chiếc xe tải, nhắm vào Lacy, và nhả đạn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương