Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 226: Kim Đan Ngũ lão
"Ầm!" "Ầm!"
Hai viên hình cầu đột nhiên nổ tung, ánh chớp bao phủ chu vi ba trượng. Sở Hoàng Thái tử đang phất tay áo kinh hãi, đột nhiên xoay người qua, hai tay một vươn một vỗ, kim lưu trong cơ thể bắt đầu khởi động, sức mạnh khổng lồ vô cùng tỏa ra từ hai tay hắn, cứ thế ép hai luồng lôi quang đang nổ tung xuống đất, cho đến chúng dần dần biến mất.
"Ha ha, đỡ được chưởng thứ ba rồi sao?"
Phương Hành cười to, chạy tới thật nhanh, một tay ôm lấy Ứng Xảo Xảo rồi lui ra ngoài mười trượng.
Sở Hoàng Thái tử đã đánh ra chưởng thứ ba, chẳng qua bị Phương Hành ném Tử Lôi Hoàn đánh lén nên phải xoay người phòng ngự, chưởng thứ ba đương nhiên sẽ bị phá. Cứ tính như thế thì bất kể ra sao, Ứng Xảo Xảo cũng coi như chịu được một chưởng này.
Ánh mắt Sở Hoàng Thái tử lạnh lùng, hung hăng nhìn chằm chằm Phương Hành, lạnh giọng nói: "Ngươi dám đánh lén ta ư? Quy củ ở đâu!"
Phương Hành mắng: “Quy củ cái đầu ngươi. Cho dù là đánh lén ngươi thì đó cũng là tiểu gia phá vỡ quy củ, còn nàng thì coi như là đỡ được chưởng thứ ba rồi chứ? Có bản lãnh thì đánh tiểu gia này, hạ sát thủ với một nha đầu thì là bản lãnh gì chứ?"
"Được, ta sẽ nhắm vào ngươi!"
Sắc mặt Sở Hoàng Thái tử u ám, quát một tiếng, linh lực trong cơ thể tuôn ra, bèn định đứng dậy ra tay.
Còn Phương Hành cũng lạnh lùng nhìn lại, đặt Ứng Xảo Xảo xuống bên cạnh, âm thầm vận linh lực, chuẩn bị ra tay.
Tính tình của hắn không thể nào nhìn bạn bè bị giày vò. Hành động của Sở Hoàng Thái tử đã khiến lửa giận bùng lên trong lòng hắn, nếu người này thật sự dám ra tay thì hắn sẽ vứt bỏ ngụy trang, cùng đánh một trận sau đó bỏ chạy. Dù sao thì hắn đã giúp Ứng Xảo Xảo đến bước này, coi như là thành công giúp nàng vượt qua thí luyện, có thể đạt được cơ duyên, không uổng công nha đầu này tin tưởng hắn.
Sắc mặt Sở Hoàng Thái tử lạnh lùng vô cùng, thân hình khẽ động, đang muốn xông ra.
Song vào lúc này, một thanh trường kiếm màu trắng sữa đột nhiên để ngang trước người hắn, giọng nói thản nhiên của Tiêu Tuyết vang lên: "Điện hạ, thiếu niên này mới vừa rồi đã đỡ được ba chiêu của ta, dựa theo quy củ thì đã là người của Đại Tuyết Sơn chúng ta. Cho dù hắn đánh lén ngươi, phá vỡ quy củ, vậy cũng nên dùng quy củ của Đại Tuyết Sơn phạt hắn, một mình người ra tay với hắn để trả thù... Không phù hợp quy củ..."
Vẻ mặt Sở Hoàng Thái tử đã cực kỳ u ám, lạnh lùng nhìn Tiêu Tuyết.
Tiêu Tuyết thì vẫn bình thản, không hề sợ hãi đón ánh mắt của hắn.
Còn Phương Hành thì cảnh giác nhìn, nhìn chằm chằm Sở Hoàng Thái tử.
Trong lòng hắn đang tính toán nếu hắn bùng nổ một đao, thì có thể hái đầu của Sở Hoàng Thái tử trước khi y kịp phản ứng hay không!
Sở Hoàng Thái tử nhìn Tiêu Tuyết một hồi lâu, sát khí lạnh lẽo trên người dần dần tiêu tán, rồi nhắm mắt lại lần nữa.
"Ngươi nói không sai. Mọi việc đều phải theo quy củ!"
Tiêu Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang Phương Hành nói: "Đưa nàng vào đi thôi!"
Phương Hành gật đầu, nói: "Vị tiên tử này thật tốt, không giống người nào đó, vừa xấu vừa đáng ghét!"
Sở Hoàng Thái tử mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn.
Phương Hành đón ánh mắt của hắn trợn mắt nhìn về, nói: "Ta mắng đồ khốn cũng vi phạm quy củ ư?"
Sở Hoàng Thái tử lại nhắm mắt, chẳng qua trên người tựa như nhiều thêm một lớp sát khí vô hình.
"Khỉ thật, thiên hạ có rất nhiều tên khốn, tên khốn áo vàng là đáng ghét nhất..."
Phương Hành cõng Ứng Xảo Xảo lên, vừa nói lải nhải vừa đi về phía đường nhỏ phía sau họ. Lúc đi ngang qua bên cạnh Tiêu Tuyết thì bỗng nhiên dừng lại, quay đầu hỏi: "Vị tiên tử này, ngươi biết tại sao đồ khốn áo vàng đáng ghét nhất không?"
Tiêu Tuyết ngẩn người, cười nói: "Tại sao?"
Phương Hành nói: "Bởi vì hắn rõ ràng là đồ khốn, còn có mặt mũi giả mạo long chủng..."
Tiêu Tuyết "phụt" một tiếng bật cười, gật đầu thấp giọng nói: "Mau vào đi thôi, nếu hắn thực sự nổi giận thì ta không ngăn được hắn đâu!"
Phương Hành cười hì hì nói: "Đồ khốn áo vàng tức giận sẽ ra sao? Tức giận thành áo đỏ sao?"
Lúc này sát khí trên người Sở Hoàng Thái tử đã có thể thấy bằng mắt thường.
"Tại sao lại ngăn ta?"
Đợi sau khi Phương Hành đi về phía hai ngọn núi màu đen theo đường nhỏ, Sở Hoàng Thái tử bỗng nhiên lạnh lùng nói.
Tiêu Tuyết cười nhẹ: "Ta biết vương đình các ngươi lần này có chút không cam lòng khí hợp tác với Hồ Cầm lão tiền bối bọn họ. Lại càng bất mãn chuyện Hồ Cầm lão tiền bối không chịu cho người trong Vương Đình các ngươi truyền thừa kia, mà lại để cho một tiểu nha đầu đến từ Bột Hải quốc. Chỉ là ta vẫn cảm thấy, với thân phận ngươi như vậy mà ra tay với một cô bé thì quá không xứng với thân phận!"
Sở Hoàng Thái tử bỗng nhiên mở mắt, có ánh sáng xẹt qua, lạnh giọng nói: "Lời thật lòng?"
Tiêu Tuyết nói: "Giả đấy!"
Sở Hoàng Thái tử nhìn nàng, Tiêu Tuyết khẽ mỉm cười, nói: "Trong những người đồng lứa trẻ tuổi của Sở Vực và bảy nước, chỉ có hai người chúng ta có tư cách đọ sức, cho nên chuyện ngươi muốn làm, đương nhiên ta muốn gây thêm phiền toái... Cho đến khi ngươi và ta sảng khoái đánh một trận!"
Sở Hoàng Thái tử khẽ nhắm mắt lại, nói: "Chuyện này không hợp quy củ, chuyện không hợp quy củ, ta không làm!"
Tiêu Tuyết cười nói: "Đồ khốn áo vàng có hợp quy củ không?"
Sát khí của Sở Hoàng Thái tử đột nhiên tăng lên, còn Tiêu Tuyết thì che miệng cười lén.
Vượt qua hai ngọn núi màu đen liền đến một tuyết cốc vô cùng rộng lớn. Từ xa nhìn lại, những ngọn núi trắng xóa liên miên chập chùng vây quanh sơn cốc này, mà ngay tại trung tâm sơn cốc có một đại điện màu đen, xây dựa theo sơn cốc, phần lớn bị tuyết bao phủ, chỉ có một phần lộ ra bên ngoài, tư thái cao vút vô tình lộ ra.
Phương Hành cất bước đi về phía trước, cũng nhìn thấy một bia đá bên đường, phía trên khắc ba chữ to.
Đại Tuyết Sơn!
"Mới vừa rồi Tiêu Tuyết cũng nói Đại Tuyết Sơn gì đó, nhưng không phải nên là Băng Âm Cung trao cơ duyên sao?"
Phương Hành lẩm bẩm, đỡ Ứng Xảo Xảo đứng xuống, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
"Ha ha, người vượt qua thí luyện sớm nhất tới!"
Đột nhiên có tiếng cười ha ha vang lên, không khí trước mặt Phương Hành trở nên mơ hồ, rồi sau đó một lão giả tươi cười xuất hiện trước mặt hắn, ước chừng cao hơn hắn nửa đoạn. Hắn cúi đầu nhìn mới phát hiện thật ra lão đầu này rất thấp, chẳng qua là lơ lửng ba thước, nên mói bỗng dưng làm cho người ta cảm thấy ông ta rất cao, lúc này đang cười híp mắt nhìn hắn.
"Hả? Sao bị thương nặng như vậy?"
Lão đầu này vừa định nói chuyện, đột nhiên chú ý tới Ứng Xảo Xảo sau lưng Phương Hành, sắc mặt thay đổi.
"Chẳng phải ngươi an bài đồ khốn áo vàng kia đánh ư?"
Phương Hành tức giận nói.
"Đồ khốn áo vàng?"
Lão đầu này ngẩn ra rồi đột nhiên hiểu ngay, cũng không nói chuyện, chỉ cười lạnh hai tiếng rồi khẽ giơ tay lên, có một sức mạnh vô hình ngưng tụ dưới Phương Hành, hóa thành một đóa tường vân nâng hắn lên, đưa hắn bay về phía đại điện. Sau khi vào điện, lại thấy trong điện bỗng có năm vị lão giả ngồi ngay ngắn, ngoại hình không đồng nhất, chỉ là trên người đều có khí chất siêu việt.
Phương Hành tu hành ba năm với Bạch Thiên Trượng lại càng cảm nhận rõ ràng.
Loại khí chất này chính là khí chất vượt trội mà đại tu cảnh giới Kim Đan mới có siêu thoát.
"Vậy mà lại là năm tu sĩ Kim Đan?"
Phương Hành thầm kinh hãi, nghĩ thầm, "Băng Âm Cung sao có thể có năm tu sĩ Kim Đan?
Trong đó một vị lão giả áo xám, sau khi thấy Ứng Xảo Xảo thì ánh mắt ngưng lại. Ông ta đứng lên đón nàng tới, không nói một lời, cứ thế lướt thẳng vào sâu trong đại điện, thậm chí không nói câu nào với Phương Hành. Ngược lại thì bốn lão đầu còn lại đều mỉm cười nhìn Phương Hành chăm chú, nhất là một người trong đó thoạt nhìn có chút hèn mọn, lại bày ra vẻ mặt khiếp sợ.
Phương Hành tuy cũng từng trải, lại bị bốn lão đầu nhìn đến mức sợ hãi, cả người không được tự nhiên.
"Ngươi là thiên kiêu nhà nào, sao lại mặc... quần áo tôi tớ?"
Một lão đầu kinh ngạc hỏi.
Phương Hành chỉ vào phương hướng Ứng Xảo Xảo bị ôm đi, nói: "Ta tới cùng nàng!"
Nghe Phương Hành nói xong thân phận của mình, bốn lão đầu đều kinh hãi, lão đầu tướng mạo hèn mọn kinh ngạc nói: "Không ngờ một nô bộc lại vượt qua thí luyện chúng ta bố trí với tốc độ nhanh nhất, xem ra những thiên kiêu chúng ta tìm đến đó thật đáng thất vọng! Thôi đi, các ngươi đừng cướp với ta, tiểu tử này để ta dạy dỗ cho, các ngươi chờ những người khác..."
Những lão đầu khác cũng có chút nghi hoặc nhìn ông ta, một người trong đó nói: "Ngươi là kẻ lười nhất, sao cũng tranh đoạt đồ đệ?"
Lão đầu tướng mạo hèn mọn nói: "Ta vừa thấy tiểu tử này đã cảm thấy quen mặt!"
Những lão đầu khác thấy hắn nói như vậy thì cũng không tìm lý do khác, vẫn là có một lão giả mặt mũi uy nghiêm nói: "Mà không cần phải gấp, đoán chừng những hài tử này đều không hiểu gì. Chờ những người khác đến, nói hết nguyên do cho bọn hắn biết rồi nói sau, huống hồ tới lúc đó cũng phải xem bọn họ lấy Ngự Trận Phù để phán đoán bọn họ rốt cuộc thích hợp với truyền thừa môn nào!"
Những lão giả khác nghe vậy đều gật đầu.
Phương Hành có phần cẩn thận nói: "Ta thấy... hay là các vị đừng đợi nữa!"
Bốn lão đầu đồng loạt nhìn về phía hắn mà hỏi: "Tại sao?"
Phương Hành đổ Huyền Băng Lệnh cùng Ngự Trận Phù trong túi trữ vật ra mặt đất, nói: "Bọn họ hẳn là không vượt qua thí luyện rồi..."
Hắn vừa nói vừa thầm cảm thấy lạnh lẽo trong tim, len lén đánh giá phản ứng của mấy người này.
Vốn là định lấy thân phận một nô bộc đi theo Ứng Xảo Xảo đối mặt một tu sĩ Kim Đan là được, lại không ngờ thoáng cái phải đối mặt với bốn tu sĩ Kim Đan, thật sự vượt ra khỏi dự tính ban đầu, hắn vốn to gan lớn mật lúc này cũng trở nên có phần cẩn thận.
Mà lão đầu tướng mạo hèn mọn kia đột nhiên phá lên cười, tâm tình rất là vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook