Lượt Chơi Hoàn Hảo - The Perfect Run
-
Chương 30: Cook Mạnh
“Hãy trở thành bạn của mình nhen?”
Giọng robot của con thú nhồi bông vang vọng khắp hành lang, trong khi Ryan thì chợt nhận ra mình đang bị mắc kẹt giữa hai con quái vật. Một bên là quái vật ghê tởm tàn nhẫn và độc ác khôn lường, và một bên là Frank Điên Rồ. Psyshock thì vẫn ở phía sau, cẩn thận chờ đợi cơ hội ra tay.
Con thỏ bông và Frank nhìn nhau chằm chằm, hai kẻ săn mồi đỉnh cao nhận ra nhau. Sự căng thẳng ngày càng căng cực, và con thỏ hất văng da đầu của Pale Guy trong khi Frank thủ thế chiến đấu kiểu đấm bốc. Những giọng nói thì thầm ghê gợn của ác quỷ như vang vọng khắp hành lang, hứa hẹn mang lại hủy diệt tận thế ngọt ngào cho mọi sinh vật sống.
“Ra đằng sau ta đi, ngài phó tổng thống,” gã khổng lồ nói với Psyshock, cảnh giác nhìn con thỏ. “Đó là một con thỏ Afghanistan đấy.”
Một bầu không khí im lặng căng thẳng kéo dài tới tận vài giây đau đớn. Không ai đủ can đảm để lao lên đầu tiên. Đôi tai của con thú nhồi bông hướng về phía kẻ Rồ Dại đầy đe dọa, trong khi những ngón tay của Frank thì bồn chồn. Ryan nín thở, biết những giây tiếp theo sẽ quyết định số phận của cả lượt chơi này.
Và sau đó…
Và sau đó, mọi thứ bắt đầu. Con thỏ nhảy về phía trước, móng vuốt vung ra, trong khi Frank gầm lên một tiếng khủng khiếp và lao tới.
David đấu với Goliath. Robot so với robot. Người và thỏ.
Trong trận chiến hoành tráng này…
Sẽ không có gì là an toàn hết, nên Ryan đã bỏ chạy ngay.
Nhận ra mình sẽ chết nếu chần chừ ở đó lâu hơn, kẻ vận chuyển dừng thời gian trong mười giây. Hắn chạy về phía Frank, trượt trên mặt đất giữa chân của gã khổng lồ, rồi nhanh chóng đứng dậy và bỏ chạy về phía đầu bên kia của hành lang.
"Tôi yêu bạn nhiều lắm!" Hắn bỗng dưng nghe thấy giọng nói phát ra từ phía sau hắn.
Nhưng thời gian vẫn ngưng đọng.
Và không may thay, ngay khi thời gian trôi trở lại, Psyshock đã quất vào thân Ryan bằng cánh tay xúc tu của hắn từ trần nhà, bám chặt vào hắn như một con nhện đang chờ con mồi.
Nhờ thần dược Rampage nên Ryan không 'cảm thấy' đau đớn, nhưng hắn nghe thấy một chiếc xương sườn của mình bị gãy. Cú đánh đẩy hắn văng sâu hơn vào hành lang được thắp sáng đỏ thẫm. Cả căn hầm rung chuyển khi Frank điên cuồng đập xuống sàn và các bức tường trong nỗ lực vô ích để bắt con thỏ.
“Có vẻ như ngươi chẳng khác gì glass cannon hết, Cesare,” Psyshock trầm ngâm, nhảy lên với những sợi dây của mình và cố gắng ghim kẻ vận chuyển xuống. “Ngươi có thể né tránh một ngàn lần, nhưng chỉ cần một lần sai lầm là đủ với ta.”
(Darkie: Glass cannon là một thuật ngữ trong game để chỉ về một nhân vật nào đó trong game rất yếu về lượng máu nhưng lại có chỉ số tấn công khủng)
Ryan xoay người né được đòn tấn công, nhanh chóng đứng dậy và bỏ chạy. Psyshock truy đuổi hắn, để lại hai con quỷ kia chiến đấu với nhau.
Cuối cùng Ryan cũng ra khỏi hành lang để đi vào một căn phòng ngầm khác có nhiều ngọn đèn gắn trên các tấm thép đen trên khắp các bức tường. Máu đổ trên mặt đất, để lại vết ố trên trên kim loại.
Trong đây có bảy thùng chứa đầy chất lỏng rực rỡ màu sắc, mỗi thùng chứa một loại Thần Dược và được xếp thành hàng trên bức tường gần đó. Chúng nối thẳng vào những cỗ máy có hình dáng kỳ lạ, và ba thùng chứa hiện đang chứa một loài động vật bị đột biến; Ryan cố gắng nhìn chúng qua chất lỏng nhưng chỉ thấy được một giống loài lai kỳ lạ nào đó giữa thằn lằn và một con chó có kích thước bằng chó Doberman trong thùng chứa màu tím thôi. Phòng thí nghiệm có hai cửa chống nổ khác, một cái cửa thì đang mở, còn một cái cửa thì đang đóng.
Các xúc tu của Psyshock phóng về phía Ryan, và hắn cuối cùng đã hồi phục sau thời gian hồi chiêu.
Kẻ vận chuyển né đòn bằng cách nhảy sang một bên sau khi dừng thời gian trong hai giây ngắn ngủi, và thần dược giả trong cơ thể hắn giúp hắn ta chống lại cơn đau do xương sườn bị gãy.
“Đó là tất cả ngươi có đấy à?” Ryan chế nhạo Psyshock khi cả hắn và tên Rồ Dại đều đối mặt với nhau. “Chắc ngươi toàn nhắm vào các nữ sinh Nhật Bản nên mới cùi thế đúng không?”
“Đúng là joke cổ điển đấy,” con mực dây nhợ trả lời, tung ra xúc tu lần nữa. Lần này, thay vì né tránh, Ryan đã dùng tay tóm lấy nó. Với sức mạnh tăng cường từ Rampage, hắn xoay mình và ném tên Psyshock vào bức tường gần đó. Tên Rồ Dại cố gắng phục hồi nhưng rồi chỉ đứng yên.
Những bước chân nặng nề vang lên từ cánh cửa chống nổ đang mở, một thứ gì đó rất to lớn đang di chuyển vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
“Ôi trời trời,” một giọng nói vui tươi đặc giọng New York làm gián đoạn trận chiến, “Chúng ta có gì ở đây thế này?”
Một bóng người to lớn, không cao và bự đồ sộ như Frank, nhưng cũng tầm tầm đó, bước qua cánh cửa chống nổ đã mở tung ra. Một tên Rồ Dại béo phì với sức mạnh biến làn da của mình thành một hợp kim carbon đen không thể phá hủy xuất hiện. Người ngợm hắn bị đột biến nặng nề, khuôn mặt đầy sẹo và có hàm răng nổi bật như hà mã ấy.
Hắn đang ăn mặc như thời những năm năm mươi, mặc dù quần áo của hắn có nhiều lỗ bốc khói, có thể là do laze.
Và đôi mắt của hắn… đôi mắt nâu của hắn loé lên đầy xảo quyệt và ranh ma, cùng với lòng ái kỷ ác độc. Hắn liếc nhìn Psyshock, gã ngay lập tức phục tùng mà không nói một lời.
“Adam To Bự Tồi Tệ,” Ryan nói đầy kịch tính, “cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau ở bãi mỡ này rồi.”
“Ôi trời trời, chúng ta có một Mark Twain mới ở đây này,” quả bóng sống chế nhạo lại. “Đúng là cái miệng sắc bén đấy. Ngươi sẽ khiến Oscar Wilde tự hào đấy ha.”
Hắn chính là loại tội phạm tồi tệ nhất.
Một tên có khiếu hài hước.
“Mà ngươi làm loạn ở trên ra trò đấy ha, tên khốn,” Adam nói, chắp tay trái sau lưng và tay phải để lộ ra ngoài. “Ta đã quan sát ngươi qua camera của bọn ta được một lúc rồi. Xin thứ lỗi vì đã không đích thân chào đón ngươi, bởi vì ta đang bận làm việc quan trọng.”
“Ừ thì tên khốn mập địt, bây giờ chúng ta đã hiểu nhau hơn rồi, có lẽ chúng ta nên thảo luận về kế hoạch chinh phục thành phố New Rome của ngươi với một đội quân robot trong bữa tối sắp tới ha?”
Adam cười khúc khích. “Ngươi có ghi âm chứ gì,” hắn trầm ngâm. “Lũ bọn ngươi lúc nào cũng gắn ghi âm và giở giọng kiểu đó hết. Xin lỗi nhé bồ, ta không rãnh trình bày gì đâu.”
Chật, cũng đáng thử mà.
“Ê khoan khoan, ngươi vừa nói gặp ‘lại’ nhau à?” Adam búng ngón tay. “Ngươi là con của tên Bloodstream. Cesaire cái gì gì đó.”
“Cesare,” Psyshock nói, rõ ràng rất muốn tấn công Ryan, nhưng đủ khôn ngoan để cho ông chủ của mình nói hết.
“Trời, đó là lý do cho tất cả chuyện ồn ào này đấy à?” Adam mập địt hỏi kẻ vận chuyển, hắn nhướn mày trong khi tiếng nổ vang vọng khắp hành lang gần đó. “Để trả thù thù cũ à? Trời, bồ ơi, chuyện cũ xa lắc xa lơ rồi.”
“Thì cũng đáng mà,” Ryan nhún vai.
“Nè bồ, dù thế nào đi nữa, khi ngươi xâm nhập vào nhà ta và bắt đầu giết tất cả người của ta thì ta sẽ phải lấy mạng ngươi rồi. Chuyến đi nhỏ của ngươi kết thúc rồi cậu nhóc.”
“Ồ, ta đã rất vui đấy. Ta đoán đến lúc đó ta sẽ tự cho nổ tung mình thôi.”
“Bồ ơi, bọn này thừa sức sống sót sau chiếc thắt lưng xinh đẹp của bồ á.” Adam cười toe toét, mặc dù nụ cười của hắn không chân thật chút nào hết. “Ngươi sẽ không làm thế đâu.”
“Vậy thì một trận chiến sinh tử đi ha?” Ryan thủ thế đấm bốc bóng tối. “Làm vài hiệp cho nó máu đi.”
“Không có trận chiến sinh tử nào đâu, nhóc. Ngươi thấy đấy, ngươi đang nhầm lẫn gì đó rồi. Giới truyền thông gọi ta là Big Adam, bởi vì chúng không muốn đối mặt với con người thật của ta, và cả biệt danh thực sự của ta…” Hắn ta mỉm cười, nhe ra ba hàm răng sắc nhọn sau môi. “Adam the Ogre.”
Hắn để lộ bàn tay trái của mình, và Ryan giật thót mình.
Adam đang cầm một thiếu niên đẫm máu và bị đánh đập te tua, không quá mười bốn tuổi trong ngón tay của mình, trông có lẽ là một cư dân của thị trấn Rust, rõ ràng là người gốc Ả Rập hoặc Thổ Nhĩ Kỳ.
Người tù nhân rưng rưng nước mắt kinh hãi, dùng ánh mắt cầu xin Ryan cứu mạng.
“Và mặc dù ta thích ăn món Pháp hơn,” Adam nói với nụ cười nhếch mép đầy ác ý, ôm cậu nhóc bị bắt bằng cả hai tay như một chiếc bánh sandwich, “Thôi thì làm một miếng kebab cũng chẳng sao vậy.”
Hắn mở miệng và chuẩn bị cắn đứt đầu tù nhân.
Thời gian như trôi chậm lại và Ryan điên cuồng nghĩ về tình huống này, và sức mạnh của hắn chưa hề hoạt động đâu đấy. Đây rõ ràng là một cái bẫy, một màn thể hiện tàn nhẫn nhằm làm mất tinh thần của hắn.
Dù sao thì kẻ vận chuyển cũng đã chơi đủ xa rồi, và cố gắng giải cứu cậu thiếu niên này có thể sẽ thất bại. Hắn chẳng được lợi gì khi nỗ lực cứu cậu nhóc đó, và hắn phải chọn giữa việc đó hoặc hy sinh con tin và trốn thoát để khám phá sâu hơn về boongke này.
Nhưng có một số ranh giới mà Ryan không bao giờ vượt qua, bất chấp cái giá ra sao. Nếu hắn mà vượt qua ranh giới thì hắn chỉ càng trượt dốc sâu hơn thôi.
Kẻ vận chuyển nhanh đóng băng thời gian và lao vào Adam, dùng hết sức đấm vào tay gã yêu tinh.
Nắm đấm đã gãy.
À thì nắm đấm của hắn gãy á. Xương lẫn găng tay Thiết Huynh Đệ của Ryan đều vỡ vụn khi va chạm.
Khi thời gian trôi trở lại, và kẻ vận chuyển thậm chí còn không nhìn thấy nắm đấm của Adam đánh vào ngực mình. Hắn chỉ nghe thấy tiếng va chạm, xương sườn và cột sống của hắn bị gãy vụn. Cú đánh không làm nổ đai thuốc nổ, nhưng vẫn khiến kẻ vận chuyển bay thẳng vào thùng màu xanh. Kính nứt do va chạm và nhiều giọt chất lỏng rơi lên cơ thể Ryan.
Tác dụng của thuốc Rampage giúp hắn không cảm nhận được đau đớn, nhưng kẻ vận chuyển không còn cảm giác được chân hắn nữa. Hắn ho ra một ngụm máu, một dòng chất lỏng ấm áp tràn vào phổi hắn.
“Lũ tử vì đạo như các ngươi đều như nhau hết,” Adam chế nhạo hắn, dùng ngón tay gãi vào tóc tù nhân như một con thú cưng. “Ta biết ngay kiểu gì ngươi cũng sẽ ngừng quậy và cố cứu những con chuột thí nghiệm của chúng ta mà. Psyshock, hãy mở tung não hắn ra trước khi hắn chết. Ta muốn biết ai đã phái thằng nhóc đó theo chúng ta.”
“Nhắm mắt lại đi, Cesare,” Psyshock nói một cách thích thú, những xúc tu của hắn vòng quanh cổ Ryan và nhấc hắn lên khỏi mặt đất. “Sẽ dễ dàng hơn nếu ngươi nhìn đi chỗ khác á.”
Tới đây là kết thúc rồi. Chà, cuộc vui nào cũng có lúc tàn, dù cho những giây cuối cùng rất tồi tệ.
Ryan hét lên mã an toàn.
“Jar Jar Binks!”
Chiếc thắt lưng phát ra một tiếng bíp, rồi thổi bay hắn ta và Psyshock trong một vụ nổ bùng cháy kịch liệt.
Và thế là kỳ nghỉ nhỏ của Ryan đã kết thúc.
Khi quay lại thời gian, hắn lái xe tới quán bar của Renesco, hắn có cảm giác như mình vừa đi làm chỉ ngay sau một đêm tiệc tùng bét nhè á. Hắn đã có niềm vui của mình rồi, nhưng giờ đã đến lúc phải nghiêm túc bắt đầu công việc trở lại.
Hắn có thử một lượt chơi về tuyến truyện Tập Đoàn Dynamis khác, hay dấn thân sâu hơn vào tuyến của Băng Meta nhỉ?
Ryan chỉ nhìn thấy một cách để giết Psyshock vĩnh viễn, và lựa chọn đó chỉ thuộc độc quyền trong nhánh chơi của Băng Augusti mà thôi. Hắn cũng đã tiến khá xa trên tuyến truyện đó rồi, và hắn ta muốn xem bữa tiệc đó sẽ diễn ra như thế nào.
Và thế là Ryan chuẩn bị quay trở lại tuyến truyện Băng Augusti...
Cho đến khi hắn nhớ ra mình sẽ phải đi gặp Len lần nữa.
Để duy trì chuỗi sự kiện thì hắn sẽ phải nói những gì hắn đã nói, thực hiện những hành động hắn đã làm, trải qua những nỗi đau đó cho đến khi nó trở thành thói quen thường nhật.
Mọi cảm giác, mọi khoảnh khắc đặc biệt đều dần trở nên trống rỗng và mất đi sự độc đáo và cảm giác đặc biệt. Một mối ràng buộc cũ bỗng trở thành một hình thức mà thôi.
Cũng giống như mọi thứ khác.
Ryan đậu xe ở vị trí đầu tiên hắn tìm thấy, tay đặt trên vô lăng. Hắn đứng đó vài giây, cố gắng sắp xếp suy nghĩ của mình. Hắn kích hoạt Chronoradio, bật một vài bản nhạc Blues hậu tận thế làm nền.
“Len,” kẻ vận chuyển đột nhiên nói. “Anh biết em đang nghe mà, lùn tủn. Em đang quan sát anh bằng cách nào đó, chắc chắn là như vậy.”
Hắn không nhận được câu trả lời, và thế giới xung quanh hắn chẳng có gì thay đổi hết. Nhưng Ryan vẫn tiếp tục.
“Em có một chiếc bàn gần ghế sofa, trong căn hộ dưới đáy biển của mình. Em hiện đang đọc cuốn sách Karl Marx, Hegel và cuốn Hai Vạn Dặm Dưới Đáy Biển mà em tìm thấy hồi còn ở Venezia. Em đã luôn giữ chúng suốt bao năm qua vì em là một người đam mê tàu thuyền, và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.”
Ryan liếc qua cửa sổ, nhìn mặt trời thắp sáng cả vùng biển Địa Trung Hải yên bình. Hắn không thể nhìn thấy ai đang nhìn trộm trên mặt nước.
Có lẽ cô đã làm thế, mà cũng có thể không.
“Anh biết, vì anh đã ở đó. Và anh cũng biết em là người đang cung cấp đồ dùng và tiền bạc cho những đứa trẻ mồ côi ở Thị trấn Rust, và việc em muốn đưa chúng đến khu phức hợp dưới biển do em xây nên. Trước khi em nghĩ rằng anh đã lén dịch chuyển tức thời đến đó, hoặc đây là một bộ phim kinh dị về kẻ rình rập nào đó thì anh sẽ kể cho ngươi một bí mật. Bí mật thật sự của anh.”
Ryan hít vào và thả quả bom nguyên tử.
“Len, anh có thể du hành thời gian, bằng tinh thần ấy. Anh không thể đi ngược thời gian xa cho lắm, nhưng anh có thể sống đi sống lại trong một chuỗi sự kiện tương tự nhau. Anh đã dùng Thần Dược Tím vào cái ngày định mệnh đó, và nó đã ban cho anh sức mạnh đó. Theo góc nhìn của em thì chắc chỉ mới bốn năm trôi qua thôi, nhưng với anh á? Đã nhiều đời lắm rồi. Có lẽ bây giờ anh còn già hơn hầu hết các quốc gia nữa. Anh đã quên nhiều hơn những gì em có thể học được. Nhưng chưa một lần nào mà anh quên em.”
Và thế rồi hắn tự nhiên ủy mị và đa cảm. Cảm giác này thật kỳ lạ, như thể kẻ vận chuyển đang dỡ bỏ gánh nặng đè nặng trên vai hắn ta bao ngày qua.
“Anh…” Ryan cố gắng nghĩ lời muốn nói, vì chúng xuất phát từ trái tim của hắn. Hắn chưa bao giờ giỏi việc này, ngay cả trước khi có sức mạnh. “Anh biết tại sao em không muốn gặp anh. Chính em đã nói với anh trong một quá khứ khác bây giờ đã bị xóa mất. Và rằng tại sao chỉ sự hiện diện của anh thôi cũng đã khiến em tổn thương rất nhiều. Em ghét anh, vì những gì anh đã gây ra cho cha em, và cũng vì anh luôn nhắc em nhớ về những ngày tồi tệ tột cùng đó. Và anh... anh hiểu. Anh thực sự hiểu mà."
Chỉ nhớ lại cuộc trò chuyện đó vẫn khiến hắn đau xé lòng, nhưng hắn hiểu.
“Anh muốn giúp em lắm, Len. Bởi vì anh… bởi vì anh rất quan tâm đến em. Nhưng anh không biết làm thế nào để anh giúp đỡ được em nữa. Anh thực sự không hề biết làm thế nào hết. Có người thì nói anh nên kiên trì giúp, và có người nói anh nên để em tự do theo đuổi vận mệnh của chính mình và anh đừng nên can thiệp vào. Và… và anh không muốn tìm hiểu xem cách nào là tốt nhất đâu, Len à. Bởi vì nếu làm thế thì có nghĩa là anh sẽ sống đi sống lại khoảnh khắc đó. Chúng ta rồi sẽ có những cuộc trò chuyện giống nhau lặp đi lặp lại suốt, và em vẫn sẽ quên mọi thứ, và mọi khoảnh khắc đặc biệt giữa chúng ta sẽ dần trở thành thói quen thường ngày với anh mất. Đến lúc đó, em đã không còn là một người bạn của anh, mà em chỉ còn là một mục tiêu mà thôi.”
Vẫn không có câu trả lời.
“Anh không muốn làm thế với em chút nào hết,” Ryan kiên trì. “Vì vậy, nếu… nếu em đang lắng nghe, và nếu có bất kỳ cơ hội nào để cho chúng ta bù đắp và giải quyết lời nguyền đó của anh, xin cho anh một dấu hiệu đi. Nếu không… nếu không... anh sẽ để ngươi yên. Anh vẫn sẽ cứu những đứa trẻ mồ côi đó khỏi tên Adam và băng đảng của hắn, nhưng em sẽ không bao giờ nhận được tin tức gì từ anh nữa. Anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời của em. Vì nếu không, anh nghĩ cả hai chúng ta sẽ phải chịu tổn thương rất nhiều.”
Hắn nhìn vào lối đi. “Vì vậy, anh cầu xin em,” Ryan nài nỉ, “làm ơn cho anh một dấu hiệu đi. Bất cứ điều gì cũng được."
Trán hắn đập vào vô lăng. “Đừng bỏ anh một mình nữa.”
Từng giây, từng phút kéo dài, chỉ có tiếng ồn ào từ những chiếc ô tô xung quanh.
Không nghe thấy phản hồi gì, Ryan chỉ thở dài, lấy lại bình tĩnh và chuẩn bị lao vào tên Ghoul một lần nữa. Nếu hắn mà đợi lâu hơn, hắn có thể đến quá muộn để ngăn chặn tên điên đó.
Giọng cô ấy bỗng phát ra từ Chronoradio.
“Gặp em ở trại trẻ mồ côi.”
#Darkie
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook