Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 233: Hung uy vô hạn

Phương Hành đi mấy vòng trong Luận Kiếm Quật, cũng chẳng phát hiện ra được công quyết nào phù hợp với mình. Mặc dù có một ít bí thuật kiếm đạo, có thể cho hắn một chút cảm ngộ, nhưng tác dụng không lớn, ngược lại còn lãng phí một tấm Huyền Băng Lệnh, không bằng đổi lấy ít Linh Thạch để tiêu. Dù sao tình hình kinh tế của hắn vẫn chưa có bảo đan thần dược nào có thể giúp tăng tu vi, còn phải dựa vào Linh Thạch để tu luyện. Mà hắn lại có đạo cơ màu tím, mỗi lần tăng một bậc tu vi, đều cần số lượng Linh Thạch gấp mấy lần người khác, quả thực như một cái động không đáy.

Sau khi quyết định chủ ý, Phương Hành canh thời gian, liền thò đầu ra khỏi Kinh Quật nhìn ra phía bên ngoài, không thấy Sở Từ ở đó mới yên tâm, nghênh ngang đi ra, kéo thuyền pháp chạy đi.

Đi chưa xa liền lờ mờ cảm thấy có một đám âm vân lặng lẽ đi theo lên.

“Hehe, quả nhiên mắc câu rồi…”

Phương Hành lạnh lùng cười trong lòng, gọi Đại Bàng Tà Vương đang ngủ say trong Vạn Linh Kì dậy: “Lão Tà, ta đã chuẩn bị huyết tế cho ngươi rồi!”

“Hừ, tiểu quỷ, chúng ta xem ngươi chạy đi đâu!”

Kiều công công ở phía xa xa sau lưng Phương Hành đang tràn đầy sát ý trong nội tâm. Phương Hành điều khiển tốc độ thuyền pháp chậm rãi, lại không để ý đến hắn. Sau khi đuổi theo được một lúc, hắn liền nhận được ngọc phù truyền tin của An công công, biết được phía trước đã chuẩn bị xong, cảm thấy chắc chắn vạn phần. Linh lực thôi phát, âm vân tăng tốc lao về phía thuyền pháp của Phương Hành, sát khí bức người, giống như âm ma hàng lâm.

“A! Thái giám chết bầm, truy đuổi tiểu gia nhà ngươi làm gì?”

Phương Hành trên thuyền phía trước quay đầu lại nhìn thấy, giả vờ hoảng sợ, kêu to rồi chạy trốn.

“Hahahaha, con chó nhỏ như ngươi cũng biết sợ rồi à? Chúng ta phải nghiền người ra thành tro mới hả!”

Kiều công công thấy vậy phá lên cười, âm vân tản ra, muốn bức Phương Hành về một hướng.

“Đừng đuổi nữa, ta biết sai rồi…”

Phương Hành vừa chạy trốn vừa kêu to, dáng vẻ vô cùng bối rối.

Đại Bàng Tà Vương trong Vạn Linh Kì hít một hơi dài, nói: “Thôi đủ rồi đấy, ngươi diễn tệ quá đi…”

Một người đuổi, một người trốn, Phương Hành và Kiều công công đã bay được mấy cây số. Vì bị Kiều công công chặn đường, Phương Hành dường như đã chệch khỏi đường về Vạn La Viện. Kiều công công cũng không vội vã đuổi theo hướng mà hắn bỏ chạy, cố ý để Phương Hành đi xa khỏi Vạn La Viện và Kinh Quật một chút để dễ ra tay, xử lí hậu quả cũng dễ dàng hơn. 

Phương Hành biết ý của hắn, hắn đuổi mình chạy về hướng nào, đều lén thương lượng với Đại Bàng Tà Vương. Sau khi trốn được khoảng hơn chục cây số nữa, lại thấy phía trước có một đám mây đen cản đường. Người trong mây thân hình nửa ẩn, mặt cười lạnh, chính là An công công đã rời đi từ trước. Ở bên cạnh hắn có tám gã mặc đồ thị vệ đứng trên mây, sát khí lành lạnh không chút che giấu.

“Tên tạp chủng, chúng ta đã bày ra Thiên La Địa Võng ngươi còn muốn chạy trốn ư?”

An công công cười to, bàn tay vung lên, một đám mây đen tản ra, hướng về phía Phương Hành. 

“Cứu mạng với…”

Phương Hành kêu to, vội vã quay đầu, nhìn thấy một tuyết cốc gần đó liền thay đổi phương hướng, chui xuống dưới tòa tuyết cốc.

“Hehe, tiểu quỷ này hoảng sợ chạy bừa, thế mà lại chui vào chỗ chết…”

Kiều công công và An công công gặp nhau trên không, sắc mặt đều vui mừng, sai tám tên thị vệ bao vây tới chỗ cốc.

Lại nói, sau khi Phương Hành đi vào cốc, lập tức thu hồi thuyền pháp, hai tay chấn động, kim sí sau lưng xuất hiện, tốc độ lập tức tăng lên, có khi gấp ba lần. Sau đó lấy ra một bộ trận kì từ trong túi trữ vật. Hai tay vung liên tục, vung trận kì về tất cả mọi hướng, còn hắn thì trốn đi trong chớp mắt, trong tay cầm một trận kì cuối cùng, lao về phía đống tuyết ở miệng hang, ẩn thân vào đó.

“Ồ? Tên tạp chủng kia trốn đâu rồi?”

An công công và Kiều công công đuổi theo vào sơn cốc nhưng không thấy bóng dáng Phương Hành, bèn cảm thấy kinh ngạc.

“Haha…”

Đúng lúc này, Phương Hành nhảy ra khỏi đống tuyết, quăng trận kì cuối cùng ra, cắm ở miệng hang. Trong chốc lát, linh quang trên cờ vụt lên trời, giao tương với bảy trận kì còn lại, tạo thành một tấm lưới linh khí lớn, bao phủ khắp nơi trên sơn cốc. Sau mấy hơi, linh quang đã biến mất không còn thấy gì, nhưng uy lực của đại trận đã tỏa ra.

Kiều công công và An công công nhìn thấy đại trận, lắp bắp kinh hãi, còn tưởng Phương Hành đang thi triển thủ đoạn liều mạng gì đó. Sau khi cảm nhận cẩn thận lại trở nên yên tâm hơn. Kiều công công cười lạnh nói:

“Tiểu quỷ, cùng đường rồi ảo tưởng sao? Muốn dùng pháp trận này vây hãm công công nhà ngươi? Tiếc là quá ngây thơ đi. Pháp trận trình độ này, chúng ta phẩy tay là phá vỡ được, ngươi sao mà vây được bọn ta bằng nó đây?”

Phương Hành cười ha ha, cầm Độc Cước Đồng Nhân Giáo trong tay, đi ra phía trước, nói: “Ai nói muốn giam hãm ngươi? Ta chỉ lo đánh nhau ở đây, linh quang lọt ra ngoài, sẽ làm người khác chú ý tới xem mà thôi!”

“Tiểu quỷ, hôm nay chúng ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị Sưu Hồn Thuật của chúng ta…”

Sắc mặt An công công lạnh lẽo, sát khí ngưng tụ, chỉ về phía Phương Hành muốn bắt lại.

Kiều công công lại kéo hắn về, điềm tĩnh nói: “Sao phải vội ra tay? Để cho bọn thị vệ bắt hắn lại là được!”

An công công khẽ giật mình, đã hiểu ý của Kiều công công. Bọn hắn là âm thị, trải qua bao nhiêu thứ trong Vương Đình mới tới được đến bước này, tất nhiên không có ai là kẻ ngốc. Thế nhưng muốn giết Phương Hành, thực sự là lúc ở cửa Kinh Quật, cảm nhận được Phương Hành không phải Linh Động cảnh bình thường, lại thấy bộ dáng thong thả bây giờ của hắn, nói không chừng có sát chiêu gì đó, không dám lấy thân mạo hiểm.

Mà nếu để mấy tên thị vệ giết Phương Hành, bọn hắn cũng dễ thoát thân hơn.

“Mau lên đi! Lấy được đầu của con chó nhỏ này, phần thưởng lớn dành cho các ngươi!”

Kiều công công gọi Lan Hoa Chỉ, hừ lạnh một tiếc, nhàn nhạt phân phó.

“Thuộc hạ tuân mệnh”

Tám thị vệ đều là cao thủ được Vương Đình bồi dưỡng, đều có tu vi Linh Động cửu trọng, nếu có biểu hiện xuất sắc, liền có cơ hội đạt được Trúc Cơ Đan ở trong Vương Đình, đột phá Trúc Cơ, bởi vậy cũng liều mạng tích lũy công lao. Nghe nói tên tiểu quỷ này xúc phạm Sở Từ công chúa, càng khiến họ động tâm hơn. Họ đều hiểu tình cảm của Sở Hoàng thái tử dành cho cô em gái này, nếu có thể giết tên tiểu quỷ này, chắc chắn được thưởng không ít.

“Tế Kiếm Trận, giết!”

Thủ lĩnh thị vệ hét lớn một tiếng, tám người cùng nhau phi kiếm lên. Kiếm quang lành lạnh, đan vào nhau thành một mạng lưới, chém về phía hướng Phương Hành.

Tám pháp trận, tám phi kiếm, vậy mà có thể tạo thành một kiếm trận, như vậy cũng có thể đánh một trận với một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

“Haha, trình độ kiếm trận này mà cũng muốn đối phó tiểu gia?”

Phương Hành nở nụ cười hắc hắc, trong mắt hiện lên sát ý ngập tràn.

“Vèo…”

Hắn nhấc Độc Cước Đồng Nhân Giáo lên, vọt về phía kiếm trận của tám tên thị vệ. Hắn vận đủ toàn lực, mạnh mẽ nện xuống mạng lưới kiếm. Trên Độc Cước Đồng Nhân Giáo vậy mà phủ lên một tầng sáng đen đáng sợ, giống như một cây gậy cháy lên ngọn lửa màu đen. Mà lại thêm lực lượng đầy sát khí của đạo cơ, rót vào theo linh lực của hắn, khóa lại ở trên Độc Cước Đồng Nhân Giáo, vô cùng tà dị…

“Không đúng, sao khí tức của tên tiểu quỷ này lại thay đổi rồi?”

Kiều công công và An công công cùng xem Phương Hành đánh nhau với mấy tên thị vệ, vốn có ý thái tự tin, nhưng liếc thấy Độc Cước Đồng Nhân Giáo của Phương Hành, sắc mặt liền thay đổi trầm trọng. Bọn họ không phải người ngốc, đã sớm phát hiện chỗ quỷ dị của Phương Hành.

“Bang…”

Cũng vào lúc này, Độc Cước Đồng Nhân Giáo của Phương Hành đã đánh vào kiếm trận của tám đạo phi kiếm, tỏa ra lực lượng cực lớn bay ra tứ phía, khiến cho một mảng phong tuyết trong sơn cốc nổi lên cuồn cuộn, tạo thành lớp màn tuyết phủ kín cả người Phương Hành lẫn tám gã thị vệ. Trong cơn gió to tuyết lớn ấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng phi kiếm vỡ vụn truyền ra, thêm cả tiếng kêu thảm thiết của nguyên một đám thị vệ.

“Không ổn, tiểu quỷ này có điểm quái dị, Tiểu An Tử, chúng ta cùng ra tay đi!”

Kiều công công kêu to, bão sát khí bùng bùng quanh người, hóa thành một bàn tay lớn, bắt tới cơn gió tuyết kia.

Cùng lúc đó, An công công cũng thi triển pháp quyết, trong tay áo cũng có hai bó tơ màu đen cực kì quỷ dị, tìm kiếm trong cơn bão tuyết.

“Bành bành bành bành…”

Ngay khi bàn tay lớn cùng những sợi tơ đen quỷ dị cùng tiến vào cơn bão tuyết, từ trong màn tuyết đột nhiên xuất hiện một khí tức khổng lồ nổ ra, phi thẳng lên trời. Bàn tay lớn của Kiều công công bị khí tức này tách ra, mà những sợi tơ đen của An công công cũng bị đánh tan. Thu hồi lại chiêu thức vào trong tay áo, hai người đều chấn động, nhìn lại về hướng gió tuyết đầy kinh hoàng. 

Gió tuyết tản ra, lộ ra một người gầy yếu với cánh tay phải của đồng nhân, cánh tay trái là lá cờ lớn.

Đúng là tên người hầu của Bách Thú Tông mà bọn họ nghĩ có thể tiện tay mà đánh bại. 

Tay phải Độc Cước Đồng Nhân còn dính máu, sát khí cuồn cuộn như ngọn lửa đen.

Tay trái là một lá cờ đen, tung bay theo gió, khói đen ẩn hiện, có vô số yêu linh mờ ảo lượn lờ qua lại…

Trên mặt đất, rải đầy thi cốt của tám tên tùy tùng, từng mảnh phi kiếm vỡ tan, tất cả vương vãi trên mặt đất, không còn mảnh nào dài quá một thước. Kinh khủng hơn là, thi thể của tám tên thị vệ này giờ đây đều chỉ còn là xác khô đen sì, rải xung quanh người Phương Hành. Phương Hành đứng giữa, tay phải là lá cờ màu đen, có một dải chất lỏng đỏ như máu đang từ từ được rót vào lá cờ.

Đây làm sao có thể là một tên người hầu có thể tùy tiện bắt nạt được?

Rõ ràng là một tiểu ma đầu hung uy vô hạn!

Kiều công công và An công công nhìn thấy màn này, sau khi gió tuyết tan dần, bóng người dần lộ ra, trái tim như bị bóp chặt.

“Không ổn, tên tiểu quỷ này có vấn đề. An Tử, ngươi cầm chân hắn trước, ta về chỗ điện hạ báo tin!”

Bỗng nhiên trong lúc đó, Kiều công công hét lớn một tiếng, thân hình như hắc long phóng lên cao, vậy mà muốn bỏ chạy đi.

Bọn âm thị như họ đều là nhát gan, tu luyện thì là tà thuật, đường đi là tà đạo, sao mà có chuyện muốn giao đấu đường đường chính chính với đối thủ được? Vốn tưởng Phương Hành chỉ có cảnh giới Linh Động, chỉ là có chút thủ đoạn che giấu mà thôi, nên mới dám chặn giết hắn. Nhưng đột nhiên thấy hắn một mình giết chết tám thị vệ, trên tay còn có một lá cờ khí tức quỷ dị, sao dám tái chiến đây?

Dù cho hai người họ liên thủ, có phần thắng khi chống lại tên tiểu quỷ này, cũng không dám tái chiến, suy nghĩ thứ nhất là chạy thoát. Ít nhất là cũng muốn truyền đi tin tức tên tiểu quỷ này là cảnh giới Trúc Cơ ra ngoài. Dù sao các thiên kiêu Đại Tuyết Sơn này, chỉ có Sở Hoàng thái tử, Tiêu Tuyết mới là Trúc Cơ. Đột nhiên phát hiện có thêm người khác nữa, chắc chắn có âm mưu, báo được tin này có lẽ là công lớn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương