Đám người Vương Chí ở bên cạnh, thêm cả hai đạo đồng đi theo ‘Bàn đạo sĩ’ cũng bị cảnh này dọa ngây người. Môn quy Thanh Vân Sơn đạo môn nghiêm khắc, nào có chuyện đạo đồng đánh đệ tử ngoại môn một cách dã man như vậy? Huống chi đệ tử ngoại môn cũng luyện ra linh khí, dù thể chất yếu ớt đi nữa thì không phải đạo đồng nào cũng có thể tới gần, chỉ cần linh khí chấn động, dù là đạo đồng mạnh khỏe đến đâu cũng bị đánh bay.

"Thả Dư sư huynh ra..."

Qua một hồi lâu, hai đạo đồng kia mới tỉnh táo lại, bọn họ cùng hét lên ý định xông đến cướp người.

"Kẻ nào dám!"

Phương Hành bỗng đứng lên, linh khí trong cơ thể chấn động, một luồng sức mạnh phóng thích ra ngoài. Hai đạo đồng chỉ thấy gan mình bé lại, ngây người đứng yên tại chỗ, sợ hãi rụt rè không dám tiến lên.

"Vương Chí, Điếu Tử Quỷ, Tiểu Ban Tước các ngươi trói hai kẻ này lại, Hao Tử Tinh*, La Khuyên Thoái* hai người các ngươi chạy đến Dược Ti Giám tố cáo, bảo chúng ta bắt được ba kẻ tới linh điền trộm thuốc giữa ban ngày..."

*Hao Tử Tinh tức chuột tinh.

*La Khuyên Thoái tức chân vòng kiềng.

Phương Hành lạnh lùng ra lệnh, đồng thời lôi một cây linh dược trong linh điền bên cạnh ra, hắn mặc kệ nó là gì thẳng tay nhét vào trong ngực ‘Bàn đạo sĩ’.

"Như vậy... Không ổn đâu..."

Đám người Vương Chí nơm nớp lo sợ, trong lòng chần chừ, không dám nhúc nhích.

"Sợ cái gì? Mấy kẻ này thứ nhất không phải người của Dược Ti Giám, thứ hai không nhận lệnh Dược Ti Giám mà dám chạy đến địa bàn của Dược Ti Giám diễu võ dương oai, ta không tin người của Dược Ti Giám không thấy khó chịu... Đúng rồi, ngươi, Hao Tử Tinh, không phải ngươi có một cây trâm cài sao? Cây trâm hứa hôn với vị hôn thê trong nhà của ngươi ấy, ngươi lấy ra đây rồi nhét vào trong ngực hắn, nói hắn dẫn theo hai người chạy tới chỗ chúng ta lén đòi vài cây linh dược, chúng ta không dám cho nên bọn chúng liền cướp, còn to gan đòi hối lộ..."

"Ta... Được... Trâm của ta còn lấy lại được không?"

Chúng đạo đồng nghe Phương Hành nói thì đã hiểu rõ, kẻ tìm dây thì đi tìm dây, kẻ lấy trâm thì đi lấy trâm.

La Khuyên Thoái chạy nhanh nhất, y đang định đến Dược Ti Giám cáo trạng.

"Khoan... Khoan đã..."

Mọi người quay đầu lại, kẻ cất tiếng là ‘Bàn đạo sĩ’ vừa bị đánh sưng mặt mũi.

Y cũng nghe thấy mấy lời Phương Hành nói, mới đầu còn xem thường nhưng càng nghĩ càng kinh hãi.

Đúng vậy, dù sao y cũng không phải người của Dược Ti Giám, y đến đây vốn danh không chánh, ngôn không thuận. Tên khốn này vu cho y tội đoạt linh dược có lẽ người khác không tin, dù sao đây là Thanh Vân Sơn đạo môn có quy củ nghiêm khắc, thật sự không ai dám đi cướp linh dược vào ban ngày ban mặt thế này. Đây là tài sản riêng của đạo môn, cũng là nghiêm lệnh nhưng lỡ đám người Dược Ti Giám nghĩ mình tới đây đòi hối lộ thật thì sao, y sẽ không được yên.

Bề trên hưởng thụ sự hiếu kính của kẻ dưới là đạo lý hiển nhiên nhưng không thể vượt ranh giới... Hơn nữa, dù thật sự giải thích rõ chuyện này nhưng mình bị một tên đạo đồng mười tuổi đánh máu đầy mặt, còn bị bọn chúng trói như heo giao cho Dược Ti Giám xử trí, anh danh cả đời này sẽ bị hủy hoại hết.

Ngay cả sư huynh quản lý Tạp Ti Giám cũng sẽ mất mặt vô cùng, không chừng còn hận y. Tuyệt đối không thể làm lớn chuyện này lên!

Thật ra, ‘Bàn đạo nhân’ định lấy cớ trong thời gian làm việc mà lại đi săn thú để uy hiếp Phương Hành, y cho rằng Phương Hành không dám làm lớn chuyện này. Thế nhưng, ai ngờ tiểu tử này hoàn toàn không biết sợ, hắn không chỉ trực tiếp đánh y mà còn to gan hãm hại y, đạo môn coi linh dược như sinh mạng nhưng hắn nói nhổ là nhổ ngay...

Tiểu tử này quá hung hãn, không dễ ăn hiếp, hết cách rồi, đành cúi đầu thôi!

Trong chốc lát, ‘Bàn đạo nhân’ đã nghĩ thông suốt chuyện này, y vội vàng kêu lên: "Hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi, mọi người đùa mà, đừng kinh động đến các sư huynh Dược Ti Giám. Tiểu tử, ngươi thả ta ra, chúng ta nói chuyện đàng hoàng..."

Nghe ‘Bàn đạo nhân’ nói xong, chúng đạo đồng nhìn nhau, hiển nhiên ai cũng cảm thấy bất ngờ. Chỉ có Phương Hành cười lạnh một tiếng, hắn đã đoán trước được kết quả này. Ban nãy hắn nói những lời đó không hẳn cho đám người Vương Chí nghe mà là nói cho ‘Bàn đạo sĩ’ nghe.

"Chà, Trư sư huynh, do tiểu đệ cả, ta không biết huynh đang đùa nên ra tay nặng..."

Phương Hành bỗng đổi sắc mặt, hắn cười hì hì đỡ ‘Bàn đạo nhân’ dậy, còn ân cần phủi bụi trên người y.

"Lão tử họ Dư, không phải họ Trư..."

‘Bàn đạo nhân’ ngồi dậy, y giật mình, dù chịu không ít quyền cước nhưng y không bị nội thương, vẫn động thủ được... Vừa rồi chủ yếu do Phương Hành đánh lén nên y mới không kịp ra tay, nếu y thật sự muốn động thủ thì chưa hẳn phải sợ hắn.

Chẳng qua, khi vừa xuất hiện suy nghĩ đó thì đột nhiên mắt y hoa lên, một thanh đao sáng loáng kề ngay bên cổ, xúc cảm sắc lạnh nhất thời khiến cho ‘Bàn đạo sĩ’ tỉnh táo mấy phần. Khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn tròn trịa dễ mến của Phương Hành kề sát vào ‘Bàn đạo sĩ’, hắn thấp giọng nói: "Tên heo mập chết tiệt, đừng tưởng cho ngươi thể diện mà ngươi còn không cần, tiểu gia không sợ trời không sợ đất, làm lớn chuyện xem ai chịu thiệt thòi!"

"Tiểu tử khốn kiếp này là kẻ điên..."

‘Bàn đạo sĩ’ kinh hãi, suy nghĩ động thủ lần nữa tan biến.

"Xem như ngươi lợi hại, lần này đạo gia nhận thua, nằm dài tháng rộng, chúng ta đợi mà xem..."

“Ha ha, đúng là chờ xem, xem ai đẹp mặt hơn ai, cũng nhờ thấy ngươi nên tiểu gia mới biết mình cũng có thể trở thành đệ tử ngoại môn..."

Phương Hành cười lạnh, ánh mắt không khỏi khiến ‘Bàn đạo sĩ’ sợ hãi. Y chợt nhớ tới lúc mình giải phóng linh khí lại bị Phương Hành đánh tan, ánh mắt liền thay đổi.

"Ngươi cũng luyện ra linh khí rồi ư?"

"Không sai, cũng không có gì khó, ta còn muốn thỉnh giáo ngươi cơ, trình độ đến đâu thì được gọi là Linh Động nhất trọng..."

‘Bàn đạo sĩ’ đau khổ nhắm hai mắt lại rồi nói: "Thôi thôi, sao ta lại chọc phải tiểu sát tinh như ngươi chứ, nói cho ngươi biết vậy. Linh Động nhất trọng là khi kinh mạch hòa với linh khí, hơn nữa có thể khiến linh khí vận chuyển một vòng mà không gặp trở ngại..."

"Mẹ nó!"

Phương Hành cũng cảm thấy bất ngờ, hắn còn tưởng tiêu chuẩn gì chứ, hóa ra bản thân hắn đã đạt được điều đó vào một tháng trước rồi.

Chuyện này cũng do Phương Hành không có kinh nghiệm, thật ra tu vi đạo môn chỉ khó lúc nhập môn và hậu kỳ. Tu hành tiền kỳ không hề khó, thông thường sau khi cơ thể có linh khí thì chuyện còn lại là để cho kinh mạch của mình thích ứng sự tồn tại của linh khí mà thôi. Có thể nói đạt Linh Động nhất trọng là chuyện hiển nhiên cho nên nhiều đạo đồng sau khi luyện ra được linh khí sẽ trực tiếp đến đạo môn báo cáo.

Bởi vì đã chứng kiến thực lực kinh khủng của đệ tử đạo môn nên Phương Hành nghĩ quá về chuyện tu luyện của đạo môn.

Âm Dương Thần Ma Giám có thể giám định pháp quyết, giám định linh bảo, giám định tu vi người khác nhưng lại không thể giám định bản thân mình, đây cũng là chỗ bất đắc dĩ của Phương Hành.

"Lấy chậu nước đến cho ta rửa mặt..."

‘Bàn đạo sĩ’ khẽ giọng nói, mắt y sưng đến nỗi sắp không mở ra được nữa.

Lúc này Phương Hành mới phản ứng lại, hắn vội vàng đứng lên, đá một cước vào Vương Chí đang ngơ ngác đứng tại chỗ, ra lệnh: "Nói ngươi đó, sao không có mắt nhìn gì hết vậy, mau đi múc nước rửa mặt cho Trư sư huynh. Còn ngươi nữa Tiểu Ban Tước, đứng đần ra đó làm gì, mang thịt lên đi, lấy thêm vài vò rượu ngon dưới giường Vương Chí ra, hôm nay ta muốn nâng cốc tâm sự với Trư sư huynh..."

"Ta họ Dư, không phải Trư..."

‘Bàn đạo sĩ’ rống lên.

Dường như lúc này đám đạo đồng mới tỉnh ra, nghiêm túc nghe theo phân phó của hắn đi làm việc.

Vương Chí đưa nước tới xong mới bỗng phản ứng lại: "Sao ngươi biết dưới giường ta có bốn vò rượu ngon?"

Phương Hành liếc hắn một cái, nói: "Chỉ còn ba vò..."

Trong lòng hắn hơi khinh bỉ, không biết giấu diếm gì cả, ai lại giấu thứ tốt dưới giường!

Vương Chí kêu rên một tiếng, chạy đi xem rượu của mình.

‘Bàn đạo sĩ’ rửa mặt xong chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi ác mộng này nhưng Phương Hành đã bày rượu thịt xong xuôi, đầy nhiệt tình mời ‘Bàn đạo sĩ’ ngồi xuống cùng nhau ăn uống. ‘Bàn đạo sĩ’ gần như bị cưỡng ép lôi kéo ngồi xuống, y vốn tham ăn nên vừa nghe mùi thơm của thịt thỏ nướng vàng và ba vò rượu xộc vào mũi thì nhất thời không muốn đứng dậy nữa.

Hơn nữa y cũng đã suy nghĩ rõ ràng, tiểu tử Phương Hành này vốn là quái thai, hắn mới làm đạo đồng mấy ngày thôi mà đã nhận đạo đồng ở đây làm tiểu đệ hết rồi. Phải biết rằng mấy đạo đồng này đều lớn hơn hắn, hơn nữa hắn đã luyện ra linh khí, nếu báo lên đạo môn, thân phận của hắn cũng sẽ giống như y rồi, thật sự không cần thiết phải gây thù chuốc oán. Thủ đoạn tàn nhẫn cộng thêm to gan lớn mật, đối thủ như vậy thật không ai muốn có.

Mang ý nghĩ như vậy nên ‘Bàn đạo sĩ’ thuận đà ăn uống, sắc mặt cũng không khó chịu nữa, uống sạch một vò rượu, mặt y đã đỏ au, bá vai bá cổ với Phương Hành, thoạt nhìn không khác gì huynh đệ ruột thịt.

Còn về cây linh dược bị Phương Hành nhổ lên để vu oan, lúc này nó đã được trồng lại vào trong đất, sống hay không thì phải xem may mắn. Dù sao thỉnh thoảng linh dược chết héo một hai cây cũng không phải là chuyện kỳ lạ, chỉ cần số lượng tổng không ít đi là được.

Uống với ‘Bàn đạo sĩ’ hết một vò rượu, Phương Hành đã hỏi thăm được đại khái chuyện mình muốn biết, ánh mắt hắn sáng ngời, như có điều suy nghĩ nói: "Nói như vậy, chỉ cần ta gõ vang cái chuông bên cạnh linh điền kia là có thể trở thành đệ tử ngoại môn rồi à?"

‘Bàn đạo sĩ’ lớn miệng đáp: "Không sai, huynh đệ, ngày mai đệ đi gõ chuông đi, sư huynh sẽ chờ ăn mừng đệ thăng cấp!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương