Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 5: Đánh ngươi đó

Giữa vạn mẫu linh điền thuộc quản lý của đạo môn Thanh Vân Sơn bỗng xuất hiện một tên tham ăn.

Hai tháng qua, mỗi ngày Phương Hành ăn hết hơn mười cân thịt, chưa tính những thứ khác như trái cây và các loại rượu, thỉnh thoảng hắn còn mua chút ít dược liệu bổ dưỡng tẩm bổ cơ thể. Trong hoàn cảnh như vậy, năm người đạo đồng Vương Chí đi theo Phương Hành cũng được thơm lây, bọn hắn ăn đến nỗi mặt mũi hồng hào, người béo hẳn ra, bụng cũng phình lên, nọng cằm chất hai ba lớp.

Nhưng Phương Hành không béo, thậm chí hắn còn gầy đi đôi chút.

Hôm nay thoạt nhìn thể phách của hắn mỏng manh tựa như tờ giấy, chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ đổ gục. Song ánh mắt của hắn vô cùng sáng ngời, trạng thái tinh thần cực kỳ tốt, từng động tác đều chứa đựng sức mạnh.

"Thanh Vân Đoạn Khí Kinh quả nhiên không tầm thường, ta mới tu luyện hai tháng thôi mà đã thay đổi như thế, bảo sao khi ấy chín thúc thúc của ta được mệnh danh là cao thủ hàng đầu trên giang hồ nhưng lại bị một ưng một kiếm giết sạch..."

Phương Hành ngồi trước đống lửa trại trong khu rừng bên cạnh dược điền, hắn nhìn con thỏ hoang trên đống lửa đến xuất thần.

Do hai tháng qua ăn uống thả cửa nên ngân lượng Phương Hành cướp từ nhóm đạo đồng đã không còn từ lâu, không có tiền vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể bắt mấy tên kia đi bán thân được, vả lại dáng vẻ như bọn chúng thì làm gì có ai mua.

Không còn cách nào khác nên Phương Hành thường dẫn nhóm đạo đồng đến khu rừng gần đó để săn thú, rừng núi gần Thanh Vân Sơn có rất nhiều dã thú, cũng không cấm đạo đồng đến săn bắt, chỉ cần đủ bản lĩnh là có thể bắt một ít để cải thiện cuộc sống.

Thật may, sau khi hắn luyện ra được luồng linh khí nọ thì tai thính mắt tinh, phản ứng cực nhanh, ngay cả lực tay cũng mạnh hơn rất nhiều. Bình thường hắn sẽ nhặt một đống đá nhỏ để trong người, khi phát hiện có thỏ hoang hay gà rừng các loại chạy ra sẽ vung tay lên, trong vòng ba mươi trượng chắc chắn không trượt phát nào.

Thậm chí có lần kia, Phương Hành gặp phải một con sói hoang hung bạo, sau khi bị nó cắn hai nhát, Phương Hành bèn túm đuôi sói rồi nhảy lên lưng nó, đánh nhau một trận dữ dội khiến nó chết tươi.

Thấy Phương Hành nhỏ thó lại khiêng một con sói hoang về nhà gỗ mà đám người Vương Chí sợ tè ra quần. Từ đó trở đi, trong lòng bọn họ Phương Hành tựa như người trời, thiếu nước quỳ xuống thề nguyện trung thành nữa thôi.

Tất nhiên Phương Hành không đối xử tệ với bọn họ, tính tình hào hiệp được Quỷ Yên Cốc nuôi dưỡng nên không vì tuổi tác còn nhỏ mà giảm đi. Có thịt cùng ăn, có rượu cùng uống, không uống được thì rót vào mũi. Đến bây giờ, cách xưng hô "Phương lão đại" đã ăn sâu vào lòng năm tên đạo đồng, không còn là xưng hô ngoài miệng cho có nữa rồi.

"Hiện tại linh lực của ta đã vận chuyển một chu thiên thành công rồi, không biết có được xem là đã đạt tới Linh Động nhất trọng hay không!"

Phương Hành nghĩ thầm, dựa theo quy định của Thanh Vân Sơn đạo môn, nếu các đạo đồng tu luyện đến cảnh giới Linh Động nhất trọng thì có thể thăng làm đệ tử ngoại môn. Thân phận cao lên một bậc, cũng không cần ở lại trong linh điền này nữa, nghe nói còn có thêm những lợi ích khác. Tuy nhiên Thanh Vân Đoạn Khí Thiên chỉ cho biết cách tu luyện chứ không đề cập đến cách phân chia tu vi cấp bậc ra sao. Vì lẽ đó nên bây giờ Phương Hành cũng không biết cảnh giới mình đã đến đâu.

"Phương lão đại, nhặt đủ củi rồi..."

Đằng sau một dãy cây tùng cách đó không xa, Vương Chí và Tiểu Tước Ban cười hì hì đi tới, mỗi người vác trên vai một bó củi khô. Thông thường, linh điền không thể vắng người nên năm đạo đồng thay phiên nhau ra ngoài săn thú với Phương Hành, lần này Vương Chí và Tiểu Tước Ban đi theo hắn, ban nãy thấy củi không đủ nên Phương Hành bảo hai người bọn họ đi kiếm củi, giờ mới trở về.

Sau khi Phương Hành trở thành lão đại của linh điền Bính Tam, thay đổi lớn nhất là chuyện hắn đối đãi rất tốt với đám người Tiểu Ban Tước. Trước kia bọn họ đều bị Vương Chí bắt nạt, mặc dù chỉ có năm người nhưng lại chia cấp bậc rõ ràng, ngươi bắt nạt ta, ta bắt nạt kẻ khác, chẳng qua sau khi Phương Hành tới thì mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều, tất cả chỉ bị một người sai khiến, những kẻ khác không được ngang ngược, cả nhóm người ngang hàng bình đẳng, cùng làm việc, cùng ăn cơm.

Mỗi khi Vương Chí muốn sai sử Tiểu Ban Tước hoặc Điếu Tử Quỷ theo thói quen thì Phương Hành bèn đạp cho hắn ta một cước, ba tháng như thế trôi qua, Vương Chí đã quen tự giặt tất thối rồi. Dĩ nhiên trừ tất của mình ra thì bọn họ phải thay phiên nhau giặt tất của Phương Hành.

"Đi đốn củi thôi mà cũng lề mề, lửa sắp tắt rồi, mau lăn qua đây!"

Thấy Phương lão đại nổi giận nên Vương Chí và Tiểu Ban Tước vội vàng bước nhanh tới, sau đó nhìn con thỏ hoang trên đống lửa mà chảy nước miếng.

Sau khi nhận Phương Hành làm lão đại, cuộc sống bần hàn ở đạo môn đã một đi không trở lại, ăn uống rất phong phú. Nhóm người bận rộn nướng chín thịt thỏ hoang, đang lúc chia thịt thì bỗng nhiên một bóng người cách đó không xa vội vàng chạy tới, y kêu lên: "Không xong rồi Phương sư huynh, bên trên dẫn người đi kiểm tra linh điền nhưng không thấy các huynh ở đó nên đang nổi giận..."

Mọi người ngẩng đầu lên thì thấy Điếu Tử Quỷ vốn ở lại trông coi dược điền đang chạy tới với vẻ đầy lo lắng.

"Không phải mai mới là ngày tuần tra à? Sao hôm nay lại tới?"

"Ta cũng không rõ lắm, hình như là một sư huynh họ Dư đi ngang qua, bỗng nhớ đến nên ghé sang xem xét một chút..."

Vương Chí giật mình đứng lên, sắc mặt hơi đau khổ.

Bình thường năm đạo đồng chỉ cần chăm sóc mười mẫu linh điền này, bọn họ tự do tự tại, cũng không ai đến quấy rầy. Nhưng cứ cách ba tháng thì người trong Dược Ti Giám của đạo môn sẽ đến kiểm tra một lần, xem tình hình sinh trưởng của linh điền để kiểm tra xem đám đạo đồng có lười biếng hay không. Nếu không có chuyện gì còn đỡ nhưng lỡ bị người khác chỉ ra lỗi sai là tiền công tháng này đi đời luôn, nghiêm trọng hơn thì sẽ có những hình phạt khác. Đám đạo sĩ Dược Ti Giám kia lòng dạ hiểm độc, không ít kẻ dùng cái cớ này để trừ tiền công của đạo đồng.

Hôm nay đang lúc ban ngày, cũng không phải ngày nghỉ nhưng bọn họ lại chạy vào rừng săn thú, việc này không phải vấn đề nhỏ. Nghe xong, Tiểu Ban Tước cũng sợ hãi, sắc mặt bị dọa trắng bệch.

"Sợ khỉ gì, ta trở về xem sao!"

Phương Hành khinh thường phun nhánh cỏ trong miệng ra, sai Vương Chí dùng lá cây bọc thỏ hoang đã nướng chín lại. Đang có ba đạo nhân lạnh lùng đứng trước linh điền Bính Tam nhìn nhóm người bọn hắn từ trong rừng chui ra, sắc mặt âm trầm, u ám.

Kẻ cầm đầu cười lạnh, vẻ mặt hoàn toàn không có ý tốt, đôi mắt ti hí như hạt đậu của hắn ta cũng híp lại.

"Lại là tên này ư?"

Phương Hành nhìn từ xa, trong lòng cảm thấy không vui.

Không ngờ đạo nhân cầm đầu lại là tên đạo sĩ béo bị mình mắng cho một trận ở trước sơn môn dạo ấy. Hắn ta họ Dư, tên Tam Lưỡng, là đệ tử ngoại môn, hai người còn lại đều là đạo đồng bị ‘Bàn đạo nhân’ tạm thời dẫn theo sai sử.

"Khà khà, đang trong thời gian làm việc mà các ngươi lại vào rừng đi dạo, đúng là gan chó lớn thật! Có tin đạo gia ta bẩm báo mấy câu với sư huynh Dược Ti Giám thôi thì các ngươi đều sẽ bị lột da róc xương hay không?" ‘Bàn đạo sĩ’ từ xa xa thấy Phương Hành, đống mỡ trên mặt y run lên, cười lạnh nói: "Nhất là ngươi, ngươi mới vào sơn môn mấy ngày mà đã to gan lớn mật vi phạm môn quy, muốn bị tống cổ hay sao?"

‘Bàn đạo sĩ’ cũng hơi đắc ý, y không phải người Dược Ti Giám mà là người của Tạp Ti Giám, nói trắng ra là làm việc vặt. Lần này nhận lệnh bên trên nên đến dược điền làm chút việc, y chợt nhớ ra ba tháng trước mình từng đưa một tên tiểu tử tới nơi này, thế là muốn tới đây xem tiểu tử đó sống có thê thảm hay không, thuận đường nên rẽ sang Bính Tam.

Ai ngờ đâu y vừa đến đã gặp chuyện hay, đường đường đang thời gian làm việc mà tiểu tử kia lại chạy ra ngoài, đây là một lỗi không lớn cũng không nhỏ nhưng đủ để mình trừng phạt hắn một phen, vừa vặn trút cơn giận mấy tháng trước.

"Ái chà, Trư sư huynh, khách hiếm đây rồi, mời ngồi..."

Phương Hành cười hì hì đi tới, tỏ vẻ khách sáo bảo đạo đồng dọn chỗ cho ‘Bàn đạo sĩ’ ngồi.

"Mẹ kiếp, ai họ Trư? Đạo gia họ Dư..."

‘Bàn đạo nhân’ tức giận khiến mớ thịt mỡ trên mặt run lên, y chỉ vào Phương Hành quát mắng.

Phương Hành cười hì hì đánh giá ‘Bàn đạo sĩ’, hắn đang tính toán làm cách nào để đối phó thì đúng lúc này tâm trí hắn bỗng chuyển động, một thông tin kỳ lạ xuất hiện trong đầu óc hắn: "Tu vi Linh Động nhất trọng, thân thể yếu, hàm lượng linh khí trong kinh mạch..."

Là tu vi của ‘Bàn đạo sĩ’, không ngờ tất cả thông tin tu vi của hắn ta đều xuất hiện trong đầu Phương Hành.

"Quyển bảo giám này có thể nhìn ra tu vi người khác à?"

Phương Hành không khỏi kinh ngạc, sắc mặt liền thay đổi.

‘Bàn đạo sĩ’ thấy sắc mặt Phương Hành thay đổi, còn tưởng rằng Phương Hành sợ mình nên nhất thời vô cùng đắc ý, bàn tay to phe phẩy quạt gió bên mặt, cười lạnh nói: "Thế nào? Sợ rồi chứ, ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu mấy cái với đạo gia thì ta sẽ tha cho ngươi lần này..."

Sắc mặt Phương Hành không nhìn ra vui giận, hắn từ từ vòng quanh ‘Bàn đạo sĩ’ hai vòng. ‘Bàn đạo sĩ’ bị hắn đánh giá nên trong lòng sợ hãi, quát lên: "Tiểu tử chết tiệt kia, ngươi muốn làm gì? Có tin đạo gia một chưởng đánh bay ngươi không?"

Phương Hành thầm tính toán, hắn nhíu mày hỏi: "Ngươi là người Dược Ti Giám à?"

‘Bàn đạo sĩ’ ngẩn ra nói: "Không phải thì sao?"

Phương Hành lại hỏi: "Các sư huynh Dược Ti Giám bảo ngươi tới đây tuần tra ư?"

‘Bàn đạo sĩ’ nói: "Đạo gia đi ngang qua nên cố ý tới thăm các ngươi một chút, xem có lười biếng hay không..."

Phương Hành bỗng nhiên nhảy lên, đánh một cái vào mặt ‘Bàn đạo sĩ’, hắn la lên: "Lười cái đầu ngươi!"

Dù thân hình không cao lại còn phải nhảy lên mới có thể đánh trúng mặt ‘Bàn đạo sĩ’ nhưng cái tát đó rất mạnh, 'chát' một tiếng giòn vang, gương mặt mập mạp trắng noãn của ‘Bàn đạo sĩ’ bị ịn dấu năm ngón tay rõ ràng, chóp mũi đỏ sẫm, máu mũi chảy xuống, ‘Bàn đạo sĩ’ nổ đom đóm mắt, đầu váng mắt hoa, bị đánh ngu luôn.

"Tiểu tử khốn kiếp, ngươi dám đánh ta à?"

Qua một hồi lâu, ‘Bàn đạo sĩ’ mới liều mạng gào lên.

Chẳng qua còn chưa hết câu thì y đã cảm thấy đầu gối bị ai đó đạp một cước đầy hung bạo, thân thể bổ nhào trên mặt đất, lưng y bỗng nặng nề, hóa ra do đang Phương Hành dẫm lên lưng.

"Một kẻ ở Tạp Ti Giám mà đến địa bàn của Dược Ti Giám ra oai à? Đánh ngươi thì có!"

Phương Hành vừa mắng vừa tung hết đấm rồi chưởng xuống như mưa, hắn đánh liên hồi khiến ‘Bàn đạo sĩ’ trông như một con heo chết.

‘Bàn đạo sĩ’ bị đánh đến nỗi la oai oái, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, y cũng có tu vi, linh khí chấn động, định đánh văng Phương Hành ra.

Ai ngờ được Phương Hành cũng chuyển động linh khí, triệt tiêu linh khí hộ thể của y, tiếp tục vui sướng ra sức đánh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương