Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 234: Giật tiền

“Hehe, tiểu gia khó khăn lắm mới lừa được các ngươi đến đây, còn muốn trốn?” 

Phương Hành cười lạnh không ngừng, kim quang sau lưng lóe lên, một tiếng “sưu” bay thẳng lên trời, tốc độ nhanh hơn Kiều công công khá nhiều. Sau khi bay lên giữa không trung, linh lực trong đạo cơ vận chuyển, nhìn từ trên cao xuống, vận chuyển huyền pháp Thập Vạn Bát Thiên Kiếm, quấn quanh kiếm vũ tỏa sát khí màu đen đâm xuống dưới phô thiên cái địa, bao phủ Kiều công công trong đó.

“Tiểu quỷ, ta muốn băm thây ngươi ra trăm mảnh!”

Kiều công công đang bay rất nhanh thì trực tiếp bị đè xuống dưới, tiếng thét chói tai, kết sát khí thành lá chắn, liều mạng ngăn cản kiếm vũ.

“Kiều công công, tiểu quỷ này cố ý hại chúng ta, trốn không thoát đâu, liên thủ giết hắn đi!”

Trong tay An công công cầm một ngọc bội màu xanh, trong đó phóng ra rất nhiều tia nước tỏa sáng, bay xung quanh hắn tạo thành phòng ngự. Điều khiển mây đen bay về phía An công công, thay hắn ngăn cản kiếm vũ của Phương Hành. Hai người hợp lực thúc giục ngọc bội màu xanh này, mới có thể chống đỡ được kiếm vũ này. Chỉ có điều đã bị kiếm vũ của Phương Hành bức xuống dưới đáy cốc, không thể nào trốn thoát được nữa.

“Lão Tà, phần huyết tế này chuẩn bị cho ngươi không tồi đi. Hai tên Trúc Cơ đấy…”

Phương Hành cười hắc hắc, nói về phía Vạn Linh Kỳ.

Trên Vạn Linh Kỳ có khói đen tràn ra, thanh âm Đại Bàng Tà Vương truyền ra, có chút bất mãn: “Đây là phần huyết tế Trúc Cơ đầu tiên của lão phu, vậy mà ngươi lại tìm hai âm thị tới, ngươi cố ý à?”

Phương Hành mắng ngược lại: “Có ăn là tốt rồi! Ngươi còn kén ăn à? Ngươi nghĩ Trúc Cơ dễ tìm như rau cải ấy à!”

Một người một yêu tranh cãi trên không trung, đã coi hai gã âm thị dưới đáy cốc như người chết. 

“Tên khốn này thật hiểm ác. An Tử, Hai người chúng ta kết hợp, không tin là không giết được hắn”

Dưới tuyết cốc, Kiều công công trốn thoát trong vô vọng, lại kiên quyết chống lại, cùng An công công lấy ra một mảnh thanh luân, một người lấy ra một mảnh xích luân, là hai kiện Cực phẩm linh khí. Sau đó điên cuồng thúc giục linh lực, rót vào thanh xích song luân, rồi thả ra. Hai viên luân đỏ lên rồi bay thẳng lên trời, giống như hai đạo lưu hoa du động đan vào nhau, đem theo sát khí ngập tràn. 

“Ha ha, một người Trúc Cơ nhị trọng, một người Trúc Cơ nhị trọng, một đạo cơ màu xanh, một đạo cơ màu đỏ…”

Phương Hành từ trên không trung thờ ơ nhìn, Âm Dương Thần Ma Giám đảo qua, đã nắm rõ tu vi của hai người này như lòng bàn tay.

Hắn cũng muốn xem thử thực lực sau khi Trúc Cơ của mình, cũng không trực tiếp múa may Vạn Linh Kỳ, mà quát lên một tiếng chói tai. Huy động Độc Cước Đồng Nhân Giáo vọt xuống dưới, tay xoay tròn, nện xuống thanh song luân màu đỏ.

“Thế mà lại dám chống lại Cực phẩm linh khí của chúng ta, tên tiểu quỷ này đúng là tìm chết!”

Kiều công công hiện lên vẻ vui mừng trong đáy mắt, thôi phát linh lực tới cực hạn, quanh thân dường như tỏa ra ánh sáng đỏ.

Hắn chỉ kiêng kị lá cờ đen trong tay Phương Hành, còn chẳng sợ Độc Cước Đồng Nhân Giáo của hắn. Bởi vì Độc Cước Đồng Nhân Giáo không có khí tức dị thường, dường như chỉ là một binh khí bình thường, dùng để chống lại Âm Dương Song Luân sắc bén dị thường này, có ba chiếc cũng bị chặt đứt hết. Mà Phương Hành cầm Độc Cước Đồng Nhân Giáo trong tay, cũng sẽ bị liên lụy theo.

“Bành…”

Độc Cước Đồng Nhân Giáo trực tiếp đánh vào trên thanh luân, một tiếng nổ vang lên, tiếng sắt thép đánh vào nhau lan ra khắp cả tòa sơn cốc, khiến vài mảng tuyết trên trần rơi xuống. Trong tiếng động này dường như còn có âm thanh huyền âm ẩn hiện, dường như đã động đến dây đàn của Kinh Hoàng Cầm được khóa lại trong Độc Cước Đồng Nhân Giáo, tăng thêm một chút nhã ý.

Ba!

Một màn mà Kiều công công không ngờ đến xuất hiện, Thanh Luân và Độc Cước Đồng Nhân Giáo chạm vào nhau, thế nhưng lại khiến song luân phát nổ. 

Độc Cước Đồng Nhân Giáo kia nhìn thế mà lại rắn chắc vô cùng.

“Phốc…”

Lúc An công công toàn lực thúc giục Thanh Luân cũng là lúc bị Phương Hành đập vỡ pháp khí, khiến linh lực nghịch xông vào tâm thần, chợt phun ra một ngụm máu tươi. Kiều công công chợt kinh hãi, thần thức vừa động, thúc giục Hồng Luân chém về phía sau lưng Phương Hành. 

“Rầm rầm…”

Phương Hành nhận thấy phía sau lưng có pháp khí vọt tới, lại khinh thường trốn tránh, triển ra đôi cánh tạo nên phòng ngự tuyệt hảo. Hồng Luân động vào đôi cánh ấy khiến linh lực biến ảo, chỉ nghe thấy tiếng va đập chói tai vang lên, thỉnh thoảng có kiếm vũ màu vàng bay nhanh va chạm với hồng luân xoay tròn. Nhưng lại càng có thêm nhiều kiếm vũ hiện ra, cản trở hồng luân, không thể tới gần.

Năm ngón tay Phương Hành giơ ra, thi triển Dẫn Lực Thuật, vút lên trời hút lấy Hồng Luân.

“Thái giám chết bầm, trả lại ngươi này!”

Phương Hành cười lạnh một tiếng, đột nhiên vung lên không trung, vậy mà dám cứng rắn chặt đứt liên hệ giữa thần thức của Kiều công công và Hồng Luân, rồi đánh xuống Hồng Luân, khiến Kiều công công đang bị dọa sợ chợt quát to một tiếng, cực lực thúc giục ngọc bội màu xanh để phòng ngự, nhưng một tiếng “hưu” vang lên, tuy Hồng Luân bị ngăn trở, nhưng đã đánh hắn lui ba bốn bước, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy ra máu đỏ.

“Haha, lão Tà, tự thu huyết tế đi!”

Phương Hành đã đánh giá được năng lực của mình với Trúc Cơ bình thường, cũng không muốn ra tay. Đại kì lóe lên, một đám mây đen bùng lên quanh lá cờ, kéo dài tới tận đáy cốc, khối lượng thật khổng lồ. Trong đám mây đen ấy, hình như xuất hiện bóng dáng Tiểu Sơn Đại Bàng Điểu, cùng vô số tướng yêu linh hiển hóa, giống như một đại quân yêu linh đánh về phía hai người Kiều, An.

Đại Bàng Tà Vương hiện ra bổn tướng, lông như màu đen, sát khí bức người, ngoại hình uy phong lẫm liệt, nhưng tiếng cười “hắc hắc” phát ra lại vô cùng bỉ ổi. Điều khiển đại quân yêu linh, trực tiếp cuốn lấy hai gã âm thị.

“Cái gì? Chúng ta là người của Sở Vương Đình, ngươi dám giết sao?”

“Đây là huyền khí sao?”

Trong đám mây đen, hai gã âm thị kêu là thảm thiết, liên tiếp đánh ra các loại pháp khí, linh lực, dốc sức liều mạng ngăn cản đại quân yêu linh. Thế nhưng, Vạn Linh Kỳ này còn có thể dùng để đánh một trận với Tông chủ Bách Thú Tông - Ứng Sư Hống, là Trúc Cơ trung kỳ. Vậy hai tên âm thị Trúc Cơ tiền kỳ này có thể ngăn cản sao? Tiếng kêu thảm thiết cùng ánh sáng pháp bảo rất nhanh đã tản ra dần, rồi biến mất.

“Haha, hai huyết tế Trúc Cơ, ít nhất cũng giúp năng lượng của lão phu tăng một bậc…”

Đại Bàng Tà Vương thỏa mãn, sau khi hấp thụ xong huyết tế, liền hóa thành mây đen quay trở lại về Vạn Linh Kỳ. Mà Phương Hành thì vọt xuống, như thói quen, nhặt lấy túi trữ vật trên đống xương khô của hai âm thị lên, cùng với túi trữ vật của tám tên thị vệ khác, làm người phải biết cách sống chứ. 

Đang chuẩn bị quay người rời đi, Phương Hành chợt nhớ ra một việc, quay trở lại, cầm phi kiếm chém toạc đũng quần của Kiều công công ra, tò mò nhìn thử, lại phát hiện máu thịt đã bị hấp thu sạch sẽ, chỉ còn một mảng da đen nhẻm trên xương khô, không nhìn ra có “cái kia” hay không, cảm thấy có chút lạc lõng, bèn hỏi Đại Bàng Tà Vương: “Ngươi vừa mới nhìn thấy “cái kia” của họ sao?”

Đại Bàng Tà Vương vừa hấp thụ huyết tế, nghe hắn nói việc này thấy hơi buồn nôn, bất mãn ói: “Ta để ý cái đó làm gì?”

Phương Hành nói: “Ta còn muốn nhìn thử… Haiz, không nên để cho ngươi ra tay sớm thế!”

Đại Bàng Tà Vương vẫn cạn lời, giữ nguyên vẻ im lặng, không để ý tới hắn.

Phương Hành cũng hết cách, chỉ có thể đánh tiếp âm thị khác mà thôi. Hắn bước tới giữa không trung, phất tay thu hồi tám trận kỳ, rồi vung một chưởng vào không trung, đánh cả vào sườn núi bên trong cốc, nghe “lộp bộp” vài tiếng, rất nhiều tuyết rơi xuống dưới đáy, nhanh chóng lấp đầy hơn phân nửa tuyết cốc, xác của hai gã âm thị và tám tên thị vệ đều bị chôn vùi chặt chẽ. 

“Haha, thu hoạch quả nhiên không ít, về thôi!”

Phương Hành xem xét vài lần những thứ thu được hôm nay, cảm thấy khá hài lòng. Trước Kinh Quật, hắn chọc giận hai âm thị, đưa bọn chúng tới tuyết cốc này, trừ lí do không thích Sở Vương Đình ra, hắn còn thấy hai tên có thể đưa ra một trăm khối Cực phẩm Linh thạch trong chớp mắt, khiến tâm tư hắn động đậy, biết trong túi trữ vật này có không ít thứ tốt.

Hôm nay xem thử túi trữ vật, quả nhiên thấy rất nhiều Cực phẩm Linh thạch và linh đan diệu dược, xem như thu hoạch lớn. Thực ra Kiều công công và An công công đều là thuộc hạ, nói khó nghe là nô tì của Sở Vương Đình, không thể nào có nhiều tài nguyên như vậy. Chỉ là bọn hắn phụng dưỡng Sở Từ công chúa, nên giúp chủ tử chuẩn bị một chút linh thạch và đồ vật mà thôi.

Lúc ấy tại cửa Kinh Quật, một trăm khối Cực phẩm Linh thạch dùng để mua Huyền Băng Lệnh của Phương Hành được An công công lấy ra từ trên người, cử động lộ liễu như vậy mới không tránh khỏi sự chú ý của Phương Hành.

Hôm nay, không tính các loại linh đan diệu dược, chỉ là Thượng phẩm Linh thạch tử ý có tận mấy trăm khối. 

“Thử tăng tu vi xem sao!”

Sau khi về Vạn La Viện, Phương Hành trực tiếp về động phủ, kiểm kê lại tài nguyên, âm thầm tính toán. 

Sau khi Trúc Cơ thành công, hắn muốn tăng tu vi là một điều rất khó.

Bình thường Trúc Cơ màu xanh, khi muốn tăng tới Trúc Cơ nhị trọng, cần một trăm khối Cực phẩm Linh thạch, nhưng nếu là đạo cơ màu đỏ, linh khí ngưng luyện cần hai trăm khối Cực phẩm Linh thạch. Mà giống đạo cơ màu vàng của Sở Hoàng thái tử, cần bốn trăm khối Cực phẩm Linh thạch mới được. Đạo cơ càng mạnh, tiêu hao càng nhiều.

Mà Phương Hành là đạo cơ màu tím, cái này còn tốn Linh thạch hơn Sở Hoàng thái tử nhiều, ít nhất cũng phải năm trăm khối Cực phẩm Linh thạch ẩn chứa linh khí, hấp thu toàn bộ mới có thể ngưng kết thành tầng đạo cơ thứ hai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương