Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 211: Bi ai đời người
Ngày lên đường đã xác định là ba ngày sau, Phương Hành tạm thời núp ở bên trong Bách Thú Tông đợi chờ thời khắc lên đường.
Trong khoảng thời gian này hắn cũng không nhàn rỗi mà hỏi thăm hết tất cả tin tức có thể hỏi thăm được liên quan tới Hồ Cầm lão nhân, lại phát hiện lão đầu này cũng rất có sắc thái truyền kỳ. Nghe nói ông ta đi lên từ chốn bần cùng, vốn là một vị lão nhân phàm tục đi khắp hang cùng ngõ hẻm diễn xiếc, nghèo rớt mùng tơi cả nửa đời. Vào ngay lúc khoảng sáu mươi, trong lúc vô tình có được truyền thừa từ một vị tán tu, sau đó bước vào đạo tu hành.
Một lão đầu tử tuổi đã trên năm mươi, không có chút căn cơ, không có chút tài nguyên, cũng không có minh sư chỉ điểm nhưng ông ta lại dựa vào pháp quyết trung giai mà vị tán tu kia lưu lại để tu luyện, một phát lên mây vang danh Sở Vực. Sau đó lấy thân Trúc Cơ bái nhập Băng Âm Cung, trảm yêu trừ ma, uy danh càng thịnh, sau khi làm Cung chủ Băng Âm Cung trăm năm mới chán ghét thế sự, từ đó ẩn lui, cực ít xuất đầu lộ diện.
Hôm nay trăm năm trôi qua, Hồ Cầm lão nhân danh tiếng cũng không bị người quên lãng ngược lại càng thêm thần bí, danh hiệu đứng đầu Sở Vực cũng là trong lúc này được kêu lên. Thân phận ông ta tôn quý, tu hành giới còn có lời đồn đãi rằng ngay cả người của Phù Diêu Cung lúc đầu đi tới Sở Vực, đầu tiên cũng là đến Băng Âm Cung trước, mà lúc gặp Hồ Cầm lão tiên sinh cũng là bình lễ chứ không hề ỷ vào thân phận của mình.
Hồ Cầm cả đời này, cũng cực ít thu đồ đệ. Băng Âm Cung ngày càng lớn mạnh, mặc dù trên danh nghĩa vẫn cùng Thanh Vân Tông, Đại Diễn Tông cùng xưng ba đại tông môn nhưng trên thực tế đã mơ hồ đứng trên hai tông còn lại, trong cung đệ tử tư chất siêu quần không biết có bao nhiêu nhưng trong mấy trăm năm, ông ta lại chỉ thu ba đệ tử. Trong đó đồ đệ đầu tiên đã trở thành Cung chủ hiện tại của Băng Âm Cung, đồ đệ thứ hai thì vốn là một đời thiên kiêu, sau lại cũng vì tranh phong đấu pháp cùng người khác mà bỏ mình đạo tiêu, mà đệ tử thứ ba chính là Linh Động đệ nhất thiên kiêu Sở Vực, Diệp Cô Âm.
Nói như vậy, Ứng Xảo Xảo có thể bái vào môn hạ của hắn, có thể nói là một bước lên trời.
Chỉ riêng danh tiếng đệ tử dưới tòa của Hồ Cầm lão nhân, đã so với vị trí Tiểu công chúa tại Bách Thú Tông của nàng hiện tại mạnh hơn rất nhiều lần.
Có điều sau khi nghe Ứng Sư Hống giảng giải nguyên nhân Ứng Xảo Xảo có thể bái vào môn hạ của Hồ Cầm lão nhân thì Phương Hành cảm thấy có chút kì lạ, hóa ra Ứng Xảo Xảo có thể bái nhập Băng Âm Cung không phải do Ứng Sư Hống tự mình tiến cử mà do vị Thái Thượng Trưởng lão gần trăm năm không hiện nhân thế này chủ động truyền thư tới đây nói rằng nghe danh Ứng Xảo Xảo thiên tư không tồi, nổi lên lòng yêu tài nên muốn thu nàng làm đệ tử dưới tòa.
Với Ứng Sư Hống mà nói, con gái của mình có thể bái nhập người đứng đầu Sở Vực, không cần cả đời sống tại tiểu tông môn như Bách Thú Tông, đương nhiên vô cùng vui vẻ vội vàng đồng ý nhưng Phương Hành lại mơ hồ cảm thấy không đúng lắm. Ở tu hành giới, tiền lệ lão quái tu vi thâm hậu có lòng quý mến nhân tài, muốn nhận một thiên tài làm đồ đệ đương nhiên là có, hơn nữa cũng không ít. Nhưng nếu có tư cách được lão quái vật này tranh đoạt thì ắt hẳn phải là thiên kiêu kỳ tài chân chính.
Còn Ứng Xảo Xảo thì Phương Hành cũng đã gặp, mặc dù thiên tư nàng quả thật không tệ nhưng nếu chỉ riêng về tư chất, nếu so với tư chất Đinh đẳng của hắn năm đó thì có thể coi là một thiên tài. Nhưng nếu so với Diệp Cô Âm thì chỉ như chim sẻ so với phượng hoàng.
Thiên tư tầm này vẫn chưa đạt tới mức có thể được Thái Thượng Trưởng lão của Băng Âm Cung chủ động gửi thư thu làm đệ tử đâu.
Chuyện này có chút khó hiểu, Phương Hành cũng không suy nghĩ sâu xa.
Cách lúc lên đường còn có ba ngày, Phương Hành nhàn rỗi không có chuyện gì cũng âm thầm chuẩn bị.
Việc đầu tiên là giấu Kinh Hoàng Cầm đoạt được từ Diệp Cô Âm. Phương pháp cũng rất đơn giản, trực tiếp phủ một lớp huyền thiết lên phía ngoài Kinh Hoàng Cầm, rèn thành bộ dáng một cây độc cước đồng nhân sóc. Phía ngoài huyền thiết thì để Đại Bằng Tà vương khắc đầy ký hiệu, vừa có thể tăng cường uy lực của cây sóc đồng , cũng có thể ngăn cản người khác cảm ứng được khí tức của Kinh Hoàng Cầm bên trong huyền thiết.
Đại Bằng Tà vương lời thề son sắt bảo đảm, có ký hiệu do chính nó khắc thì cấp Kim Đan bình thường căn bản không thể nhận ra được sơ hở.
Phương Hành cũng không còn cách nào, Kinh Hoàng Cầm là một món huyền khí thượng phẩm , giá trị cực cao đương nhiên không thể tùy tiện bỏ đi. Nhưng bảo bối này lại không thể bỏ vào túi trữ vật, chỉ có thể dùng biện pháp này mang ở trên người.
Sau đó Phương Hành buộc Ứng Sư Hống mở ra linh kho của Bách Thú Tông, vơ vét không ít thứ tốt mang ra ngoài lấy làm tư nguyên tu luyện.
Hôm nay hắn đã Trúc Cơ thành công, số tài nguyên tu luyện Linh Động cảnh lúc trước trên căn bản đã thành vô dụng, chỉ có thể bắt đầu tích lũy tài nguyên lại từ đầu. Mặc dù ban đầu cướp sạch sơn cốc của ba vị Trúc Cơ cũng lấy được một chút đan dược và linh thạch thượng phẩm tu hành của tu sĩ Trúc Cơ cảnh nhưng vẫn không đủ dùng. Dù sao hắn có căn cơ vững chắc, mặc dù đạo cơ bị sát linh làm ô nhiễm nhưng bản chất vẫn nguyên như cũ, đạo cơ màu tím hơn hẳn tu sĩ bình thường vô số lần. Đan dược và linh thạch tu hành của Trúc Cơ bình thường không có nhiều tác dụng với hắn, chỉ có thể bổ sung một chút khi hao phí linh khí lúc bình thường mà thôi. Nếu muốn ngưng tụ tầng đạo cơ thứ hai, còn cần số lượng lớn tài nguyên chất lượng tốt.
Tuy vậy thật đáng tiếc, Bách Thú Tông không thiếu tư nguyên tu hành cho đệ tử Linh Động cảnh nhưng lại không có nhiểu tư nguyên tu luyện có thể dùng được cho tu sĩ Trúc Cơ cảnh. Phương Hành vơ vét cả tòa bảo khố của Ứng Sư Hống khiến Ứng Sư Hống đau lòng xoay người không đành lòng nhìn, kết quả đạt được lại đến phiên Phương Hành cũng không hài lòng. Cảm giác chẳng qua chỉ là tạm được, có chút ít còn hơn không có mà thôi...
Nói tóm lại, hai người một cái mắng đối phương cường đạo, một cái mắng đối phương đói rách!
Cũng may, ba ngày thoáng cái đã qua, tiểu ma đầu này rốt cục phải đi.
Sáng sớm ngày thứ ba, đệ tử toàn tông Bách Thú Tông tụ tập đến giữa thành để đưa Ứng Xảo Xảo lên đường.
Ở quảng trường giữa thành có một pháp thuyền dài chừng ba mươi trượng, là pháp khí đưa đám người Phương Hành rời Bách Thú Tông, mặc dù chỉ là pháp khí trung giai nhưng được cái rộng rãi thoải mái. Dù sao Bột Hải quốc tới Băng Âm Cung cũng không gần, dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không nguyện ngồi mây mà bay, vẫn nên ngồi pháp khí vừa thoải mái lại không hao phí linh lực bản thân.
Ứng Xảo Xảo, Mạc Da trưởng lão chịu trách nhiệm hộ tống và các hạ nhân được xếp theo Ứng Xảo Xảo cùng nhau đi tới Băng Âm Cung, từng người trèo lên pháp thuyền. Bao gồm cả Phương Hành đang giả mạo "Tiểu Cửu" vào thì tổng cộng có năm tên hạ nhân đi theo, trong đó hai người là hai lão bà tử chịu trách nhiệm thiếp thân chăm sóc Ứng Xảo Xảo, ba người còn lại là người ở chia ra chịu trách nhiệm chăm thú, dọn dẹp, mua bán.
Phương Hàn được phân nhiệm vụ chăm thú, khi tiến vào Băng Âm Cung sẽ chịu trách nhiệm giúp Ứng Xảo Xảo nuôi nấng linh cầm.
Trước lúc tới Băng Âm Cung, hắn cũng không cần phiền toái, linh cầm lúc này đã dùng quy tức đan được đặt trong túi trữ vật.
"Phụ thân, Xảo Xảo đi đây, ngài bảo trọng!"
Trước khi đi, Ứng Xảo Xảo dịu dàng vái, nhẹ nói với Tông chủ Bách Thú Tông Ứng Sư Hống.
Sau khi trải qua sự tình Sở Chiêu Dương chết thảm ở trước mặt nàng, tiểu cô nương này thay đổi tính tình cực lớn từ tinh quái lại trở nên trầm mặc ít nói, cùng phụ thân từ biệt mà vẻ mặt cũng không biến hóa quá lớn.
"Được, Xảo Xảo lần này đi Băng Âm Cung bái sư cần nghe lời của Mạc Da trưởng lão..."
Ứng Sư Hống cũng thở dài dặn dò Ứng Xảo Xảo một câu, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành lộ ra vẻ cầu khẩn.
Phương Hành liếc mắt, xoay người sang chỗ khác.
Nghĩ thầm chính mình mượn cớ tiến vào Băng Âm Cung mà thôi, người này lại dường như muốn gửi gắm con gái cho mình, quá đáng ghét.
"Tông chủ, chúng ta lên đường..."
Mạc Da trưởng lão hành lễ với Tông chủ Bách Thú Tông sau đó gào to một tiếng, thúc dục pháp nguyên trên thuyền.
Pháp thuyền ùng ùng thăng thiên bay lên, tựa như một tòa cung điện khổng lồ lao lên trời cao.
Các đệ tử Bách Thú Tông phía dưới đồng loạt khom người đưa tiễn.
Mây trôi vạn dặm, kình phong ập tới, trên mặt đất sông núi cảnh sắc nhanh chóng xẹt qua.
Người tu hành phi hành có đôi khi cũng là một chuyện rất nhàm chán, dù sao địa vực quá lớn cho dù với tốc độ kinh người của hồng tước thì từ Bột Hải quốc chạy tới Băng Âm Cung ở phía Bắc Sở Vực cũng cần thời gian gần một tháng, quả thật tương đối nhàm chán. Phương Hành cảm thấy chán, cả ngày ngồi ở đuôi pháp thuyền uống rượu, nhìn biển mây sông sao đầy trời.
"Ai, nhân sinh thật là bi ai..."
Nhìn nhìn, Phương Hành không khỏi than thở, ngửa mặt lên trời thở dài.
Cảm giác mình rõ ràng đã Trúc Cơ thành công, rõ ràng nên cùng Kim Ô xông xáo giang hồ đánh cướp nơi nơi, bây giờ lại bị ép giả trang thành người hầu cùng tới Băng Âm Cung quỷ quái cầu người chữa bệnh, ông trời già thật sự là quá tàn nhẫn.
"Nhân sinh của ngươi có cái gì đáng buồn?"
Một thanh âm nhàn nhạt vang lên, lại thấy hồng ảnh xuất hiện ở mạn thuyền khác của đuôi thuyền, chính là Ứng Xảo Xảo. Nàng đã đổi sang bộ hồng trang xinh đẹp lúc Phương Hành lần đầu tiên gặp nàng. Vết sẹo trên mặt cũng đã khỏi, gương mặt trở nên bóng loáng như đồ sứ nhưng vẻ mặt quỷ linh tinh quái đã không còn, ưu thương như vậy, ánh mắt ảm đạm nhìn lưu vân tịch quang phía ngoài thuyền.
Nàng ở trong khoang thuyền cảm thấy buồn chán, trong lúc vô tình đi tới đuôi thuyền hóng gió thì vừa vặn nghe được Phương Hành than thở.
Với Ứng Xảo Xảo, sau khi mình được tiểu ma đầu kia mới là bắt đầu nhân sinh bi ai nhất, tên người hầu rỗi rãnh không có chuyện gì núp ở phía sau pháp thuyền uống rượu thì có cái gì đáng buồn, liền thuận miệng hỏi một câu.
Phương Hành sớm phát hiện Ứng Xảo Xảo, chẳng qua là không phản ứng đến nàng, liếc mắt lười biếng nói: "Dù sao cũng bi ai hơn ngươi!"
Ứng Xảo Xảo thấy người này đối với mình hờ hững, trong lòng cũng cảm thấy có chút mới mẻ, khẽ tựa vào mép thuyền, thản nhiên nói: "Ngươi biết cái gì là bi thương buồn bã? Biết không? Hung Nô trung thành nhất và Chiêu Dương ca ca thương yêu ta nhất bị một tên tiểu ma đầu hung ác giết, ta mỗi ngày mỗi đêm đều gặp ác mộng. Trong mộng đều là tiếng cười của tiểu ma đầu kia, mỗi lần tỉnh lại toàn là một thân mồ hôi lạnh... Ta... Ta cuối cùng hận không thể giết chết tiểu ma đầu kia, hận không thể... mang hắn ra bầm thây vạn đoạn... Nhưng mà..."
Nói tới đây, nàng hơi ngẩn ra tựa hồ bản thân cũng không kịp phản ứng, rõ ràng ngày thường bất kể người khác hỏi han thế nào cũng sẽ không nói ra, tại sao lại ở nơi này vô tư kể lể trước mặt hạ nhân?
Phương Hành nghe lại là vẻ mặt ngẩn ngơ, vội vàng xoay người lại vẻ mặt trịnh trọng, lời nói thấm thía nói: "Tiểu muội muội, ngươi như vậy không đúng, phải học cách buông bỏ cừu hận mới được..."
Ứng Xảo Xảo ngẩn ra, không nghĩ tới hắn nói với mình cái này, cười lạnh nói: "Tại sao?"
Phương Hành rất chân thành nói: "Bởi vì nếu ngươi không buông xuống cừu hận, nhân sinh sẽ càng thêm bi ai!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook