Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 3: Âm Dương Thần Ma Giám
"Mặt trời chói chang, cuộc đời buồn chán..."
Vào lúc ánh mặt trời gay gắt nhất giữa trưa, Phương Hành vắt chân ngồi trên ghế trong lều cỏ, đám người Vương Chí đang bận rộn bên trong dược điền ở phía xa xa, có ít linh dược cần được bắt sâu vào lúc mặt trời gay gắt nhất. Bởi khi mặt trời chói lóa nhất thì hoa của chúng mới nở, cũng chỉ có lúc này mới bắt sâu trong nhụy hoa ra được.
Phương Hành là lão đại của linh điền Bính Tam nên tất nhiên không cần làm những việc nặng nhọc đó. Kể từ đêm đâm Vương Chí một đao, Phương Hành đã thành đại gia của linh điền này rồi, đến cả tất thối cũng có người giặt sạch hong khô cho mỗi ngày.
Không phải Vương Chí không muốn trả thù, ngày hôm sau, hắn ta nhìn Phương Hành bằng ánh mắt không mấy tốt đẹp. Phương Hành chỉ cười hì hì rồi đâm tiếp một đao lên đùi hắn ta, từ đó trở đi Vương Chí hoàn toàn phục.
Kẻ mạnh lại sợ kẻ ác!
Dù Vương Chí được xưng lão đại nơi này nhưng cũng chỉ bắt nạt đám tiểu đạo đồng bên cạnh mà thôi, đã bao giờ thật sự động đao với người ta đâu? Nên biết rằng, tuy hắn ta là đạo đồng nhưng ba đời nhà hắn ta lương thiện nên mới được chọn vào môn phái. Xem xét tổ tiên ba đời cũng không thấy ai ác hơn Phương Hành, hắn ta càng không cần phải nói. Về phần những người khác, bọn họ đã hoàn toàn phục từ buổi tối hôm đó rồi, giờ Tiểu Tước Ban vẫn còn run rẩy khi thấy Phương Hành.
Ngồi không một hồi thì chán, Phương Hành xốc lại tinh thần lật xem cuốn Thanh Vân Đoạn Khí Thiên kia, có điều một lát sau hắn lại lắc đầu khép lại. Vô dụng, hắn đã từng thử tu luyện dựa theo phương pháp trên Thanh Vân Đoạn Khí Thiên rồi. Nhưng bản thân hắn hoàn toàn không cảm giác được thứ gọi là linh khí, thử ba lần liên tiếp, Phương Hành khẳng định nội dung bên trong toàn là nói hươu nói vượn.
Không chỉ mỗi hắn, những người trong linh điền Bính Tam này đều không cảm nhận được sự tồn tại của linh khí. Ngay đến Vương Chí, việc hắn ta bảo mình cảm nhận được Khí Cảm gì đó cũng chỉ là đang khoác lác khoe khoang thôi, Phương Hành đã ép y phải khai thật từ lâu rồi.
Thế nhưng, Phương Hành vẫn không nỡ vứt quyển kinh thư ấy đi. Dù sao nghe đám Vương Chí nói, trong số hàng vạn đạo đồng vẫn có người tu luyện thành linh khí như trong sách đề cập, hơn nữa còn dựa vào việc đấy để trở thành đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Sơn. Người như vậy không nhiều nhưng hằng năm đều sẽ có một hai tin đồn như vậy, hẳn không phải là giả.
"Có lẽ lão tử không thích hợp tu hành..."
Phương Hành lắc đầu bất đắc dĩ, nghĩ thầm đạo môn vốn coi trọng tư chất, chuyện này cũng không phải không có đạo lý, tư chất quả thật rất quan trọng.
Bỏ qua ý định nghiên cứu tiếp Thanh Vân Đoạn Khí Thiên, Phương Hành lại lấy quyển sách da mỏng màu tím trong bao quần áo ra, quyển sách nhỏ này do Cửu thúc tặng cho hắn. Quỷ Yên Cốc đi tới cảnh diệt môn cũng là do quyển sách này, buổi tối hôm đó, Tiêu Kiếm Minh đạp trên một con thiết ưng, từ trên trời giáng xuống, cầm một thanh phi kiếm u hàn, giết sạch sẽ cả ba trăm hãn phỉ của Quỷ Yên Cốc.
Kẻ duy nhất chạy thoát là một tên hãn phỉ còn nhỏ. Tiêu Kiếm Minh vẫn tưởng tên hãn phỉ thứ mười chạy thoát là một tráng hán giống những kẻ khác, có lẽ hắn ta không ngờ rằng đó chỉ là một đứa trẻ mười tuổi...
Cũng chính vì bản thân là một đứa trẻ, vào lúc những người khác quyết định tử chiến thì Cửu thúc giao quyển sách này cho hắn, để hắn bảo quản nó, sau đó ném hắn vào mật đạo. Phương Hành bỏ chạy không chút do dự, trốn thoát thật nhanh. Hắn biết chắc mình không phải là đối thủ của nam tử đứng trên lưng thiết ưng kia, thậm chí ngay cả thiết ưng dưới chân hắn ta cũng có thể tóm chết hắn chỉ với một nhát vồ...
Trên bìa quyển sách màu tím ấy có viết năm chữ cổ, Phương Hành cũng đã từng được Cửu thúc dạy cho nên biết được trên đó viết năm chữ: Âm Dương Thần Ma Giám. Song, khi mở ra thì bên trong lại trống rỗng, ánh mặt trời chiếu vào vẫn trắng trơn như cũ.
Hắn tin chắc đây không phải là một quyển sách trắng, nếu không Quỷ Yên Cốc sẽ không gặp phải đại họa như vậy.
"Chẳng lẽ dùng loại thuốc nước nào đó viết lên, giống như bản đồ giấu kho báu mà Nhị thúc lừa gạt đám dê béo kia ư?"
Phương Hành suy nghĩ một chút lại cảm thấy không giống lắm. Loại thuốc nước kia có giới hạn thời gian mà rõ ràng quyển sách này vô cùng cổ xưa, dấu vết cổ xưa này không thể lừa được người khác.
Nghĩ như vậy, Phương Hành tiện tay chồng quyển sách ấy lên Thanh Vân Đoạn Khí Thiên đang để trên đầu gối rồi ngẩng đầu thở dài, thấy mình vẫn còn gánh nặng đường xa lắm, gần như chẳng có chút hi vọng báo thù nào. Tuy nhiên, đúng lúc này, hắn hơi cúi đầu xuống thì bỗng kinh ngạc phát hiện ra trên Âm Dương Thần Ma Giám này lại xuất hiện một hàng chữ viết mờ mờ, như thể đột nhiên xuất hiện từ giữa trời không lên.
"Thanh Vân Đoạn Khí Thiên, pháp quyết tu hành của Ngưng Khí Cảnh, luyện tinh hóa khí, có thể thành thần thông..."
"Gặp quỷ rồi..."
Phương Hành ngồi ngay ngắn lại, hắn ngơ ngác nhìn mấy hàng chữ trên sách.
Lúc này trang sách trống không hiện lên giới thiệu về Thanh Vân Đoạn Khí Thiên, tuy không cặn kẽ nhưng đôi ba dòng đơn giản đã chỉ ra cách dùng, nguyên lý của Thanh Vân Đoạn Khí Thiên, thậm chí ngay cả chỗ thiếu sót của bản kinh quyết tu hành này cũng được nêu ra...
Ngây người một hồi lâu, Phương Hành nhấc quyển sách Âm Dương Thần Ma Giám lên, quả nhiên chữ viết nhanh chóng biến mất. Hắn lại đặt nó xuống, cho tiếp xúc với Thanh Vân Đoạn Khí Thiên thì chữ viết lần nữa hiện ra.
Phương Hành kích động không thôi, vội vàng quan sát khắp nơi, suy nghĩ một chút rồi đặt nửa miếng dưa hấu mình ăn dở bên cạnh lên sách.
Không có phản ứng...
"Chẳng lẽ bình thường quá?"
Phương Hành lại lục lọi khắp nơi, chợt nhớ tới hồ lô khói mình cất trong ngực, lúc tặng cho hắn Tứ thúc có bảo đây là món bảo bối tốt, người bình thường không thể chống lại được khói mê mà hồ lô nhả ra, thậm chí nó có thể khiến cả một con bò ngất đi.
Hắn đặt hồ lô khói lên trên sách, qua một hồi lâu quả nhiên có chữ viết mờ mờ hiện lên:
"Pháp khí, có thể tích khói, không có cấp bậc..."
Vỏn vẹn mười một chữ đơn giản, đợi hồi lâu cũng không thấy hiện thêm gì nữa.
"Không ngờ nó lại là pháp khí, quả nhiên là đồ tốt. Tứ thúc đúng là người thành thật nhất trong chín vị thúc thúc, chỉ hơi dâm tà mà thôi..."
Phương Hành kêu lên, hắn lại thử thêm vài vật khác nhưng không thể khiến cho quyển sách xảy ra phản ứng nữa.
"Phương lão đại, hôm nay trời nóng quá, tìm chút rượu giải nhiệt đi!"
Cách đó không xa, Vương Chí vừa xoa xoa tay vừa đi tới, từ rất xa mà hắn ta đã gọi với tới rồi.
Sau khi bị đâm hai đao, hắn ta hoàn toàn phục Phương Hành, quan hệ với Phương Hành cũng dần dần tốt lên. Theo như lời của hắn ta thì không đánh không quen biết, mặc dù bị đâm hai đao nhưng hắn ta lại quen được một vị hảo hán mười tuổi thực thụ.
Phương Hành bình tĩnh giấu quyển sách đi, cười mắng: "Mụ nội nhà ngươi chỉ biết uống rượu, đã làm xong công việc chưa?
"Cũng gần xong rồi, mấy người còn lại làm nốt là được, ta đi mua rượu nha!"
Vương Chí đi qua, cầm miếng dưa hấu lên gặm một cái nhưng rề rà không rời đi.
"Tên quỷ nghèo như ngươi có được bao nhiêu bạc?"
Phương Hành khinh bỉ mắng một câu, ném khối bạc vụn qua rồi nói: "Mua thêm ít thịt đầu heo nữa!"
"Được..."
Vương Chí hớn hở nhận lấy bạc vụn, hắn ta quăng dưa hấu đi, chạy ngay xuống núi.
Dù ruộng linh dược thuộc tài sản riêng của đạo môn nhưng người chịu trách nhiệm chăm sóc lại là đạo đồng, nói trắng ra là phàm nhân. Công việc mọi người làm đều là việc cần đến thể lực, vậy nên không cấm rượu thịt. Thậm chí dưới sườn núi cách đó bảy tám dặm còn có một thành trấn nho nhỏ, bên trong bán rất nhiều thứ, chẳng qua đắt hơn phàm tục chút ít, khách hàng phần lớn cũng là đám đạo đồng quản lý dược điền.
Phương Hành cũng không phải kẻ hung ác hoàn toàn, lúc cần ngon ngọt cũng sẽ ngon ngọt, tỷ như thường xuyên mời đám người này uống rượu.
Mỗi tháng các đạo đồng sẽ có ba lượng bạc tiền công nhưng trước khi Phương Hành đến, số tiền này đều thuộc về Vương Chí. Phương Hành đến thì số tiền này thành của Phương Hành, cũng may Phương Hành không phải kẻ giữ tiền khư khư. Mặc dù cũng chiếm đoạt tiền nhưng sau khi mua rượu thịt hắn sẽ ăn uống cùng mọi người, khác với Vương Chí đóng chặt cửa một mình độc hưởng trước kia.
Nói trắng ra, hắn chiếm đoạt số tiền này là vì muốn thể hiện địa vị của mình.
Vương Chí đi rồi, Phương Hành lại bắt đầu suy nghĩ về quyển sách Âm Dương Thần Ma Giám. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy kỳ diệu, hắn đoán quyển sách này hẳn có năng lực giám định nào đó, có điều không phải vật nào nó cũng có thể giám định. Xem xét mấy lần thử nãy giờ thì nó chỉ có tác dụng với mấy thứ liên quan tới đạo môn hoặc là linh tính gì đó, ví dụ như kinh quyết tu luyện và các pháp khí có linh tính...
"Hầy, vô dụng, chẳng lẽ ta lại đi làm giám bảo sư?"
Phương Hành nghĩ một lát rồi lại cảm thấy hơi chán nản, dù quyển sách này lợi hại nhưng cũng không có tác dụng gì lớn đối với hắn!
"Hì hì, vừa hái được mấy gốc Phòng Trung Bảo, nghĩ cách bán đi cũng được một ít tiền đó..."
Lúc này, một tràng cười hì hì vọng tới từ cách đó không xa, là Tiểu Tước Ban và Điếu Tử Quỷ* đã về. Trên tay Tiểu Tước Ban còn cầm vài gốc thảo dược xanh biếc ánh tím, nụ cười rạng rỡ, ra vẻ rất đắc ý.
*Điếu Tử Quỷ tức quỷ treo cổ.
Đây là một loại cỏ mọc bên cạnh dược điền, vừa có tên là Hóa Tinh Thảo, vừa được gọi là Phòng Trung Bảo, là một loại cỏ dại bên trong linh điền. Nếu thấy nó sẽ phải nhổ đi vì cỏ này không có tác dụng gì với người tu hành, nhưng lại có tác dụng không nhỏ với người ở hồng trần. Tác dụng của cỏ này là hóa huyết thành tinh cho nên ăn vào cũng sẽ khiến cho người ta biến thành... Long tinh hổ mãnh*, cụm từ này không xa lạ nhỉ?
*Long tinh hổ mãnh chỉ tinh lực hưng vượng, ý chí sục sôi.
Chính vì vậy nên người ở hồng trần cực kì săn đón loại linh thảo này, dược đồng thu thập được loại cỏ này thường xuyên mang đi bán.
"Hóa huyết thành tinh... Luyện tinh hóa khí..."
Phương Hành vốn chỉ liếc qua, cũng không để ý, hắn chú ý thứ này cũng chỉ vì Tứ thúc thích nó mà thôi. Nhưng bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì rồi đột nhiên bật dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Tước Ban.
"Phương lão đại... Ta không hề lười biếng..."
Tiểu Tước Ban sợ hết hồn, lùi về sau, suýt nữa ngồi bệt xuống đất.
Điếu Tử Quỷ cũng sợ mất vía, y còn tưởng mình và Tiểu Tước Ban làm gì chọc giận Phương Hành, sợ sệt không dám động đậy chút nào.
"Đưa thứ kia cho ta..."
Tiểu Tước Ban ngẩn ngơ, nơm nớp lo sợ đưa sang.
Phương Hành túm lấy Hóa Tinh Thảo từ trong tay Tiểu Tước Ban, hắn do dự một hồi rồi bỗng nhiên cho vào trong miệng nhai nuốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook