Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 41: Thái Thượng Hóa Linh Kinh
Phương Hành bộc phát công kích khiến Hậu Thanh kinh hãi, y vội vàng gọi phi kiếm ra phòng ngự, đồng thời giơ tay lên định uống đan dược.
Thế nhưng, linh lực y không đủ nên phi kiếm màu bạc đương nhiên cũng không phát huy được uy lực, hơn nữa Cửu Xà Kim Viêm Kiếm là pháp khí trung giai, ngay khi vừa chạm vào phi kiếm ngân sắc kiếm khí lập tức giao thoa, phát ra âm thanh leng keng quái lạ. Tuy chủ thể Cửu Xà Kim Viêm Kiếm bị ngăn cản nhưng chín con rắn nhỏ trên thân kiếm lập tức bay ra như chín tia chớp kim sắc, "vèo vèo vèo" xuyên qua thân thể Hậu Thanh.
Hậu Thanh hét thảm một tiếng, thoáng chốc người y đã có thêm chín vết thương đáng sợ, Phương Hành cố ý điều khiển ba con kim xà khác chém về phía cánh tay và đùi phải của y, trong nháy mắt hai cánh tay và đùi phải cùng lìa ra khỏi cơ thể. Trong tiếng gào thét thảm thiết, Hậu Thanh ngã uỳnh xuống đất, viên đan dược giữa kẽ tay trái cũng bay ra, xoay tròn lăn vào bụi cỏ.
"Quả nhiên ta đoán không sai, tên khốn kiếp như ngươi dù rơi vào cảnh khốn cùng như hôm nay cũng sẽ để đường lui lại cho mình! Đan dược này có tác dụng gì đây?" Phương Hành cười khẩy đi sang, nhặt viên đan dược kia lên, khẽ liếc nhìn rồi ngạc nhiên: "Phần Khí Đan? Khá lắm, cho dù mất một trọng tu vi cũng phải liều mạng với ta, may mà lão tử không ngốc, phế ngươi trước rồi tính tiếp..."
Bây giờ Hậu Thanh khóc không ra nước mắt. Y nằm trên mặt đất, ngửa mặt lên trời, còn mỗi chân trái lành lặn lại bị nọc độc Mãng Khô Cáp bắn vào, hoàn toàn không còn chút sức lực. Thậm chí, y nghi ngờ là tiểu quỷ ấy cố ý giữ lại chân trái cho mình.
"Ngươi không ngốc, ta mới ngốc..."
"Trước khi Mãng Khô Cáp xuất hiện, ta nên chém chết ngươi..."
“Ai ngờ được đó lại là cơ hội duy nhất để giết ngươi..."
Một nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy Hậu Thanh, nhìn gương mặt bẩn thỉu của Phương Hành đang nở nụ cười đắc ý, y chợt tức giận rống to: "Tên khốn kiếp, ngươi dám giết ta ư? Ngươi cũng biết ta là ai mà, ngươi dám giết ta sao? Hậu Thanh ta cả đời thiên tài, tuyệt thế vô song, đã định là thiên kiêu quật khởi trong giới tu hành, ngươi dám giết ta... Ngươi dám..."
"Trên đời này, chưa có chuyện gì mà ta không dám..."
Phương Hành cầm đoản đao đứng lên, cười khẩy nhìn hắn.
"Ngươi... Sao ngươi có thể cứ vậy mà giết ta? Chẳng phải ngươi muốn hành hạ ta à? Chẳng phải ngươi muốn khiến ta thoải mái ư?"
Cảm nhận được sát khí trên người Phương Hành nên cơn tức giận trong mắt Hậu Thanh bỗng biến thành hoảng sợ.
"Kẻ đần mới đi hành hạ ngươi, đại thúc đã nói rồi, nhanh chóng biến địch nhân thành người chết mới là việc làm của người thông minh!"
Phương Hành cười khẩy một tiếng, hung ác đâm một đao vào tim Hậu Thanh.
Ánh mắt Hậu Thanh bỗng dại ra, mang theo nỗi tuyệt vọng và không cam lòng thấu tim... Thậm chí còn có một chút hối hận...
Một đời hào hùng, tràn đầy hùng tâm từ đó tan thành mây khói!
Nếu bảo Hậu Thanh còn có suy nghĩ cuối cùng nào thì đó chính là: "Ban đầu nếu đội ngũ đông một chút thì sẽ không chết đâu..."
"Còn một tên!"
Phương Hành rút đao ra, nhìn con ngươi của Hậu Thanh dần dần đờ đẫn, âm thầm nghĩ tới.
Tiền Thông bị Hậu Thanh trói chặt vẫn còn ở dưới vách núi kia, tất nhiên không thể để gã sống.
Nghĩ như vậy nên hắn nhanh nhẹn lấy túi bên thắt lưng và phi kiếm của Hậu Thanh, sau đó cố định cánh tay trái của mình một cách đơn giản rồi chạy về phía vách núi. Chẳng bao lâu sau Phương Hành lại ngây ra, lúc này Tiền Thông đã chết từ lâu rồi, cũng không biết bị yêu thú gì móc mất nội tạng, thân thể đã lạnh lẽo cả, chắc do mùi máu tươi ở miệng vết thương thu hút yêu thú khát máu tới.
Nếu như vậy thì không còn gì vướng bận nữa, Phương Hành cất pháp khí vào rồi đi tới bên cạnh Yêu Cáp. Hắn nghiến răng nắn lại xương tay trái đã gãy, sau đó dùng đoản đao chặt hai khúc gỗ, nẹp chặt lại rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Hiện giờ hắn thật sự hơi kiệt sức, từ khi rời đạo môn cho đến giờ, mỗi bước đi đều đáng sợ vô cùng, sơ sẩy chút thôi là mất mạng như chơi.
Tuy dựa vào hận ý của bản thân và kinh nghiệm giang hồ vượt tuổi tác của mình hắn đã phản công thắng lợi, hóa nguy thành an. Song, áp lực trong lòng vẫn rất lớn, thần kinh luôn căng thẳng mãi đến giờ mới dịu đi được chút.
Cánh tay gãy không cần lo nữa, Phương Hành từng học Tiếp Cốt Chi Pháp, vả lại hiện giờ hắn còn có tu vi nên thể phách mạnh mẽ, được khí huyết và linh khí nuôi dưỡng thì khoảng chừng hai ba tháng phần xương gãy sẽ không ảnh hưởng đến hành động, bảy tám ngày là sẽ hồi phục.
Sau khi ngồi một lát lại thấy bụng trống rỗng, đói đến nỗi da bụng dán da lưng nên hắn bèn đứng dậy, chặt một đoạn dây leo to nặng, có tính dầu xuống, cắt thành đoạn nhỏ rồi xếp thành đống, bắt đầu nhóm lửa. Tiếp theo hắn đến cạnh Mãng Khô Cáp, cố gắng vạch lớp da phủ đầy vảy và vết lở đoàn độc ra, khoét một tảng thịt mềm xuống.
Tuy không có dầu, muối hay thì là nhưng khi lớp mỡ dần dần chảy ra, mùi hương xộc vào mũi vẫn khiến Phương Hành thèm thuồng. Thấy bên ngoài đã ngả vàng nên Phương Hành không nhịn được nữa mà gỡ xuống, trực tiếp xé ăn. Hơi phỏng miệng nhưng thịt lại rất mềm, thơm ngon vô cùng, khiến Phương Hành suýt nuốt luôn lưỡi mình.
Sau khi ăn hết một tảng, hắn lại thấy chưa đã nhưng hơi do dự không biết có nên nướng thêm một tảng nữa không. Thịt yêu thú chứa lượng lớn tinh hoa khí huyết, có thể so nó như linh dược nhưng ăn nhiều lại dễ dẫn đến việc không hấp thu được.
Thế nhưng chưa đợi Phương Hành quyết định thì bỗng có một cảm giác kỳ lạ dâng lên từ bụng hắn. Đó là cảm giác nóng hừng hực xông lên từ giữa bụng, dần dần tràn lên đến nỗi hơi dữ dội.
“Ơ…”
Phương Hành cũng không nhịn được ngây ra, chân mày cau lại.
Hắn rất quen với cảm giác này, lúc trước khi hắn nuốt Hóa Tinh Thảo, tinh khí trong cơ thể quá mạnh sẽ có cảm giác như vậy. Nhưng hôm nay hắn không ăn Hóa Tinh Thảo mà, lẽ nào thịt Yêu Cáp này có tác dụng thúc tình?
Phương Hành chau mày rồi ngồi xếp bằng lại, luyện hóa luồng khí huyết đang dồi dào.
Hắn rất thành thạo với phương pháp này, dù sao thì khi ấy hắn cũng từng dùng cách luyện tinh hóa khí này để bước vào con đường tu hành. Song, sau khi luyện hóa thì bụng lại đói cồn cào, Phương Hành do dự một chút rồi cắt thêm một tảng thịt Yêu Cáp mang đi nướng. Hắn đã lờ mờ đoán được, có lẽ không phải thịt Yêu Cáp có tác dụng thúc tình nên muốn thử nghiệm thêm lần nữa.
Sau khi ăn tảng thịt Yêu Cáp to gấp đôi ban nãy , cảm giác tinh khí dồi dào trong cơ thể lại xuất hiện. Thậm chí đũng quần Phương Hành cũng dựng lên thành một túp lều nhỏ, đây không phải là hiện tượng bình thường đối với một hài tử mười một tuổi. Phương Hành cau mày, tiếp tục luyện hóa phần tinh khí dư thừa, sau đó lại ăn thêm một tảng thịt to hơn nữa. Cũng trong lúc ăn thịt Yêu Cáp, hắn cảm nhận kỹ càng thay đổi trong cơ thể mình rồi dần dần sáng tỏ.
“Chẳng lẽ… Thịt Yêu Cáp này… Bị ta tiêu hóa nhanh đến vậy ư?”
Gương mặt Phương Hành bỗng nhiên có chút kinh ngạc.
Hắn đã phát hiện ra vấn đề, vấn đề đó không phải từ thịt của Yêu Cáp mà là từ bản thân hắn. Yêu Cáp là yêu thú tứ giai nên thịt của nó dồi dào tinh hoa khí huyết, người thường hoàn toàn không thể tiêu hóa nhanh như vậy. Dù cho là người có tu vi cao hơn hắn một trọng như đám người Hậu Thanh đi nữa, nếu ăn thịt Yêu Cáp như thế này thì sợ rằng cũng phải mất hai ba ngày mới tiêu hóa dần dần. Còn đối với hắn, mỗi tảng thịt chỉ mất thời gian chưa đến một nén hương đã được tiêu hóa sạch sẽ rồi, vả lại chúng còn hóa thành tinh khí thuần khiết cuồn cuộn trong người hắn, hắn chỉ cần vận chuyển tâm quyết là có thể luyện hóa tinh khí thành linh khí.
Trước đó đã từng nói, tốc độ tu luyện của môn pháp luyện tinh hóa khí nhanh hơn cả hít thở điều tức hoặc sử dụng linh thạch, có điều môn pháp này tổn hại bổn nguyên của cơ thể nên không thể dùng thường xuyên. Lúc đó vì sử dụng môn pháp luyện tinh hóa khí này nên Phương Hành tuổi tác còn nhỏ mà đầu tóc lại hóa bạc, trở thành một tên “Thiếu Bạch Đầu”.
Nhưng với phát hiện này, chẳng phải chỉ cần liên tục ăn thịt yêu thú là Phương Hành có thể sử dụng phương pháp này không cần kiêng nể và cũng không cần lo lắng tổn hại bổn nguyên nữa sao?
Phát hiện này khiến mắt Phương Hành sáng lên, hắn bèn cắt ngay một tảng thịt Yêu Cáp ăn, tuy nhiên lần này hắn lại cảm nhận biến hóa của cơ thể cẩn thận hơn nữa. Vì hắn biết trước đây mình không có được khả năng tiêu hóa thế này, ăn nhiều thịt gà vịt cá thôi cũng khó tiêu, bây giờ ăn thịt Yêu Cáp quý báu hơn mấy món gà vịt cá thông thường mà lại tiêu hóa nhanh thế này, vậy hẳn phải có nguyên nhân.
“Bạch phát tam thiên trượng… Thái Thượng Hóa Linh Kinh…”
Dần dần Phương Hành nhớ ra chuyện xảy ra sau khi hắn nuốt Yêu Linh Đan vào nhiều tháng trước.
Sau khi Yêu Linh Đan vào bụng, hắn đã trải qua một giấc mộng vừa quỷ dị, vừa đau khổ lại vừa đẹp đẽ. Qua một đêm, tu vi bản thân tăng vọt nhưng Yêu Linh Đan nuốt vào lại không thấy đâu nữa, hoàn toàn không cảm nhận được. Cũng bắt đầu từ hôm đó, hắn dần nhận ra hình như năng lực tiêu hóa của bản thân đã mạnh mẽ hơn.
Lẽ nào thay đổi hiện nay của hắn có liên quan đến giấc mộng đêm đó?
“Bạch phát tam thiên trượng… Thái Thượng Hóa Linh Kinh…”
Thật kỳ lạ, trong lòng Phương Hành lại hiện lên một câu kinh văn như thơ ca mà cũng không phải thơ ca…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook