Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 40: Chữ thoải mái viết như thế nào?
Đương nhiên lúc này Phương Hành không biết gì về mọi thứ xảy ra ở bên ngoài, hắn chỉ cảm thấy xung quanh âm u tối tăm, áp lực nặng nề.
May mắn là mặc dù quanh thân toàn là độc nhưng trong cơ thể Yêu Cáp lại không có độc, chỉ là ở hàm trên có một tuyến độc có thể phun ra khói. Vị trí của Phương Hành vừa khéo nằm ngay cổ họng Yêu Cáp, là vị trí không bị tuyến độc ảnh hưởng tới. Mặt khác, khi nãy để thi triển thần thông hút con mồi vào bụng, Yêu Cáp đã phun hết toàn bộ khói độc ra ngoài, giờ chẳng còn lại được bao nhiêu. Do đó, lúc này Yêu Cáp chỉ có thể nhúc nhích thực quản, hòng muốn nuốt Phương Hành xuống bụng.
Phương Hành cảm giác áp lực quanh người tăng lên gấp bội, nhưng cũng vẫn cố gắng kiên trì, tay phải vẫn nắm chắc thanh đoản đao đang cắm trên cổ họng Yêu Cáp. Hắn không thể buông tay, cố nén cơn đau nhức xuyên tâm, vươn tay trái ra sau lưng, cầm lấy động thiên chỉ hoàn vốn dùng để buộc tóc.
"Cửu Xà Kim Viêm Kiếm, ra đây cho ta!"
Sau tiếng quát đau đớn, Cửu Xà Kim Viêm Kiếm xuất hiện, trong nháy mắt kim quang chói lòa, thanh kiếm chém loạn xạ trong bụng Yêu Cáp.
Ở bên ngoài, Hậu Thanh đang thừa dịp Yêu Cáp nổi điên mà liều mạng với nó, cả người thoạt nhìn trông thê thảm đến mức không nỡ nhìn.
Lúc này y cũng đang miễn cưỡng bổ sung linh khí trong người, nhân lúc Yêu Cáp nổi điên mà chiến đấu, chỉ muốn tranh thủ cơ hội ngàn năm hiếm có để giết chết quái vật. Y thi triển mọi ngón nghề mình có, phi kiếm tung hoành, thân hình như bay. Đối với Yêu Cáp, y như một con ong tàn nhẫn, liên tục chích gai độc của mình vào nơi có lực phòng ngự thấp nhất của Yêu Cáp.
Bấy giờ, dường như Yêu Cáp đã mất đi lý trí, chỉ biết mơ màng đánh đấm loạn xạ, hoàn toàn không để ý tới đòn công kích của y, cây cối khắp núi rừng bị nó đụng gãy đổ, đất đá bay loạn. Thế nhưng, trong trạng thái điên loạn ấy, Yêu Cáp vẫn gây ra thương tổn rất lớn cho Hậu Thanh, đầu vai bị lưỡi cóc xuyên thủng, chân trái dính độc dịch, lồng ngực thì bị Yêu Cáp liều mạng tông vào, xương sườn ước chừng đã gãy mất ba khúc. Quan trọng hơn là linh lực của y chẳng còn lại bao nhiêu.
Dĩ nhiên, chiến tích của Hậu Thanh cũng vô cùng rõ ràng, Yêu Cáp bị chọc mù một bên mắt, phần bụng không có vảy mãng xà che phủ lập tức bị y dùng phi kiếm rạch ra, nội tạng tràn ra ngoài, một nửa bị kéo lê trên mặt đất. Nếu không nhờ Yêu Cáp nổi điên, Hậu Thanh hoàn toàn chẳng có cơ hội gây ra vết thương lớn đến thế cho nó.
Đúng vào lúc này, Hậu Thanh sức cùng lực kiệt bỗng thấy Yêu Cáp dốc hết sức nhảy lên, tứ chi vươn dài, trong miệng lộ ra ánh kim quang sáng rực, lập tức cả kinh.
"Yêu Cáp đã bị thương tới mức độ như vậy mà vẫn còn thần thông khác ư?"
Trong lúc khiếp sợ, y miễn cưỡng luyện ra một luồng linh khí, lê chiếc chân trái gần như đã gãy của mình cố gắng chạy trốn. Song, vừa mới chạy chưa được mấy bước y đã thấy Yêu Cáp điên cuồng tung mình lên giữa không trung sau đó rơi xuống mặt đất, miệng hé mở, thân thể nằm phủ phục, khẽ co giật vài cái, rồi không động đậy nữa.
"Chết rồi ư?"
Hậu Thanh hoảng sợ nhưng đồng thời lại có cảm giác hưng phấn khó tả.
"Ta giết chết yêu thú tứ giai Mãng Khô Cáp bằng năng lực của bản thân sao?"
Mặc dù xưa nay rất chín chắn nhưng chiến tích kinh người này cũng làm cho y có phần phấn khích. Chiến đấu vượt cấp, giết chết hung yêu tứ giai, đây là chiến tích khiến cho cả đạo môn sẽ phải kinh hãi!
Có lẽ trong đạo môn có không ít người vung kiếm lên là có thể chém chết con yêu thú này, nhưng số đệ tử đạt mức Linh Động tam trọng đã có thể làm được việc ấy chắc chắn không nhiều.
"Đúng là ông trời chiếu cố, tấn nhập nội môn rồi Hậu Thanh ta nhất định sẽ dâng hương tế trời!"
Hậu Thanh ngừng lại, thở hổn hển mấy hơi, khấn cầu vài lời, sau đó chuẩn bị xẻ xác Yêu Cáp.
Nhưng đúng vào lúc ấy, thân thể của con Yêu Cáp đã chết đột nhiên co rút, phần miệng phình to hơn, nội tạng, thịt vụn và máu đen tanh tưởi túa ra, trong đó còn có vài con mồi chưa tiêu hóa hết. Thứ thu hút sự chú ý của Hậu Thanh nhất là bên trong có một tiểu hài tử đang nằm, chính là Phương Hành. Chỉ thấy hắn chẳng nhúc nhích, hoàn toàn không có hơi thở, giống như chết đã lâu.
Thấy thế, Hậu Thanh bất giác cười khẩy, nghĩ thầm: "Dù ngươi dối trá khôn ngoan như quỷ, chẳng phải vẫn thành bữa ăn trong bụng Yêu Cáp sao?"
Y kéo chiếc chân gãy, định bước sang ngó thử một phen nhưng đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
"Tiểu quỷ này vừa bị Yêu Cáp nuốt vào trong bụng, Yêu Cáp bỗng dưng nổi điên, nói không chừng là do nó bày trò quỷ?"
Hậu Thanh thầm nghĩ, mặc dù trong lòng chẳng hề muốn phân công lao chém chết Yêu Cáp cho người khác, song y vẫn giữ vững lý trí, tỉ mỉ phân tích vấn đề: "Mặc dù lúc này trông nó giống như đã chết nhưng đối mặt với tên tặc này, ta cẩn thận một chút vẫn hơn..."
Nói đoạn, y tụ số linh lực còn sót lại, cố gắng gọi phi kiếm ra, chém về phía Phương Hành đang nằm trên mặt đất.
Mắt thấy phi kiếm sắp chém trúng người, Phương Hành thoạt nhìn rõ ràng đã chết bỗng nhiên trở mình ngồi dậy, cười to nói: "Ngươi cũng khôn khéo đấy, lần này không gạt nổi ngươi rồi?"
Trong khi nói chuyện, hắn xòe bàn tay ra, một thanh phi kiếm kim sắc từ phía sau lưng bay tới, dường như trên thân kiếm bùng lên ngọn lửa kim sắc, ngoài ra còn có chín con con rắn nhỏ múa lượn xung quanh, thoạt nhìn cực kỳ quái dị. Thanh phi kiếm ấy vừa va chạm với phi kiếm của Hậu Thanh đã lập tức rời ra, Phương Hành nhân cơ hội bò dậy bỏ chạy, có điều mới vừa chạy được hai ba trượng, bỗng nhiên “á” lên một tiếng, hắn xoay người lại.
Hậu Thanh một kiếm không chém trúng Phương Hành, theo bản năng sẽ thi triển kiếm thứ hai, nhưng cũng thình lình ngẩn ra... Lúc này vừa đúng lúc Phương Hành xoay đầu lại, nhìn y với gương mặt phấn khích. Hậu Thanh cũng nhìn Phương Hành, trong lòng y chợt nhớ tới một vấn đề.
"Soạt..."
Hậu Thanh không nói một lời, bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy.
Phương Hành cười lớn đuổi theo, kêu lên: "Ngươi đã không còn linh lực nữa, đáng đời ngươi rơi vào tay tiểu gia..."
Hóa ra trong lần giao thủ này, Hậu Thanh và Phương Hành đồng thời phát hiện một vấn đề.
Sau khi chiến đấu với Yêu Cáp, Hậu Thanh đã chẳng còn thừa bao nhiêu linh lực. Phương Hành lập tức mừng rỡ, quay đầu đuổi theo, còn Hậu Thanh lại biến sắc, chẳng để ý đến những chuyện khác, quay đầu bỏ chạy.
Một bên đuổi một bên chạy, chẳng mấy chốc Phương Hành đã đuổi kịp. Dù sao hắn cũng chỉ bị thương cánh tay trái, còn Hậu Thanh lại bị thương chân trái. Chưa kể, mặc dù thoát chết từ trong hiểm cảnh, song trên thực tế Phương Hành không hề giao chiến trực diện với Yêu Cáp nên linh lực hao tổn rất ít. Vào lúc Phương Hành đại náo ở trong bụng nó, Hậu Thanh lại chiến đấu trực diện, chẳng những linh lực hao tổn nghiêm trọng, mà còn thương tích đầy người.
Đối với người tu hành, linh lực chính là sức mạnh, không có linh lực thì chẳng khác gì người phàm cả.
"Vút..."
Phương Hành đuổi theo mấy bước, chật vật đuổi tới phía sau cách Hậu Thanh khoảng ba bốn trượng, hắn đột nhiên gọi Cửu Xà Kim Viêm Kiếm ra.
"Hắc hắc, tên họ Hậu kia, cám ơn viên Yêu Linh đan của ngươi nhé..."
Hậu Thanh đang chạy như điên, trong đầu chỉ có suy nghĩ duy nhất là chạy trốn, dù thế nào cũng không dừng lại. Thế nhưng, nghe được những lời vừa rồi của Phương Hành, y lại chợt ngẩn ra, gương mặt lộ vẻ khó tin. Một suy nghĩ khác xuất hiện trong lòng, y lập tức nhớ tới hình dạng quái lạ của Cửu Xà Kim Viêm mà Phương Hành gọi ra, y đã từng nhìn thấy nó ở nơi nào đó rồi...
"Là ngươi!"
Một ngọn lửa giận vô hình thiêu đốt lý trí của Hậu Thanh, y bỗng nhiên dừng chân, xoay người lại.
"Chẳng lẽ... Người lừa gạt Yêu Linh Đan của ta chính là ngươi?"
Hai mắt Hậu Thanh đang phóng ra lửa, gương mặt cau có vặn vẹo, đầu tóc gần như dựng đứng.
"Không sai, chính là lão tử. Hiệu quả của viên Yêu Linh Đan kia đúng là không tệ, giúp tiểu gia một bước đột phá lên Linh Động nhị trọng đỉnh phong!"
Phương Hành ngừng lại, cười khẩy nhìn Hậu Thanh, tay lục tìm đằng sau gáy, lấyVạn La Quỷ Diện ra đeo lên mặt. Linh lực chảy vào, cả người hắn lập tức biến đổi, vóc dáng trở nên to lớn, mặt nạ biến mất, một gương mặt nam nhân thoạt nhìn vô cùng bình thường lộ ra ngoài. Chính là tên đạo tặc mà lúc ở đạo môn Hậu Thanh ngày nhớ đêm mong chỉ muốn băm vằm hắn ra.
"Không ngờ lại là ngươi... Là ngươi... Là ngươi làm hại ta bị mất Yêu Linh Đan... Bị buộc bất đắc dĩ mới phải nhận phù chiếu... Thế nhưng cũng chính ngươi... Làm hỏng nhiệm vụ của ta... Giết đồng bạn của ta... Phá hủy cơ hội hoàn thành nhiệm vụ..."
Hậu Thanh nghiến răng ken két, ngọn lửa giận trong lòng gần như muốn phun ra khỏi miệng, bộ dạng trông như muốn nuốt chửng người ta.
"Không sai, chính là ta, bây giờ phải cộng thêm một chuyện nữa... Lấy mạng của ngươi!"
Phương Hành cười ha ha, đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lẽo, thanh Cửu Xà Kim Viêm Kiếm lơ lửng bên người tỏa ra kim mang, sắp sửa tung ra nhát chém.
Hậu Thanh lập tức hốt hoảng, đầu óc trở nên tỉnh táo, với tình hình hiện tại chạy trốn mới là thượng sách. Tiểu quỷ kia sợ y chạy trốn nên mới gọi y lại, tuy nhiên lúc này dù có phản ứng thì cũng đã chậm. Ngay lúc dừng chân là y đã rất khó chạy trốn khỏi sự đuổi giết của Phương Hành rồi. Giữa thời khắc nguy cấp, suy nghĩ chợt lóe, y vội vàng kêu lên: "Phương Hành, ngươi muốn giết ta ư?"
Kiếm trong tay Phương Hành hơi khựng lại, hắn hỏi với vẻ nghi ngờ: "Chẳng lẽ hai ta còn phải hàn huyên tâm sự nữa à?"
Hậu Thanh cười khẩy: "Đúng thế, chẳng phải ngươi nói muốn cho ta biết chữ "thoải mái" viết như thế nào sao?"
Trong khi nói chuyện, y lặng lẽ lấy ra một viên đan dược, kẹp ở giữa kẽ tay.
Viên đan dược này tên là Phần Khí Đan, nuốt vào rồi nó sẽ thiêu đốt tu vi của Hậu Thanh, khiến cho tu vi giảm xuống Linh Động nhị trọng. Song đổi lấy lại là linh lực tràn đầy trong khoảng thời gian một nén hương, y quyết định mượn cơ hội này, giết tên tiểu quỷ đáng chết trước mắt. Giống như khi trước Phương Hành đã kéo dài thời gian dưới lưỡi kiếm của y, y cũng muốn kéo dài thời gian dưới lưỡi kiếm của Phương Hành.
Phương Hành nghe vậy, quả nhiên cười ha hả đáp: "Có đạo lý, trực tiếp giết ngươi như vậy đúng là không được thoải mái!"
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi bước tới, vẻ mặt rất bỉ ổi.
Hậu Thanh khẽ cười khẩy, chờ Phương Hành đến gần chút nữa, sẽ chém ra một đòn ép Phương Hành phải phòng thủ, sau đó nuốt đan dược vào. Lúc này linh khí của y đang thiếu hụt, cũng chỉ chờ Phương Hành tới gần thì phi kiếm của y mới có đầy đủ lực sát thương, buộc hắn phải phòng thủ.
Nhưng mà y lại không ngờ, Phương Hành nhìn như muốn tiến tới, song vừa bước ra nửa bước, hắn đột nhiên nở nụ cười quái đản, tay bắt thành kiếm quyết.
Trong nháy mắt, Cửu Xà Kim Viêm Kiếm rực sáng, chém về phía Hậu Thanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook