Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 227: Vạn La lão quái

Tiểu thư của Bách Thú Tông chúng ta rất hiền lành, cho nên người khác lại muốn bắt nạt nàng, ta không nhìn nổi nên quyết định cùng nàng tiến vào thí luyện. Nhưng mà ta không có Huyền Băng Lệnh, khi đại trận áp xuống đương nhiên không có biện pháp chống đỡ. Chẳng qua cũng may gặp được Tuyết Giao, Bách Thú Tông chúng ta có Phong Thần pháp quyết có thể thao túng yêu thú, chúng ta đánh bạo thử một chút, không ngờ lại thành công, lại lấy Tuyết Giao để đe dọa, khống chế rất nhiều yêu thú, như vậy người khác đương nhiên đánh không lại chúng ta..."

"Vốn hai người chúng ta thành thật như thế, chỉ muốn nhanh chóng vượt qua thí luyện là được. Kết quả gặp được ba người rất hung ác muốn bắt ta đi, nhét vào trong sơn cốc, ngăn trở trận nhãn, chúng ta bị buộc phải đánh trả, không cẩn thận cướp mất Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù của bọn họ, lại không cẩn thận lột sạch bọn họ ném vào tuyết cốc, lại không cẩn thận lần nữa nên người khác cũng..."

Phương Hành kể lại những chuyện hắn và Ứng Xảo Xảo cùng trải qua với một giọng nói rất vô tội, bốn vị tu sĩ Kim Đan trong điện cũng sợ ngây người.

"Được rồi, lão phu tạm thời coi như ngươi cướp bóc ba người này là không cẩn thận, vậy những người khác thì sao?"

Có một lão đầu lông mi trắng râu bạc trắng sững sờ hỏi.

Phương Hành thành thật nói: "Chúng ta cưỡi yêu thú xuyên qua sân thí luyện, kết quả các thiên kiêu khác thấy hai người chúng ta, hoặc là muốn với chúng ta kết minh, hoặc là quát chửi chúng ta không tuân thủ quy củ, thậm chí còn có người nói chúng ta xua quá nhiều yêu thú, hù dọa bọn họ, lại thấy hai người chúng ta tu vi thấp thì hung hăng chặn đường, trông có vẻ chuẩn bị bắt nạt chúng ta..."

"Sau đó ngươi bắt nạt hết tất cả bọn họ ư?"

Một lão giả áo vàng tướng mạo uy nghiêm hừ lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói.

Phương Hành mừng rỡ nói: "Đúng. Tiên hạ thủ vi cường mà!"

Lão đầu hèn mọn kia “xùy” phun một phát xuống đất rồi nói: "Đúng cái rắm. Ngươi nghĩ chúng ta là đồ ngu ư?"

Phương Hành vội vàng kêu lên: "Các người ban đầu cũng không có nói là không được cướp mà?"

Bốn tu sĩ Kim Đan liếc nhau một cái, lão đầu hèn mọn nói: "Chúng ta quả thật chưa nói đến quy định này!"

Lão đầu lông mi trắng râu bạc trắng thở dài một tiếng nói: "Trên thực tế, lão phu cũng là cảm thấy cướp là đúng rồi. Nếu không cướp, thì có vẻ nhóm thiên kiêu chúng ta tìm đến này tính tình quá mức mềm yếu, thật sự không đảm đương nổi trách nhiệm nặng nề..."

Lão đầu tướng mạo uy nghiêm cũng hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu cướp bằng bản lãnh thật sự thì cũng thôi, những người khác ít nhất cũng có thể thua tâm phục khẩu phục, lão phu bực mình là chuyện hắn mượn sức mạnh yêu thú đi cướp người khác, mượn sức mạnh bên ngoài chung quy không thể coi là bản lãnh thật sự, hắn và tiểu nha đầu Bột Hải quốc mặc dù đã vượt qua thí luyện, nhưng cũng là gian dối, không được tính!"

"Khống chế yêu thú cũng là bản lãnh, ai bảo ngươi không có chuyện gì lại để nhiều yêu thú như vậy ở trong Đại Tuyết Sơn?"

Lão đầu tướng mạo hèn mọn dường như đợi không kịp. Ánh mắt nhìn Phương Hành quả thực đang tỏa sáng, ông ta vươn tay ra nâng hắn lên, quay đầu lại nói với mấy người khác: "Các ngươi muốn đi đón những thiên kiêu đó về, hay là phát Huyền Băng Lệnh lần nữa để bọn họ thí luyện lại, lão đầu tử ta không quan tâm, tiểu tử này lão phu muốn rồi, phả mang đi dạy dỗ đàng hoàng một phen..." 

Ông ta nói rồi cười dài một tiếng, cứ thế xách theo Phương Hành bay vút ra ngoài điện.

"Vạn La lão quái hôm nay sao lại có hơi quái dị vậy, trước kia hắn cũng không chịu khó thu đồ đệ như thế..."

Lão đầu lông mi trắng râu bạc trắng cau mày nói.

Lão đầu tướng mạo uy nghiêm hừ lạnh một tiếng: "Chắc là hắn cảm thấy nhận thanh niên vượt qua thí luyện đầu tiên thì như là cao hơn chúng ta đấy, để hắn đi đi, chẳng qua chỉ là một người hầu may mắn vượt qua thí luyện mà thôi!"

"Ra phía sau xem Hồ Cầm lão đầu chữa xong cho đồ đệ kia của hắn chưa, sau đó đưa tin cho Băng Âm Cung bắt đầu thí luyện lại!"

Mấy lão đầu thương lượng với nhau, thật sự không nghĩ nhiều về chuyện Phương Hành.

Nhưng lão đầu hèn mọn cười ha ha suốt quãng đường, thỉnh thoảng cúi đầu xuống hưng phấn nhìn Phương Hành, ánh sáng trong đôi mắt quả thực khiến Phương Hành thầm sợ hãi, không nhịn được âm thầm kêu khổ: "Khỉ thật, khổng phải lão đầu này coi trọng ta đấy chứ? Nếu tiểu gia là dáng vẻ ngọc thụ lâm phong trước kia thì cũng có khả năng, ta hiện tại đã thay đổi mặt mũi rồi, sao còn bị coi trọng nữa?"

Hắn càng nghĩ trong lòng càng sợ hãi, trong lúc cấp thiết muốn chạy trốn, nhưng hắn đau xót phát hiện khi ở dưới tay Kim Đan chân nhân, hắn hoàn toàn không có hy vọng chạy trốn, cho dù bùng nổ tu vi cảnh giới Trúc Cơ cũng không có phần thắng...

"Thôi xong, hôm nay tiểu gia phải dùng cái chết để giữ thân trong sạch..."

Phương Hành bi ai mà nghĩ, tâm trạng hoàn toàn ủ rũ.

Lão đầu hèn mọn xách theo Phương Hành, bay thẳng đến tuyết cốc cách đó hơn mười dặm. Trong tuyết cốc này cũng ẩn giấu một đại điện, trên vách núi đá đen xung quanh đục thật nhiều hang đá, thoạt nhìn có chút uy nghiêm lại kỳ quái. Lão đầu trực tiếp mang theo Phương Hành bay vào đại điện, sau đó ném hắn trên một cái đệm hương bồ trong đại điện, ông ta thì chắp tay cười ha ha.

“Ừm, tiền bối, người đừng cười như vậy, vãn bối sợ đấy. Nếu tiền bối có hứng thú thì vãn bối giới thiệu cho người mấy tiểu tử đẹp trai được không?"

Phương Hành thử thăm dò nói, xem xem có thể thoát khỏi hay không.

"Tiểu tử đẹp trai?"

Lão đầu hèn mọn hơi ngẩn ra, khó hiểu nhìn Phương Hành.

"Đúng vậy, dáng vẻ đẹp trai đấy!"

Phương Hành vỗ đùi, nói: "Tiền bối cứ ra lệnh một tiếng, vãn bối sẽ đi bắt cho người. Vãn bối nói cho người này, có một kẻ tên là Dư Tam Lưỡng, vẻ ngoài rất đẹp trai, còn có một kẻ tên Ngô Tương Đồng, cũng tương đối khá đó..."

"Hừ, lộn xộn cái gì, bản chân nhân vừa ý chắc?"

Lão đầu hèn mọn khinh thường hừ mũi, nhìn Phương Hành cười hì hì không ngừng, nói: "Chính là ngươi thôi!"

Phương Hành kinh hãi kêu lên: "Vãn bối làm không được..."

Lão đầu hèn mọn cũng ngẩn người, cả giận nói: "Bản chân nhân thu ngươi làm đồ đệ khó khăn như thế sao?"

"Đồ đệ? Khỉ thật, khẩu vị thật quái lạ..."

Hắn nghĩa chánh từ nghiêm cự tuyệt nói: "Vãn bối tư chất thấp kém, dáng vẻ lại xấu, sợ rằng không hợp ý tiền bối!"

Lão đầu hèn mọn cũng mất kiên nhẫn nói: "Đừng nói linh tinh trước mặt bản chân nhân, nếu thật sự tư chất thấp kém, sao có thể làm thịt tiểu tử họ Tiếu của Thanh Vân Tông, lại vừa xử lý nữ đệ tử của Hồ Cầm chứ?"

"Đó là bởi vì bọn hắn..."

Phương Hành vô thức muốn trả lời, nhưng hắn bỗng nhiên sững sốt, giật nảy mình, kêu lên: "Người... Người..."

Lão đầu hèn mọn cười khà khà, nói: "Tiểu Phương Hành, ngươi gạt được người khác, còn có thể lừa lão phu ư?"

Phương Hành lại càng kinh hãi, vội vươn tay sờ lên mặt, phát hiện dung mạo của hắn cũng không biến trở về như cũ. Hơn nữa coi như là dung mạo biến trở lại, lão đầu hèn mọn này sao lại nhận ra hắn?

Ban đầu sau khi hắn dùng Vạn La Quỷ Diện đổi hình dáng tướng mạo, là để cho Đại Bằng Tà vương xem, lão yêu quái này thề son sắt bảo đảm rằng với sự tuyệt vời của Vạn La Quỷ Diện, cho dù ở trước mặt cao thủ cảnh giới Kim Đan, chỉ cần không vận chuyển pháp lực hoặc là đối phương tự mình ra tay dò xét, thì tuyệt đối không phát hiện được đầu mối, mà lão quái này suốt đường đi cũng không dò xét tu vi hắn...

Nhất thời bị người ta vạch trần ngụy trang, trong lòng Phương Hành kinh hoảng, có ý định lấy ra Độc Cước Đồng Nhân Sóc rồi nện xuống một gậy.

Nhưng sau khi chạm phải ánh mắt bình tĩnh của lão đầu này, hắn vẫn bỏ qua ý nghĩ kia.

Đừng nói là Độc Cước Đồng Nhân Sóc, đối mặt Kim Đan chân nhân thì cho dù là Vạn Linh Kỳ cũng không có tác dụng...

"Ôi, dứt khoát với tiểu gia đi, ông nói xem sao phát hiện được ta?"

Phương Hành chán nản ngồi xuống, trái lại không sợ nữa, làm ra bộ dạng điếc không sợ súng.

Lão đầu hèn mọn đánh giá hắn mấy lần, cười nói: "Cũng rất du côn, hợp khẩu vị của lão phu. Trước lúc nói cho ngươi biết thì ngươi nói cho ta nghe xem, ban đầu ngươi cùng nữ đồ đệ của Hồ Cầm lão nhi cùng rơi vào Âm Ngục Uyên, ước chừng nửa tháng đó, tại sao ngươi không làm gì? Ta đã gặp nữ đồ đệ kia, xinh đẹp đó, cặp chân dài kia... Chậc chậc..."

Phương Hành cũng ngây người, không thể tin được nhìn lão đầu hèn mọn này.

Đây là lời mà một vị Kim Đan có thể nói ra sao?

Lời này ngay cả hắn nói ra cũng đỏ mặt nữa!

Nhưng thấy ông ta có hứng thú với nữ nhân, Phương Hành cũng yên tâm hơn nhiều.

"Ai nói không làm? Làm vài hiệp rồi!"

Hai mắt lão đầu hèn mọn sáng lên: "Thật không?"

Phương Hành lấy ra một túi trữ vật, lục lọi cả buổi, bỗng nhiên kéo ra một tấm vải đỏ, nói: "Đây, người xem đi!”

Lão đầu hèn mọn nhất thời trợn trừng mắt, kêu lên: "Đến cái yếm ngươi cũng có?"

Phương Hành đắc ý cất vào, nói: "Đây chính là chứng cớ, lần sau nữ nhân kia lại chọc ta thì nàng sẽ biết tay!”

Thấy lão đầu này dường như không có sát ý với hắn, Phương Hành cũng hơi yên tâm, lộ ra nguyên hình.

Lão đầu giơ ngón cái với hắn, thở dài nói: "Giỏi lắm, lão phu không bằng ngươi!"

Phương Hành có chút đắc ý, nói: "Đó là đương nhiên, đúng rồi, người còn chưa nói làm sao nhận ra ta?"

Vừa nói ngẩng đầu lên, vô cùng quan tâm vấn đề này. Hắn cẩn thận suốt quãng đường, vì trà trộn đi theo Ứng Xảo Xảo, thậm chí chút uất ức bình thường không chịu được cũng nhịn xuống, không ngờ lại trơ mắt nhìn thành công đã đến nhưng thời khắc cuối cùng mà gặp cảnh như vậy, nhất thời khiến hắn cảm thấy vô cùng mất mát, trái lo phải nghĩ, cũng không biết xảy ra vấn đề ở đâu.

Lão đầu hèn mọn thấy hắn hỏi, nhất thời đắc ý phá lên cười. Ông ta đột nhiên giơ tay, sờ vào mặt Phương Hành rồi kéo một lớp ánh sáng nửa trong suốt xuống, ánh sáng này không ngừng biến ảo hình dáng khi ở trong tay ông ta, sau đó từ từ ổn định lại rồi hóa thành một cái mặt nạ đen nhánh, chính là Vạn La Quỷ Diện, sau đó ông ta lật mặt nạ lại cho Phương Hành nhìn.

"Hai chữ này đọc là gì?"

Phương Hành nghi hoặc đáp: "Vạn La?"

Lão đầu hèn mọn gật đầu, vừa chỉ vào chính ông ta mà nói: "Lão phu chính là Vạn La chân nhân!"

Phương Hành ngẩn ngơ, không hiểu mà nhìn ông ta.

Vạn La lão quái tiện tay ném mặt nạ đi, cười nói: "Mặt nạ này là lão phu làm ra hồi trẻ, ngươi lại cầm nó đi gạt ta ư?"

Phương Hành khiếp sợ nhìn mặt nạ, lại nhìn sang Vạn La chân nhân, đột nhiên cảm giác toàn bộ thế giới như muốn sụp đổ...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương