Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 220: Đại Tuyết Sơn
Ưng Thạch trưởng lão cho rằng bọn họ vẫn chưa biết cách dùng Huyền Băng Lệnh nên bèn mỉm cười giải thích: "Chư vị, thực không dám giấu diếm, Huyền Băng Lệnh trên tay các vị được làm từ một loại hàn ngọc từ Thái Âm Huyền Mạch đặc biệt chỉ có bên dưới Băng Âm Cung, ba trăm năm trước mới được lão nhân gia Thái Thượng trưởng lão phát hiện ra, có hiệu dụng trừ tà bảo vệ tâm thần, dùng lúc đột phá giai tầng có thể ngừa tẩu hỏa nhập ma, tăng cường cơ hội phá giai, lệnh bài này đưa cho chư vị không khác việc biếu tặng các vị phá giai chi bảo, Băng Âm Cung thành ý chứng giám!"
Nghe xong mà mọi người càng ngây ra....
Ưng Thạch trưởng lão cười nhẹ, cũng không bất ngờ với phản ứng kinh ngạc của mọi người lần này.
Trên thực tế, Băng Âm Cung bọn họ cũng định tận dụng ngọc khoáng đặc thù trong Thái Âm Huyền Mạch để kiếm một khoản lớn, loại ngọc khoáng này chưa được nghe nhắc đến ở Sở Vực và Nam Chiêm, điểm huyền bí của nó do Hồ Cầm lão nhân tự phát hiện, có công dụng trừ tà bảo vệ tâm thần, dù là thời điểm phá giai hay ngộ đạo mấu chốt cũng có thể dùng được, có thể nói là một chí bảo giá trị vô lượng.
Trong giới tu hành thì tài nguyên đứng đầu, thứ gì có thể đổi lấy tài nguyên dễ nhất?
Chắc chắn chính là loại khoách mạch độc nhất vô nhị này.
Có hàn ngọc khoáng này thì Băng Âm Cung rất có hi vọng phát triển thành đệ nhất tông Sở Vực và cả Nam Chiêm.
Lần này Băng Âm Cung đưa loại Huyền Băng Lệnh này ra ngoài chưa hẳn không có ý định mượn miệng mọi người ca ngợi huyền diệu của loại ngọc này.
Có thể tưởng tượng, đợi đến khi loại ngọc này được mọi người biết đến, người tới cửa van cầu ngọc tất nhiên sẽ nối dài không dứt.
Đến lúc đó Băng Âm Cung là có thể thu vô số tài nguyên bằng loại ngọc khoáng này.
Ưng Thạch trưởng lão đang chờ bọn họ nói tạ ơn, thấy mọi người bên dưới mãi không nói câu nào nên ông ta hơi nghi ngờ nhìn xuống phía dưới.
Thế mà không ngờ khi nhìn xuống lại vô cùng ngạc nhiên.
Không có vẻ mặt cảm kích, dáng vẻ bọn họ rõ ràng đang oán giận.
"Thật quá đáng, chẳng lẽ Băng Âm Cung đang diễn tuồng à?"
Hộ đạo giả Chu gia tức đến nỗi lồng ngực run run.
"Dù bọn ta là tiểu thế gia, không so sánh được với Băng Âm Cung truyền thừa mấy ngàn năm nhưng các ngươi trêu đùa bọn ta như vậy cũng không nên đâu?”
Hộ đạo giả Lý gia đầy giận dữ.
"Băng Âm Cung, hắc hắc, Băng Âm Cung được xưng đứng đầu chánh đạo Sở Vực, tên không như thật rồi!"
Hộ đạo giả Kiều gia cười lạnh liên tục.
Ưng Thạch trưởng lão có chút không vui, lạnh lùng nói: "Các ngươi nghĩ ta khoa trương sao? Thái Âm Ngọc Chi Công do Thái thượng trưởng lão Băng Âm Cung ta phát hiện, có hiệu quả trừ tà thủ đạo, các ngươi trở về thử xem thì sẽ biết!"
Hộ đạo giả Chu gia càng nổi giận, chỉ vào Ưng Thạch trưởng lão, ngón tay cũng run run: "Các ngươi rõ ràng đã lấy lại Huyền Băng Lệnh mà còn nói gì trở về thử sẽ biết? Chẳng lẽ các thế gia chúng ta ở đây lại bị tùy ý đùa bỡn trong mắt Băng Âm Cung các ngươi sao?"
"Đúng. Băng Âm Cung lần này thật quá đáng!"
"Tiêu cung chủ ở đâu? Chúng ta muốn gặp hắn đòi công đạo!"
"Băng Âm Cung định cắt đứt hoàn toàn với thế gia chúng ta ư?"
Ưng Thạch trưởng lão cũng ý thức được chuyện không bình thường, quát một tiếng chói tai: "Chớ ồn ào, Băng Âm Cung lấy lại Huyền Băng Lệnh khi nào chứ?"
"Rõ ràng một nữ đệ tử Băng Âm Cung các ngươi đến lấy lại Huyền Băng Lệnh, ngươi còn muốn phủ nhận ư?"
"Không sai, lúc ấy ta còn hỏi tên của nàng, là một vị tiên tử họ Phương!"
"Thậm chí nàng ta còn đánh ngất xỉu lão phu để cướp đi Huyền Băng Lệnh, lúc này Băng Âm Cung các ngươi lại phủ nhận ư?"
Quần chúng nhất thời xúc động, cả tòa đại điện ầm ĩ náo loạn cả lên.
Sắc mặt Ưng Thạch trưởng lão xanh mét, ông ta cũng nhận ra chuyện này nghiêm trọng nên vội vàng dùng Ngọc Phù đưa tin, gọi cung chủ Tiêu Trường Thanh tới, thấp giọng kể lại mọi chuyện với hắn, Tiêu Trường Thanh cũng chấn động vô cùng, hỏi cặn kẽ chuyện đã xảy ra một chút, hắn sững cả người, ngạc nhiên nói: "Vậy mà lại có người giả trang thành đệ tử Băng Âm Cung đi lừa Huyền Băng Lệnh trong tay mọi người ư?"
Thấy ngay cả Cung chủ Băng Âm Cung cũng khiếp sợ như vậy, thanh âm đè xuống rất thấp, cũng có chút hoài nghi.
Đường đường là cung chủ Băng Âm Cung, đại đệ tử của người mạnh nhất Sở vực nên không cần bởi vì... chút chuyện như vậy mà làm bộ làm tịch...
"Không phải Băng Âm Cung các ngươi làm thật ư?"
Tiêu Trường Thanh trầm giọng nói: "Các ngươi mới nói nàng là tu vi Trúc Cơ à?"
Hộ đạo giả Chu gia gật đầu, nói: "Lão phu thấy nàng lướt qua, thật sự là tu vi Trúc Cơ, không thể nghi ngờ!"
Tiêu Trường Thanh thở dài một tiếng, nói: "Vậy có thể xác định có kẻ giả mạo, nữ đệ tử Băng Âm Cung ta có tu vi Trúc Cơ gồm ba người, đều đã ngoài trăm tuổi, họ vẫn ở trong cung, không đi ra ngoài, hơn nữa quần áo trùng với miêu tả của các ngươi chỉ có tiểu sư muội Diệp Cô Âm tương xứng, nhưng nàng đã theo sư tôn vào Đại Tuyết Sơn rồi!"
"Đây... Đây là thế nào?"
Người trong điện nhất thời kinh ngạc, nghẹn họng nhìn trân trối.
Tiêu Trường Thanh thở dài, nói với Ưng Thạch trưởng lão: "Huyền Băng Lệnh bị trộm cũng không đáng gì, tặng lại cho toàn bộ khách quý, mỗi người... một khối Thái Âm Ngọc nữa là được, chỉ là nhất định phải tìm ra kẻ lừa lấy ngọc, thế gian này trừ đệ tử Băng Âm Cung chúng ta ra vẫn còn có người hiểu được công hiệu của Thái Âm Ngọc, thực sự tai hại quá, chẳng lẽ sắp xếp của sư tôn đã bị tiết lộ rồi?"
Nói tới đây thì hắn bỗng nhiên kinh hãi: "Người trong Hàn Phách Cốc đã đi đâu?"
Ưng Thạch trưởng lão cả kinh, vội lấy Ngọc Phù đưa tin hỏi thăm, sau một hồi lâu, sắc mặt tái nhợt nói: "Bọn họ đã vào Đại Tuyết Sơn..."
...
...
Một canh giờ trước, khi Ưng Thạch trưởng lão mở tiệc chiêu đãi những ai không tranh được tiểu lâu thì chúng tu Hàn Phách Cốc dưới sự hướng dẫn của một vị Trúc Cơ trưởng lão Băng Âm Cung mặt mũi già nua, điều khiển các loại pháp khí về một nơi thâm sơn phía bắc cách Hàn Phách Cốc hơn ba trăm dặm, nơi này là một vùng tuyết sơn mênh mông, nhìn một cái không thấy cuối, dưới chân núi có bảo quang mơ hồ giống như đại trận thủ ngự.
"Vào đi thôi, cơ duyên ở trong đó!"
Trúc Cơ trưởng lão Băng Âm Cung nhìn một hồi lâu về nơi sâu trong tuyết sơn, khẽ thở dài, nói: "Thái Thượng trưởng lão cung ta đang ở bên trong, chỉ cần các ngươi có thể đi sâu vào trong Đại Tuyết Sơn thì ắt có cơ duyên vô thượng chờ các ngươi, tuy nhiên lão phu cũng muốn nhắc nhở các ngươi, đại trận pháp cấm, hung trùng ác thú trong núi này không đếm xuể, có thể nói mỗi bước đều hung hiểm, tu vi Trúc Cơ cũng không dễ dàng vào sâu trong Đại Tuyết Sơn huống hồ chi là các ngươi, cơ mà các ngươi không cần hoang mang, trong núi tuyết có giấu mấy lá Ngự Trận Phù, nếu các ngươi lấy được Ngự Trận Phù thì có thể giảm bớt áp lực đại trận, dễ dàng vào sâu tuyết sơn!"
"Tiền bối, nói thế thì nhiệm vụ của chúng ta là cướp Ngự Trận Phù sao?"
Có thiên kiêu đặt câu hỏi.
Băng Âm Cung trưởng lão thở dài, nói: "Cũng không có nhiệm vụ gì, chỉ cần có thể thành công vào sâu trong Đại Tuyết Sơn thì coi như thành công, chỉ là Ngự Trận Phù có thể giúp các ngươi giảm bớt áp lực, tránh được rất nhiều nguy hiểm, nếu có thể lấy được thì đương nhiên tốt hơn rồi. Nhóm người Thái Thượng trưởng lão trong tận cùng tuyết sơn cũng sẽ phán đoán thiên tư của các ngươi qua số lượng Ngự Trận Phù!"
Lại có người hỏi: " Vậy Ngự Trận Phù có hình dạng gì? Có thể để cho bọn ta xem qua hay không?"
Băng Âm Cung trưởng lão cười cười, nói: "Thật ra Ngự Trận Phù đầu tiên đã đưa cho các ngươi rồi! Chính là Huyền Băng Lệnh trong tay các ngươi, lệnh này tạo từ Thái Âm Huyền Ngọc mà Băng Âm Cung chúng ta đặc biệt sở hữu, có thể chống đỡ được áp lực đại trận một mức độ nào đó, bên trong có chứa Ngự Trận Phù khắc từ Thái Âm Huyền Ngọc, tuy nhiên phẩm chất cao hơn một bậc thì có thể chống đỡ đại trận tốt hơn!"
Chúng thiên kiêu nghe vậy thì nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, nâng cao dũng khí rồi đi về hướng tuyết sơn, hộ đạo giả định đi theo nhưng lúc này Băng Âm Cung trưởng lão lại nói: "Hộ đạo giả có thể dừng bước ở đây rồi, chúng thiên kiêu sẽ vào Đại Tuyết Sơn tu hành, các ngươi không thể vào, trừ tôi tớ hầu hạ thiên kiêu thì có thể trực tiếp vào Đại Tuyết Sơn chờ từ đường nhỏ trên núi!"
Lúc này mọi người mới hiểu đến bước này rồi thì sẽ dựa vào sức mạnh thiên kiêu.
Sau khi dặn dò xong thì mọi người chia ra tại đây, Mạc Gia trưởng lão gọi Phương Hành lại, nói mình muốn dẫn hắn về Bách Thú Tông, cũng định nhận hắn làm đồ đệ, Phương Hành nghe xong thì trong lòng trợn trắng mắt, tất nhiên không chịu đi theo Mạc Gia trưởng lão nên bèn dứt khoát từ chối, đi theo những người khác vào sơn khẩu cách đó không xa, Ứng Xảo Xảo nghe thấy thì trong lòng cực kỳ ngọt ngào.
"Tên ngốc này vì theo ta mà ngay cả cơ hội tốt như vậy cũng từ chối sao?"
Trong lòng nàng nghĩ lung tung nhưng lại không phát hiện khi vào Đại Tuyết Sơn thì chúng thiên kiêu đã tụ lại bàn luận xôn xao với nhau, bọn họ nhanh chóng kết ước định gì đó rồi kết bạn đi vào Đại Tuyết Sơn, chỉ có nàng cô đơn đứng tại nguyên chỗ, không có ai để ý tới, giống như bị mọi người loại bỏ bên ngoài, ánh mắt mê mang nhìn sang Băng Âm Cung trưởng lão bên cạnh.
Trưởng lão kia nhìn nàng, khẽ mỉm cười, nói: "Nếu bản thân không chắc chắn có thể xông qua Đại Tuyết Sơn một mình thì có thể kết giao đồng minh!"
Lúc này Ứng Xảo Xảo mới kịp phản ứng, người khác cũng đã kết thành đồng minh rồi mà chỉ còn mình ngốc nghếch không nghĩ tới chuyện này, thấy thế nên nàng lập tức đưa mắt nhìn bốn phía thì nhanh chóng thấy được một người quen, thiên kiêu Mạc Dương Mạc gia Bách Lý Quốc gặp ở trên đường hồi trước đang thấp giọng thương nghị với hai người khác, nàng vội vàng cẩn thận đi tới, nhỏ giọng nói: "Mạc sư huynh..."
Mạc Dương quay đầu thấy là Ứng Xảo Xảo thì hơi ngẩn ra, cười nói: "Xảo Xảo sư muội muốn kết nhóm đi với bọn ta à?”
Ứng Xảo Xảo vội vàng gật đầu, có chút rụt rè.
Mạc Dương thấy dáng vẻ nàng xinh đẹp, có ít động lòng nên muốn đồng ý.
Song vào lúc này, một thanh sam công tử bên cạnh hắn lạnh lùng nói: "Mạc Dương, ngươi quên ta nhắc nhở gì rồi sao?”
Mạc Dương nghe thanh sam công tử nói xong thì nhất thời hơi ngẩn ra, nhớ lại thân phận của Ứng Xảo Xảo nên thở dài một tiếng, nói: "Xảo Xảo sư muội, chuyện này Mạc Dương không giúp gì được rồi, ba người chúng ta quen biết từ nhỏ, phối hợp ăn ý, dẫn theo muội sẽ gặp nhiều bất tiện, để không làm trễ nãi hành trình của sư muội thì chúng ta tách ra đi thôi, gặp lại trong thâm sơn!"
Ứng Xảo Xảo nhất ngây người ngay tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn như sứ trắng chợt đỏ bừng.
Cái gì gặp lại trong thâm sơn, rõ ràng không muốn kết minh với mình mà?
"Hừ, nha đầu quê mùa Bột Hải Quốc mà cũng muốn đạt được đại cơ duyên ư?"
"Hắc, Diệp tiên tử gặp chuyện không may ở Bột Hải quốc, Băng Âm Cung không trực tiếp giận lây sang Bách Thú Tông đã niệm tình rồi, nha đầu này còn muốn lấy cơ duyên Băng Âm Cung nữa, đây không phải ý nghĩ kỳ lạ ư?"
"Đi xa một chút đi, hôm nay nha đầu này là mầm họa, ai dính vào người đó sẽ gặp xui xẻo!"
"Cũng không biết làm sao nàng qua được cửa thứ nhất, nói tóm lại cửa thứ hai không có duyên với nàng rồi!"
Hóa ra Diệp Cô Âm bị Phương Hành ra tay không nhẹ ở Bột Hải quốc nên khiến nhiều kẻ trong Băng Âm Cung giận chó đánh mèo lên Bách Thú Tông, cũng liên lụy khiến Ứng Xảo Xảo trở thành mầm tai hoạ người người tránh né, bọn họ rất sợ trêu chọc phải nàng thì sẽ bị đệ tử Băng Âm Cung ghi hận, mang đến phiền toái không cần thiết, hơn nữa thực lực nàng vốn kém nên không giúp đỡ được gì, tất nhiên không ai kết minh với nàng.
Băng Âm Cung trưởng lão thấy cảnh này nên khẽ thở dài, nhưng cũng không định nhúng tay.
Tiểu cô nương Bột Hải Quốc có thân phận đặc thù, ông ta cũng biết, tuy nhiên lúc này cũng không cần thiết giải thích thay nàng.
Tất cả thiên kiêu các tông được triệu tập đến đều phải xông vào Đại Tuyết Sơn một lần, chính miệng Thái Thượng trưởng lão phân phó nên cho dù là người thừa kế yêu linh Ứng Long được Thái Thượng trưởng lão định là đệ tử thân truyền thứ tư của hắn cũng không ngoại lệ.
"Ta... Ta làm sao bây giờ đây..."
Trong lúc nhất thời Ứng Xảo Xảo đứng tại nguyên chỗ, đối mặt phong tuyết mịt mờ, gần như sợ phát khóc lên.
Nàng vốn cũng không lớn tuổi, hơn nữa tu vi cũng thấp hơn người khác, vừa nghĩ tới mình phải một mình một người xông vào Đại Tuyết Sơn tràn đầy nguy hiểm và núi tuyết mênh mông mà không kiềm được sợ hãi, trái tim hoảng sợ vô cùng.
"Khóc cái gì mà khóc? Tiểu gia dẫn ngươi đi!"
Đúng lúc này thì một thanh âm vang lên, một người xuất hiện kéo tay nàng đi vào trong gió tuyết mịt mờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook