Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 210: Kiếm chỉ Băng Âm Cung
Khi tu sĩ khắp nơi rối rít nghị luận việc ác của Phương Hành, còn có không biết bao nhiêu người nghiến răng nghiến lợi muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn, Phương Hành lại công khai ngồi ở lập tông đại điện của Bách Thú Tông trong Hải Yêu thành, cùng Kim Ô ngồi đối diện mà uống rượu.
Giờ khắc này, các đệ tử Bách Thú Tông đang ở bên ngoài tìm kiếm tung tích của Phương Hành, thề phải giết tiểu quỷ này làm đủ mọi kiểu vậy mà Tông chủ Bách Thú Tông Ứng Sư Hống lại vẻ mặt chán nản đứng hầu ở bên, thỉnh thoảng bưng lên vò rượu vội tới rót rượu cho Phương Hành...
"Ha ha, ha ha... Tông chủ à, cũng cho ta một chén..."
Kim Ô nhìn thấyTông chủ Bách Thú Tông bộ dáng sa sút tinh thần, ha ha cười đểu, móng vuốt nâng chén để cho Ứng Sư Hống rót rượu cho nó.
Một năm trước, Kim Ô ở Bách Thú Tông đánh cắp thú vương đỉnh, bị người đuổi giết, sợ chạy trối chết nhưng một năm sau lại quang minh chánh đại ngồi ở trong đại điện của Bách Thú Tông uống rượu, còn có thể để cho đường đường Tông chủ rót rượu cho mình...
Kim Ô cảm giác nhân sinh gặp gỡ, thật sự là quá đặc sắc rồi!
Cùng lúc đó cũng càng thêm bội phục Phương Hành!
Nếu nói đến thì nó cũng gian trá vô cùng, ban đầu Phương Hành ngã vào Âm Ngục Uyên, nó vẫn canh giữ ở phế tích yêu thành. Có điều khi người Bách Thú Tông tìm tới thì lặng lẽ núp vào, bất quá cũng không trốn xa vẫn chú ý động tĩnh chỗ phế tích Yêu tộc, vốn định nếu Phương Hành chết ở bên trong thì thôi, nếu có thể sống đi ngoài, liền xem thử có cơ hội cứu hắn hay không.
Lại không ngờ rằng Phương Hành thoát ra được lại còn cường thế hơn, khi nó nhận được tin tức đuổi tới, rõ ràng phát hiện tiểu quỷ này đã giáo huấn Tông chủ Bách Thú Tông y như nô tài, này thật đúng là để cho kim ô vừa mừng vừa sợ. Càng về sau mới phát hiện Phương Hành đã Trúc Cơ thành công, trong lòng quả thực đối với tiểu quỷ này sùng bái vô cùng, vội vàng đi theo hắn tới Hải Yêu thành.
Mấy ngày nay, phía ngoài các loại tin tức truyền tới, hai người bọn họ cũng ở Hải Yêu thành ăn uống thả cửa, vô cùng thích ý.
"Ai..."
Tông chủ Bách Thú Tông vô cùng chán nản, nâng bình rót đầy rượu cho Kim Ô, u oán nhìn nó một cái.
Lúc này Kim Ô đã khôi phục nguyên trạng, ông ta đương nhiên nhận ra được đây chính là con Kim Ô ban đầu làm bộ bị thú vương đỉnh của mình trấn trụ, sau lại vừa dịp chính mình chưa chuẩn bị mà chạy trốn, thậm chí còn ăn cắp thú vương đỉnh. Chẳng qua không biết nó làm sao mà hợp tác cùng tiểu ma đầu này? Ông ta cũng không dám hỏi, chỉ mơ hồ cảm giác chính mình trong khoảng thời gian này thật sự xui xẻo.
"Chân dài đi chưa?"
Phương Hành đang nhớ lại một chuyện, quay đầu hỏi Ứng Sư Hống.
Ứng Sư Hống vội trả lời: "Diệp tiên tử ngày hôm qua cũng đã rời đi, vốn định chờ chúng ta bên này chuẩn bị thỏa đáng, nàng mang theo Xảo Xảo cùng nhau rời đi, chẳng qua là đã trải qua... Đã trải qua chuyện này, nàng lại chỉ để lại một quả huyền băng lệnh, bảo Xảo Xảo đi Băng Âm Cung lấy làm bằng chứng bái sư. Sau đó rời đi một mình, gần đây có rất nhiều lời đồn, tâm tình của nàng tựa như không tốt lắm..."
"Ha ha, tâm tình tốt mới là lạ..."
Kim Ô cười mờ ám, nháy mắt với Phương Hành, nói: "Ngươi thật không có... làm gì?"
Vừa nghe lời này, ngay cả Ứng Sư Hống cũng dựng tai nghe.
Phương Hành trợn mắt nhìn Kim Ô một cái, nói: "Tiểu gia là loại người này sao?"
Kim Ô trợn mắt, nói: "Ta cảm thấy phải!"
Phương Hành khinh bỉ nhìn nó một cái, nói: "Quá khinh thường tiểu gia rồi, nói cho ngươi biết, tiểu gia đời này cái gì cũng đoạt, chính là không đoạt thứ này. Lúc còn rất nhỏ, Tứ thúc thúc nghĩ dạy ta làm hái hoa tặc, thời điểm ta đang muốn học, Cửu thúc thúc tới nói cho ta biết, Tứ thúc là bởi vì dáng vẻ quá khó nhìn, không có nữ nhân để ý hắn mới đi làm hái hoa tặc. Lớn lên đẹp trai giống như ta, tương lai sẽ có một đám nữ nhân chạy theo, cần loại nào mà tìm không được? Căn bản không cần đi làm mấy chuyện không xuất sắc như vậy..."
Kim Ô ngạc nhiên: "Ngươi tin rồi ư?"
Phương Hành đắc ý nói: "Đương nhiên tin rồi, ngươi gặp người đẹp hơn so với tiểu gia sao?"
Kim Ô khinh thường nói: "Ngươi đẹp cái rắm!"
Phương Hành giận dữ, quát hỏi Ứng Sư Hống: "Tông chủ, ngươi bình luận xem, ta đẹp hay không?"
Ứng Sư Hống một đầu mồ hôi lạnh, luôn miệng nói: "Đẹp... Quả thực chính là ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang... Xinh đẹp như hoa..."
Trong lòng đồng thời nghĩ tới: "Ngươi đẹp cái rắm!"
"Không hổ là người làm Tông chủ, rất có ánh mắt!"
Phương Hành đắc ý, vỗ bả vai Ứng Sư Hống nói: "Đúng rồi, chuyện ta nói sắp xếp xong xuôi chưa?"
Ứng Sư Hống hơi ngưng thần, trịnh trọng trả lời: "Đã chuẩn bị xong..."
Ông ta vừa nói vừa lấy ra một bộ áo từ trong túi trữ vật , đặt ở trước mặt Phương Hành.
Phương Hành thở dài một tiếng, đứng dậy thay áo, đây rõ ràng là trang phục của đệ tử tạp dịch ở Bách Thú Tông , hắn nhìn chung quanh một chút la lên: "Thật xấu, tiểu gia cũng thật là càng làm càng kém, cuối cùng phải làm tạp dịch cho con gái ngươi..."
Ứng Sư Hống im lặng, nghĩ thầm đây là ngươi kề đao vào cổ bắt ta đáp ứng, chẳng lẽ trách ta ư?
Đổi áo xong, Phương Hành liền đưa tay về phía Kim Ô.
Kim Ô có chút đau lòng nhưng vẫn lấy một cái mặt nạ màu đen đưa tới, chính là Vạn La Quỷ Diện ban đầu Phương Hành đưa cho nó.
Vốn dĩ nó cực kỳ yêu thích thứ bảo bối có thể thay đổi bộ dáng cùng khí tức này, quý như tính mạng nhưng nghe kế hoạch của Phương Hành xong, vẫn nhịn đau lòng trả lại cho hắn, dù sao mạng của tiểu quỷ này quan trọng hơn.
Phương Hành nhận lấy mặt nạ, thử dò xét lần nữa một phen. Lúc này hắn đã Trúc Cơ thành công, nhìn lại mặt nạ đã khác so với trước kia, chất liệu cho tới pháp trận cấu tạo bên trong đều thấy được rõ ràng. Dù vậy vẫn không thể nhìn thấu hoàn toàn chiếc mặt nạ này, rõ ràng chỉ là một pháp khí trung giai nhưng bởi chế tạo tinh kỳ lại có thể chống đỡ thần thức tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ tra xét.
Lúc này tu vi đề cao, ánh mắt cũng tùy theo cao lên không ít, Phương Hành lại nhìn ra người chế tạo Vạn La Quỷ Diện, tất nhiên là một vị đại sư đúc khí đứng đầu. Chẳng qua không biết tại sao lại lưu lạc phủ bụi ở Pháp Khí Các Thanh Vân Tông mãi cho đến khi hắn lật nó lên. Bên trong mặt nạ, vị trí mi tâm có khắc hai chữ "Vạn La" nho nhỏ, nói không chừng chính là tên vị đại sư này.
Dò xét xong, Phương Hành liền mang mặt nạ lên mặt, vận chuyển linh lực rót vào trong đó.
Không lâu lắm, mặt nạ biến mất, hắn cũng trở thành một người khác, vẫn là mười lăm mười sáu tuổi, môi mỏng mắt dài, vóc người thon gầy, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn bộ dáng bình thường, chẳng qua là ánh mắt vẫn nhấp nháy gian tà.
"Có giống hay không?"
Phương Hành đắc ý hất đầu về phía Ứng Sư Hống.
Ứng Sư Hống thấy bộ dáng kia, cũng khẽ lấy làm kinh hãi, qua một hồi lâu, mới nhẹ nhàng thở dài, gật đầu, nói: "Nếu không phải ta đã sớm biết được, thật không nhìn ra nửa phần sơ hở... Thật ra cho dù ta biết là ngươi, nhưng vô luận là khí tức hay bộ dáng cũng nhìn không ra một chút sơ hở, thần thông biến hóa này quả nhiên là lợi hại... À đúng rồi, ánh mắt phải thu lại chút ít!"
Kim Ô ở bên cạnh chen miệng nói: "Trong đôi mắt gian tà lấp lánh, quen thuộc đoán chừng liếc một cái là có thể nhận ra!"
Phương Hành có chút im lặng, thở dài nói: "Anh hùng bổn sắc, không dễ đổi mà!"
Ứng Sư Hống nghe hai người bọn họ chọc cười, thở dài nói: "Phương công tử, ngươi giả mạo người này tên gọi tiểu Cửu, chính là một gã tạp dịch ở Ty Thú Giam cũng sẽ là một trong năm tên hạ nhân theo Xảo Xảo cùng tới Băng Âm Cung, sau khi Xảo Xảo bái sư thành công, sẽ ở lại trong cung phụng dưỡng. Tuy quả thật có thể thành công lẻn vào Băng Âm Cung nhưng dù sao thân phận thấp kém, sợ rằng bất lợi cho ngươi làm việc..."
Phương Hành cười ha ha, nói: "Ngươi cũng đừng quản, tiểu gia tự có tính toán!"
"Tiểu nhân hiểu được..." Ứng Sư Hống có chút dừng lại, vừa chần chờ nói: "Có điều... Phương tiểu tiền bối, Xảo Xảo dù sao cũng là nữ nhi duy nhất của ta, Sư Hống cầu ngươi... Dù ngươi muốn đi Băng Âm Cung làm cái gì, cũng đừng liên lụy đến nàng..."
Phương Hành nghe, ha ha cười một tiếng, nói: "Ngươi yên tâm, không chừng ta còn giúp nàng đấy!"
Ứng Sư Hống khổ sở nghĩ thầm con gái của ta yên ổn bái nhập Băng Âm Cung là được rồi, cũng không trông cậy vào ngươi giúp...
Thì ra khi Phương Hành nghe thấy Ứng Xảo Xảo sắp bái nhập Băng Âm Cung liền nảy ra một ý.
Hắn đạo cơ bị sát linh ô nhiễm, phải mau sớm giải quyết vấn đề này. Có điều Tông chủ Trần Huyền Hoa đã nói, trong Sở Vực có thể giải quyết vấn đề này chỉ có Băng Âm Cung Hồ Cầm lão nhân, nhưng hắn còn chưa nghĩ ra làm sao đả động lão đầu này thì đã đối chiến với đệ tử của người ta, lại còn ác chiến vô cùng. Mặc bản thân chiếm lợi không ít nhưng mối thù này xem như cũng kết.
Lúc ấy ở Âm Ngục Uyên, cùng Hồ Cầm lão nhân hư ảnh nói chuyện với nhau, mặc dù mặt dày đòi Hồ Cầm lão nhân một cái nhân tình nhưng đối mặt đại tu Kim Đan, Phương Hành cũng không đủ nắm chắc có thể khiến người ta giữ lời. Đương nhiên sẽ không ngu xuẩn tự mình tới cửa, lỡ như người ta trở mặt không để ý tới nhân tình này muốn cái mạng nhỏ của mình, không phải là tự chui đầu vào lưới?
Cũng vì vậy, trực tiếp tới cửa cầu chữa bệnh là không khôn ngoan, Phương Hành nghĩ ra một cách đó chính là mượn cơ hội Ứng Xảo Xảo bái sư, lẻn vào Băng Âm Cung dò xét một phen rồi mới tìm kiếm phương pháp hóa giải sát linh.
Hắn đã cùng Đại Bằng Tà vương thương thảo, Hồ Cầm lão nhân nếu thật có cách giúp hắn hóa giải sát linh, không ngoài hai loại khả năng, một là tu hành công quyết kỳ lạ có thể khắc chế sát linh, hai là trên tay có pháp bảo có thể trợ giúp Phương Hành hóa giải sát linh. Mà chủ ý của Phương Hành cũng đơn giản, nếu có công quyết tương ứng có thể hóa giải, vậy thì trộm công quyết.
Nếu là pháp bảo có thể hóa giải, vậy thì trộm pháp bảo.
Nói tóm lại, chuyến đi tới Băng Âm Cung nhất định phải đi.
Tuy nhiên Băng Âm Cung có cao nhân Kim Đan kỳ thọ nguyên còn nhiều trấn giữ, so Thanh Vân Tông cùng Điệp Huyễn Cốc hiện nay lớn không biết bao nhiêu, có thể nói đệ nhất đại tông ở Sở Vực. Đừng nói trộm pháp bảo, coi như là lẻn vào trong đó cũng không phải là một chuyện dễ, tìm một thân phận lừa dối đi vào là vô cùng cần thiết, đúng lúc Ứng Sư Hống đã rơi vào trong tay hắn liền thuận thế có kế hoạch này.
Hôm nay, bị hắn cùng Đại Bằng Tà vương bắt buộc, Ứng Sư Hống đã khắc pháp ấn ở Vạn Linh Kỳ, thần niệm đã cùng yêu linh dung hợp. Có pháp ấn yêu linh tương đương với việc đã khống chế được ông ta, cho nên Phương Hành cũng không sợ Ứng Sư Hống làm cái gì. Dĩ nhiên để hồi báo ông ta giúp mình, Phương Hành cũng để yêu linh cửu đầu sư lưu tại trên người ông ta chứ không cường đoạt lấy đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook