Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 4: Luyện ra luồng linh khí đầu tiên

Chương 4: Luyện ra luồng linh khí đầu tiên

Trước ánh mắt hoảng sợ của Tiểu Tước Ban và Điếu Tử Quỷ, Phương Hành trệu trạo nhai Hóa Tinh Thảo hai ba cái rồi gắng gượng nuốt xuống.

“Không có chuyện gì thì đừng quấy rầy ta!"

Mắt Phương Hành đã hơi đỏ, hắn hung hăng ra lệnh, lau miệng xong là chui ngay vào trong nhà gỗ. Hai người Tiểu Tước Ban và Điếu Tử Quỷ cũng bị hắn dọa sợ, liếc nhau một cái, chúng cũng nghĩ Phương Hành điên rồi. Đó là Phòng Trung Bảo, dù là tráng hán trưởng thành thì mỗi lần cũng chỉ ăn một lá thôi, thế cũng đã đủ để chiến đấu hăng hái suốt cả một đêm rồi, hắn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi mà nhoáng cái ăn hết cả ba gốc...

Chẳng lẽ hắn muốn quất cả ngày?

Sau khi vào trong nhà gỗ, Phương Hành liền dựa theo chỉ dẫn trong Thanh Vân Đoạn Khí Thiên mà ngồi khoanh chân, ngũ tâm triều thiên*.

*Lòng bàn tay, bàn chân và đỉnh đầu hướng lên trời.

Hóa Tinh Thảo nhanh chóng phát huy tác dụng, không lâu sau Phương Hành đã cảm nhận được một luồng nhiệt khí dâng lên dữ dội từ dưới bụng, đũng quần lập tức căng lên. Phương Hành hít một hơi thật sâu, bắt đầu vận chuyển huyền pháp, vận chuyển khí huyết theo khẩu quyết trên Thanh Vân Đoạn Khí Thiên. Lúc này vận chuyển huyền pháp chỉ là không linh trong suy nghĩ mà thôi, bởi vì cơ thể hắn không có linh khí để vận chuyển.

Dược hiệu rất mãnh liệt, thậm chí đôi mắt Phương Hành hiện đầy tia máu, môi khô cứng lại. Nhiệt khí mạnh mẽ đấu đá lung tung trong cơ thể hắn, khiến hắn thấy thân thể trướng lên thật khó chịu.

"Nhất định có thể..."

Phương Hành cố nén sự khó chịu, giữ vững trạng thái không linh, cố gắng vận chuyển linh lực. Dần dần, thời gian một nén hương trôi qua, rồi nửa canh giờ đã qua. Lúc ngay cả lớp da non mịn bên ngoài cũng bắt đầu căng lên đỏ bầm tím tái, bỗng nhiên cơ thể Phương Hành xuất hiện trạng thái lạ.

Khi tâm trí hắn liên tục tưởng tượng có một luồng khí lưu vận chuyển, nhiệt lực trong cơ thể gần như muốn nổ tung, bỗng có một tia tách ra ngoài tiếp đó hóa thành tia nước nhỏ mát mẻ sảng khoái lòng người. Tia nước như có như không, lưu chuyển khắp tâm thần của hắn, cùng lúc đó, nhiệt lực dữ dội trong cơ thể Phương Hành dần giảm đi nhưng kinh mạch hắn vô cùng đau đớn.

"Thành công rồi..."

Phương Hành mừng rỡ song hắn lập tức bình tâm lại, cố nén cơn đau nhức trong kinh mạch cẩn thận duy trì tia khí tức kia. Vốn chỉ là một lần mạo hiểm nhỏ, không ngờ lại thật sự thành công nên tất nhiên Phương Hành vô cùng phấn khích.

Lúc thấy Hóa Tinh Thảo, hắn chợt nhớ đến một đoạn giải thích đã hiện lên trong Âm Dương Thần Ma Giám về Thanh Vân Đoạn Khí Thiên: Pháp quyết này hấp thu linh khí trời đất để tu hành, thay đổi tư chất, hiếm người thích hợp, có thể luyện tinh hóa khí, bù đắp thiếu sót.

Kết hợp những lời trong sách, cộng với cảm ngộ mình có được khi nghiên cứu Thanh Vân Đoạn Khí Thiên mấy ngày qua, Phương Hành hiểu ra một chuyện, bước đầu của tu hành chính là hít thở điều tức, tu luyện linh khí của bản thân.

Mỗi bước này thôi song không phải ai trong thiên hạ cũng làm được. Có người có thể chất gần với linh khí trời đất, tu luyện ít nhưng đạt kết quả nhiều. Thế nhưng có người, ví dụ như bản thân hắn, hay thậm chí cả đám đạo đồng Vương Chí, bọn hắn là phàm thai theo lời đạo gia, hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại linh khí.

Như Vương Chí tu hành bảy năm vẫn không cảm ngộ được sự tồn tại của linh khí, chuyện này không phải hiếm lạ. Đừng nói là tu luyện bảy năm, thực tế phần lớn mọi người dù tu luyện cả đời cũng chưa chắc cảm nhận được linh khí tồn tại.

Nhưng hít thở điều tức là pháp môn duy nhất ngưng tụ linh khí sao?

Hiển nhiên không phải vậy, cho dù bản thân là cơ thể phàm thai cũng vẫn có hi vọng bước vào con đường tu hành, đó chính là luyện tinh hóa khí. Tinh là bổn nguyên chi khí của con người, chuyện này không khó hiểu, thử nghĩ xem bản thân mình sinh ra như thế nào thì hiểu thôi. Mà luyện tinh hóa khí là biến tinh khí trên người thành linh khí tu hành, phá vỡ chướng ngại đầu tiên.

Phương Hành nghĩ đến điều này nên mới được khai sáng, nhưng mà người bình thường hoàn toàn không cảm nhận được tinh khí của bản thân. Chuyện này cũng cần thời gian lâu dài để lĩnh hội, song Phương Hành lại không giống vậy, bản thân hắn gan dạ, đầu óc nhanh nhạy hơn những người khác. Thời điểm nhìn thấy Hóa Tinh Thảo thì hắn đã nghĩ đến một phương pháp, hơn nữa chỉ suy tính hai giây đã quyết định làm.

Nếu bình thường không cảm nhận được, vậy thì làm cho tinh khí hưng vượng lên!

Ba gốc Hóa Tinh Thảo vào trong bụng, Phương Hành thật sự cảm nhận được luồng tinh khí hưng vượng ấy.

Nhiệt lực dữ dội thể hiện sự tồn tại của tinh khí một cách trực tiếp nhất, cũng chính lúc này, Phương Hành dùng pháp môn ngưng tụ linh khí trong Thanh Vân Đoạn Khí Thiên để vận chuyển luồng tinh khí đang mãnh liệt ấy. Quả nhiên, từ bên trong một tia linh khí yếu ớt đã xuất hiện.

Mặc dù không nhiều nhưng dù sao có còn hơn không, cuối cùng đã có tiến triển. Nói dài dòng thế chứ suy nghĩ vừa mới lóe lên trong đầu thì đã được Phương Hành áp dụng. Bản thân Phương Hành cũng không biết mình đã trải qua bao nhiêu hung hiểm.

Thật ra dùng phương pháp này để ngưng tụ linh khí cực kỳ nguy hiểm, giống như đùa với lửa vậy, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị lửa dục thiêu trụi cơ thể, lý trí mất sạch, trong tu hành hiện tượng đó được gọi là tẩu hỏa nhập ma.

Cũng may Phương Hành tuy còn nhỏ nhưng định lực kinh người, tàn nhẫn với người khác nhưng cũng tàn nhẫn với bản thân, vậy nên mới kiên trì vượt qua được.

"Ọt..."

Sau khi tia linh khí kia vững vàng ngấm vào trong kinh mạch của hắn, nhiệt lực mãnh liệt cũng dần tan biến.

Lúc này Phương Hành cảm thấy vô cùng đói bụng, thậm chí hơi choáng váng hoa mắt, hắn như thể ba ngày rồi chưa ăn cơm. Chuyện này cũng là chuyện hiển nhiên, Phương Hành dùng Hóa Tinh Thảo phá vỡ tinh khí, lại luyện tinh khí thành linh khí, mà tinh khí từ đâu ra? Dĩ nhiên từ khí huyết của mình chuyển hóa thành, mặc dù chỉ luyện ra một tia nhưng thân thể cũng đã tiêu hao rất nhiều.

Biểu hiện rõ ràng nhất là đói tới choáng váng hoa mắt, phải tẩm bổ ngay.

"Mụ nội nó, tìm chút gì ăn mới được..."

Phương Hành cố gắng chống thân thể suy yếu đứng lên, tình cờ đặt tay lên Âm Dương Thần Ma Giám, đúng lúc này bỗng có một chuyện bất ngờ xảy ra. Khi quyển sách kia tiếp xúc với bàn tay của Phương Hành thì đột nhiên sợi linh khí trong kinh mạch Phương Hành động nhẹ, sau đó quyển sách này xuất hiện một luồng sức mạnh quỷ dị, dao động với linh khí của Phương Hành.

"Hửm?"

Phương Hành vô thức nhìn qua thì bỗng kinh ngạc, quyển sách kia hoàn toàn không thấy đâu nữa. Cùng lúc đó, hắn thấy thức hải mình lành lạnh giống như có đồ vật gì đó tiến vào trong.

"Sách đâu rồi?"

Phương Hành kinh ngạc, hắn không ngờ một quyển sách có thể xuyên vào thức hải của mình, hắn nhanh chóng lật tung mọi nơi, ngay khi cầm Thanh Vân Đoạn Khí Thiên định ném sang một bên thì một loạt thông tin đột ngột xuất hiện trong thức hải hắn.

"Thanh Vân Đoạn Khí Thiên, pháp quyết tu hành của Ngưng Khí Cảnh, hít thở điều tức, có thể thành thần thông..."

"Chuyện này..."

Phương Hành ngây ra hồi lâu rồi mới xác nhận quyển sách đã thật sự xuyên vào thức hải mình. Hắn ngơ ngác đứng mãi cho đến khi bụng kêu réo đòi ăn mới tỉnh táo lại.

“Trò gì đây? Nhét một quyển sách lớn như vậy vào trong thức hải, nó sẽ không đè bẹp óc ta đấy chứ?"

Hắn vừa lẩm bẩm vừa xoa bụng đi ra ngoài.

Lúc này màn đêm đã dần buông xuống, đám người Vương Chí vừa uống rượu ăn thịt ngoài cửa vừa cẩn thận nhìn nhà gỗ. Bọn họ sợ Phương Hành nổi điên, bất chợt từ nhà gỗ xông ra chém người cho nên cố ý ngồi cách nhà gỗ rất xa.

"Hắn ăn ba cây Hóa Tinh Thảo một lúc thật à?"

Vương Chí nhấp một ngụm rượu nhỏ, hạ giọng hỏi.

Hắn đã hỏi ba lần nhưng vẫn không tin nổi.

"Chứ sao nữa, như bò ăn cỏ nhai xong nuốt..."

Tiểu Ban Tước hoảng sợ trả lời, y còn nhìn thoáng qua hướng nhà gỗ như thể sợ Phương Hành lao ra.

" Ây dà, đừng nói ba cây, dù chỉ ăn một cây thôi thì một người cũng không thể chịu nổi, ta nói chứ chẳng lẽ tên này thích kiểu đó? Hắn ăn nhiều như vậy, tiếp theo chắc chắn tìm người giải tỏa, Điếu Tử Quỷ, giao cho ngươi đó..."

Vương Chí nhìn Điếu Tử Quỷ, y nói mà lòng vẫn còn sợ hãi.

Điếu Tử Quỷ là người trắng trẻo nhất trong đám đạo đồng, vừa nghe Vương Chí nói xong, y sợ hãi làm rớt luôn miếng thịt heo vừa mới cắn, vẻ mặt đưa đám nói: "Ta không làm được đâu, ta sợ đau lắm, hay là... Hay là để cho Tiểu Ban Tước đi đi..."

"Vậy sao được?"

Tiểu Ban Tước sợ tới mức nhảy dựng lên: "Ngươi trắng trẻo nhất, tiểu bạch kiểm trong truyền thuyết là ngươi, ngươi làm thỏ* là đúng rồi..."

*Thỏ ở đây dùng để chỉ đồng tính

"Thỏ gì cơ?"

Bỗng nhiên một giọng nói hơi khàn vang lên, năm tên đạo đồng lập tức sợ run rẩy, đồng loạt nhảy dựng lên.

Không biết Phương Hành đã đi tới từ khi nào. Dưới ánh lửa bập bùng, sắc mặt hắn vô cùng tái nhợt, có điều tinh thần khá tốt. Hắn đi tới bên cạnh đống lửa, chỉ là thuận miệng hỏi nên cũng không chờ đám người này trả lời mà trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, cầm một tảng đầu heo lớn lên gặm. Hàm răng trắng như tuyết xé một miếng lớn, ăn đến nỗi cả miệng đầy dầu mỡ tựa như phát điên.

Thực tế, đúng là lúc này Phương Hành thật sự đói muốn điên rồi. Thân thể tiêu hao sức lực vô cùng, cảm giác ăn thế nào cũng không đủ.

Phương Hành ăn như hổ đói, chén sạch hết thịt, hắn hớp hai ngụm rượu cho thấm giọng rồi mới xoa bụng ngừng lại. Hắn thấy còn chưa đủ nhưng bụng đã căng quá rồi.

"Ta có chuyện này muốn tuyên bố với các ngươi, sau này mỗi ngày cầm ba cây... À, không đúng, cầm một cây là đủ rồi, sau này mỗi ngày cầm một cây Hóa Tinh Thảo đến cho ta, mặc kệ các ngươi đi đâu tìm, tóm lại là không được thiếu ngày nào. Ai đưa ta sớm nhất thì hôm đó kẻ đó không phải làm việc... Ừm, còn nữa, sau này cuộc sống cần cải thiện chút, tí thịt heo này sao đủ, sau này gấp đôi, không, gấp ba đi!"

Nghe Phương Hành nói xong mà mấy đạo đồng cũng ngây người, chúng không rõ hắn muốn làm gì.

Qua một hồi lâu, Vương Chí mới run giọng nói: "Đây... Đây cũng năm cân thịt heo rồi... Còn phải thêm gấp ba hả?"

"Đúng!" Phương Hành gật đầu: "Trước tiên cứ như vậy, không đủ thì lại tăng thêm!"

"Nhưng bạc của chúng ta không đủ..." Vương Chí đau khổ.

"Vậy thì bán mông mình lấy tiền đi..."

Phương Hành nói như không có chuyện gì xảy ra: "Dù sao vừa rồi các ngươi đều tranh nhau làm thỏ mà!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương