Sáu.

Ryan đã đếm được sáu nạn nhân tương lai ở sảnh ngay khi hắn nổ súng, bao gồm cả Sarin. Một số tên thì liền nấp đi, trong khi những người khác ngay lập tức lao vào hắn. Tất cả đều là những tên Rồ Dại và chẳng bao lâu nữa chúng sẽ chết ngay.

Một người là một phụ nữ không hề có mặt mũi gì, trông như thể được làm bằng mực đen, với thân hình khá gợi cảm và nóng bỏng. Những viên đạn bắn xuyên qua cô một cách dễ dàng, và đòn tấn công tàn bạo đã khiến cô ta choáng váng trong một thời gian ngắn.

Một người khác là một gã xanh xao như xác chết, không hề có tóc, chỉ mặc mỗi quần đen, tuy trông ốm yếu nhưng hắn lại có cơ bắp của một vận động viên bơi lội Olympic. Không giống như những người đồng đội của mình, hắn không ẩn nấp, mà chỉ né đạn bằng phản xạ siêu nhiên.

Kẻ Rồ Dại thứ tư trong phòng là một hình người mặc bộ đồ không có khuôn mặt, thậm chí không có tai hay mắt, và kẻ thứ năm là một người báo. Không giống như đồng loại của mình, tên rồ dại lông lá đó đã ăn vài viên đạn vào ngực nhưng vẫn sống sót.

Còn về tên Rồ Dại có xúc tu đằng sau quầy bar...

Không, không phải xúc tu. Khi nhìn kỹ hơn, thứ mà Ryan nhầm tưởng là xúc tu hóa ra lại là những cánh tay trong suốt chứa năng lượng đỏ thẫm.

Kẻ vận chuyển đếm được hàng chục người, hắn túm tóc và nhấc đầu một người phụ nữ quái dị có nét đặc trưng của người châu Á lên khỏi mặt đất.

Tên cô ta có lẽ là Fuckface hay gì đó á.

“Nè nè cô Chernobyl, ta đã từng nói với cô rằng dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ không nghiêm túc với cô,” Ryan nói, bắn thêm một phát vào Sarin trước khi cô kịp hồi phục và đục thêm nhiều lỗ trên bộ đồ của cô ta. Do sức tấn công áp đảo của cô ta nên hắn phải hạ cô ta trước. “Đoán xem nào! Đến giờ vẫn thế á!”

“Sarin, thằng chó này là ai thế?” Người phụ nữ mực hỏi, cơ thể cô ta chuyển từ đen sang đỏ thẫm trong khi lao vào Ryan. Cô ả khiến kẻ vận chuyển nhớ đến Bloodstream, khiến hắn phật lòng. “Người yêu cũ của ngươi à?”

“Ta có biết quái đâu!” Sarin phản đối trong khi bò trên mặt đất về phía cánh cửa gần nhất, khói độc bắn ra từ những lỗ trên bộ đồ của cô. Khí gas ăn mòn các bức tường kim loại của boong-ke, làm chúng rỉ sét. “Ta đang bị rò rỉ!”

“Ngươi có thể chuyển sang thành hình mực và thay đổi màu sắc của bản thân à?” Ryan hỏi cô nàng mực. “Tên ngươi là gì, Inky Winky à?”

“Ink Machine,” người phụ nữ trả lời với một chút tổn thương lòng tự tôn, biến đôi tay của mình thành những chiếc rìu và cố gắng chặt đầu kẻ vận chuyển.

“Trời, vậy là cô chưa đủ giỏi để tự gọi mình là Murder Machine rồi,” Ryan chế nhạo cô, dừng thời gian trong ba giây để tránh cô ta. Xét đến sức mạnh của cô ta thì những viên đạn của hắn sẽ không làm gì được cô ta, vì vậy hắn quyết định tập trung vào những người khác trước. Yếu tố ngạc nhiên sẽ không kéo dài mãi mãi.

“Một tên dịch chuyển tức thời!” Ai đó hét lên khi thời gian trôi lại.

“Incognito, đi gọi Frank đến ngay! Chúng ta sẽ cho tên khốn này ngủ với cá!” Fuckface mở miệng và phun một luồng lửa vào Ryan. Kẻ vận chuyển nhanh né tránh, đòn tấn công đập vào tường và bắt đầu đốt lửa trại biệt lập.

“Đây là phòng kín đó con phò ngu ngục kia!” Pale Guy gầm gừ, chộp lấy những quả bóng bi-a có đánh số và ném chúng vào Ryan với độ chính xác chết người. Băng Meta có thể đang làm việc cùng nhau, nhưng rõ ràng là chúng không có tinh thần đồng đội cũng như tôn trọng lẫn nhau.

Dừng thời gian năm giây một lần nữa để tránh chúng, Ryan nhân cơ hội dẫm lên Sarin rồi cắt đứt đường rút lui của cô ta. Nhìn thấy người đàn ông kì lạ trong bộ vest, 'Incognito’ đang chạy về phía thang máy, kẻ vận chuyển bắn vào hắn ta từ phía sau với kỹ năng sắc bén được mài giũa qua vô số lần khởi động lại ngay cả khi thời gian ngừng trôi. Bốn viên đạn, hai viên từ súng trường điện, găm vào hộp sọ và ngực hắn ta từ phía sau, và xác chết của hắn ngã xuống đất.

Chí mạng!

Tuy nhiên, kẻ vận chuyển hết đạn cho súng nên hắn phải vứt chúng sang một bên. Fuckface gầm gừ và bay về phía hắn, cánh tay màu đỏ thẫm có khả năng điều khiển từ xa của cô ta lao tới cổ hắn trong khi Inky Winky ở bên cạnh.

Ryan cởi áo khoác, để lộ đai nổ quanh ngực.

Và chúng không phải loại thân thiện với trẻ em mà hầu hết những kẻ Rồ Dại thường sử dụng đâu, đây là hàng chỉ dành cho người lớn chơi thôi.

“NAGASAKI!” Hắn ta hét lên, lao vào cái đầu đang bay như một con bò đực lao vào một con bò cái trong mùa động dục.

Fuckface ngay lập tức dừng đòn tấn công của cô ta và lùi lại trong sợ hãi, để lộ quá nhiều sơ hở. Ryan đã cho cô ấy gặp mặt Thiết Huynh Đệ. Chiếc găng tay đấm bay cô va vào tường, cánh tay màu đỏ thẫm biến mất và cả ý thức của cô ta cũng thế.

“Đùa thôi!” Ryan chế nhạo cô. “Ta phải nói từ an toàn trước đã.”

Nhưng vui thế còn mẹ gì! Còn quá sớm để kết thúc bằng một vụ nổ tự sát mà!

“Đó không phải là dịch chuyển tức thời,” Pale Guy nói, ném thêm quả bóng bi-a vào đầu Ryan với độ chính xác đáng kinh ngạc. Ngay cả khi có phản xạ siêu nhạy bén, Kẻ vận chuyển vẫn cần dừng thời gian trong tích tắc để tránh những cú nhắm vào đầu. Inky Winkey cũng không giúp cuộc sống của hắn dễ dàng, vì cô ta vẫn đang quấy hắn bằng đôi tay rìu của cô mình. “Hắn đang làm rối loạn nhận thức của chúng ta, làm chúng ta tê liệt đấy! Sức mạnh của ta không thể nhìn rõ được hắn ta!

“Một tên Xanh Dương à,” Inky Winky trả lời, quay đầu về phía người báo. “Rakshasa, đừng có đứng đực đó và gọi quân tiếp viện ngay đi!”

Người thú gầm lên một tiếng hùng hồn, sau khi vết thương do đạn bắn đã phần nào hồi phục. Rồi nhiều sinh vật nhỏ bé có lông xuất hiện xung quanh hắn. Chúng có vẻ ngoài giống lũ quái vật gremlin dễ thương với mái tóc dài, hàm răng sắc nhọn và đôi mắt đáng yêu á.

Ỏ, đã đến giờ tiến hành đại diệt chủng yêu tinh rồi.

Ryan lục dưới áo khoác để lấy một khẩu súng mới và bắn tất cả chúng, nhưng Pale Guy đã đánh trúng vào tay hắn bằng một quả bóng bi-a, khiến vũ khí bay vào một góc phòng. Inky Winky sau đó đã cố gắng chặt đầu gã bằng cánh tay rìu của mình, và đương nhiên đã trượt, cô ta chỉ cắt được một ít tóc của hắn. Tệ hơn nữa, lũ gremlin lao vào Ryan như một bầy chuột dại, và chủ nhân của chúng liên tục triệu tập thêm.

Trời ạ, bọn Rồ Dại này đã không còn bị bất ngờ nữa, và đang giành lại thế trận rồi. Vì chúng đông hơn Ryan, và trong một không gian kín với quân tiếp viện đang trên đường tới nên hắn phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này.

Những lúc tuyệt vọng thì sẽ có những biện pháp tuyệt vọng.

“Ngươi muốn thi lông đúng không?” Ryan hỏi, rút ​​vũ khí bí mật ra khỏi áo khoác ngoài. “Ta biết ta không nên coi đây là chuyện tư nhân, nhưng đoán xem?”

Hắn bật công tắc của con thỏ nhồi bông.

“Có đấy mấy con gà.”

Và sau đó hắn ta ném nỗi kinh hoàng biết đi vào giữa kẻ thù của mình.

Ink Girl ở gần nhất nên cô ta có dịp chiêm ngưỡng con thú nhồi bông đầu tiên. Con thú nhồi bông ngước nhìn cô bằng đôi mắt nhỏ màu xanh lam vô cùng ngây thơ và đáng yêu hết mức luôn. Cơ thể nó tỏa ra nhiều tia sáng màu tím, và năng lượng tràn ngập tứ chi và cả bộ lông của nó.

Ink Girl không hiểu gì hết.

Và rồi cô ta phát nổ tan xác sau khi hai chùm tia laze đỏ thẫm làm tan rã thân cô ta và làm nổ tung hai lỗ trên bức tường phía sau. Phần còn lại của thi thể mực của cô ta sụp đổ thành một vũng nước.

"Tôi yêu bạn lắm!" Con thú nhồi bông nói với giọng dễ thương máy móc được ghi âm sẵn, đôi mắt xanh giờ đã chuyển sang đỏ thẫm. Món đồ chơi quay về phía lũ gremlin và làm chúng bốc hơi chỉ bằng một ánh nhìn trong khi lao vào nó. Cái bóng mà nó hắt lên tường không phải của một con thỏ nhồi bông, mà là của một thứ gì đó cao to khủng bố hơn, chắc chắn không hề thuộc thế giới này.

"Tôi yêu bạn nhiều lắm!"

Sau đó, nó lao thẳng vào Jaguar Man với tốc độ đáng kinh ngạc, lao thẳng vào tên Rồ Dại đang tỏ ra ngạc nhiên. Những con dao xuất hiện từ bàn chân nhỏ bé của nó, và nó lao vào bụng của tên Rồ Dại, xé rách một lỗ bên trong.

“Chúng ta cùng đến Disneyland nàoooooo!” Nó nói trong khi vùi mình vào ngực Rakshasa, con báo đốm quằn quại trong cơn đau khủng khiếp khi con thú nhồi bông di chuyển xuyên qua  ngực hắn.

Ryan nghe thấy những giọng nói máy móc phát ra từ trong đó, những giọng nói không thuộc về thế giới này. Chúng thì thầm, đe dọa tàn sát tất cả bằng một thứ tiếng xa lạ mà hắn khó có thể hiểu được.

Và nó sẽ chỉ càng trở nên tồi tệ hơn theo thời gian mà thôi.

“Cái, cái gì thế…” Pale Guy nhìn chằm chằm vào con thỏ đang chui vào bụng đồng đội của mình. “Đó không phải là một con thỏ… Ta... Ta có thể nhìn thấy… thứ gì đó khác bên trong…”

Á đù, Pale Guy có một loại sức mạnh cảm quan nào đó khác à. “Không không không, đừng có nhìn nó bằng khả năng của ngươi,” Ryan cảnh báo hắn, “thề, đó là một ý tưởng tồi lắm đó, ngươi không thể chịu được sự thật vì—”

Hắn không hề nghe, và  hắn đã nhìn thấy nó.

Pale Guy hét lên trong kinh hoàng tột độ khủng khiếp khi tâm trí của hắn chứng kiến với một sự quá sức khủng khiếp vượt xa não bộ con người hắn, đến nỗi chút nhân tính còn lại của hắn có thể sẽ vỡ nát ra. Hắn ngay lập tức chộp lấy một cây gậy bi-a và buộc tội Ryan. “Dừng nó lại ngay!”

“Ta không thể, ngươi phải quăng một đứa trẻ vào nó mới được,” Ryan chế nhạo hắn ta, suýt soát tránh được một đòn nhắm vào động mạch chủ. Tuy nhiên, hắn không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào khi kẻ Rồ Dại nổi điên không ngừng cố gắng đâm hắn ta. “Càng nhỏ càng tốt á.”

Con thú nhồi bông sẽ lao đến đứa trẻ vị thành niên đầu tiên mà nó tìm thấy như người bạn thân nhất của đứa trẻ đó, nhưng mà, à... điều đó chỉ mới giải quyết một phần vấn đề thôi, và sẽ vẫn tạo ra một vấn đề mới, thậm chí còn thú vị hơn.

Kẻ vận chuyển dừng thời gian, dùng tay chặt gãy cây gậy và dùng đầu nhọn đâm vào mắt trái của Pale Guy. Hắn hét lên khi thời gian trôi trở lại, trước khi cố gắng giao chiến tay đôi với Ryan. Kẻ vận chuyển nhanh lùi lại, lo lắng về tạo vật chết chóc của chính mình hơn là kẻ Rồ Dại.

Một khi đã được giải phong ấn thì không thể đưa thần đèn trở lại trong được nữa. Trừ khi có thể bất ngờ tắt công tắc, còn không thì Ryan sẽ không có cách nào điều khiển được con thỏ quỷ thần đó.

Con thổ nhồi bông chui ra từ xác chết đẫm máu của Rakshasa, biến ruột của hắn ta thành một chiếc thòng lọng dày. Sau đó, nó nhảy lên lưng Pale Guy trước khi hắn kịp phản ứng, và quàng chiếc thòng lọng làm từ nội tạng quanh cổ hắn, rồi bắt đầu siết cổ tên Rồ Dại. Hắn vấp ngã trong khi cố gắng hết sức ném con thỏ ra khỏi lưng và thở hổn hển.

“Mình cùng ôm nhau nào!” Con thú nhồi bông nói, bộ lông trắng của nó giờ đã nhuốm màu đỏ của máu. Trông nó thật hạnh phúc và yên bình khi siết cổ Pale Guy đến chết quá đi à. “Tôi sẽ làm bạn của bạn nhé!”

Điều tồi tệ nhất là Ryan không hề lập trình cho nó bất kỳ hành vi bạo lực nào hết.

Nó chỉ thích giết chóc và tàn sát mà thôi.

Ngoại trừ Pale Guy, chỉ còn Sarin là còn sống, nhưng cô ta không thể giữ khí cấu tạo nên cơ thể mình bên trong bộ đồ. Trông giống như ai đó đang chảy máu đến chết, ngoại trừ với cô ta thì là khí thay vì máu. Không đợi quân tiếp viện đến hay con thú nhồi bông hướng sự chú ý về phía mình, Ryan tiến về phía thang máy, gọi nó và bước vào. Chỉ còn lại một tầng nữa ở dưới thôi.

Pale Guy giơ tay về phía Ryan, ánh mắt cầu xin sự thương xót trong khi con thú bông bóp cổ hắn đến chết với vẻ mặt sung sướng. "Tại sao?" Hắn ta cố gắng rít lên trong khi kẻ vận chuyển nhấn nút xuống. "Tại sao?"

“Tại bọn ngươi phá xe của ta,” Ryan trả lời, bỏ mặc Guy Pale chết đau đớn trong chậm rãi khi cửa thang máy đóng lại.

Nó đã đi xuống nhiều tầng, khiến Ryan tự hỏi boongke sâu cỡ nào … và nó rộng bao nhiêu. Không lẽ nó lan rộng khắp Thị trấn Rust à?

Thang máy cuối cùng cũng đến đích và mở cửa.

Ryan bước vào một căn phòng ngầm có những bức tường kim loại đen dày. Ở giữa phòng, một máy chiếu toả ra ánh sáng màu xanh, cùng với bức tượng bán thân ba chiều của Mechron: một lão già trông chỉ khoảng bảy mươi tuổi, làn da nhăn nheo, mái tóc bù xù và bộ râu trắng.

Rất dễ nhầm hắn với Gandalf hoặc cụ Dumbledore nếu không có ánh mắt lạnh lùng của ảnh ba chiều đó. Hai cửa chống nổ nằm ở hai phía đối diện của căn phòng này, và chỉ có một cánh cửa là mở ra thôi.

Nhiều mảnh vỡ của hàng tá robot bị hỏng nằm rải rác trên mặt đất. Một số trông giống như hình người bằng kim loại đen, được trang bị súng trường laze, trong khi số khác là drone tấn công cồng kềnh hình nhện. Ryan nhận ra các thiết kế đó chính là máy của Mechron, nhiều cỗ máy trong số chúng đã tàn sát toàn bộ cộng đồng nhân loại trong Đại Chiến Genome.

Ở một số nơi, kẻ vận chuyển còn nhìn thấy vết máu khô và rêu bám. Có nhiều thi thể bị bỏ mặc cho chảy máu đến chết, và phân hủy ở một số góc trước khi được chuyển đi.

Băng Meta rõ ràng đã rất chật vật giành lấy nơi này, và chỉ bận tâm đến việc loại thi cơ thể của băng bọn chúng thôi. Có lẽ chúng làm thế chỉ để thu hoạch Thần Dược trong máu của họ mà thôi.

“Có ai ở đây không?” Ryan hét lên nhưng không nhận được câu trả lời. Sau khi chắc chắn rằng sẽ không có ai phục kích mình, hắn kiểm tra căn phòng, tìm bản đồ khu này trong máy chiếu.

Đúng như Ryan đã lo sợ, công trình này lớn đến mức lan rộng khắp toàn Thị trấn Rust, mặc dù nằm quá sâu dưới lòng đất nên không thể tiếp cận được ngoại trừ lối vào chính. Tầng trên mà hắn vừa rời đi thực ra là khu sinh hoạt và là phần nhỏ nhất của khu phức hợp. Phần còn lại đã được cải thiện tốt hơn nhiều, là một mê cung gồm các hành lang và các căn phòng với nhiều cái tên đáng lo ngại viết bằng tiếng Bosnia.

Phòng thí nghiệm A và B.

Khu vực cách ly.

Nhà máy Nanobot.

Cơ sở sản xuất Robot.

Kho quân đội A, B và C.

Trung tâm bảo trì robot.

Kho vũ khí.

Kho đạn dược.

Bãi thử vũ khí.

Phòng sao chép vật chất.

Trung tâm chỉ huy quỹ đạo UB.

Lõi lò phản ứng. Khu vực cấm…

Đây không phải là hầm trú ẩn để sinh tồn.

Đây là một cơ sở nghiên cứu và sản xuất vũ khí.

Một trong những cơ sở ẩn của Mechron.

Thậm chí sau khi đã nằm yên dưới sáu tấc đất thì gã thiên tài hoang tưởng đó đã để lại một đống hỗn độn phía sau. Nếu có nhiều robot bảo vệ những khu vực ít quan trọng ở trên thì chắc chắn phải có cả một đội quân robot nằm bên dưới Thành Phố New Rome.

Một đội quân vô chủ.

Ryan chợt cảm thấy ớn lạnh sống lưng khi cuối cùng hắn cũng hiểu được kế hoạch của Băng Meta.

Những tên khốn đó đã đấy mọi người đến chỗ chết nhằm cố gắng vượt qua hàng phòng thủ, tất cả để truy cập vào trung tâm đầu não. Nếu chúng nắm quyền kiểm soát các robot của Mechron và bất kỳ vũ khí nào mà tên thiên tài điên đó để lại, chúng sẽ có thể chiếm lấy Thành Phố New Rome, hoặc ít nhất là tranh giành nó với các phe phái khác.

Mẹ nó, chỉ riêng kho vũ khí thôi sẽ giúp các tên Rồ Dại có hỏa lực khủng khiếp rồi.

Quyết định sự tàn phá nhiều nhất có thể trong khoảng thời gian còn lại, Ryan di chuyển qua cánh cửa duy nhất được mở.

Hắn bước qua một hành lang cao và thấy một cửa sổ lớn bên phải mình. Hắn lén nhìn qua, quan sát nơi trông có vẻ là bệnh xá, mà nói đúng hơn là nơi tị nạn. Căn phòng rõ ràng đã bị rỉ sét trong nhiều năm, những bức tường trắng đã mất màu, mặc dù Ryan nhận thấy những thùng vật tư y tế chất đống trong một góc. Hai người, một nam và một nữ bị trói vào hai bàn mổ khác nhau. Từ những đốm đen trên da, họ có vẻ là những tên nghiện Thuốc Bay Bổng.

Psyshock đang bận hack não người đàn ông, xúc tu dây của hắn đang thọc qua miệng gã nghiện đó. Trong khi đó, người phụ nữ thì có vẻ trầm tĩnh, ánh mắt trống rỗng vô hồn.

Tên Rồ Dại ngẩng đầu lên khi Ryan bước vào bệnh xá. “Cesare bé nhỏ.” Dù có sợ hãi hay ngạc nhiên, hắn cũng không thể hiện ra ngoài. “Thật kỳ lạ khi—”

“Omae wa mou shindeiru,” Ryan ngắt lời hắn bằng tiếng Nhật.

"Cái gì?"

Phòng thủ quá hớ hênh.

(Darkie: thường có cái meme ‘Omae wa mou shindeiru’ và trả lời là ‘Nani?’ á)

Kẻ vận chuyển đóng băng thời gian, thu hẹp khoảng cách giữa họ trong mười giây, rồi đấm hắn ngay khi hiệu ứng kết thúc. Đầu của Psyshock phát nổ tan tành chất não và các chất lỏng khác, các dây điện của hắn đập mạnh xung quanh. Nó dần trượt đi, những xúc tu nằm trên mặt đất như xác mực.

“Các người ổn chứ?” Ryan hỏi người bị giam giữ, mặc dù gã ta không tháo dây trói, vì lượt chơi này dù gì cũng sẽ kết thúc sau vài giờ nữa thôi.

Người đàn ông đáp lại bằng cách run rẩy dữ dội, có thứ gì đó quằn quại dưới da. Hộp sọ của gã thay đổi hình dạng và đôi mắt chuyển sang màu trắng.

“Đây là hậu quả của việc nghiện thuốc à?” Kẻ vận chuyển hỏi.

Phản xạ nhạy bén của Ryan đã cứu hắn ta khi một xúc tu phóng ra từ ngực người đàn ông và suýt đập nát hộp sọ của hắn.

Kẻ vận chuyển nhanh chóng lùi lại khi nhiều dây sợi bắn ra khỏi cơ thể người đó, ngoại trừ hộp sọ.

Chẳng mấy chốc, một mớ dây điện khổng lồ bao trùm cơ thể của kẻ nghiện, đôi mắt hắn lạnh lùng nhìn Ryan.

“Chắc ta phải cảm ơn cha ngươi vì điều này đấy.”

Đôi mắt của Ryan mở to vì sốc khi hắn đối mặt với một Psyshock mới tái sinh.

“Khi lão đả thương ta trong lần chạm trán cuối cùng đó, và cho ta thấy sức mạnh thực sự của bản thân, ta tự hỏi… Điều gì sẽ xảy ra nếu ta hiểu nhầm giới hạn khả năng của mình? Có khi nào nó cho phép ta vượt xa hơn cả chính cái chết không?”

Những xúc tu của hắn nhắm thẳng vào đầu Ryan, kẻ vận chuyển tận dụng một kẻ hở để lao về phía một góc phòng.

“Ta có thể làm nhiều hơn là hack não kẻ khác,” Psyshock lảm nhảm trong khi tiếp tục tấn công, ném bàn mổ về phía kẻ vận chuyển. Ryan cúi người xuống để tránh và nó đập vào bức tường phía sau hắn trong khi hắn đang cố gắng hiểu rõ tình huống này. “Ta có thể định hình lại não của chúng, điều chỉnh lại bộ não và biến chúng thành những vật chứa cho một thứ gì đó vĩ đại hơn. Ta có thể chiếm kiểm soát trực tiếp.”

Mỗi lần chết, Psyshock đều xâm chiếm bộ não mà hắn đã hack xong. Kẻ vận chuyển nhớ lại trận chiến ở trại trẻ mồ côi, cách tên Rồ Dại đã ép buộc kết nối vào con tin và việc các bác sĩ ghi nhận rằng sóng não con bé vẫn rất bất thường ngay cả sau khi kẻ rồ dại này đã chết.

“Ngươi đã cố làm điều đó với một đứa trẻ,” Ryan kinh hãi nhận ra.

“Đứa nào?”

Câu trả lời gợn óc của hắn khiến tên vận chuyển căm phẫn tột độ.

Ryan đóng băng thời gian và dùng găng tay đấm vào mặt con quái vật vô hồn này thành bột nhão mà không cho hắn cơ hội tự vệ.

Ngay sau khi thời gian trôi, nạn nhân thứ hai bắt đầu trải qua sự biến đổi khủng khiếp tương tự. Ryan đã giải thoát cho cô khỏi sự thống khổ bằng một cú đấm chết người trong kinh tởm.

“Rồi, ta sẽ săn lùng và giết ngươi trong tất cả mọi lần reset lại,” Genome hứa với xác chết. Ngay khi hắn tìm ra cách để vô hiệu hóa khả năng đáng sợ của Psyschock. Lại thêm một tên điên như Bloodstream, mà may mắn thay, Psyshock cần phải chết thì mới kích hoạt được khả năng này.

Nó cũng có chút tương đồng với điểm lưu của hắn nên Ryan có phần bất an, và càng tăng thêm quyết tâm loại bỏ tên điên đó khỏi xã hội vĩnh viễn.

Kẻ vận chuyển chạy tới chỗ các thùng y tế, mở chúng ra để nhìn vào bên trong. Hắn ngay lập tức xác nhận nghi ngờ.

Thần Dược nhái của Tập Đoàn Dynamis.

Hàng chục cái chứ đùa. Nếu tất cả các thùng này đều chứa nhiều hơn thì số lượng có lẽ sẽ tăng lên hàng trăm.

Được rồi, thế là xong. Không bao giờ có một vụ trộm tầm cỡ như vậy mà lại không có ai đưa tin hay bị Tập Đoàn Dynamis trả thù.

Atom Cat đã đoán đúng, ai đó trong công ty đã cung cấp cho Băng Meta thần dược, vũ khí và thông tin.

Tại sao? Để chúng làm suy yếu Băng Augusti trong khi phủ nhận có dính dáng? Tạo thêm kẻ hung ác để anh hùng của chúng ra tay bắt giữ? Hay do Băng Meta đang thay mặt khách hàng của họ khám phá hầm trú ẩn?

Mà kẻ cung cấp là ai? Enrique? Hay cha của hắn, Hector? Hay một kẻ nào đó đã bị Psyshock tẩy não bằng khả năng kinh tởm?

Ryan nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ hành lang liền nhanh chóng rời khỏi phòng y tế. Psyshock và một gã Meta mới đang bước tới ở cuối hành lang, đối diện với lối vào.

Kẻ Rồ Dại còn lại là một gã khổng lồ cao ba mét rưỡi, một con quái vật cao chót vót với cơ thể hoàn toàn làm bằng thép rỉ sét. Phần thân trên lớn hơn nửa dưới, cánh tay dài hơn chân một chút, và hắn có lá cờ Mỹ vẽ ngay trên ngực hắn. Sinh vật này trông giống một chiếc xe tăng hình người hơn là con người, thậm chí khuôn mặt còn được thay thế bằng một mặt nạ khiến Ryan nghĩ ngay đến một nhân vật trong bộ Star Wars nổi tiếng.

Lạy chúa trên cao, Ryan yêu Star Wars vãi, thậm chí cả phần tiền truyện luôn.

Tuy nhiên, hắn rất vui vì thế giới cũ đã kết thúc trước khi bất kỳ ai có thể làm phần tiếp theo để bào tiền. Chắc chắn bộ đó sẽ bị hút máu đến chết cho coi, hắn biết điều đó từ sâu thẳm trong xương tủy mình mà.

“Vô ích thôi, Cesare. Ta có hàng trăm vật hồi sinh xung quanh.” Psyshock liếc nhìn tên Rồ Dại khổng lồ. “Frank, làm ơn giết hắn đi.”

“Vâng, thưa ngài phó tổng thống,” hắn ta trầm giọng đáp, phải cúi đầu mới đi vào trong hành lang được.

"Phó tổng thống?” Ryan hỏi.

“Phó Tổng thống của Hợp Chủng Quốc Con Mẹ Nó Hoa Kỳ , quốc gia vĩ đại nhất trên Trái Đất!” Tên khổng lồ lao vào Ryan và—cái đm hắn quá nhanh!

Ryan chắc đã chết nếu thời gian không dừng lại, và nắm đấm khổng lồ của Frank dừng lại cách mặt hắn chỉ một inch. Kẻ vận chuyển nhanh chóng lùi lại trong khi ném dao vào mắt tên khổng lồ.

Khi thời gian trôi trở lại, nắm đấm của Frank đập xuống đất với lực đủ mạnh để làm rung chuyển toàn bộ sàn nhà, tay hắn đấm xuyên qua nền hợp kim tới tận cẳng tay. Về phần những con dao, chúng đã xuyên qua mắt hắn ta theo đúng nghĩa đen. Cơ thể của tên Rồ Dại đang hấp thụ những con dao kim loại vào trong hắn.

“Sau lần chống cự đầu tiên thì ai cũng cho ta vào não họ hết. Họ muốn ta, Cesare.” Lợi dụng sự chật hẹp của hành lang, Psyshock dùng các xúc tu của mình treo trên trần nhà phía trên Frank, di chuyển như một con nhện. “Ai cũng muốn trở thành nô lệ của ta hết. Các gánh nặng của tư tưởng, suy nghĩ của cá nhân luôn đè nặng lên tâm trí họ. Nhưng ngay khi ta đi vào trong tâm trí họ, ngay khi ta loại bỏ cảm xúc bối rối và thay thế nó bằng ý nghĩ của ta… họ mới thực sự hạnh phúc. Trong thâm tâm, ngươi cũng muốn nó đó.”

“Thề, ngươi không khác gì cái bao cao su sống hết, Psypsy.” Mỗi lời hắn nói ra đều chối tai hơn lần trước hắn mở mồm nữa. Không hề có nhiều người có thể khiến Ryan thực sự căm thù đâu, nhưng Psyshock đã trúng giải độc đắc rồi.

“Ta sẽ giải thoát cho ngươi, Cesare,” Psyshock đáp lại, Frank cố gắng rút bàn tay của mình khỏi cái lỗ. “Ta sẽ giải phóng ngươi khỏi chính bản thân mình.”

“Ê biết gì không, giết ta chỉ là giải pháp tạm thời mà thôi!” Ryan hét lên, lấy một quả lựu đạn dưới áo khoác và ném vào hai người. “Chỉ có đi gặp bác sĩ tâm lý mới có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề của mình!”

Quả lựu đạn phát nổ ngay trước mặt Frank, tạo ra một vụ nổ cực mạnh.

Và quả lựu đạn đó đã…

Vô con mẹ nó dụng. Tên khổng lồ thậm chí không hề nao núng, và Psyshock đã rút lui phía sau vệ sĩ của hắn để đảm bảo an toàn. Tệ hơn nữa, một vầng sáng màu đỏ thẫm bao quanh cơ thể Frank, và tên Rồ Dại dường như cao thêm vài inch.

“Đù.”

“Trân Châu Cảng…” Frank run rẩy như thể đang trải qua cơn PTSD. “Lại là Trân Châu Cảng…”

"Hả cái gì cơ?" Ryan hỏi.

“Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho lũ người Nhật!” Hắn gầm gừ, giơ nắm đấm giận dữ và đập vào trần nhà, khiến hành lang rung chuyển. “Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng! Không bao giờ!”

Ryan bắt đầu hiểu tại sao họ gọi hắn là Frank Điên Rồ rồi.

Tuy nhiên, nếu hắn có thể kệ luôn lựu đạn và hấp thụ kim loại, thì kẻ vận chuyển chẳng có thứ gì có thể hạ gục tên điên này. Có lẽ ngoại trừ quả bom nhiệt hạch, nhưng thế thì nó sẽ kết thúc lượt chơi ngay liền và luôn rồi.

Ryan phải nhanh chóng nghĩ ra giải pháp.

Đèn bắt đầu hỏng, và những bước chân nhỏ vang vọng khắp hành lang. Rồi Ryan lo lắng lén nhìn qua vai.

Con thỏ nhồi bông đang xách theo da đầu của Pale Guy bước vào hành lang, đôi mắt nó đỏ rực đầy sát khí.

#Darkie

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương