Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 27: Thiên quan giáng huyền pháp
“Ha ha, đấu với tiểu gia ư, ta đánh cho ngươi tụt quần luôn ấy chứ..."
Phương Hành đã đi tới chân núi rồi, hắn vòng qua sau một khu rừng, thay đổi trang phục và dung mạo, lúc này dù Hậu Thanh đuổi kịp đi nữa thì cũng chẳng nhận ra hắn. Còn bảo bối trong túi vải kia tất nhiên đã được cất vào Động Thiên Chỉ Hoàn hết rồi. Sau khi xong xuôi mọi việc, hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng rống giận dữ của Hậu Thanh, trong bụng vui mừng khôn xiết, ngân nga khúc hát đi về sơn cốc.
Sau khi trở lại nhà gỗ, Phương Hành ngả đầu nằm ngủ, thoạt nhìn như không có gì khác biệt. Ngủ được khoảng hai canh giờ, hắn mới thình lình trở mình ngồi dậy, dỏng tai nghe ngóng xem chung quanh có động tĩnh lạ không. Bốn phía im ắng không tiếng động, cuối cùng Phương Hành thở phào, lấy Yêu Linh Đan ra ngắm nghía kỹ. Lúc giao dịch trên đỉnh núi, do tình thế nguy cấp nên hắn chỉ giám định thật giả chứ không nhìn kỹ viên đan này. Đến tận lúc này, hắn mới kịp nghiên cứu cẩn thận.
Hắn dồn lực chú ý vào viên đan, Âm Dương Thần Ma Giám bắt đầu chuyển động, rất nhiều thông tin nhanh chóng xuất hiện trong thức hải Phương Hành: "Yêu Linh Đan tam đẳng, luyện chế bằng nội đan yêu thú tam giai phối hợp với chín loại linh dược, bên trong chứa linh khí, tu sĩ Linh Động cảnh có thể sử dụng. Cách dùng: Linh động lưu chuyển, hấp thu linh khí; Ngâm rượu, dùng rượu hóa khí ; Ngậm dưới đáy lưỡi, hít thở điều tức..."
Rất nhiều thông tin, ngoài tính chất và linh dược phối hợp trong Yêu Linh Đan, thậm chí còn có cả phương pháp sử dụng. Những phương pháp sử dụng trên không chỉ áp dụng cho mỗi viên Yêu Linh Đan này mà bao gồm cả những viên Yêu Linh Đan khác nữa.
"Đúng là đồ tốt, thảo nào trong danh sách trao đổi của đạo môn, một viên Yêu Linh Đan thế này cần đến cả trăm linh thạch..."
Phương Hành âm thầm khen ngợi, thông thường Yêu Linh Đan hoàn toàn không phải là thứ mà đệ tử ngoại môn có thể sử dụng được. Ít nhất phải từ đẳng cấp đệ tử nội môn trở lên mới có thể dùng nó tu luyện. Ngay cả Hậu Thanh cũng là nhờ tình cờ nên Âmới có được một viên, cho dù có phải mạo hiểm đắc tội nhị thế tổ đạo môn cũng vẫn bất chấp muốn giữ Yêu Linh Đan lại. Từ đó có thể thấy được viên đan này dị thường như thế nào.
Làm một phép toán đơn giản là có thể hiểu được, trăm viên linh thạch tương đương vạn lượng hoàng kim, sánh ngang với giá trị của Cửu Xà Kim Viêm Kiếm. Tuy nhiên, Cửu Xà Kim Viêm Kiếm lại là pháp khí, có thể sử dụng lâu dài, còn Yêu Linh Đan lại là vật phẩm tiêu hao, luyện hóa xong sẽ biến mất, nếu không phải do nó đã khan hiếm, hiệu quả lại còn thần dị thì làm gì có ai nỡ đổi chứ?
Có thể nói chuyến đến chợ quỷ lần thứ hai của Phương Hành tuy chỉ hãm hại một người nhưng lợi ích thu được có vẻ còn nhiều hơn lần trước.
"Cho dù tài nguyên đầy đủ và không có gì bất ngờ xảy ra thì đệ tử bình thường tu luyện từ Linh Động nhất trọng lên nhị trọng cũng phải mất ba tháng, Linh Động nhị trọng lên tam trọng là khoảng một năm. Linh Động tam trọng đến phá giai còn lâu hơn nữa, sợ rằng phải ba năm hay có khi hơn, hoặc hoàn toàn không có hi vọng đột phá tứ trọng!"
"Hiện giờ Linh Động nhị trọng của ta mới vừa vững, có được viên Yêu Linh Đan này cũng chẳng biết nó có thể giúp ta tiết kiệm được bao nhiêu thời gian đây!"
Phương Hành thầm nghĩ, trong lòng hắn dâng lên chút mong đợi nên khoanh chân lại, cố gắng tu hành. Tất nhiên Yêu Linh Đan đã được lấy ra ngoài, đang lơ lửng trước mặt, linh khí tỏa ra.
Sau khi tu luyện một lát, Phương Hành nhận ra tu luyện bằng cách này tuy có thể cảm nhận rõ ràng linh khí dồi dào hơn tu luyện bằng linh thạch trước kia nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ tương xứng với danh tiếng của Yêu Linh Đan. Hắn bèn tạm ngừng, suy nghĩ một chút rồi lấy hồ lô rượu mà Bát thúc đưa cho hắn khi còn ở Quỷ Yên cốc ra, bên trong vẫn còn nửa hồ lô rượu, ném thẳng linh đan vào trong.
Hắn cầm hồ lô lắc lắc, sau đó đợi thêm một lát, cảm thấy Yêu Linh Đan sắp tan hết rồi mới mở ra quan sát. Nhưng lại thấy Yêu Linh Đan vẫn là Yêu Linh Đan, kích thước lớn nhỏ dường như hoàn toàn không thay đổi, còn rượu thì đã ngập tràn linh khí, mùi thơm ngát mê người.
"Ha, vậy cũng tốt, khi không lại có nửa hồ lô linh tửu..."
Phương Hành uống một ngụm lớn, một luồng nhiệt trôi từ cổ xuống bụng, cơ thể lập tức nóng lên. Hắn vội vàng vận chuyển huyền pháp để luyện hóa, các tia linh khí bị kéo ra tan vào linh mạch ngay tức khắc, có hơi giống với luyện tinh hóa khí ngày trước.
Sau một lúc lâu luyện hóa ngụm linh tửu kia, Phương Hành đánh giá một chút, cảm thấy phương pháp này cũng không nhanh hơn là mấy. Nhưng đầu óc lại choáng váng, thật kỳ lạ, mọi khi uống hai hồ lô rượu như vậy cũng chẳng say...
"Thử phương pháp thứ ba xem sao..."
Phương Hành muốn lấy Yêu Linh Đan ra nhưng miệng hồ lô lại hơi nhỏ, không chọt đũa vào tìm được. Trong cơn tức giận, hắn ngửa đầu lên, ừng ực uống sạch hồ lô, Yêu Linh Đan cũng theo đó trôi vào trong miệng. Lúc này lẽ ra hắn nên uốn đầu lưỡi, đặt Yêu Linh Đan dưới đáy lưỡi nhưng không ngờ rượu chảy vào nhanh quá, Yêu Linh Đan trôi tuột vào bụng theo rượu, Phương Hành kinh hãi, ném hồ lô sang một bên, vuốt bụng ngẩn người.
"Nuốt mất luôn rồi?"
Phương Hành dở khóc dở cười, Yêu Linh Đan là đồ tốt nhưng hắn chưa bao giờ nghe nói là có thể nuốt trực tiếp...
Ngẩn người hồi lâu, hơi rượu dâng trào, Phương Hành cũng buồn ngủ nên định ngả người đi nghỉ.
"Dù sao ở trong bụng ta cũng đỡ hơn ở trong bụng người khác..."
Hắn tự an ủi mình như vậy, trong thoáng chốc cơn buồn ngủ kéo tới, cơ thể cuộn tròn, sau đó hắn tiến vào mộng đẹp. Rượu ngâm Yêu Linh Đan nên độ rượu tăng cao gấp mười lần, cộng thêm việc khi Yêu Linh Đan xuống bụng, từng dòng tinh lưu thâm nhập vào tứ chi bách hài của Phương Hành ngay lúc hắn không hề phát giác ra, khiến linh khí trong cơ thể hắn dần dần tràn đầy. Từng lớp bùn nhơ bị ép ra ngoài cơ thể, dính nhớp ngoài da, khiến cả căn phòng tanh hôi khó ngửi...
Tinh lưu vẫn đang không ngừng giải phóng khiến kinh mạch của Phương Hành gần chạm đến cực hạn, thậm chí phình to ra. Dù đang ngủ say nhưng Phương Hành cũng không nhịn được cơn đau mà trở mình, cơ thể cực kỳ khó chịu.
Phương Hành không hề biết việc nuốt Yêu Linh Đan là một sai lầm cực lớn.
m Dương Thần Ma Giám đưa ra ba phương pháp luyện hóa Yêu Linh Đan khác nhau nhưng lại không có phương pháp nuốt vào, chỉ điều này thôi đã nói rõ vấn đề. Loại Yêu Linh Đan này chứa toàn bộ linh khí của một con yêu thú tam giai, mà Phương Hành chỉ đạt đến tu vi Linh Động nhị trọng, linh khí bên trong Yêu Linh Đan cao hơn một bậc so với toàn bộ tu vi của hắn...
Nói cách khác dễ hiểu hơn, đó chính là khác biệt giữa một người với một voi.
Một người có thể ăn được một con voi sao?
Đương nhiên là có thể nhưng cần thời gian rất dài rất dài mới có thể từ từ ăn hết, từ từ tiêu hóa. Nhưng hành động của Phương Hành lại chẳng khác nào nuốt luôn cả con voi. Kết cục duy nhất là sẽ nổ tung mà chết!
Song, bấy giờ Phương Hành uống no rượu rồi nên đang ngủ say, không hề có cảm giác gì với chuyện này. Dần dần kinh mạch Phương Hành phồng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng. Hắn khó nhọc trở mình trong cơn mơ, dường như hắn trở lại năm tám tuổi ấy, một đám cường đạo đối đầu với Quỷ Yên cốc bắt được hắn, treo ngược hắn lên, nhúng đầu hắn vào trong hồ nước, định dìm chết hắn...
"Lão tử... Lão tử lấy Âmạng các ngươi..."
Phương Hành huơ huơ quả đấm nhỏ, liều mạng đánh vào không khí. Trong không khí không có vật gì nhưng trong giấc mơ của hắn lại có vô số khuôn mặt nhe răng cười...
Ngay lúc tinh khí căng đầy, đã đạt tới điểm cực hạn mà Phương Hành có thể chịu đựng được, đột nhiên Âm Dương Thần Ma Giám trong thức hải Phương Hành tự động xoay tròn, từng dòng thông tin vô nghĩa lóe lên. Âm Dương Thần Ma Giám vận chuyển, hấp thu một ít linh khí bên trong cơ thể Phương Hành, giúp tình hình của hắn tốt lên một chút. Tuy nhiên theo sự luyện hóa tinh lưu của Yêu Linh Đan thì tình huống vẫn đang chuyển biến xấu...
m Dương Thần Ma Giám chứa rất nhiều thông tin, phần lớn là thông tin giám định pháp khí, pháp bảo… Nhưng ngoài ra vẫn gồm một số thứ khác, có thể nói Âm Dương Thần Ma Giám giống như kho trí nhớ của một tu sĩ cường đại. Phương Hành có thể dùng nó để giám định pháp bảo, linh đan cho tới nhìn thấu tu vi của một số người là nhờ có kho trí nhớ phong phú này.
Cuối cùng, vào lúc tinh khí trong người sắp ép cơ thể nhỏ bé của Phương Hành nổ tung lần nữa, Âm Dương Thần Ma Giám vận chuyển tới cực hạn. Trong nháy mắt nó hấp thu lượng lớn tinh lưu, sau đó bỗng nhiên có một chấm linh quang bay ra từ đỉnh đầu Phương Hành, phóng thẳng lên cửu thiên. Không biết nó đã bay bao lâu, chấm linh quang ấy phá tan trói buộc của đại địa, lao thẳng ra tinh không mênh mông.
Không trung dày đặc sao trời, lúc ẩn lúc hiện, vô biên vô tận…
Có điều trong tinh không lại có một cỗ huyền quan khổng lồ màu đen, nằm lơ lửng giữa không trung, vĩnh trấn thiên cổ.
Chấm linh quang kia đến trước huyền quan rồi bay thẳng vào trong. Sau hồi lâu, chiếc nắp của cỗ huyền quan đã mấy ngàn năm chưa từng nhúc nhích bỗng từ từ dịch mở, tiếp đó một luồng quang hoa bay ra. Quang hoa ấy lao về phía tinh cầu khổng lồ dồi dào linh khí, xuyên qua lớp ngăn cách của điện cực và bầu khí quyển, hướng tới Nam Chiêm Bộ Châu, thẳng đến Sở Phong đại lục, bay vào Thanh Vân Tông. Cả đại lục có vô vàn cao thủ nhưng bọn họ lại không hề phát giác ra chuyện này, chỉ có mấy lão quái vật đã tu hành không biết bao nhiêu năm tháng, ngay đúng giờ khắc ấy bỗng mở mắt ra, kinh ngạc nhìn lên trời cao.
Giữa tinh không mênh mông, có chín cỗ huyền quan khổng lồ trôi nổi đã gần vạn năm tương ứng với chín phương vị trên đại địa. Thế nhưng, khi bọn họ nhìn lên thì huyền quan đã yên tĩnh trở lại, không hề có động tĩnh gì. Vẫn lẳng lặng lơ lửng như thế, tựa như mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Giờ khắc này, một thiên kinh văn khó hiểu xuất hiện trong thức hải Phương Hành, dưới tác dụng của nguyên lý kỳ dị nào đó mà hóa thành bản phân tích Phương Hành có thể hiểu được, tràn vào tâm điền hắn, thậm chí khiến linh lực trong cơ thể hắn chuyển động...
"Mẹ ơi..."
Trong giấc mơ, Phương Hành khẽ cất tiếng gọi một từ mà xưa nay hắn chưa bao giờ gọi qua. Hắn vẫn đang trong mơ nhưng không còn là cơn ác mộng dữ tợn đáng sợ kia nữa mà là giấc mộng đẹp yên ả ấm áp.
Lúc này, hắn đang nằm ở một nơi có trăm hoa đua nở, một bạch y phụ nhân không rõ mặt đặt đầu hắn lên đùi, khẽ vỗ về cơ thể đau đớn của hắn, giọng nói êm dịu, nói cho hắn về một pháp quyết tu hành...
"Bạch phát tam thiên trượng... Thái thượng hóa linh kinh... Nghịch chuyển linh mạch... Luyện linh hóa khí... Thôn địa thực thiên..."
"Mẹ ơi!"
Phương Hành chợt bừng tỉnh, hắn vội vàng ngồi dậy, đưa tay vồ lấy màn đêm tối tăm không có gì trước mặt. Cuối giấc mơ, hắn cố gắng nhìn xem gương mặt của bạch y phụ nhân nhưng gương mặt ấy vẫn luôn mơ hồ không rõ. Qua một lúc rất lâu, hắn mới bị sức mạnh mãnh liệt mà cơ thể truyền đến đánh thức, hắn bất giác nhớ tới Thái Thượng Hóa Linh Kinh được truyền dạy trong mơ.
"Bạch phát tam thiên trượng, thái thượng hóa linh kinh..."
Phương Hành không mảy may suy nghĩ, vội khoanh chân làm theo pháp quyết, từng dòng tinh lưu trong cơ thể đều hóa thành linh khí của bản thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook