Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 221: Kết minh mạnh nhất
“Tiểu Cửu, Huynh... Huynh không thể theo vào đâu, huynh không có Huyền Băng Lệnh... sẽ chết trong đó mất…”
Lòng Ứng Xảo Xảo tràn đầy chua xót, nước mắt chảy đầy mặt, nàng không biết Phương Hành đi xuống từ đường nhỏ an toàn kia từ khi nào, hắn còn muốn đi với mình vào nơi thí luyện, tuy chuyện này khiến nội tâm bơ vơ không chỗ nương tựa của nàng có một chỗ dựa vào, có thêm dũng khí đi vào trong Đại Tuyết Sơn, nhưng lý trí nói cho nàng biết chuyện này liên quan đến an nguy của Phương Hành nên không chịu để hắn làm bạn đường.
"Bớt nói nhảm, đi với gia!"
Phương Hành cũng không quay đầu lại, nói dứt khoát.
"Chuyện này..."
Băng Âm Cung trưởng lão thấy hành động của Phương Hành nên không khỏi ngẩn cả người, muốn ngăn cản nhưng cuối cùng không nói gì.
Một hạ nhân không có Huyền Băng Lệnh đi vào nơi thí luyện tất nhiên vô cùng hung hiểm, cấm chế sơn gian, yêu thú vân vân cảm ứng được khí tức Huyền Băng Lệnh sẽ không giết chết người đang giữ Huyền Băng Lệnh nhưng người không có Huyền Băng Lệnh sẽ khác, nếu xúc phạm cấm chế hoặc bị yêu thú nhìn thấy thì chúng thật sự sẽ giã hắn thành mảnh nhỏ.
Tuy nhiên nếu hạ nhân này tự nguyện rời khỏi đường nhỏ an toàn, muốn theo chủ nhân vào thí luyện thì cứ để hắn đi đi, dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, chết thì chết thôi, chỉ cần tiểu cô nương này đừng chết là được rồi.
Sau khi đi vào nơi thí luyện, biển tuyết mênh mông, hoàn toàn nhìn không thấy hình dáng người khác.
Khắp nơi đều là gió tuyết, tuyết châu như hạt đậu bay trong gió, cuốn tới đập vào gò má đau rát. Hàn khí âm u lạnh lẽo, có tu vi cũng chưa chắc chống đỡ được, chúng rót vào trong thân thể đông cứng máu huyết. Mà hết lần này tới lần khác có vô số đại trận vô hình từ trên trời giáng xuống ở trong gió tuyết như gông xiềng đè lên thân mọi người.
"Tiểu Cửu, huynh trở về đi thôi, ta đã không còn sợ nữa, huynh không có Huyền Băng Lệnh nên sẽ chết ở đây thật đó..."
Ứng Xảo Xảo thấy sức mạnh của đại trận rơi xuống, mình được Huyền Băng Lệnh bảo vệ nhưng cũng vô cùng áp lực, trong lòng lại càng lo lắng cho Phương Hành, sợ hắn chết ở đây vì mình nên muốn khuyên hắn trở lại đường nhỏ an toàn.
"Ta không có Huyền Băng Lệnh ư? Ta có nhiều hơn số mọi người cộng lại nữa..."
Phương Hành khịt mũi, đương nhiên không chịu ra ngoài.
Trên thực tế suy nghĩ ổn thỏa rồi thì hắn thấy mình trực tiếp vào tận cùng Đại Tuyết Sơn sẽ tốt hơn, sau khi phát hiện tác dụng của Thông Minh U Hàn Ngọc thì hắn không cần đi theo Ứng Xảo Xảo lẻn vào Băng Âm Cung nữa, hơn nữa hắn cũng đã phát hiện Băng Âm Cung không chỉ định nhận đồ đệ đơn giản như vậy, hình như có một số cường giả đang mưu tính gì trong nơi Đại Tuyết Sơn thâm sơn ấy.
Dựa theo thói quen của hắn thì lúc này hẳn nên trực tiếp xâm nhập Đại Tuyết Sơn, tìm tòi kết quả mới phải.
Chỉ là tuy tính tình hắn tàn nhẫn, dám giết kẻ hung ác nhất, cũng dám tát nữ nhân hung dữ nhất nhưng thấy Ứng Xảo Xảo cô đơn một mình đứng trong băng thiên tuyết địa mờ mịt bất lực, hắn cũng thấy có chút mềm lòng nên muốn giúp nàng một tay.
Nghiêm túc mà nói thì sau khi hắn cứu Tiểu Man thì đây là lần thứ hai hắn phát thiện tâm.
Hắn đã nhận ra khắp nơi trong núi tuyết mịt mờ đều bố trí cấm chế và đại trận, áp lực của đại trận gần như trải rộng toàn bộ Đại Tuyết Sơn, tuy nhiên sức mạnh khống chế mắt trận lại tản ra hàn khí âm u, đương nhiên đó là hàn khí trên Huyền Băng Lệnh, loại khí tức này có thể chống đỡ áp lực của đại trận được một mức độ nào đó, giúp người ta miễn cưỡng đi lại trong trận.
Trúc Cơ trưởng lão đã nói Huyền Băng Lệnh này là Ngự Trận Phù đầu tiên bọn họ đưa cho chư vị thiên kiêu, trong Đại Tuyết Sơn vẫn còn giấu rất nhiều Ngự Trận Phù khác, không nghi ngờ chút nào Ngự Trận Phù được tạo thành bằng loại hàn ngọc này, cũng khó trách chúng thiên kiêu phải đi tìm Ngự Trận Phù, bởi vì nếu tìm đủ Ngự Trận Phù thì vượt qua đại trận quả thực không cần tốn nhiều sức lực.
Tuy nhiên có lẽ trưởng lão kia cũng không ngờ trên người Phương Hành lúc này có khoảng mười mấy tấm Huyền Băng Lệnh, lúc đi trong Đại Tuyết Sơn có thể cảm giác được sức mạnh đại trận rõ ràng sượt qua bên cạnh mình, ngay cả áp lực Ứng Xảo Xảo phía sau hắn gánh chịu cũng mạnh hơn hắn rất nhiều lần, thứ thí luyện này đối với hắn mà nói quả thực là đi dạo phố.
"Thoạt nhìn Đại Tuyết Sơn cũng không có gì lợi hại..."
Trên đường đi, Phương Hành không nhịn được nói thầm trong lòng.
Hắn và Ứng Xảo Xảo đã đi được gần mười dặm, ngoại trừ tuyết mênh mông trước mặt thì không phát hiện quá nhiều nguy hiểm.
Đương nhiên do hắn có Âm Dương Thần Ma giám nên có thể tránh các loại cấm chế.
"Tiểu Cửu, hình như chúng ta thật sự có hi vọng đi vào sâu trong Đại Tuyết Sơn..."
Tâm trạng Ứng Xảo Xảo cũng hơi ổn định, nhỏ giọng nói với Phương Hành.
Phương Hành nghe nàng gọi thế này có chút không được tự nhiên, nói: "Muội có thể đổi cách gọi không? Đừng có Tiểu Cửu Tiểu Cửu!"
Ứng Xảo Xảo ngẩn người, nghĩ thầm không gọi huynh Tiểu Cửu thì biết gọi gì? Nàng khẽ mỉm cười, nói: "Huynh muốn ta gọi tên gì?"
Phương Hành nói: "Kêu Cửu gia nghe cũng hay đó!"
Ứng Xảo Xảo cong cái miệng nhỏ, nói: "Ta không gọi... Nếu không ta gọi huynh là Tiểu Cửu ca ca?"
"Ngay cả cách gọi cũng hạ xuống một bậc... Tùy ngươi đi!"
Phương Hành có chút bất đắc dĩ, không muốn cãi cọ vấn đề này nên thuận miệng đồng ý.
"Ta hiếm khi gọi người khác như vậy..."
Ứng Xảo Xảo không biết có phải đang nhớ lại "Chiêu Dương ca ca" hay không, tâm trạng có chút suy sụp.
"Dừng lại!"
Bỗng nhiên Phương Hành kéo lấy nàng, quấn lấy eo nàng rồi ôm nàng vào trong ngực.
"Huynh... Huynh làm gì ôm ta chặt thế?"
Ứng Xảo Xảo hết hồn, hô hấp có chút dồn dập, trợn to hai mắt nhìn Phương Hành ngay sát mặt.
Phương Hành cũng không nhìn nàng, ánh mắt quan sát phía trước, nói: "Phía trước có thứ gì đó..."
Ứng Xảo Xảo kinh ngạc quay đầu, nàng định thần nhìn lại thì nhất thời kinh hãi.
Hóa ra dưới tuyết lĩnh phía trước bọn họ hơn ba mươi trượng có một con giao xà màu tuyết trắng thô to như thùng nước, dài chừng hơn mười trượng đang vòng trên một tảng đá khổng lồ màu trắng, đôi mắt như lồng đèn u ám nhìn hai người bọn họ, giao xà vốn màu trắng nên cực kỳ khó phát hiện trong gió tuyết mịt mờ, bọn họ suýt nữa đã xông tới.
"Tiểu Cửu ca ca, đây là tuyết giao, một loại dị thú vô cùng đáng sợ. Ta nghe phụ thân nhắc tới, đây là yêu thú dị chủng thuộc tính băng, vô cùng mạnh, tuyết giao trưởng thành gần như có thể sánh ngang Trúc Cơ sơ kỳ, chúng ta đi đường vòng thôi..."
Phương Hành ôm nàng bởi có tuyết giao nên trong lòng Ứng Xảo Xảo hơi mất mác, nhưng nàng vẫn thấp giọng nói.
"Hắc hắc. Ta biết đây là tuyết giao, thế nhưng sao phải đi đường vòng?"
Tinh quang trong mắt Phương Hành lóe lên, cũng không biết hắn suy nghĩ gì rồi giảm thấp thanh âm nói: "Mấy tên khốn kiếp ban nãy không chịu kết minh với muội, nhìn dáng vẻ muội khóc sướt mướt thật sự không có tiền đồ, hôm nay Phương gia nhà muội... Cửu gia nhà muội sẽ giúp muội tạo liên minh mạnh nhất, cho muội nếm thử cảm giác quét sạch Đại Tuyết Sơn, thấy sao?"
Ứng Xảo Xảo kinh hãi, vội vàng nói: "Sợ rằng Mạc Gia trưởng lão cũng không phải đối thủ của nó, chúng ta tuyệt đối đừng đụng vào nó!"
Phương Hành nghiêm túc nhìn Ứng Xảo Xảo, nói: "Ta phải hỏi muội một chút, Bách Thú Tông chúng ta làm gì?"
Ứng Xảo Xảo ngẩn ngơ, nói: "Làm gì?"
Phương Hành im lặng, thất vọng nói: "Là thao túng yêu thú đấy, muội quên tông môn có một bí pháp khống chế yêu thú à?"
Lúc này Ứng Xảo Xảo mới chợt hiểu ra nhưng nàng cuống quít lắc đầu nói: "Tiểu Cửu ca ca, huynh đừng mạo hiểm, cha ta đã nói Yêu Thú Phong Thần Pháp mà tông môn chúng ta truyền thừa là pháp quyết không trọn vẹn nên chưa chắc hữu hiệu, ngay cả ông ấy và Mạc Gia trưởng lão khi phong ấn yêu thú cũng phải chế phục yêu thú trước, sau đó lại đánh pháp ấn lên, quan sát hiệu quả chứ không phải trực tiếp phong thần..."
Trong lòng Phương Hành có ý định của mình nên thuận miệng bịa chuyện, nói: "Muội có biết tại sao cha muội bảo ta ta chăm sóc muội hay không?"
Ứng Xảo Xảo mờ mịt hỏi: "Tại sao?"
Phương Hành nói: "Bởi vì ta là thiên tài huấn luyện thú!"
Vừa nói xong thì mặc kệ phản ứng của Ứng Xảo Xảo mà lặng lẽ đi tới hướng tuyết giao.
Ứng Xảo Xảo bị dọa đến nỗi mặt chảy đầy mồ hôi, Bách Thú Tông các nàng có một pháp quyết phong thần, tức là phong ấn thần niệm yêu thú, biến yêu thú xuống dưới trướng mình, tuy nhiên pháp quyết này cũng không trọn vẹn, ngay cả cha nàng cũng không dễ dàng phong ấn được yêu thú nên trong lòng nàng càng không tin Phương Hành làm được, chỉ là thấy Phương Hành tự tin nên cũng không biết có nên ngăn cản hắn hay không.
Dù sao ba người hầu mà cha nàng phái tới thì Phương Hành chịu trách nhiệm “cho thú ăn”.
"Lão Tà, dậy làm việc..."
Phương Hành như không có chuyện gì xảy ra đi về phía tuyết giao nhưng trong lòng lại đánh thức Đại Bằng Tà Vương đang ngủ say bên trong Vạn Linh Kỳ.
Đương nhiên hắn không biết Yêu Thú Phong Thần Pháp thật sự thế nào, tuy nhiên có Vạn Linh Kỳ thì khống chế yêu thú chưa đột phá thú thân cũng không phải là việc khó, đơn giản mà nói một tia khí tức Vạn Linh Kỳ phóng ra đã đủ đe dọa tuyết giao không dám nhúc nhích rồi, đến lúc đó thì hắn chỉ cần khắc pháp ấn vào đỉnh đầu yêu thú, làm bộ là được.
Mặc kệ có dùng được hay không, tóm lại yêu thú này đã bị hắn thu phục.
"Xì xì..."
Yêu thú nhận ra Phương Hành nhích tới gần nên nhất thời cảnh giác, nó phun ra khói độc, chuyển sang thái độ công kích.
"Xời, chỉ là một con yêu thú mà ngươi còn không chế ngự được ư?"
Đại Bằng Tà Vương tỉnh lại, chuyện nhỏ mà Phương Hành cũng phiền đến hắn nên rất bất mãn, phóng ra ngoài một luồng khí tức kinh người.
Tuyết giao kia hoảng sợ, trong nháy mắt gục trên mặt đất, toàn bộ địch ý tiêu tán...
Sau thời gian uống cạn một chung trà, Phương Hành cưỡi trên người tuyết giao, trước người là Ứng Xảo Xảo, đắc ý nói: "Ta không chém gió đâu nhỉ?"
Ứng Xảo Xảo cũng khiếp sợ vô cùng, nàng nhìn tuyết giao phía dưới ôn hòa một cách vô cùng lạ thường, kinh ngạc nói: "Tiểu Cửu ca ca, huynh làm như thế nào? Thuần phục yêu thú như vậy thì ngay cả cha ta cũng không dễ dàng như vậy đâu..."
Phương Hành hừ mũi một tiếng, nói: "Cha muội chỉ có tu vi cao chứ bản lãnh thật sự kém xa ta!"
Trong lòng suy nghĩ: Ngay cả cha ngươi cũng bị ta tuần phục rồi chứ đừng nói những thứ khác!
Có tuyết giao đưa đi nên tốc độ của hai người bọn họ nhanh hơn rất nhiều.
Tuyết giao sống ở trong Đại Tuyết Sơn nên trời sinh có cảm ứng với cấm chế tồn tại trong núi này, nó có thể đi về hướng tốt tránh đi hướng xấu, mà yêu thú sinh tồn trên núi, nếu con nào yếu một chút, ngửi được khí tức của tuyết giao thì bèn tránh xa xa, không dám nhích tới gần, còn gặp một số yêu thú lợi hại thì Phương Hành sẽ dừng lại, xuất thủ phong thần để bọn chúng theo ở phía sau.
Không lâu sau thì phía sau tuyết giao đã có một đám yêu thú lợi hại đi theo, hoành tráng hùng dũng tựa như hoàng giả đi tuần.
Ngay cả Ứng Xảo Xảo nhìn đám yêu thú phía sau cũng sợ tái cả mặt.
Thân là tiểu công chúa của Bách Thú Tông, cho tới bây giờ nàng cũng không ngờ pháp thuật Bách Thú Tông lợi hại như thế...
Có một nhóm yêu thú mạnh mẽ đi theo nàng thì đúng là kết minh mạnh nhất trong bão tuyết này rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook