Lượt Chơi Hoàn Hảo - The Perfect Run
-
Chương 26: Bắn súng góc nhìn thứ nhất
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Ryan luôn nghĩ rằng cuộc đời mình nó giống một trò chơi nhập vai ấy.
“Giết hết bọn chúng!” Một tên nghiện ma túy hét lên từ trên mái nhà, dùng súng tiểu liên bắn vào xe của Ryan, nhưng đạn của chúng không thể xuyên thủng tấm chắn. Khắp nơi đều là tiếng đạn bay vun vút. “Giết hết bọn chúng ngay!”
Nhưng tự nhiên đến một lúc nào đó, nó bỗng trở thành trò chơi bắn súng góc nhìn thứ nhất.
Ngồi sau con xe với nút tai trên tai phải, Ryan nạp lại đạn cho khẩu súng lục trong khi thương tiếc cho lớp sơn của con xe Plymouth Fury. Ở bên cạnh hắn, Fortuna cầm súng lúc một tay bắn đại qua vai, và tay kia thì nhắn tin trên điện thoại. Cô ta thậm chí chẳng buồn nhắm mục tiêu, và những viên đạn của cô ta luôn bắn thẳng trúng đầu chúng. Ít ra thì cô ta cũng đã chịu mặc một bộ áo giáp màu trắng, thon gọn để bảo vệ bản thân.
Nghiêm túc mà nói, chỉ một lần cắt tóc thôi, và đột nhiên thế giới không còn an toàn nữa à?
Tổng cộng có mười hai người, bao gồm cả Ryan và Fortuna, núp sau nửa tá ô tô và SUV. Hầu hết đều là tay sai mặc đồ chống bạo động và mang theo những khẩu súng hạng nặng, ngoại trừ một ngoại lệ duy nhất: một người phụ nữ mặc bộ áo giáp tân tiến nặng nề, có đệm màu đỏ với thiết kế hệt như phong cách steampunk. Đó chính là một Genome đã dùng Thần Dược Firebrand nhái, và đúng như Vulcan đã hứa, bộ giáp của cô đã tăng cường khả năng điều khiển lửa của cô ta. Đôi khi, cô ta nhìn qua chỗ nấp để ném một quả cầu lửa cỡ ô tô vào kẻ thù.
“Ngươi có biết nhắn tin trong khi chiến đấu là nguyên nhân hàng đầu dễ ăn đạn lắm không?” Ryan hỏi Fortuna khi một trong những cửa sổ ô tô của hắn phát nổ, vỡ tan tành sau khi bị một viên đạn 20 mm công phá.
“Ta đang nhắn tin cho em trai mình,” cô trả lời một cách thờ ơ, không thèm chú ý đến trận chiến. Nữ nhân may mắn đó thậm chí còn không thèm tự bảo vệ bản thân mình, dù cho những tay súng bắn tỉa có thể nhắm rõ ràng vào đầu cô. Tuy nhiên, cho đến nay, mọi viên đạn đều suýt soát trượt khỏi mũ bảo hiểm của cô trong gang tấc.
“Atom Cat Felix à?”
“Ngươi biết em ta à?” Fortuna rên rỉ. “Ta đang ở giữa một cuộc đọ súng, và nó còn không thèm trả lời chị gái mình nữa chứ!”
Sau khi nạp đạn xong, Ryan dừng thời gian trong mười giây và lén nhìn qua xe của mình. Ngoài hàng xe bảo vệ, lũ côn đồ đã trú ẩn bên trong hai tòa nhà chung cư bị phá hủy một nửa, bao quanh con đường chính dẫn đến Khu Đồng Nát. Hầu hết các bức tường đã sụp đổ, nhưng phần còn lại vẫn đủ để bảo vệ cho các tay súng bắn tỉa. Còn con đường thì đã bị Băng Meta chặn lại bằng cả tấn rác, chỉ để lại những khe hở đủ nhỏ để súng máy của chúng có thể bắn xuyên qua. Tuy nhiên, nữ Genome Firebrand của Băng Augusti đã đốt cháy cả con đường, buộc những tên phòng thủ phải bỏ chạy hoặc chết trong biển lửa.
Tuy nhiên, có vẻ như các thằng bắn tỉa sẽ không sớm hết đạn. Ryan đã bắn hai tên thì liền ẩn nấp khi thời gian trôi trở lại. Ở phía xa, phía tây vị trí của mình, hắn nhận ra nhiều tia sáng đỏ thẫm chiếu xuyên qua những đám mây ô nhiễm của Thị trấn Rust. Có lẽ là do Sparrow.
Tổng cộng, Vulcan đã triển khai ba trăm binh sĩ để chiếm lại Thị trấn Rust, chia thành các nhóm trên khắp quận. Hầu hết họ đều là lực lượng bán quân sự chứ không phải Genome có sức mạnh. Những người còn lại đều là Genome, như Ryan hay Thất Đại Sát Thủ, thì chỉ chiếm thiểu số trong đội hình.
Cơ quan Cảnh Vệ Tư Nhân đang theo dõi phi đội di chuyển vào trong Thị trấn Rust mà không có chút phản ứng nào khác, có lẽ họ hy vọng Băng Augusti và Băng Meta sẽ tàn sát hết lẫn nhau. Vulcan sau đó triển khai lực lượng của mình xung quanh Khu Đồng Nát, trụ sở chính của Băng Meta.
Thật không may, ngay khi nhóm của Ryan đến gần khu vực ngoài rìa, họ được chào đón bởi những người có vũ trang hạng nặng.
“Vulcan đây,” Ryan nghe qua nút tai. “Tình hình thế nào rồi?”
“Ở đây đang có cuộc thi cắm trại hay gì á,” kẻ vận chuyển trả lời. “Chả khác gì hồi còn Quake hết! Nhưng xe của ta vẫn ổn!”
(Darkie: ‘camping’ ở đây là ý chỉ mấy người dùng súng nhắm chỉ ‘cắm’ ở yên một chỗ rồi tỉa những người còn lại)
“Ừ,” Fortuna trả lời với giọng ngổ ngáo. “Nếu ai đó có thể giúp bọn này thì tuyệt à. Tối nay ta có hẹn rồi á.”
“Cứ đợi đó đi,” Vulcan trả lời, mặc dù cô ấy nghe có vẻ khá nhạt nhòa. “Cancel và Sparrow đang bận đối phó với Gemini và Sarin rồi, còn ta thì quá bận rộn làm bia đỡ đạn. Theo đuổi chúng từ nhà này đến nhà khác khó chịu thật sự.”
“Không có dấu hiệu của Acid Rain hay Adam à?” Kẻ vận chuyển hỏi. Gã trùm của Băng Meta là mục tiêu chính của họ, vì Vulcan tin rằng một mình hắn đã quản được cả nhóm của mình, và nếu hắn ta chết, lũ Rồ Dại ấy sẽ tan đàn xẻ nghé và dễ quản lý hơn.
"Sợ rồi à?" Fortuna chế nhạo hắn ta, cất điện thoại di động vào túi áo giáp.
“Thành thật mà nói, không có Acid Rain thì dễ chịu hơn,” Ryan trả lời, không vội chết dưới tay ả một lần nữa. “Sức mạnh của bọn ta tác động lẫn nhau. Cô ta có thể dự đoán mỗi lần ta kích hoạt sức mạnh và khắc chế cứng ta luôn.”
“Vậy Fortuna sẽ ở lại với ngươi,” Vulcan tuyên bố. Một quyết định rất khôn ngoan.
Dù mạnh đến đâu, Acid Rain cũng cần súng, dao và vũ khí để giết người. Và sức mạnh hack game cực khủng của Fortuna sẽ khắc chế cứng cô ta.
“Và không, vẫn chưa có dấu hiệu gì hết. Cũng không hề thấy những kẻ nặng đô nào hết, kỳ lạ thật.”
“Tại sao ta phải ở lại với tên điên này chứ?” Fortuna phàn nàn khi Genome lửa của họ đốt cháy một tầng tòa nhà bằng một quả cầu lửa canh chuẩn góc. “Ngươi không thể gửi ta đi cùng Greta được à?”
“Ngươi sẽ ở lại với Quicksave vì ta nói thế, nhóc ác.”
“Ê ê người ta lớn tuổi hơn ngươi đó nha!”
“Đừng thử sức kiên nhẫn của ta, Fortuna. Dọn dẹp vùng rìa đã mệt mỏi hơn ta tưởng rồi, nên ta không có tâm trạng nghe than vãn đâu.”
Rõ ràng Vulcan không nghĩ trận chiến sẽ kéo dài lâu như vậy. Băng Meta có nhiều binh lính hơn họ dự đoán.
Ryan thoáng dừng thời gian và liếc nhìn qua chỗ nấp để quan sát tình hình. Điều khiến hắn kinh hãi nhất là một tay bắn tỉa gầy gò mới xuất hiện bên trong tòa nhà bên trái, gia nhập cùng hai người đàn ông khác với thứ trông như một bệ phóng tên lửa cũ.
“Bỏ mẹ rồi, có kẻ dùng súng phóng tên lửa ở bên trái!” Ryan hét lên cảnh báo khi thời gian trôi trở lại. Làm thế nào mà Băng Meta lại chiêu mộ được nhiều đàn em như vậy được chứ?!
“Trên đó,” một giọng nói vang vọng qua nút tai.
Mortimer bất ngờ xuyên qua bức tường phía sau ổ bắn tỉa ở tòa nhà bên trái, khiến chúng bất ngờ. Mortimer là thành viên duy nhất trong đội tấn công có thể ra chiến trường mà không mặc áo giáp, có lẽ vì nó cản trở sức mạnh của hắn ta.
Theo những gì Ryan đã thấy, kẻ sát nhân đó có thể di chuyển xuyên qua các bề mặt, từ những bức tường bằng khối than cho đến mặt đất.
Dù thế nào đi nữa, Mortimer đã tàn sát bọn lâu la bằng súng tiểu liên, sau đó lao xuống đất trong chớp mắt. Gã đàn ông cầm súng phóng tên lửa rơi xuyên qua bức tường bị phá hủy, rơi xuống mặt đất bên dưới.
“Mười ba tên,” Mortimer hả hê qua nút tai. “Ta đang dẫn đầu rồi.”
“Không lâu đâu, Morty!”
Fortuna bắn một viên đạn. Hai tay súng bắn tỉa ngã xuống từ nóc tòa nhà bên phải xuống.
Ryan đang chuẩn bị tham gia cuộc thi giết người thì hắn nhận ra thực tế phũ phàng như con nai đang nhìn thấy đèn pha lao đến gần.
Cô ta… giết hai người bằng… một viên đạn.
Cô ấy đã giết hai người bằng một viên đạn.
…
“Cái quần què gì thế?” Ryan hỏi. “Sức mạnh của cô hoạt động kiểu gì kỳ vậy?”
“Ai biết đâu,” Fortuna nhún vai trả lời, thích thú trước sự bối rối của hắn. “Thế giới chỉ đơn giản là tuân theo ý muốn bất chợt của ta thôi á mà.”
Ryan dừng thời gian lại và dành trọn mười giây để quan sát khung cảnh đó và cố gắng giải mã chuyện này. Viên đạn đó dội ngược vào hộp sọ của một tay bắn tỉa và giết chết tên còn lại à? Khi nhận ra mình không có lời giải thích hợp lý nào, hắn quay về phía Fortuna khi thời gian trôi lại. “Ta có thể cắt chân cô được không?”
"Cái gì? Tại sao?"
“Bởi vì ta cần chút vận may ngọt ngào đó á!”
“Hứ, cút mẹ nhà ngươi đi, đồ điên… vô gia cư… đồ điên vô gia cư khủng điên.”
Ryan chỉ nhìn nỗ lực ứng biến đáng thương hại của cô và lắc đầu. “Chật chật, cô đúng là vô vọng.”
Fortuna gầm gừ giận dữ, đứng dậy từ phía sau xe và xả một loạt đạn vào những tên phòng thủ. Khi cô ta dùng hết băng đạn của mình, cuộc chiến đột ngột dừng lại.
Ryan lén nhìn qua chiếc xe, và những người còn lại trong chiếc Băng Augusti cũng vậy. Xung quanh toàn là xác chết có lỗ trên hộp sọ.
“Mười tám tên rồi nhé,” Fortuna tuyên bố, khói bốc ra từ nòng súng của cô. “Ta thắng.”
“Đm hack,” Mortimer phàn nàn. “Ai đó kick cô ta khỏi phòng đi.”
Nhóm của họ có lẽ đã giết tổng cộng năm mươi người và chỉ mất một tay sai, vì hắn bị bắn ngay khi cuộc đọ súng bắt đầu.
Đây chính là sự khác biệt giữa con người bình thường và Genome.
“Ở lại đây và bảo vệ cả khu vực cho đến khi ta đưa ra chỉ thị mới,” Vulcan ra lệnh. “Ta sẽ xong việc trong một phút nữa.”
Quân của Băng Augusti tản ra khắp vành đai, nhưng Ryan không tham gia cùng họ. Thay vào đó, hắn tập trung vào những gì thực sự quan trọng với mình.
Con xe Plymouth của hắn.
“Xe của ta không bị làm sao cả,” Ryan thở phào nhẹ nhõm sung sướng sau khi xem lại động cơ và các bộ phận quan trọng. Các lớp hợp kim bảo vệ dày đã chống lại được súng đạn. “Ừ thì ta sẽ phải sửa cửa sổ, nhưng không có bộ phận quan trọng nào bị bắn trúng hết.”
“Bộ phận quan trọng?” Vulcan hỏi qua hệ thống liên lạc nội bộ. “Xe của ngươi ngoài não ra còn có trái tim nữa à?”
“Mọi chiếc xe đều có trái tim cả đấy, nhưng không phải ai cũng có thể nghe thấy nó”.
“Thơ mộng quá ha.” Ryan nghe thấy tiếng nổ bên phía Vulcan, sau đó không có gì nữa. Chắc hẳn cô ta vừa làm một quả Michael Bay vào kẻ thù của mình. “Được rồi, bên ta êm rồi. Cancel, Sparrow?”
(Darkie: Michael Bay là ông hoàng đạo diễn chuyên sử dụng cháy nổ)
“Sarin và Gemini cút rồi,” Sparrow trả lời, chuyên nghiệp hơn bao giờ hết. “ Chúng ta đã kiểm soát tuyến đường chính.”
“Và chúng nó cay rồi kìa,” Mortimer nói, giọng hắn khàn khàn và hắng giọng. “Nhìn lên trời đi.”
Ryan nhìn lên và nhìn thấy những đám mây axit lan rộng phía trên Khu Đồng Nát và kéo dài ra vùng rìa.
Acid Rain.
Rất may cho hắn, đám mây đã di chuyển về hướng Tây nên lần này cô ta sẽ là vấn đề của Sparrow và Cancel.
Vulcan đoán. “Họ chỉ cử những tên yếu đuối đến trì hoãn chúng ta cho đến khi chúng có thể phản công bằng lũ hạng nặng. Nhưng ta thắc mắc không biết làm thế nào mà chúng lại tuyển được nhiều nhân lực đến vậy. Ta đã tính toán sai về nhân lực của chúng rồi.”
“Thì băng rác rưởi đó thây,” Ryan trả lời. Tuy nhiên, hắn khá lạc quan. Nếu Băng Meta gặp khó khăn trong việc phòng thủ thế này thì có nghĩa là cuộc tấn công đã khiến chúng bất ngờ. Thế tức là hắn có thể điều chỉnh kế hoạch của mình trong tương lai, biến nó thành một đợt tấn công siêu chớp nhoáng.
“Ta không hiểu kế hoạch của Adam,” Vulcan lẩm bẩm. “Bây giờ chúng ta đã kiểm soát được con đường, hắn đã bị cắt mạch tiếp tế, và chúng ta có thể gọi quân tiếp viện. Làm thế nào hắn có thể phá vỡ vòng vây này được?”
“Hắn là mấy tên cắm một chỗ đấy,” Ryan nói. “Vấn đề không phải là chiến thắng, mà là thoát khỏi đây trong khi chúng ta khóc lóc trong tức tỏi và thất vọng.”
“Sếp, ta chỉ thấy hàng núi rác từ chỗ của mình thôi,” Mortimer nói. “Có vẻ như chúng đang thay đổi chiến lược.”
“Chúng ta có tiến lên không?” Sparrow hỏi. “Chúng ta có thể hạ chúng bằng đợt tấn công gọng kìm á.”
Vulcan từ chối ý tưởng này. “Ta sẽ bay qua đó và trinh sát trước. Giữ yên tại chỗ đi, chắc chắn có chuyện đáng ngờ đang xảy ra.”
Nghe được lệnh chính thức nghỉ ngơi, Ryan huýt sáo một mình, cầm súng phóng qua chiến trường. Mortimer đứng trên nóc tòa nhà bên trái, quan sát con đường như một con chim ưng, trong khi Fortuna lại bắt đầu nhắn tin trên điện thoại. Ryan kiểm tra vũ khí của những gã đã chết, đề phòng hắn tìm được một khẩu đủ ngầu để bổ sung vào bộ sưu tập của mình.
Khi kiểm tra các loại súng khác nhau, Ryan chợt phát hiện logo Tập Đoàn Dynamis trên khá nhiều khẩu súng. Điều này cũng có lý vì công ty này là nhà sản xuất vũ khí chính trong khu vực, nhưng… có chút đáng nghi ngờ.
Còn về gã dùng súng phóng tên lửa cũ kỹ kia, kẻ vận chuyển thấy nó quen thuộc đến kỳ lạ. Như thể có ai đó đã chỉ nó vào hắn cách đây không lâu.
Một chút nghi ngờ dâng lên trong đầu kẻ vận chuyển, và hắn lật ngửa xác của tay súng bắn tỉa đã chết ra để nhìn rõ khuôn mặt của hắn. Khuôn mặt hói đó quá quen thuộc.
“Paulie?” Ryan kinh ngạc nói.
"Ai thế?" Fortuna hỏi, rời mắt khỏi điện thoại di động.
“Một thợ cơ khí ở thị trấn Rust,” kẻ vận chuyển trả lời. “Nhưng vô lý, hắn căm ghét Băng Meta lắm mà!”
“Chắc chắn chúng đã ép gã phải làm việc cho chúng rồi,” người phụ nữ vênh váo trả lời, giọng dịu đi. “Xin chia buồn. Hai người có thân nhau lắm không?
“Có lần ta đã dọa ném thú nhồi bông vào hắn á.”
Fortuna ngay lập tức quay lại nhắn tin và cố gắng hết sức phớt lờ sự tồn tại của Ryan.
“Cái quái gì—” Giọng của Vulcan chuyển từ ngạc nhiên sang hoảng sợ. “Tất cả các đơn vị, rút lui NGAY LẬP TỨC!”
"Cái gì?" Fortuna hỏi và cất điện thoại di động của mình đi. “Nhưng chúng ta đang thắng mà!”
“Rút lui! Lũ khốn có công nghệ Mech—“
Ryan nghe thấy tiếng nổ, cả từ xa lẫn qua nút tai. Sau đó, không hề cảnh báo trước, bầu không khí trở nên ngột ngạt đến khủng bố.
Ryan không thể diễn tả được bằng lời, nhưng hắn cảm thấy không còn được chào đón ở thị trấn Rust nữa. Hắn cảm nhận được hàng trăm, hàng nghìn con mắt vô hình đang phán xét bản ngã của hắn, cơ thể của hắn lập tức chuyển sang bản năng bỏ chạy, các cơ bắp của hắn căng lên đầy báo động. Hắn ta đã bước vào hang ổ của một kẻ săn mồi hùng mạnh và giờ đã bị nó hoàn toàn chú ý.
Đợt tấn công tâm trí như lan rộng khắp cả Băng Augusti, Fortuna đánh rơi điện thoại và bất ngờ khuỵu xuống. Một trường năng lượng màu vàng bùng lên xung quanh cơ thể cô ta như một trường năng lượng thanh tao. Một thế lực vô hình đã đẩy nó trở lại bên trong cô, nén quầng sáng đó đi.
Ngay sau đó, các cơn chấn động làm rung chuyển mặt đất, rồi dần dần nặng đến mức trở thành một trận động đất toàn diện. Ryan cố gắng đứng vững trong khi một số tay sai vấp ngã và con đường vỡ nứt ra dữ dội.
“Là tên Land đấy!” Mortimer cảnh báo qua hệ thống liên lạc nội bộ.
Trước khi hắn có thể nói thêm, tòa nhà hắn đang đứng đã sụp đổ do trận động đất, tên sát thủ chui qua những khối đá rơi xuống và biến mất giữa một đám mây bụi mịt mù bốc lên.
Ryan đã biết về cô ta sau cuộc thẩm vấn về đợt tấn công. Kẻ Rồ Dại đó có thể hợp nhất với một khu vực, hòa cơ thể của bản thân vào địa hình xung quanh và có thể kiểm soát tâm trí trên lãnh thổ của mình. Đã thế còn thêm khả năng điều khiển địa hình, một sự kết hợp thực sự chết người.
Nhưng rõ ràng là thông tin tình báo của họ đã tính toán sai phạm vi sức mạnh của cô ta rồi. Các cơn chấn động lan rộng khắp toàn Thị trấn Rust, làm sập mọi tòa nhà trong tầm mắt như chuỗi domino thảm khốc ấy.
Fortuna hét lên khi các tòa nhà sụp đổ, mảnh vụn trút xuống như mưa. Băng Augusti chạy tứ tán, bao gồm cả Ryan, có một số tên tay sai cũng sớm bị chôn sống dưới những khối đá.
“C-chuyện gì đang xảy ra vậy?” Fortuna hoảng sợ khi đám mây vàng xung quanh cô ngày càng mỏng đi, có nguy cơ biến mất hoàn toàn. Những mảnh vụn xuyên qua hào quang màu vàng đã trượt khỏi cô một cách kỳ diệu, nhưng vẫn trúng vào áo giáp của cô ấy.
“Ta không thể bị đánh được!” Fortuna hoảng sợ, cuối cùng nhận ra rằng mạng sống của cô đang gặp nguy hiểm. “Không gì có thể đánh được ta!”
“Lên xe ta ngay!” Ryan hét lên cảnh báo, lao về phía chiếc Plymouth của mình. Phía trên, những tên lửa tân tiến lao xuyên qua những đám mây ô nhiễm, trút xuống họ như một cơn mưa tử thần. Ryan đếm được hàng chục, nếu không muốn nói là hàng trăm cái tên lửa.
Trong khi kẻ vận chuyển đến mui xe, trường năng lượng của Fortuna bị chập chờn và dính phải mảnh vỡ. Trước khi Ryan kịp phản ứng, cô nàng đã bị chôn vùi dưới cơn mưa đá và bụi. Cô ta có thể sẽ sống sót nếu mặc áo giáp, nhưng cô ta sẽ cần giúp đỡ để thoát khỏi đó.
Thế lực vô hình nào đó đang thống trị khu vực này đã cản trở vận may của cô.
Ryan khiến thời gian ngừng trôi, và hắn vô cùng nhẹ nhõm khi nhận ra rằng sức mạnh của mình không hề bị tác động. Có vẻ như chỉ Genome Màu Vàng mới can thiệp vào sức mạnh của Genome Màu Vàng khác, thay vì có sức mạnh đe dọa như Cancel.
Tuy nhiên, ngay cả khi bắn đạn vào tên lửa nhằm cố gắng kích nổ chúng trước khi chúng chạm đất, Ryan chỉ có mười giây thôi, nên hắn không thể làm được gì nhiều. Hầu hết các quả đạn đều hạ cánh khi thời gian trôi qua, hất văng kẻ vận chuyển về phía sau bởi một vụ nổ siêu lớn.
Mọi thứ trở nên trắng xóa và im lặng trong giây lát, Ryan phải mất vài giây mới tỉnh lại. Nửa bên trái của cơ thể hắn ta bị cháy xém, thịt cháy đến tận xương và bụi bám vào bên trong chiếc mặt nạ của hắn.
“Chúng ta cần quân tiếp viện!” Sparrow hét lên qua hệ thống liên lạc nội bộ, tiếng cười điên cuồng của Acid Rain vang vọng trong nền. “Vulcan?!”
“Ta đang cố đây!” Vulcan đáp lại, giọng cô gần như bị át đi bởi tiếng súng. “Ryan?! Fortuna?! Trả lời đi, con mẹ nó chứ!”
Khắp nơi Ryan chỉ có thể nhìn thấy những miệng hố đang cháy, xác chết và những tảng đá vỡ vụn. Những đám khói tràn ngập bầu trời ô nhiễm của Thị trấn Rust, biến khu vực này thành địa ngục thật thụ.
Cuộc oanh tạc đó đã tàn phá toàn bộ vùng chiến sự.
Và tệ hơn nữa, chiếc xe của hắn, chiếc xe yêu quý của hắn, đã trở thành một đống đổ nát đang bốc khói.
“Nữa hả trời!”
Băng Meta bộ ghét chiếc Plymouth của hắn ta lắm luôn hả?
Theo những gì hắn thấy, Ryan là người duy nhất sống sót. Người của Băng Augusti đều đã bị cho nổ tung tan xác, thậm chí cả bộ giáp cũng không sống được. Mortimer có thể đã sống sót nếu hắn lao xuống mặt đất, nhưng hắn không trả lời trên hệ thống liên lạc nội bộ. Ryan nghe thấy tiếng nổ ở cả phía tây và phía đông, Băng Meta đã phản công.
“Vulcan?” Ryan gọi qua hệ thống liên lạc nội bộ nhưng không nhận được câu trả lời. “Ta có nên gọi Wyvern để viện trợ không?”
Hắn ta chỉ nhận được một âm thanh tĩnh thay cho câu trả lời. Có điều gì đó đã cản trở việc liên lạc của họ.
Và sau đó, xuất hiện từ đống đổ nát và đứng sừng sững trên đống đổ nát, nguồn gốc của đợt tấn công khủng khiếp xuất hiện để kết liễu hắn ta.
Đó là một cỗ máy khổng lồ màu xanh đậm, dài 12 mét và rộng 4 mét. Sáu chiếc chân kim loại nâng đỡ cơ thể nó, trong khi một cái đuôi giống như con bọ cạp chĩa ra phía sau, phía cuối đuôi là một loại pháo laser nào đó.
Các bệ phóng tên lửa bao phủ phía sau của công nghệ chiến tranh đó, trong khi hai súng phun lửa và tháp pháo gộp lại tạo nên cái 'đầu'. Có nhiều xúc tu dây luồn lách qua những vết nứt nhỏ trên tấm chắn.
Một logo màu bạc với chữ 'M' nổi bật ở giữa được sơn ở phía trước.
Đó là logo của Mechron.
Chiếc máy khổng lồ này rõ ràng là một trong những robot của hắn, và đã được Băng Meta tái sử dụng thành vũ khí chiến đấu chết người. Từ những xúc tu dây luồn qua các vết nứt, Ryan đoán rằng Psyshock đang điều khiển nó từ bên trong, sử dụng cơ chế sinh học đặc biệt của mình để chiếm quyền điều khiển trung tâm của cỗ máy.
Nhưng con robot này không hề cũ kỹ hay bị chế tác lại gì hết, nó trông mới tinh như vừa được unbox ấy.
“Cesare bé nhỏ.” Giọng của Psyshock phát ra từ bên trong, khiến kẻ vận chuyển giật mình. “Đúng là một bất ngờ thú vị.”
“Ta có mang theo một hộp quà nè,” Ryan nói một cách cứng nhắc, cố chống chọi với cơn đau.
“Ghoul đang ở đâu?” Tên Rồ Dại trả lời, những sợi dây thò ra từ một vết nứt mỏng trên tấm chắn của cỗ máy, trong khi khẩu pháo của nó nhắm vào Quicksave. “Ngươi đã làm gì với cái xác hắn rồi?”
“À ta đưa mấy chó ăn rồi.”
Psyshock đáp lại trò đùa bằng cách nổ súng, khẩu pháo phóng ra một chùm tia lớn màu đỏ thẫm thẳng vào kẻ vận chuyển.
Sống lâu hơn chiếc xe của mình và thấy không còn ích gì khi tiếp tục sau một cuộc tàn sát như vậy, Ryan đã tạo dáng ôm lấy ánh sáng.
***
Hôm nay là ngày 8 tháng 5 năm 2020… lần thứ chín nhỉ?
Ryan không nhớ và cũng không quan tâm lắm. Hắn đoán rằng vòng lặp vừa rồi không phải là Lượt Chơi Hoàn Hảo mà hắn muốn, và rõ ràng là vẫn còn chỗ để cải thiện. Đợt tấn công của Vulcan đã mắc sai lầm nghiêm trọng, và giờ hắn phải cân nhắc xem phải làm gì.
Giờ đây hắn cũng biết Len đang ở đâu và làm cách nào để liên lạc với cô mà không cần nhờ đến Băng Carnival hay Băng Augusti.
Việc Băng Meta tẩy não cư dân của Thị trấn Rust, và có một trong những công nghệ chiến tranh của Mechron là điều cực kỳ đáng báo động. Rõ ràng chúng có kho vũ khí do Tập Đoàn Dynamis sản xuất, và nguồn cung Thần Dược của chúng cũng ngụ ý rằng có một mối liên hệ mờ ám nào đó giữa hai tổ chức.
Khoan đã.
Ryan thu thập được thông tin từ các vòng lặp trước rằng, có rất nhiều robot bảo vệ boongke mà chúng muốn xâm nhập vào, và đống robot đủ mạnh để chiến đấu với một nhóm Rồ Dại lận.
Và Mechron khét tiếng với đội quân robot chết chóc của mình.
“Ta có linh cảm xấu về chuyện này,” Ryan lẩm bẩm một mình. Băng Meta đã phá hỏng chiếc xe của hắn ta, giết hắn ta nhiều lần và cuối cùng xóa bỏ đi vòng lặp khi hắn cuối cùng đã hội ngộ với Len.
Rồi rồi, đây là chiến tranh rồi.
#Darkie
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook