Lượt Chơi Hoàn Hảo - The Perfect Run
-
Chương 28: Lượt chơi tự sát
Sau khi giới thiệu Ghoul với chiếc xe của mình như trong tất cả những lần khởi động lại, Ryan nghĩ rằng trò này đã hơi cũ rồi.
Vì vậy, lần này, thay vào đó, hắn tông tên Rồ Dại bằng nguyên một chiếc xe tải luôn.
Ryan không thể tìm được một con xe Nhật Bản, nhưng con xe mà hắn 'mượn' cũng được việc rồi, đâm xuyên qua tường và hất Ghoul vào quầy. Kẻ vận chuyển bước xuống xe, mang theo một cây gậy đen mà hắn ta mua ở một cửa hàng dưới phố.
“Ghoul à, có một số điều ta không bao giờ dung thứ được. Giết người hàng loạt á? Ờ, ta đã thấy tệ hơn nhiều rồi. Bắt cóc trẻ em? Điều đó làm ta sôi máu lắm đấy. Nhưng phát nát xe của ta, tận ba lần á? Ryan lắc đầu. “Không không, ta không bao giờ tha thứ cho chuyện đó được, Ghoul.”
“Mày…” Hóa ra chiếc xe tải gây ra nhiều thiệt hại hơn một chiếc Plymouth Fury. Nhiều xương của Ghoul đã gãy nát và hắn phải cố gắng gượng đứng dậy. “Mày là thằng chó nào?!”
"Ngươi thấy cái này không?" Ryan chỉ vào chiếc mũ của mình. “Đây là mũ hành sự bình thường của ta. Chiếc mũ vui vẻ đó.”
Hắn ném nó đi và cho Ghoul xem một chiếc mũ quả dưa màu đen mới.
“Còn đây là chiếc mũ chiến tranh.”
Ryan mặc nó vào và đột nhiên trông đáng sợ hơn nhiều.
“Ngươi biết ta mà, Ghoul. Ta chính là hiện thân của sự ổn định tinh thần, và sự điềm tĩnh. Ta luôn thích nghi rất tốt. Nhưng bây giờ, ta đang đội chiếc mũ chiến tranh của mình? Rồi rồi rồi, chết tụi bây rồi! Rồi, không còn Mr. Nice Guy nữa! Hôm nay ta sẽ làm những điều tuyệt vời và khủng khiếp! Mọi chuyện sẽ tuyệt vời lắm cho coi!”
“Mày lảm nhảm—”
Ryan dùng gậy đánh vào đầu gối của Ghoul khiến tên Rồ Dại bất lực ngã xuống đất.
“Ê bartender, cho một ly Moloko Plus!” Kẻ vận chuyển ra lệnh cho Renesco đang sợ hãi, trước khi đá Ghoul đang ngã xuống. “Nó sẽ giúp ta rèn luyện tinh thần chuẩn bị cho một đêm hoang tàn gây thiệt hại về tài sản!”
Bởi vì lần khởi động lại này sẽ là một tách espresso.
Ngắn gọn, và đầy mãnh liệt.
Sau khi trả tiền cho Cảnh Vệ Tư Nhân, Ryan chuyển đến Thị trấn Rust và dừng xe trước nhà Paulie. Đầu và thân của Ghoul vẫn còn nằm ở ghế sau, và kẻ vận chuyển đã ném phần còn lại vào thùng rác. Hóa ra, tên Rồ Dại sẽ khó có thể dùng sức mạnh băng của mình nếu không còn cánh tay và phần thân dưới.
Đúng là đi một ngày đàng, học một sàng khôn.
“Ta có điều muốn tâm sự với ngươi chút á,” Ryan nói, nhìn tù nhân của mình qua gương chiếu hậu. “Gần đây, ta có cảm thấy hơi suy sụp. Những chuyện liên quan đến Len thực sự đè nặng lên tâm trí ta, và ta vẫn còn rất nhiều việc muốn giúp cô ấy. Ta đã sống không mục đích, không còn nhiệm vụ chính hay gì xao lãng cả, và cũng không còn con đường rõ ràng nào phía trước nữa. Không còn gì có thể xao nhãng hay đánh lạc hướng tâm trí ta khỏi nỗi buồn chán và nỗi sợ hãi hiện hữu.”
Bộ xương bất lực nhìn hắn với vẻ vừa kinh hãi và lú điên.
“Nhưng bây giờ, ta đã được nghỉ ngơi rồi!” Ryan vừa nói vừa quay đầu nhìn bộ xương sống. “Ta đang cực kỳ hưng phấn luôn nè! Ta đã có một nhiệm vụ chính mới rồi! Đó chính là cho lũ các ngươi nếm một bài học mà lũ các ngươi sẽ không bao giờ quên!”
“Mày định làm gì tao vậy hả?” Kẻ Rồ Dại hỏi, càng lúc càng sợ hãi.
“Chúng ta chuẩn bị đi du lịch tới Happyland đó, chú chó nhỏ của ta!” Ryan nắm lấy hộp sọ của Ghoul, đưa hắn ta lại gần mặt mình. “Xứ sở của hạnh phúc!”
“Ai đó cứu với!” Ghoul hét lên, to nhất có thể. “Ai đó cứu tôi với!”
Nhưng hết cứu nỗi rồi.
Ryan bước ra khỏi xe, cầm cây gậy và bước vào chỗ của Paulie. Vì đây là ngày đầu tiên của vòng lặp nên Băng Meta vẫn chưa ép chủ cửa hàng phục dịch chúng. Hắn ngước mắt nhìn Quicksave, ánh mắt chuyển sang trừng trừng khi nhận ra hắn.
“Này, Paulie, bạn cũ của ta!” Ryan thông báo sự hiện diện đầy ấn tượng khó phai của mình. “Là ta đây, Quicksave đây!”
"Ngươi?" Người chủ tiệm giơ khẩu súng phóng tên lửa cũ của mình về phía khách hàng tương lai. “Ngươi còn dám ló mặt ra đây à?”
“Ừ ừ ừ, ta biết chúng ta có khác biệt về tư tưởng thật, nhưng mà alo alo, Paulie, ta có thỏa thuận hơi bị hời dành cho ông này!”
Ryan đập đầu gậy xuống đất.
“Tên lửa đó bao nhiêu tiền?”
Hóa ra, khi Paulie biết được kế hoạch của Ryan, gã đã tặng miễn phí tên lửa cho hắn luôn.
Phải mất ba mươi phút để hắn chuẩn bị. Đây không phải là lần đầu tiên hắn làm một lượt chơi tự sát nên hắn có thói quen bôi trơn kỹ lưỡng cho chắc, nhưng hắn chỉ thử mấy lượt chơi tự sát này khi không đối mặt với một Genome có khả năng giết hắn ta vĩnh viễn. Ừ thì Psyshock cũng nguy hiểm đấy, nhưng hắn tin rằng mình có thể hạ gục tên điên đó, hoặc tự sát trước khi bị hack não.
Từ thông tin tình báo mà hắn đã thu thập được từ những lần khởi động trước đó thì Băng Meta không có ai khác có khả năng đe dọa đến hắn vĩnh viễn.
Theo những gì Ryan biết thì hắn có thể loại bỏ Acid Rain sớm. Vì Băng Meta đã phải chật vật tổ chức phản công khi ba trăm lính bộ tấn công lãnh thổ của chúng nên về mặt logic mà nói, chúng chắc chắn không bao giờ đoán trước được một con sói đơn độc tự nhiên kéo đến.
Rốt cuộc thì, ai lại điên đến mức tấn công trực diện mà không có ai viện trợ và không có cơ hội sống sót cơ chứ?
“Đừng nói cho ai biết nha,” Ryan nói, lái xe thẳng tới Khu Đồng Nát với chiếc áo khoác đóng lại để che giấu món quà ngạc nhiên. Súng phóng tên lửa đang nằm đợi trên ghế bên cạnh hắn, cùng với hai khẩu súng tiểu liên, và kẻ vận chuyển đã đeo găng tay Thiết Huynh Đệ vào tay rồi. “Nhưng ta bất tử đấy.”
Bị xích vào mui xe, Ghoul hét lên trong kinh hoàng khi kẻ vận chuyển chạy hết tốc lực trên các con đường phố của Thị trấn Rust.
Bên cạnh việc trả thù cho ba lần Băng Meta phá banh xe của hắn—mối thù quá lớn—Ryan nghĩ rằng chúng đáng bị xóa sổ khỏi nơi này. Họ đã bắt cóc trẻ em, bao gồm cả trẻ mồ côi dưới sự chăm sóc từ xa của Len, bắt dân thường làm nô lệ, giết người như ngoé và chỉ khiến thế giới trở thành một nơi tồi tệ hơn. Mặc dù Tập Đoàn Dynamis và Băng Augusti đều không hoàn hảo, nhưng ít ra một số thành viên của họ là người tốt.
Còn Băng Meta thì chưa chắc.
Đặc biệt là vòng lặp vừa rồi. Những tên Rồ Dại này chỉ đơn giản là quá nguy hiểm cho xã hội, và Ryan cần phải tự mình kiểm tra căn hầm khét tiếng đó. Tàng hình vẫn dẫn đến thất bại, theo Shroud đã nói, và Băng Meta sẽ nhanh chóng phản ứng nếu một nhóm lớn di chuyển vào lãnh thổ của chúng. Một con sói đơn độc tấn công tự sát sẽ nhanh chóng và khó đoán, và có nhiều khả năng thành công hơn trong việc thu thập thông tin tình báo lâu la kia.
Khi đến gần khu đồng nát, Ryan nhanh chóng nhấc mặt nạ mình lên để dùng những viên thuốc màu đỏ. Đó là thần dược Rampage giả, một loại thần dược tăng cường khả năng chiến đấu do thiên tài thiết kế. Nó tăng cường khả năng chịu đau, thời gian phản ứng, đẩy nhanh quá trình sản xuất adrenaline và đẩy nhanh quá trình trao đổi chất trong suốt bốn giờ tới. Nó đủ mạnh để tác động đến cả Genome chứ đùa.
Ừ thì, sau đó loại thuốc này sẽ khiến người dùng nôn mửa trong nhiều ngày và làm tăng nguy cơ đột quỵ, đó là lý do tại sao Ryan không bao giờ dùng nó trong những lượt chơi bình thường. Rất may, lần này thì không sao hết.
Sau khi đi qua khu phố đổ nát mà không bị cản trở, Ryan cuối cùng cũng nhìn thấy khu đồng nát. Những đống ô tô chất chồng, đống rác và cần cẩu làm lu mờ hàng rào cao ba mét với dây thép gai bên trên. Những món đồ bằng kim loại như được chất xếp thành những ngọn đồi rác với nhiều kích cỡ khác nhau, với cái ở giữa là lớn nhất.
Có hai tên Rồ Dại bảo vệ lối vào hàng rào. Một gã là thằn lằn hình người, cao hai mét, vảy đủ màu sắc. Người còn lại là một người phụ nữ nhợt nhạt, toàn thân từ mái tóc dài đến khuôn mặt nhăn nheo đều trắng tinh như sữa; tuy nhiên, cái bóng của cô ta trông giống một sinh vật quái dị ma quỷ gì ấy. Ryan xác định người phụ nữ đó là Gemini, nhưng không biết cậu bé thằn lằn kia là ai.
“Ghoul?!” Thằn lằn hét lên khi nhìn thấy chiếc ô tô đang lao đến, đôi mắt bò sát màu vàng của hắn mở to.
Đáp lại, Ryan hét lên như điên và tăng tốc. "Valhalla!"
Gemini ngay lập tức biến mất trong một tia sáng rực rỡ, nhưng tên thằn lằn lại không nhanh như vậy. Ryan tông vào hắn, cơ thể phát ra một tiếng 'bụp' nhỏ và hắn bay vào hàng rào gần đó, cơ thể hắn giật điên cuồng bị điện giật.
Ryan lái xe vào trong một mê cung tường rác, với những khúc cua ngoằn ngoèo. Thuốc Rampage bắt đầu phát huy tác dụng, làm nhịp tim hắn tăng nhanh, các giác quan của hắn trở nên nhạy bén hơn.
Hắn ta nhanh chóng phóng qua với nhiều tên Rồ Dại đang lùng sục khu vực, trong đó có Mongrel. Tên đột biến ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc khi nhìn thấy hắn đến gần, hàm răng của hắn đang cắm sâu vào xác một con chuột rất lớn.
Ryan mở cửa kính ô tô, chộp lấy một khẩu súng tiểu liên và bắn vào bất cứ ai cản đường hắn. Những thành viên Băng Meta nhanh tay liền lao xuống đất để né một loạt tiếng súng, nhưng Mongrel đã ăn thẳng đạn vào mặt và ngã ngửa.
“Ta từng nghĩ rằng cuộc sống quả thật có hơi vô nghĩa, nhưng ta đã nhầm to rồi!” Ryan hét lên với Ghoul. “Nỗi đau khổ của ngươi! Bắt ngươi phải sống trong đau đớn chính là niềm hạnh phúc của ta!”
Khi lái xe qua mê cung để tìm lối vào boongke, Ryan nghe thấy tiếng chuông vang vọng khắp nơi này, có ai đó đã bật chuông báo động.
Ngay sau đó, hắn cảm nhận được một áp lực vô hình đè lên vai mình. Hiệu ứng tương tự như trong vòng lặp trước, ngay trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ.
Cảm giác có thực thể tối cao đang phán xét mình ấy.
Chắc chắn là Land.
Băng Meta sử dụng tân binh của mình làm cảm biến, nhưng như Ryan đã đoán, hắn không phải là tên trinh sát hoàn hảo cho lắm. Hắn không nghĩ băng bọn chúng có người nào đó có thể giám sát cả một khu vực rộng lớn như thị trấn Rust và chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Rồi hắn chợt nhớ về lúc hắn đi gặp Paulie. Lần trước Ryan tới đó thì đã bị Mosquito phục kích, nhưng hôm nay lại không hề có kẻ nào đón tiếp hay làm gián đoạn kẻ vận chuyển.
Điều này ngụ ý rằng vì Ghoul ở gần nên Land không quan tâm nhiều đến con xe Plymouth Fury. Chắc hẳn cô ta đã nhầm lẫn rằng Ghoul trở về, đặc biệt là khi tên xương cốt này đã thực hiện một nhiệm vụ ám sát vài giờ trước đó.
Các bức tường rác bắt đầu rung chuyển và các mảnh vụn đổ xuống chiếc Plymouth Fury, mặc dù Ryan đã né chúng bằng kỹ năng lái xe điêu luyện được mài dũa qua vô số vòng lặp. Hắn đoán rằng Land không thể gây ra động đất bên trong trụ sở, và khả năng địa chất của cô ta có vẻ không chính xác lắm.
Tuy nhiên, những đám mây axit đã bắt đầu xuất hiện trên bầu trời. Ryan đã mong đợi chuyện này rồi. Xét về sức mạnh thì Acid Rain chỉ phát huy hiệu quả trong không gian mở, và do đó sẽ được giao nhiệm vụ bảo vệ bề mặt.
Tiến về phía trung tâm, Ryan ném lựu đạn ra sau lưng khiến đống rác đổ xuống và chặn những con đường phía sau. Cuối cùng, sau một chuyến chạy bán mạng, kẻ vận chuyển cuối cùng cũng đến được một tòa tháp cao hai mươi mét được làm từ những chiếc ô tô rỉ sét, những mảnh vụn và những vật dụng gia đình như máy giặt.
Đúng như hắn nghĩ, chân của nơi này được đào lên, để lộ một đường hầm dẫn xuống lòng đất.
Mosquito và Acid Rain canh giữ lối vào, và người phụ nữ Rồ Dại đó đã rút sẵn hai con dao. Thay vì chú ý đến cô, Ryan lại tập trung vào Mosquito. Sau khi dùng hết khẩu súng tiểu liên, hắn ném súng qua cửa sổ, rồi lao thẳng vào con quái vật côn trùng.
Mosquito nhìn lên, thấy cái chết đang đến gần, hắn liền dang rộng đôi cánh. Nhưng mặc dù hắn có thể có vẻ ngoài của một con hút máu chính hiệu, nhưng hắn lại không thể di chuyển nhanh hơn một chiếc ô tô đang chạy với tốc độ 240 km/h. Ryan chộp lấy súng phóng tên lửa, mở cửa rồi nhảy ra ngoài trước khi va chạm.
Ghoul phát ra tiếng hét cuối cùng khi Plymouth Fury lao thẳng vào đầu Mosquito trước khi hắn kịp bay đi.
BỤPPPP!
Mosquito chết hệt như đồng loại của hắn: dính vào kính chắn gió.
Plymouth Fury đã hoàn thành hành trình của mình bên trong tháp rác, khiến các mảnh Ghoul bay tứ tung. Bản thân Ryan đã cố gắng lăn trên mặt đất, nhưng cú va chạm với mặt đất đã làm rách một phần áo khoác ngoài của hắn. Một người bình thường sẽ bị rách da, nhưng đối với Genome, vết thương chỉ ở bề mặt.
“Ta xin lỗi,” Ryan xin lỗi chiếc xe của mình khi đứng dậy, chiếc Plymouth Fury bị chôn vùi cùng với hài cốt của Mosquito dưới một đống mảnh vụn. “Ta sẽ bù đắp cho ngươi sau!”
“Tên trộm chó đẻ!” Acid Rain hét lên, lao vào hắn ta với sự khéo léo và nhanh nhẹn đến đáng kinh ngạc và đang giơ dao lên. Những hạt mưa độc hại đang rơi xuống đất, ăn mòn chiếc mũ của Ryan. “Ta sẽ xé xác ngươi ra!”
"Nhiệm vụ. Tôn kính. Lòng can đảm." Ryan chĩa súng phóng tên lửa vào khuôn mặt xinh đẹp của ả và bóp cò. “SEMPER FI!”
(Darkie: Marine Semper fi trong tiếng Latin có nghĩa là 'Luôn luôn trung thành'. Đây là khẩu hiệu của thủy quân lục chiến Mỹ từ năm 1883.)
Một tên lửa có vẽ mặt cười bay thẳng vào Acid Rain, ả đã dịch chuyển tức thời lên một bức tường ô tô.
Tên lửa chuyển hướng và truy đuổi ả Rồ Dại.
Acid Rain ngay lập tức dịch chuyển đến một bức tường rác khác, chỉ để tên lửa dí theo cô ả với sự hung hãn không ngừng nghỉ.
Ryan rất vui mừng khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Hắn đã nảy ra ý tưởng này khi Paulie cảnh báo hắn rằng tên lửa này có thể truy tìm hắn đến tận vòng lặp khác chứ đùa, ngay cả khi hắn có thể dừng thời gian. Acid Rain không quá khác biệt với Quicksave, ngoại trừ việc cô ta di chuyển xuyên không gian thay vì thời gian đóng băng.
Tên lửa sẽ tiếp tục theo đuổi cô ta cho đến khi nó bắt được ả Rồ Dại đó, hoặc hết nhiên liệu. Việc này có thể mất vài phút. Lúc đó, Ryan hy vọng sẽ ở trong boongke, và không có mưa sẽ làm mất đi sức mạnh của Acid Rain.
Dù vậy, Ryan vẫn vội vã lao về phía đường hầm trước khi cơn mưa axit có thể chuyển thành trận mưa như trút nước. Hắn ta ném súng tên lửa đi và rút súng điện và khẩu DE ra từ dưới áo khoác, mỗi tay cầm một khẩu.
Hắn đi xuống đường hầm, ngọn lửa lan rộng trong mê cung rác phía sau. Hắn không biết sẽ mất bao lâu để bọn Rồ Dại bên ngoài dọn đường sau khi hắn đánh sập vài bức tường rác, nhưng hắn ta có thể sớm thấy mình bị bao vây. Hắn ta phải giữ thế chủ động và áp dụng chiến lược tấn công toàn diện.
Tuy nhiên, khi Ryan đã tiến đủ xa, các bức tường đất xung quanh hắn rung chuyển. Land chắc chắn đã đoán ra ý định của hắn và cố gắng chặn lối vào bằng cách đánh sập nó. Nếu cô ta do dự quá lâu, điều đó có nghĩa là rất nhiều đồng đội của cô ta sẽ đến và có nguy cơ bị mắc kẹt.
“Đúng thứ ta đang tìm,” kẻ vận chuyển nói, “nạn nhân mới!”
Chạy ngược thời gian, Ryan nhanh chóng đến trước một cánh cửa chống nổ đang mở và có biểu tượng của Mechron trên đó. Toà hầm thép dày có lẽ nặng hơn hai chục tấn và sẽ không thua gì hầm trú ẩn ở Núi Cheyenne. Băng Meta rõ ràng đã dùng vũ lực để mở nó bằng một loại vũ khí laser nào đó, và loại bỏ các khớp nối và đặt cánh cổng cạnh lối vào.
Một nhóm drone của Tập Đoàn Dynamis bảo vệ khu vực ngay lập tức lao vào Ryan với vũ khí giơ cao. Genome dừng thời gian và bắn từng cái bằng súng điện, đạn điện từ bắn xuyên qua lớp vỏ kim loại của chúng. Khi thời gian quay trôi lại, chúng vỡ vụn thành phế liệu và ốc vít.
Ryan thích thử thách bản thân, nhưng đôi khi cũng thật thư giãn khi tận hưởng cuộc sống ở chế độ dễ.
Kẻ vận chuyển lao qua cửa trước khi đường hầm sụp đổ sau lưng hắn, và hắn đi vào một hành lang dài bằng kim loại.
Ngay khi hắn bước vào trong, áp lực vô hình đã biến mất. Vì lý do nào đó, sức mạnh của Land không phát huy vào bên trong đây. Có lẽ cô ta cần dung hoà với đất làm vật trung gian cho khả năng cảm nhận của mình. Hắn đã kiểm tra nhanh khả năng dừng thời gian của mình, đề phòng trường hợp có sức mạnh nào đó vô hiệu hóa sức mạnh của hắn, nhưng may mắn thay, khả năng của hắn vẫn hoạt động hoàn hảo.
Cửa sổ kính gia cố ở hai bên lối đi cho phép Ryan nhìn vào bên trong các căn phòng ngầm bên dưới Khu Đồng Nát.
Cái bên trái đang chứa chiếc máy mà Psyshock đã điều khiển ở vòng lặp trước, nó đang ở trên một bệ lớn. Ryan thấy có một cánh cửa mở gắn trên trần nhà, có lẽ để cho phép robot di chuyển nhanh chóng lên bề mặt. Trong khi đó, phòng ngầm bên phải hắn chứa một loại tàu ngầm trông không khác gì khoa học viễn tưởng, chìm một nửa bên trong một bể lớn có lẽ dẫn ra biển. Giống như những thứ khác, có một biểu tượng Mechron được sơn ở mặt sau. Những người bình thường mà Ryan cho là kỹ sư đang làm việc trên cả hai phương tiện đó.
Hừ, vậy ra chúng đã khai quật được những cỗ máy này trước khi kẻ vận chuyển đến Thành Phố New Rome luôn. Vậy thì kế hoạch tấn công chớp nhoáng của hắn càng thêm phức tạp hơn nhiều rồi đây.
Băng Meta đã cố mở từng cánh cổng trên đường đi và không buồn đóng chúng lại. Khoảng cách cũng không xa, và không có tiếng động nào từ bên ngoài nên Ryan chỉ cần bước vào căn phòng cuối của hành lang mà không bị ai làm phiền.
Cuối cùng, hắn ta bước vào phòng có giếng trời, Băng Meta đã tái sử dụng nơi này thành khu vực giải trí. Căn phòng được thắp sáng đầy đủ, và có đủ loại trò tiêu khiển, chẳng hạn như bàn bi-a, quầy bar và thậm chí cả máy điện tử Street Fighters.
Nìn số lượng cửa ở mỗi bên, nơi này có vẻ giống như một loại phòng trung tâm, và hắn cũng nhận ra có một thang máy ở đầu bên kia, dẫn đến các tầng bên dưới.
Một nhóm Rồ Dại, bao gồm cả Sarin, hiện đang ở trong phòng này. Cô nàng mặc đồ Hazmat hiện đang cầm một cây gậy và ném một quả bóng vào một cái lỗ, trong khi các dị nhân khác thì tỏ vẻ thất vọng.
“Ê, ngoài kia có gì mà ồn ào…” Sarin hỏi khi cô ấy ngẩng đầu lên khỏi bàn bi-a, bối rối vì không nhận ra Ryan, “thế…”
“Sarin,” Ryan giơ súng lên. "Ngươi có bạn trai không?"
Cô gái Hazmat bối rối nhìn hắn. “Ngươi là ai—”
“Đừng có làm tan nát trái tim ta thế!” Ryan bắn vào ngực cô ta bằng khẩu DE của mình, và cô ta bị bắn lùi lại. “Trái tim ta nhạy cảm lắm đó!”
Và sau đó, kẻ vận chuyển nổ súng vào những tên Rồ Dại đang ngạc nhiên trong khi cười như một kẻ điên.
Đối với Băng Meta, nỗi kinh hoàng sinh tồn chỉ mới bắt đầu mà thôi.
#Darkie
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook