Lượt Chơi Hoàn Hảo - The Perfect Run
-
Chương 27: Mảnh vỡ quá khứ: Tội ác của Augustus
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Vùng Campania, Ý, tháng 12 năm 2008.
Julie Costa đang chăm sóc khu vườn của mình và thúc đẩy quá trình phát triển của lúa mì.
Một luồng ánh sáng màu xanh lá cây bao trùm lấy đống cây, và chúng nở ra những loại trái cây kỳ lạ màu tím, chứa đầy chất dinh 2dưỡng. Cô đã dành nhiều tuần để điều chỉnh tỷ lệ chính xác của protein, cải thiện khả năng chống chịu lạnh và tăng khả năng loại bỏ chất ô nhiễm khỏi đất của cây.
Sức mạnh Xanh Lá của Julie sẽ được kích hoạt bất cứ khi nào cô chạm vào một sinh vật sống, cho phép trực giác cô hiểu cách cơ thể chúng hoạt động cho đến cấp độ gen. Cô có thể thực hiện nhiều chỉnh sửa nhỏ lên DNA, tạo ra nhiều loài mới chỉ từ một cặp bố mẹ duy nhất.
Loại cây đặc biệt này chỉ là một trong nhiều loại cây trồng thử nghiệm được trồng khắp trong trang trại. Lúa mì có khả năng phát triển mạnh ở khu vực ô nhiễm, ngô hấp thụ phóng xạ xung quanh… Mảnh đất riêng của cô là một tập hợp quần thực vật kỳ lạ, đầy màu sắc độc đáo.
Mặc dù mặt trời đã lặn nhưng ánh sáng vẫn chiếu vào cô, khiến nhà sinh vật học ba mươi tuổi phải dừng bước.
“Julie à,” giọng một người đàn ông vang vọng phía trên cô, nghe như than hồng đốt cháy gỗ. “Cô vẫn còn làm việc vào giờ này à?”
“À chào Leonard,” Julie ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang bay phía trên cô bốn mét, một bóng người với ngọn lửa và toả ánh sáng chói lóa. “Tôi cũng có thể nói điều tương tự với anh á.”
Ngay cả khi ông ấy đã giảm bớt lượng ánh sáng mà cơ thể mình tạo ra, vẫn rất khó để nhìn trực diện Leo Hargraves. Thần Dược Đỏ của ông đã cho ông khả năng biến thành một mặt trời sống, biến da thịt của ông thành ngọn lửa mặt trời và cho ông khả năng kiểm soát trọng lực của chính bản thân mình. Leonard đã từng nói với cô rằng ông luôn cố trấn áp phần lớn sức mạnh của mình, vì sợ sẽ tình cờ thiêu rụi toàn bộ thành phố chỉ bằng sự hiện diện của mình.
Không giống như nhiều Genome khác, thủ lĩnh Băng Carnival luôn sử dụng tên thật của mình, tin rằng làm thế sẽ có trách nhiệm và nghe đáng tin cậy hơn. Tuy nhiên, điều đó không ngăn cản mọi người đặt cho hắn một biệt danh, một biệt danh xứng đáng với sức mạnh khủng bố của ông.
Leo The Living Sun.
Thật không may, người đàn ông tội nghiệp ấy luôn đốt cháy quần áo mỗi khi biến hình. Đúng là sức mạnh nào cũng đi kèm với nhược điểm.
“Chồng cô có ở đây không?” Leonard hỏi cô. “Ta có tin tức mới này.”
“À, chồng tôi đang cho con bé Giulia đi ngủ á mà,” cô trả lời. “Có vẻ như anh cũng sắp đi tiếp rồi à?”
Người đàn ông bốc lửa gật đầu với một chút tiếc nuối, sự hiện diện của ông thu hút một vài ánh nhìn. Vào giờ này, hầu hết cộng đồng vẫn còn thức, một số nông dân tuần tra trên tường thành, chăm sóc đồng ruộng hoặc chỉ chơi xúc xắc bên ngoài.
Trang trại của gia đình Costa bao gồm một ngôi nhà lớn, những căn lều, một nhà kho, đất nông nghiệp và một số chuồng nuôi động vật. Hai chục người sống trong khu nhà này, chủ yếu là những người tị nạn mà Julie và chồng cô đã tiếp nhận vào đây sau khi Đại Chiến Genome nổ ra. Dần dần theo thời gian, cộng đồng của cả hai người đã xây dựng lên những bức tường và công sự bằng gỗ xung quanh khu nhà để ngăn chặn các đợt tấn công của bọn cướp bóc.
Trên thực tế, chính nhờ những cuộc tấn công như vậy giúp cho Julie gặp Leonard ngay từ đầu. Băng Carnival của ông ta đã tiêu diệt một tên tướng cướp Genome đang khủng bố cả khu vực, sau đó ông ở lại một chút để đảm bảo cộng đồng địa phương có thể tự duy trì.
Chồng cô, Bruno, một người đàn ông cao ráo đẹp trai, cơ bắp với mái tóc đen và đôi mắt xanh, bước ra từ nhà kho, mỉm cười khi nhìn thấy Leonard. Ông ấy mang theo nhiều con dao quanh thắt lưng, vì sức mạnh của ông cho phép ông biến bất kỳ lưỡi dao nào sắc bén đến mức có thể cắt xuyên bất cứ thứ gì. Gỗ, thép, kim cương… không gì có thể chống được ông hết.
Khi họ nghe về sức mạnh của ông, hầu hết mọi người đều tin rằng Bruno là một kẻ sát nhân máu lạnh xấu xa gì đó, nhưng sự thật thì quá khác xa bất kỳ ai tưởng. Chồng của Julie là người ngọt ngào và hiền lành nhất trên Trái Đất này, và ông chỉ dùng sức mạnh của mình lên lũ gia súc thôi.
Chính sự tử tế đó đã khiến cô yêu ông ngay từ đầu. Julie đã chuyển đến Campania vào năm 2002 để điều tra số lượng lớn bệnh ung thư phát triển trong khu vực để lấy bằng Tiến Sĩ. Cô đã phỏng vấn Bruno trong lúc thực hiện nghiên cứu, và một dự án học thuật đã dần dần chuyển biến thành một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Và rồi vụ Lễ Phục Sinh Cuối cùng đã xảy ra.
Đống hộp thần kỳ đó… Julie vẫn không hiểu tại sao gia đình cô lại được chọn để nhận một chiếc hộp nữa. Tại sao một cặp vợ chồng ở nơi hoang vu lại nhận được Thần Dược? Tại sao tên điên Giả Kim Sư đó lại phân phối thứ nguy hiểm tột độ đến thế?
Trước khi cô kịp nhận ra thì thế giới của cô đã bị đảo lộn hoàn toàn. Một tên điên đã tàn phá cả Salerno bằng năng lượng, và một nhà độc tài Genome tên là Mechron đã thống trị cả trung tâm châu âu, và toàn bộ nước Ý đã bị dội bom đến mức trở lại thời kỳ đồ đá.
Vì trang trại của gia đình cô nằm cách xa trung tâm dân cư nên nó không bị tàn phá gì cả. Bruno quyết định ẩn náu ở đây để chờ cho giông bão qua đi.
Nhưng giông bão không bao giờ lắng xuống.
“Bruno, Julie, ta rất vui khi ở đây,” Leonard nói, “nhưng thật không may, đã đến ngày cả Carnival phải đi tiếp rồi.”
“Vậy cuối cùng cũng đến lúc đó rồi à?” Bruno nói với vẻ buồn bã rõ ràng. “Chỉ mới hai tháng thôi, nhưng với tôi mà nói, giờ anh đã trở thành một phần của nơi này rồi đấy.”
“À! Có lẽ một ngày nào đó, khi hòa bình trở lại, tôi sẽ xây cho mình một ngôi nhà gần đó.” Mặc dù cô không thể nhìn thấy khuôn mặt ông qua ngọn lửa nhưng Julie tin rằng Leonard đang mỉm cười. “Campania là một vùng rất đẹp đấy.”
Đúng vậy. Ngay cả với sự hỗn loạn tràn lan cũng không thể thay đổi được điều đó. “Vậy đây chỉ là một lời tạm biệt, chứ không phải vĩnh biệt đâu mà,” Julie nói với vẻ lạc quan.
“Anh luôn được chào đón ở nơi này,” Bruno nói. “Giulia sẽ buồn lắm cho coi. Bây giờ con bé cứ liên tục gọi anh là chú Leo đấy, anh biết chưa?
“ 'Khi nào chú Leo sẽ đến vậy mẹ?' ” Julie bắt chước con gái mình và cười khúc khích. “ 'Chú Leo ngầu quá trời quá đất luôn!' ”
Leonard cười đáp lại. “Trời ạ, dừng lại đi nè, hai người đang khiến ta muốn ở lại lắm rồi đấy,” ông ta nói và thở dài. “Ta hứa ta sẽ quay trở lại vào dịp sinh nhật của con bé.”
“Nhớ giữ lời đó nghe,” Julie trả lời.
“Con gái của cả hai… con bé chính là tương lai đấy,” Leo nói. “Chúng ta phải đấu tranh để con cái chúng ta lớn lên trong một môi trường hạnh phúc và không còn hỗn loạn, bất kể cái giá nào.”
Đúng. Gánh nặng về quyền lực.
Julie đã mang thai con gái ngay sau khi mỗi người dùng Thần Dược. Con bé tuy vẫn chưa bộc lộ sức mạnh, nhưng con bé đã có dấu hiệu sức mạnh Genome thứ hai rồi. Khả năng chống lại mọi loại bệnh tật và độc tố, các cơ quan nội tạng mạnh mẽ hơn, tốc độ chữa lành tốt hơn...
Một Genome thế hệ thứ hai.
Julie nghi rằng đây chính là mục tiêu của Giả Kim Sư. Hắn muốn nuôi dưỡng một chủng tộc siêu nhân loại mới có khả năng sinh sản, một giống loài sẽ sớm thay thế loài người homo sapien, cho đến khi loài người cũ biến mất như người Neanderthal.
“Có một tổ chức mới đang gây sóng gió ở Calabria,” Leo nói. "Ta nghĩ cả hai nên biết thông tin này á."
“Không phải Ndrangheta đang kiểm soát khu vực đó sao?” Bruno hỏi. Băng nhóm mafia Calabrian đã tiếp quản khu vực đó sau khi một số thành viên của chúng nhận được Thần Dược và áp đảo chính quyền địa phương.
“Ừ,” Leo trả lời. “Và tất cả bọn họ đều đã bị xóa sổ.”
“Xóa sổ á?” Bruno cau mày. “Như trong—”
“Biến mất hoàn toàn. Đàn ông, phụ nữ và cả trẻ em.” Leo khoanh tay rực lửa. “Thế lực chịu trách nhiệm cho chuyện này rõ ràng là một nhánh của Camorra, nhưng lần này nguy hiểm hơn gấp mười lần. Chúng muốn đoàn kết các gia tộc mafia lại thành một thể thống nhất, và nếu gặp bất kỳ kẻ phản kháng nào thì Genome của chúng sẽ không chừa lại dù chỉ một người sống sót. Do đó nên việc theo dõi các thành viên của chúng ngày càng trở nên khó khăn và cộng đồng mà chúng chiếm giữ thậm chí sẽ không hé chút gì với người ngoài.”
“Anh sẽ chiến đấu với những kẻ đó hả?” Julie hỏi ông ta với vẻ lo lắng. Calabria không hề xa Campania cho lắm.
Genome Màu Đỏ hùng mạnh chỉ khẽ lắc đầu. “Pythia muốn bọn ta tiến về phía bắc và chiến đấu với Mechron trước. Cô ấy đã thấy được viễn cảnh hắn phát triển vũ khí quỹ đạo trong vài năm tới, với những hậu quả thảm khốc về sau. Và một tên Rồ Dại mới xuất hiện ở Pháp, Manic Plague, là một đại dịch sống có nguy cơ tăng theo cấp số nhân nếu cô ta vẫn còn hoạt động.”
Đúng như Julie lo sợ, xung quanh họ có rất nhiều tên Genome hết sức nguy hiểm. Một số trong số chúng là mối đe dọa đối với toàn thể nhân loại, và băng Carnival của Leo không thể có mặt ở khắp mọi nơi cùng một lúc được.
Ngay cả bây giờ, Mechron, các đồ tể chiến tranh có sức mạnh và tàn quân của quân đội trước vụ đánh bom đang chiến đấu tranh giành quyền kiểm soát lãnh thổ. Đại Chiến Genome, như mọi người thường gọi. Giao tranh ở phía bắc nước Ý còn tồi tệ hơn nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa là miền nam an toàn.
Với nền văn minh sụp đổ hoàn toàn, nhân loại phải chấp nhận cả những điều tồi tệ nhất và tốt đẹp nhất của mình. Những kẻ cướp phá, những tên Rồ Dại và những tên cướp bóc lang thang khắp vùng nông thôn, nhưng Bruno cũng đã chào đón rất nhiều người tị nạn vào trong trang trại và họ đã thành lập một cộng đồng khá ổn định.
Một việc hy vọng sẽ giúp chữa lành thế giới này một chút.
“Chúng tôi sẽ cẩn thận,” Bruno hứa, đặt tay quanh eo Julie.
“Mong là vậy,” Leo nói, gật đầu với họ lần cuối. “Hôn bé Giulia hộ ta nhé.”
Và thế là, Leonard Hargraves bay đi, di chuyển trên bầu trời đêm với tốc độ như một phi cơ chiến đấu.
“Anh ta đúng là không bao giờ thích phát biểu dài dòng ha.” Bruno ôm vợ trong tay. “Chắc anh sẽ nhớ Leo lắm luôn.”
“Em cũng vậy,” Julie nói. Khu vực này an toàn hơn nhiều nhờ sự hiện diện của băng Carnival gần đấy. Ngay cả khi cộng đồng và khu vực lân cận của họ có thể tự vệ, nhưng tuyệt nhiên không ai dám gây chiến với The Living Sun bao giờ cả. “Nhưng rất nhiều người cần sự giúp đỡ của anh ta nhiều hơn chúng ta.”
Chồng cô gật đầu, liếc nhìn cây trồng. “Chúng sắp sẵn sàng chưa?”
“Sắp rồi á anh,” cô nói. “Em từng nói việc đưa giống loài mới vào hệ sinh thái đã tồn tại sẵn là một ý tưởng tồi tệ, nhưng không ngờ…”
“Anh nói thật nhen, anh thà ăn ngô tím hơn là ngô phát sáng á,” Bruno cười khúc khích, còn Julie chỉ biết khẽ lắc đầu trước trò đùa tệ đó. Rồi ông ấy hôn lên môi cô. "Anh yêu em."
"Em cũng yêu anh."
Thời thế dù có thể khó khăn… nhưng đồng vợ đồng chồng, tát biển Đông cũng cạn.
Họ hôn nhau vài phút cho đến khi có ai đó đến làm phiền họ. Đó là Benny, một trong những người bảo vệ nơi này.
Ông cũng là người nông dân duy nhất cao hơn hẳn Bruno, và ông không bao giờ đi đâu mà không mang theo khẩu súng shotgun đáng tin cậy của mình. “Xin lỗi, thủ lĩnh,” ông ta xin lỗi. “Thành thật xin lỗi, nhưng tôi phải anh lại trước khi anh vượt qua rào cản thứ hai.”
Bruno bật cười, rời khỏi vòng tay ôm của vợ. "Chuyện gì vậy?"
“Chúng ta có khách. Một lữ khách đơn độc, mong được tiếp đãi.”
“Vào giờ này á?” Julie cau mày. Chuyện này thường xảy ra, nhưng ngày nay ít người dám đi lại vào ban đêm lắm.
“Loại khách gì?” Bruno hỏi.
“Rõ ràng là một tên Genome, và cả cơ thể hắn đều sáng bóng và như mạ crôm á,” Benny trả lời. Chắc phải là như vậy rồi, vì đi một mình vào ban đêm qua những con đường không an toàn mà. “Hắn nói hắn mang theo quà, và mang theo một con ngựa chở đầy đồ. Nhiên liệu, vũ khí, thực phẩm.”
Đây không phải là lần đầu tiên một cộng đồng khác gửi thương nhân đến trang trại Costa. Họ thường xuyên đổi thức ăn lấy công cụ mới.
Nhưng không may mà, một số thương nhân thật chất chính là lũ cướp bóc cải trang thành, và chúng thường trinh sát cộng đồng để chuẩn bị tấn công trong tương lai. Có lần, trang trại này cho họ vào, nhưng sau một sự cố khiến họ mất ba người, cả nhóm đã trở nên thận trọng hơn rất nhiều.
“Chúng ta không thể để hắn vào,” Julie nói với Bruno. “Em xin lỗi, nhưng…”
Bruno nói với Benny. “Chúng ta chỉ có thể cung cấp lượng thực và nước uống thôi, chứ chỗ ở thì không.”
“Vấn đề là vậy đó, hắn nói rằng hắn sẽ chỉ tặng quà rồi rời đi thôi,” Benny trả lời. “Nhưng hắn muốn nói chuyện riêng với anh á, Bruno.”
"Tôi á?"
“Đúng vậy, hắn đã nghe nói về sức mạnh của anh rồi, và hắn tò mò muốn xem nó hoạt động như thế nào. Có vẻ như hắn đang nghiên cứu về siêu năng lực, và tò mò muốn biết liệu anh có thực sự có thể cắt được mọi thứ không.”
Điều đó thật kỳ lạ. Julie liếc nhìn đầy lo lắng về chồng mình, chuyện này rõ ràng là rất đáng ngờ. “Có bao nhiêu người còn thức?” Bruno hỏi Benny.
“Piero, Donna, Alice và Luca đang chĩa vũ khí của họ nhắm vào cái đầu xinh đẹp của hắn,” người đàn ông trả lời, đặt nòng súng lên vai. “Tôi cũng đã bảo những người khác chuẩn bị sẵn súng để đề phòng rồi.”
“Được rồi, tôi sẽ gặp hắn. Hy vọng rằng tất cả chỉ là hoang tưởng mà thôi.” Bruno đặt tay lên vai Benny. “Nếu có chuyện gì, tôi giao phó vợ tôi cho ông đấy, bạn của tôi.”
“À v-vâng, đương nhiên rồi!” Benny ngay lập tức căng thẳng, coi việc này là nghiêm túc.
“Đừng có đùa như vậy,” Julie nhẹ mắng chồng, nhưng ông ta chỉ xua tay và tiến về phía cổng chính của trại.
Cô nhìn Benny, người đang bồn chồn lúng túng. “Xin lỗi thưa quý cô. Tôi không giỏi trò chuyện bình thường.”
“Benny, đừng gọi tôi như vậy nữa,” Julie bực tức nói. “Anh đã ở đây được ba năm rồi đó. Tôi tin rằng chúng ta đã thân nhau đến độ gọi tên là được rồi mà.”
“Và tôi sẽ vẫn gọi cô là quý cô cho đến khi Giulia đủ lớn để tiếp quản nơi này.”
Nhà sinh vật học lắc đầu trước khi quay lại khu vườn của mình.
Với việc vũ khí hạt nhân và bệnh dịch đang tàn phá bờ biển phía Tây, Julie hy vọng có thể giới thiệu những loài mới này ra thế giới bên ngoài để chống lại khí hậu và ô nhiễm môi trường. Theo dự đoán của cô, chỉ mất 5 năm để thanh lọc không khí và đất đai của Ý trở lại mức trước ngày tận thế… và 10 năm để hoàn tác mức độ ô nhiễm từ các hoạt động công nghiệp của nhân loại gây ra.
Dần dần theo thời gian, toàn bộ Trái đất sẽ trở thành một khu vườn xanh tươi.
“Tôi sẽ không bao giờ quen với cảnh tượng này được luôn á,” Benny nói khi nhìn cô sử dụng sức mạnh của mình lên lúa mì. “Tuy tôi không theo đạo, nhưng… điều này khiến tôi tự hỏi liệu Chúa có thật sự tồn tại hay không.”
“Đây không phải là đạo hay Chúa gì đây,” Julie trả lời. Cô nghe thấy tiếng sấm ầm ầm, thoáng tự hỏi liệu có một cơn bão sắp ập đến hay sao. Nhưng bầu trời vẫn trong xanh, không một gợn mây mà. Lạ thật. “Chỉ là một cuộc thử nghiệm từ một bộ óc thông minh nhưng quá lệch lạc mà thôi.”
Cô không thể giải thích chuyện này theo cách nào khác được. Chúa sẽ không tàn nhẫn đến mức tạo ra những con quái vật như Mechron và thả họ xuống thế giới này.
Và đột nhiên, sét nổ ngay trang trại.
Một tia sáng đỏ thẫm lấp làm thắp sáng cả tầm nhìn của Julie, như thể sấm sét đã giáng xuống ngay trước mặt cô. Cô nghe thấy một tiếng nổ rất mạnh, phát thẳng từ lối vào, và cả trang trại rung chuyển dữ dội.
Cô quay lại, và khi tầm nhìn của cô trở lại bình thường, có một cái hố đang cháy khủng khiếp, đó từng là cổng chính của trang trại.
“Bruno!” Julie ngay lập tức hoảng sợ, lao về phía lối vào trước khi Benny kịp ngăn cô lại. Hệ thống báo động của trang trại được kích hoạt, báo hiệu một đợt tấn công trong khi khói lan ra mọi hướng.
Khi Julie đến đủ gần, cô đã thấy một cảnh tượng quá kinh hoàng.
Một lực nổ siêu mạnh mẽ đã thổi bay mọi người qua các công sự của trang trại, với lực đủ mạnh để khiến họ tan xác hết. Xác chết nằm rải rác trên mặt đất, hoàn toàn trông quá sức man rợ.
Julie chỉ phần nào nhận ra Donna trong số họ, phần lớn thi thể của cô đã bị thiêu rụi. Piero thì đã bị mất đầu, và Julie chỉ nhận dạng được là nhờ chiếc áo sơ mi màu xanh đặc trưng của ông giờ đã vấy màu đỏ.
Và Bruno… Bruno cũng nằm trong số đó.
Cả hai phần thi thể.
Vụ nổ đã ném chồng cô qua cánh cổng, xé nát cơ thể từ dưới thắt lưng trở đi.
Julie hét lên một tiếng thật kinh hoàng và toàn trang trại rơi vào cảnh hỗn loạn tột độ. Các lính canh mang theo vũ khí lao về phía khu vực, trong khi những người không tham chiến liền chạy trốn vào nhà. Tia sét đỏ thẫm phóng ra từ làn khói, phân chia và uốn cong quanh co. Những tia sét tàn sát tất cả mọi người trên đường bay của nó, đốt cháy trái tim hoặc cho nổ tung hộp sọ, rồi bay từ người này sang người khác.
Julie chứng kiến tám người cô quen biết nhiều năm chết ngay tấp lự.
Một tia sét khác mạnh hơn đã bắn trúng ngôi nhà chính của trang trại, phá vỡ các bức tường và đốt cháy toàn bộ nơi này. “Chúng ta phải sơ tán thôi!” Benny hét lên, nắm lấy cánh tay cô.
“Giulia,” Julie hoảng sợ. “Giulia đang ở trong nhà kho!”
Một bức tượng bằng ngà lung linh hiện ra từ trong bóng tối và làn khói, tự tin sải bước vào khuôn viên. Đôi mắt của nó tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm, ánh mắt của nó phóng ra tia sét tấn công bất cứ ai nó nhìn thấy.
Trong một giây, Julie nghĩ rằng đấy chính là Thần Zeus từ trên trời giáng xuống.
Thật sự mà nói, người đàn ông này, tên Genome này, có nét tương đồng với vị thần cổ xưa đến đáng kinh ngạc luôn. Hắn rất cao to, vạm vỡ, cao gần hai mét, với bộ râu dài và đội vương miện nguyệt quế vàng trên mái tóc chải chuốt rất kỹ lưỡng. Trông hắn như đang ở độ tuổi trung niên, với sự tự tin của tuổi già và sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành.
Toàn bộ cơ thể của kẻ đột nhập là một bức tượng bằng ngà voi. Tóc, da thịt, thậm chí cả đôi mắt của hắn đều có màu trắng không tự nhiên. Chỉ có chiếc áo choàng cổ, đôi dép và vương miện nguyệt quế của ông được làm bằng vật liệu bình thường.
Có lẽ cơ thể của hắn đã được tạc lên bằng một hợp kim ngoài hành tinh, và có lẽ có hiệu ứng ứ đọng, và nó đóng băng cơ thể hắn trong không gian và thời gian. Dù thế nào đi nữa, hắn vẫn khoanh tay sau lưng, giống như một kẻ chinh phục đang giám sát lãnh thổ mới của mình.
Và rồi, hắn để ý đến Julie.
Benny ngay lập tức di chuyển đến trước mặt cô, dùng thân mình che chắn cho cô trong khi giơ súng lên. “Nấp ra đằng sau tôi đi!”
Người đàn ông kia đánh giá hai người với vẻ thích thú. Nó khiến Julie liên tưởng đến một con kền kền đang liếc nhìn một con lạc đà sắp chết, một tên sát nhân đang đùa giỡn với nạn nhân của mình trước khi hành hình họ.
“Costa?” Hắn hỏi khi nhận ra Julie. Giọng hắn trầm và đầy uy quyền.
“Ngươi là kẻ nào?” Benny gầm gừ giận dữ.
“Ta là Jupiter Augustus,” người đàn ông trả lời.
“Ngươi dám tự gọi bản thân theo tên của thần à!?” Benny hét lên, lao vào gã Genome với khẩu súng của mình và nổ súng ở cự ly gần. Một cú bắn trực diện từ khẩu shotgun có thể xé nát xác một người đàn ông bình thường.
Thay vào đó, những viên đạn găm vào ngực hắn và phẳng lì khi va chạm.
"Không. Tất nhiên là không.”
Hắn voi đánh vào Benny bằng tay trái. Những ngón tay hắn đi xuyên qua cơ thể Benny như một thanh kiếm sắt xuyên qua giấy, thịt và xương của Benny như giòn tan vậy. Tay hắn xé hộp sọ ra khỏi cơ thể, và vứt cả hai bay sang một bên, giết chết người nông dân chỉ trong một đòn.
“Ta chính là Thần.”
Julie chết lặng vì kinh hãi trước cảnh tượng đẫm máu này.
Cô đã phần nào quen với cảnh tượng máu me và bạo lực, nhưng cô chưa bao giờ thấy sự tàn bạo khiếp đảm đến như vậy. Người đàn ông đó đã sát hại bạn cô dễ dàng như đập ruồi.
Và bây giờ, kẻ Rồ Dại đó đang nhìn chằm chằm vào cô.
Thao túng sấm sét và siêu sức mạnh. Hai sức mạnh cùng một lúc.
Một tên Rồ Dại.
Không. Không phải là một kẻ Rồ Dại. Dù trông hắn rất khoe khoang và tự cao tự đại, Julie không thấy chút gì là điên rồ trong mắt người đàn ông độc ác tàn bạo đó. Hắn không hề thèm khát máu của các Genome khác. Cô chỉ nhìn thấy sự kiêu ngạo ngút trời cùng thái độ chế nhạo và sự coi thường tính mạng con người một cách máu lạnh.
“Quỳ xuống,” hắn ra lệnh.
Thay vào đó, bị cơn căm phẫn báo thù chiếm hữu, Julie lao vào người đàn ông hèn hạ này và đập tay trái vào má hắn. Hắn không có động thái gì ngăn cản cô, cho phép cô kích hoạt sức mạnh của mình.
Mặc dù cô chưa bao giờ sử dụng sức mạnh của mình để tấn công ai, nhưng cô sẽ tạo ngoại lệ duy nhất cho con quái vật này. Cô ấy sẽ phá nát DNA của hắn, phá hủy các cơ quan của hắn. Bắt hắn phải trả giá .
Không có gì cả.
Không có phản hồi.
Thứ đó… thứ đó đã phớt lờ sức mạnh của cô. Nó thậm chí còn không xác nhận rằng hắn là sinh vật sống.
“Ta không ra lệnh như vậy,” người đàn ông nói, giơ tay lên như một đòn karate, và nhắm vào vai trái của cô.
Trước khi Julie biết thì bàn tay hắn cắt xuyên qua cơ thể cô như cắt bơ, cú đánh cắt đứt cánh tay cô và khiến cô ngã quỵ xuống. Một cơn đau khủng khiếp hơn bất cứ điều gì cô từng trải qua chạy qua dây thần kinh của cô, và một cơn mưa máu chảy ra khỏi huyết quản. Cô hét lên một tiếng đau đớn, cơ thể dần tê cứng và lạnh lẽo.
“Thật đáng buồn,” con quái vật đó nói, mặc dù giọng nói của hắn không hề có chút hối tiếc nào cả. “Nếu ngươi mà biết chút phép tắc lịch sự, có lẽ ta đã để ngươi sống. Ta không vui gì khi phải giết một trong những người được chọn. Đặc biệt là một góa phụ trẻ như vậy.”
“Tại sao…” Julie hỏi, cố chống chọi với cơn đau và cú sốc nặng nề ập đến. “Ngươi... muốn… chiếm lấy... đống vụ mùa đó...ư?”
“Vụ mùa?” Augustus liếc nhìn khu vườn của cô ta, nhướng mày. “Chúng liên quan gì?”
Hắn… hắn không biết á? Thế thì tại sao?
Tại sao?
“Trả lời ta đi,” kẻ sát nhân ra lệnh cho Julie mà không buồn nhìn cô. Trong mắt hắn, cô coi như đã chết rồi.
“Chúng…” Suy nghĩ của Julie đột nhiên chuyển sang Giulia đang ngủ. Nếu cô có thể đánh lạc hướng con quái vật đó, có lẽ… có lẽ con bé có thể trốn thoát. “Chúng có thể sống sót trong… môi trường độc hại và phóng xạ… chúng có thể… nuôi sống mọi người… giúp chúng ta cứu… cứu mọi người… ngươi…”
“Những loại cây trồng đó có thể nuôi sống tất cả mọi người á?” Hắn bất ngờ nhìn khu vườn với vẻ thích thú. “Phúc lành chỉ dành cho những kẻ xứng đáng, chỉ những người đó mới tồn tại và phát trong tân thế giới này.”
Nếu… nếu mùa vụ đó có thể tồn tại được thì…
“Cô đã bị lừa rồi,” Augustus nhẹ nhàng chế nhạo cô, đôi mắt hắn ánh lên tia điện, “kẻ nhu nhượt yếu kém sẽ không có quyền thừa hưởng gì hết.”
Hắn ta làm nổ tung khu vườn bằng một tia sét màu đỏ thẫm, khiến nó bốc cháy.
Lúa mì, ngô, tất cả các loại cây trồng biến đổi gen mà Julie đã dành nhiều năm trồng trọt và canh tác… tất cả những công sức, mồ hôi nước mắt của cô đều đã biến thành tro bụi ngay lập tức.
Sau nỗi kinh hoàng chứng kiến chồng mình bị thiêu sống, Julie những tưởng mình sẽ không còn gì khiến cô phải hét lên như thế nữa. Nhưng không ngờ bây giờ lại có, và tiếng hét tuyệt vọng của cô vang lên thấu tim khi thấy hạt giống hy vọng của mình chìm trong biển lửa.
“Tương lai đã đến với ta trong những lọ Thần Dược đó,” người đàn ông ngà voi nói, chìm đắm trong suy nghĩ. “Những kẻ không được chọn không thể chịu được sức mạnh đó, và một mình ta đã phát huy hết tiềm năng của nó. Đây là bằng chứng cho thấy rằng Định Mệnh đã chọn gia đình ta, và rằng chúng ta đã được định sẵn để thống trị Trái Đất và nhân loại mới một khi thử thách này loại bỏ những kẻ không xứng đáng khỏi bề mặt Trái Đất.”
Cuối cùng, hắn ta cũng tỏ ra coi thường Julie, và thân hình cao lớn của hắn đứng cao che khuất cô dưới cái bóng khủng khiếp của hắn ta.
“Nếu ngươi hỏi ta,” Augustus nói với giọng nhẹ nhàng, thanh thản, “thì ta nói thật, hành tinh này chưa ăn đủ bom hạt nhân đâu.”
"Tại sao?" Julie hỏi, cầu xin một câu trả lời, chống chọi với sự mất máu và tuyệt vọng dâng trào. “Chúng… chúng ta… đã làm gì ngươi đâu?”
Hắn mỉm cười một mình, thấy câu hỏi này có gì đó buồn cười. Tuy nhiên hắn vẫn đáp ứng yêu cầu cuối cùng của cô.
“Thời xửa thời xưa, có một con cáo không bao giờ bị ai bắt được, nên nhà vua phái một con chó luôn luôn bắt được con mồi đi săn con cáo đó. Thần Jupiter khi nhìn thấy nghịch lý này, ông ta đã loại bỏ cả hai loài động vật khỏi thế giới và biến chúng thành các chòm sao.”
“Cái—”
“Đó chính là lý do đấy,” Augustus trả lời, hài lòng liếc nhìn người chồng đã chết của cô. “Đó chính là ta, ta đã loại bỏ một nghịch lý ra khỏi thế giới này. Một lực lượng không thể ngăn cản không thể cùng tồn tại với một vật thể bất di bất dịch được.”
Một người đàn ông bất khả xâm phạm không thể sống cùng bầu không khí với một người có khả năng cắt đứt bất cứ thứ gì.
Con quái vật tàn bạo, độc ác này đã sát hại chồng cô, một người đàn ông tốt bụng chưa bao giờ làm hại người khác vì một ngày nào đó chồng cô có thể trở thành mối đe dọa với hắn thôi á?
“Ngươi sợ…” Julie trừng mắt nhìn hắn. “Ngươi sợ chết đến vậy luôn à?”
Đôi mắt của Augustus lóe lên đầy giận dữ và kiêu hãnh, và hắn giơ cả hai tay lên trên đầu Julie, siết chặt tay lại. Khuôn mặt của hắn không còn mang vẻ thanh tao của thần thánh giả tạo nữa, mà là cơn thịnh nộ của quỷ dữ tận sâu địa ngục.
Hắn ta giáng nắm đấm của mình xuống thẳng vào hộp sọ của Julie, và tất cả tối sầm đi.
Augustus dành những phút tiếp theo để lùng sục cả trang trại để tìm kiếm những người sống sót. Máu của người phụ nữ Costa chảy ròng rã từ tay hắn, nhuộm đỏ làn da trắng ngà của hắn.
Bất cứ ai mà hắn tìm ra được, hắn đều giết chết họ bằng những tia sét. Đàn ông lẫn đàn bà. Hắn đã học được bài học này từ những ngày còn ở Camorra. Không để ai còn sống để theo đuổi mối thù truyền kiếp.
Không còn người sống sẽ không còn vấn đề.
Ngoài ra, hắn đã dành đủ nguồn lực để gầy dựng danh tiếng vang dội rồi. Không cần phải để bất cứ kẻ nào gây hại đến nó trong tương lai.
Hắn không hề thích thú gì với điều này. Hắn chỉ đơn giản là đang bảo vệ gia đình mình khỏi bị trả thù trong tương lai. Theo hắn biết, Augustus có thể là bất khả xâm phạm, nhưng họ hàng và ruột thịt của hắn thì không, ngay cả khi mỗi người uống một Thần Dược thì họ vẫn có thể chết. Với tư cách là trưởng gia tộc của gia tộc tội phạm Augusti, hoàng đế tương lai của Ý quyết định không để rủi ro xảy ra trong tương lai.
Nhưng hắn cũng không tỏ gì hối hận về vụ thảm sát này. Chỉ ý tưởng về cộng đồng này thôi đã khiến hắn cảm thấy ghê tởm rồi.
Genome tồn tại để cai trị loài người cũ, chứ không phải phục dịch hay giúp nó. Thời đại tận thế này là một thử thách đối với toàn thể nhân loại, là một cuộc thanh lọc quy mô lớn nhằm loại bỏ những kẻ không xứng đáng, không đủ sức mạnh và đang đầu độc châu Âu bấy lâu nay. Cho mọi người ăn chỉ càng thêm chiều chuộng con người, ngăn cản họ vượt qua thử thách này.
Genome đã được chọn để cai trị thế giới mới, giống như các vị thần đã từng hướng dẫn loài người từ đỉnh Olympus. Trong số những người phàm, chỉ những người chứng tỏ mình xứng đáng thông qua kỹ năng và công việc phù hợp mới được nâng cao. Chỉ những người giỏi nhất mới nhận được Thần Dược thôi, những người còn lại phải cúi cái đầu xuống mà phục dịch để chứng tỏ bản thân.
Chỉ kẻ xứng đáng mới được sống yên thân.
Tiếc thay, người phụ nữ đó đã không nhìn ra được sự thật đơn giản này.
Sau khi đã thanh tẩy nơi này, Augustus chuyển đến chuồng ngựa, phớt lờ những con bò và những con cừu. Nơi này chắc chắn phải rất hôi thối, nhưng hắn đã không còn ngửi thấy mùi gì kể từ khi hắn dùng hai lọ Thần Dược của mình. Hắn ta cũng không cần thở, ăn hay uống gì cả. Hắn không còn cảm giác vị giác hay xúc giác nữa, đến mức tình yêu thương của vợ hắn cũng không còn mang lại cho hắn niềm vui nữa.
Ngay cả tóc và râu của hắn cũng không hề động đậy kể từ ngày đó.
Đây chính là gánh nặng của khả năng bất khả xâm phạm thần thánh đó. Nó bảo vệ hắn khỏi các Thần Dược khác, ngăn hắn tiêu thụ thần dược thứ ba. Nhưng Augustus có thể sống chung với cảm giác này. Thần đã mỉm cười với hắn đủ rồi, và họ ghê tởm những kẻ tham lam vô độ.
Ngày xưa, người dân Ý đã xây dựng nên đế chế thịnh vượng nhất, vĩ đại nhất mà Trái Đất từng biết đến, và sứ mệnh của Augustus là gầy dựng lại hào quang tuyệt đỉnh đó.
Với sức mạnh của mình, hắn đã tìm ra một cửa sập ẩn ở phía sau, hắn xé nó ra bằng tay không. Rồi hắn nhận ra một chút não của người phụ nữ kia còn dính vào làn da không thấm nước của hắn. Augustus thản nhiên lau nó đi, và phải lau chùi kỹ càng mới có thể loại bỏ được vết máu.
Hắn bước xuống cầu thang gỗ, đi vào tầng hầm ngầm bên dưới nhà kho. Hầu hết tầng nhà này đều là phòng để ngủ, thường dành cho những thành viên dễ bị tổn thương trong cộng đồng để ẩn náu. Một sự lựa chọn thông minh trong thời điểm khó khăn này. Augustus phớt lờ những căn phòng trống, dừng lại trước căn phòng duy nhất có người ở.
Người sống sót cuối cùng.
Chầm chậm, hắn mở cửa và bước vào phòng ngủ của một đứa trẻ nhỏ. Vì không có ánh sáng, Augustus kích hoạt một bóng đèn bằng một chút tia sét, thắp sáng cả căn phòng. Căn phòng có bức tường được sơn màu xanh lam, và một bóng dáng nhỏ bé thu mình dưới tấm ga trải giường.
“Ta thấy ngươi rồi, nhóc con. Ta biết ngươi vẫn chưa ngủ.”
Augustus có thể cảm nhận được điện năng ở mọi dạng. Mặc dù không thể điều khiển dòng điện yếu đó, nhưng hắn có thể dễ dàng phát hiện sự hiện diện của sinh vật sống. Dòng điện chạy trong thần kinh của họ luôn làm lộ dạng họ dù có ẩn nấp cỡ nào đi nữa.
Đứa trẻ đó, một bé gái chưa quá ba tuổi, lén nhìn qua tấm khăn trải giường, kinh hãi trước người đàn ông lạ mặt đang di chuyển trong phòng ngủ của mình. Đôi mắt con bé có màu xanh nước biển, mái tóc màu nâu.
Augustus đánh giá đứa trẻ, nhận ra rằng khuôn mặt con bé tựa tựa những nạn nhân trước đó. Mercury đã cảnh báo hắn rằng cặp vợ chồng Costa có một cô con gái, mặc dù hắn không ngờ con bé lại nhỏ đến thế.
“Suỵt…” Augustus nói, ngồi trên giường. “Cha mẹ ngươi có sức mạnh khi thụ thai ra ngươi phải không?”
Cô gái không nói gì, quá sợ hãi để phát ra âm thanh. Nhưng khi Augustus kiểm tra những dòng điện kỳ lạ chạy qua cơ thể cô, rất khác so với con người bình thường, hắn xác định cô bé là một Genome. Một thế hệ thứ hai do thần chọn.
“Dù chỉ có một khả năng nhỏ là ngươi thừa hưởng sức mạnh của cha mình,” Augustus nói, dịu dàng vuốt tóc cô bé, “thì ta không thể để ngươi sống được.”
Cô bé gái bắt đầu khóc lóc khi Genome đưa tay bịt miệng cô bé để khiến cô bé im lặng. Sẽ nhanh thôi.
Hắn chỉ việc thiêu sống cô bé bằng tia sét, hoặc bẻ cổ là xong. Một cái chết tức thời và không đau đớn. Nếu sống sót, cô bé chắc chắn sẽ cố gắng báo thù cho cha mẹ.
Tốt hơn hết là giết cô bé đó ngay bây giờ, trước khi cô bé trở thành vấn đề của hắn về sau.
Chưa hết, khi nhìn vào đôi mắt xanh lam này, hắn không khỏi cảm thấy tội lỗi. Cảm giác xa lạ như vậy quá thấp kém với hắn, nhưng hắn không thể xóa bỏ cảm giác đó.
“Ngươi làm ta nhớ đến con gái mình,” Augustus thừa nhận, hai hàng nước mắt chảy dài trên má đứa trẻ. “Con bé cũng có đôi mắt giống hệt ngươi.”
Augustus không ngần ngại giết một đứa trẻ, miễn không phải là của chính mình. Và khi cô bé nhìn hắn, cảm giác như thể hắn sắp bóp nghẹt máu mủ của chính mình ấy. Ngay cả việc lấy tay che mắt con bé cũng không làm hắn yên tâm.
Nghĩ lại thì… cánh tay trái, và cũng là thân tín của hắn, Mars đã nói với hắn về một vấn đề của họ gần đây. Một vấn đề mà đứa trẻ này có thể giải quyết dễ dàng. Có lẽ đây là một dấu hiệu từ thần.
Thần thường rất tàn nhẫn, nhưng họ cũng thể hiện lòng nhân từ.
"Ta sẽ không giết ngươi."
Augustus nhẹ nhàng bế đứa bé đang khóc lên cầu thang, đôi tay hắn vẫn còn đỏ thẫm từ máu của mẹ cô bé.
“Ta nghĩ ta có cách để ngươi có thể sống tốt hơn.”
#Darkie
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook