Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 229: Cơ duyên của Phương Hàn
Lão quái Vạn La thở dài giải thích: “Năm đó Hồ Cầm lão nhân có thể sống sót xuất quan thực sự là may mắn. Lúc ấy hắn bị Thập Sát trước khi chết thi triển lời nguyền, đã lâm vào tình trạng dầu cạn đèn tắt. Cái gọi là bế tử quan, trên thực tế là thực sự chờ chết… Âm Sát quấn thân, dây dưa thần hồn, cả người đã phát điên, lúc gần chết lại vô tình đánh nát bế quan chi địa - Thạch Nham, phát hiện dưới Băng Âm Cung có che giấu một đường ngọc mạch… Ngọc mạch ấy… lại là Thái Âm Huyền Ngọc!”
“Cái tên này chính là do Hồ Cầm đặt. Bởi vì lúc trước trong giới tu hành chưa từng có ai nghe tới loại ngọc mạch này, mà theo lẽ thường, loại hàn ngọc này cũng không tính là cao cấp. Chỉ là khi đó bị nguyền rủa quấn thân Hồ Cầm, lại tình cờ bị phát hiện, bên trong ngọc này ẩn chứa hàn khí, vậy mà lại có thể áp chế được lời nguyền trong cơ thể hắn. Chính nhờ loại ngọc này, hắn mới vẫn còn sống đấy!”
“Đương nhiên, về sau lão nhân Hồ Cầm nghiên cứu loại ngọc này, lại phát hiện nó có rất nhiều tác dụng khác, cũng giúp đẩy nhanh kết hoạch của chúng ta. Sau này ngươi sẽ biết, ta không cần nhiều lời. Nhưng ngươi phải biết, lúc ấy Hồ Cầm chính là ngoài thân sát linh, bởi vậy mới có thể dùng loại hàn ngọc này hóa giải. Mà sát linh của ngươi lại có cùng nguồn với chân linh, lúc này lại càng làm dơ bẩn đạo cơ của ngươi, đồng sinh cộng trường với ngươi, căn bản không thể hóa giải bằng Thái Âm Huyền Ngọc, chỉ có thể dùng để áp chế… Nhưng như vậy…”
Lão quái Vạn La nhìn Phương Hành đầy nghiêm trọng: “Cả đời này có lẽ ngươi sẽ không thể ngừng dùng loại ngọc này, sẽ cần thêm càng nhiều Thái Âm Huyền Ngọc để hóa giải sát khí trên đạo cơ của ngươi. Mà ngọc mạch này dù sao cũng có hạn. Lão phu làm việc gần tám trăm năm, cũng chỉ thấy được loại hàn ngọc này ở dưới đất của Băng Âm Cung. Mà số lượng không nhiều lắm, dùng không bao lâu cũng hết…”
Sắc mặt Phương Hành dần nghiêm nghị.
Lão quái Vạn La nói chuyện rất đáng được nể trọng. Đúng vậy, nếu hắn dùng Thái Âm Huyền Ngọc để áp chế sát linh, chưa nói đến việc ảnh hưởng tới tu vi và chậm trễ tu hành, mà nhu cầu đối với loại ngọc này cũng sẽ trở thành nhu cầu lớn nhất cả đời. Nữa là, cho dù Băng Âm Cung khẳng định sẽ không ngừng cung cấp hàn ngọc này cho hắn, nhưng ngọc mạch này cũng không phải là không cạn kiệt.
“Phương pháp ngươi nói là gì?”
Phương Hành nhìn về phía lão quái Vạn La, bình tĩnh nói.
Lão quái Vạn La nói: “Năm đó lão phu gặp được Hồ Cầm chịu tội, cũng cảm thầy không đành, bèn dùng quang cảnh mười năm để nghiên cứu phương pháp hóa giải lời nguyền. Lúc ấy ta cũng còn trẻ, trong lúc vô tình lấy được một bộ Huyền Quyết không trọn vẹn, nghiên cứu ra được một biện pháp có thể có tác dụng. Chỉ tiếc là lão Hồ Cầm đó đã tự mình giải quyết được lời nguyền đó, nên ta vẫn chưa thử nghiệm được công dụng của biện pháp đó. Thực sự có chút nguy hiểm, thế nhưng nếu thực sự là tu thành, cũng giống như là lão phu cho một lần tái sinh vậy…”
“Ta muốn thử một lần!” - Phương Hành không chút do dự, liền đồng ý.
Lão quái Vạn La ngẩng đầu nhìn hắn, điềm nhiên nói: “Biện pháp kia nếu thành công sẽ đem lại cho ngươi rất nhiều điều tốt không gì sánh bằng, nhưng nếu không thể thực hiện được thì sẽ không kịp hối tiếc, thậm chí có thể khiến đạo cơ nứt vỡ, thành phế nhân!”
Phương Hành lộ rõ vẻ chăm chú hiếm thấy, nói: “Ta vẫn muốn thử một lần!”.
Nét mặt của hắn vô cùng trịnh trọng. Dù là biện pháp này có hơi nguy hiểm, nhưng còn hơn phải sống dựa vào Thông Minh U Hàn Ngọc cả đời. Còn nữa, hắn cũng có chút tin tưởng lão quái Vạn La này. Theo Đại Bàng Tà Vương, hồi lão quái này còn trẻ, cũng được mệnh danh là kỳ tài hiếm có trong Tứ Hải Tu Hành Giới. Người khác tu hành đều là một đường tinh nghiên, tăng tu vi dần dần, từng bước đi lên. Lão quái này lại có tài năng kì lạ, được xưng không gì không biết, không có gì không thông hiểu, hắn sẽ không thiếu hứng thú với bất kỳ thứ gì mà đi nghiên cứu cặn kẽ.
Cũng vì nghe nói lão nhân Hồ Cầm bị nguyền rủa, bèn dùng hẳn mười năm để nghiên cứu phương pháp hóa giải. Mà theo góc độ khác, một tên quái tài phân tâm vào việc khác tới mức vậy mà vẫn có thể tăng tu vi lên tới Kim Đan, cũng có thể thấy hắn có sự liều lĩnh trong người. Nếu không phải do phân tâm quá nhiều, có khi bây giờ kết thành Nguyên Anh cũng nên ấy chứ…
“Rất tốt, ngươi đã có dũng khí, lão phu lại không thể giúp ngươi một lần sao?” - Lão quái Vạn La nhìn Phương Hành rất lâu, rất nghiêm túc, rồi mới chậm rãi gật đầu, nói: “Trong khoảng thời gian này, lão phu cần chút thời gian để tu bổ lại toàn bộ thần thông kia. Còn về phần ngươi, tạm thời củng cố tu vi đi, xem ra pháp quyết thần thông mà năm lão gia hỏa thiên kiêu chúng ta chuẩn bị có lẽ là vô dụng đối với ngươi…”
Phương Hành nghe xong lại ngẩn ngơ ra, kinh ngạc hỏi: “Vì sao chứ?”
Lão quái Vạn La cười ha ha rồi nói: “Chỉ tiếc là năm đó lão phu không có dũng khí tu luyện pháp quyết này. Nếu không thì danh hiệu người đứng đầu Sở Vực sớm đã thuộc về ta, chứ làm gì mà tới lão tiểu tử Hồ Cầm kia chứ?”
Phương Hành giật mình, chậm rãi gật đầu, trong lòng có chút chờ mong.
Lại kể rõ cho Phương Hành thêm chút chi tiết nữa, rồi lão quái Vạn La để Phương Hành tự đi ra ngoài. Nhìn dáng vẻ của hắn hưng phấn lạ thường, dường như đã bắt đầu tìm hiểu phép thần thông kia, khiến cho Phương Hành tu luyện nhìn thấy được hiệu quả.
“Được được được, ta đi… Đúng rồi, khoảng thời gian này nên làm gì trước vậy?” - Phương Hành chắp tay sau lưng định rời đi, bỗng nhiên nhớ tới chuyện này.
Lão quái Vạn La không cần nghĩ ngợi, nói: “Quét rác đi!”
Phương Hành bất mãn: “Điều kiện của ngươi đã đáp ứng đủ rồi, còn quét rác sao?”
Lão quái Vạn La ám muội nói: “Ngươi biết cái gì? Lão phu coi trọng ngươi, nhưng cũng không thích ngươi. Lão quỷ Sở Thái Thượng kia vẫn cảm thấy ngươi làm việc không hợp quy củ, đến lúc gặp được ngươi sẽ làm khó dễ ngươi rất nhiều. Bây giờ ngươi đang ở trong nội viện Vạn La của lão phu, quét thêm mấy ngày nữa, đến lúc đó hắn tới cằn nhằn, ta sẽ nói ta đã phạt ngươi rồi, để hắn đỡ phải nói nhiều hơn…”
Lúc này Phương Hành bó tay thực sự. Không ngờ mình phải đi quét rác thật.
Thời gian bốn ngày qua đi trong nháy mắt. Nhóm Thiên Kiêu đi tới Băng Âm Cung cũng đã đi tới Đại Tuyết Sơn trong mấy ngày này rồi. Vì bị Phương Hành và Ứng Xảo Xảo cướp lấy, nên nhóm Thiên Kiêu này cũng đã mất hết Huyền Băng Lệnh. Mà những Thiên Kiêu này lại đều là kinh tài tuyệt diễm, cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể dùng thực lực bản thân vượt qua thử thách. Vì vậy nên vòng thử thách thứ nhất, trừ hai người bọn họ ra, toàn quân bị diệt.
Rơi vào đường cùng, lão nhân Hồ Cầm đành phải truyền thư đầu hàng tới cung chủ Băng Âm Cung, vào nơi thử thách để cứu những thiên kiêu đã bị đông lạnh ra. Sau khi nghỉ ngơi một ngày, lại phát cho mỗi người một Huyền Băng Lệnh, chỉnh lại cạm bẫy trong vùng đất thí luyện, để bọn họ thí luyện lại lần nữa, mà đối với đại đồ đệ hắn tự lãnh đạo, liền loại bỏ một nửa số thiên kiêu, rồi lại sắp xếp thêm khoảng hai mươi mấy đệ tử nổi bật của Băng Âm Cung vào, lão nhân Hồ Cầm cũng không nói gì, coi tất cả những đệ tử này như thiên kiêu bình thường mà đối xử.
Mà nhóm thiên kiêu tiến vào Đại Tuyết Sơn, dựa vào Ngự Trần Phù họ lấy được trong thí luyện mà chia vào năm viện lớn của Đại Tuyết Sơn. Năm viện này là do năm vị Kim Đan Chân Nhân mở ra. Theo thứ tự là lão nhân Hồ Cầm phụ trách dạy Huyền Âm Viện, lão tổ Sở Vương Đình của Sở Thái Thượng phụ trách Hoàng Đạo Viện, lão quái Vạn La phụ trách Vạn La Viện, cao nhân kiếm đạo ẩn dật Mạc Long Ngâm phụ trách dạy Tẩy Kiếm Viện, Thái Thượng trưởng lão Đại Diễn Tông là Trương Đạo Nhất phụ trách Quỷ Thần Cốc.
Năm viện ai cũng có sở trường riêng, rất nhiều lĩnh vực.
“Soàn soạt… Soàn soạt”
Phương Hành cầm chổi trong tay, quét mặt đất một cách đầy uể oải. Mặt đất cũng nhẵn như kính, căn bản là không có gì để quét, hắn chỉ đang ra vẻ mà thôi.
“Ha, tôi tớ vẫn chỉ là tôi tớ, dù có nhận được cơ duyên Đại Tuyết Sơn, cũng không tránh được phải làm mấy việc vặt vãnh này!” - Khi hắn đang quét, bỗng nhiên có một tiếng cười lạnh truyền tới. Nhưng từ đại điện phía xa lại là một đám thanh niên đi ra.
Đi đầu lại là hai nam một nữ. Một thanh niên mặc áo gai, trên cánh tay còn có một con rắn nhỏ màu xanh vô cùng sống động. Chính giữa là một thiếu nữ trên mặt che khăn trắng, dáng người yểu điệu, chỉ là che mặt nên không thấy rõ bộ dạng thế nào. Người thanh niên còn lại là một người mặc áo đen, dáng người thon dài, chừng ba mươi tuổi, rất có khí phách.
Nhóm người này đúng là thiên kiêu do Vạn La Viện phân tới. Ba người phía trước này cũng có lẽ là những người đứng đầu trong nhóm thiên kiêu rồi. Mấy người này cũng đều bị Phương Hành ăn cướp trong Đại Tuyết Sơn, vẫn còn nhớ rõ hắn và Ứng Xảo Xảo là hai tên Bách Thú Tông bại hoại. Chỉ là thân phận của Ứng Xảo Xảo đặc biệt, hôm nay đã có thể trở thành thân phận đặc biệt gần với đệ tử Diệp Cô Âm của Huyền Băng Viện của lão nhân Hồ Cầm. Mà Huyền Âm Viện đó, bọn hắn không dám trêu chọc vào, liền trút toàn bộ sự tức giận lên người Phương Hành ở đây.
Nếu không phải vừa mới vào Vạn La Viện, không dám làm càn quá mức, bọn họ đã sớm muốn cho Phương Hành nếm chút đau khổ.
“Hứ…” - Phương Hành lười biếng liếc mắt nhìn đám người kia, không muốn khi dễ bọn tiểu bối này. Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là, trên người mấy người này chả có thứ gì hấp dẫn. Mấy món tài nguyên tu luyện cho Linh Động cảnh, hắn đã hoàn toàn không để vào mắt. Còn những món dành cho Trúc Cơ cảnh, bọn họ thật sự không có!
“Hừ, tiểu quỷ này xem ra không phục lắm. Diệp huynh, không bằng chúng ta ra tay giáo huấn hắn một trận?” - Thanh niên mặc áo giáp gai thấy bộ dạng Phương Hành, sự tức giận tăng lên, nói với hai người còn lại.
“Thế nhưng đối phó với một tên đầy tớ, chẳng phải hơi khoa trương sao? Tìm mấy tên đầy tớ ra giáo huấn cùng lúc cũng được!” - Thiếu nữ che khăn trắng trước mặt nói giọng lạnh lẽo, có chút khinh thường.
“Diệp huynh, huynh thấy sao?”
Thiếu niên áo gai có chút không cam lòng, hỏi thanh niên áo đen còn lại. Thanh niên áo đen hơi nhăn lông mày, dường như đang suy nghĩ gì đó, rồi mỉm cười, nói: “Mọi người đều là đệ tử Vạn La Viện, sau này ra ngoài coi như là đồng môn, làm vậy có đáng không?”
Nói xong, liền bước đến, miệng mỉm cười, vái chào Phương Hành: “Xin có lễ với vị sư đệ Bách Thú Tông này, tại hạ Diệp Hiên, có việc muốn nhờ!”
“Tên này trông thật đáng ghét…”
Phương Hành vừa nhìn thấy thanh niên trông đẹp trai hơn mình liền cảm thấy đáng ghét. Thấy thanh niên áo đen này bộ dạng nho nhã tuấn tú, trong lòng cảm thấy khó chịu, xéo mắt nhìn hắn, nói: “Có rắm cứ đánh!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook