Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 209: Tiểu ma đầu vang danh nam bắc

“Tiểu... Tiểu quỷ... Ngươi có bản lãnh, có thần khí như vậy... Ứng mỗ nhận thua, nhưng nếu ngươi muốn đoạt yêu linh của ta, tuyệt đối không thể, Ứng mỗ thà rằng tan xương nát thịt, cũng sẽ không khiến Bách Thú Tông truyền thừa đoạn tuyệt..."

Ứng Sư Hống bị yêu linh trấn trụ, không thể động đậy, khẩu khí lại hết sức kiên cường.

Ông ta lúc này vừa khiếp sợ vừa sợ hãi, không ngờ tiểu quỷ này chẳng biết lúc nào đã Trúc Cơ thành công?

Cho dù là Trúc Cơ thành công cũng thôi đi, chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ, chính mình còn không để vào mắt.

Chẳng qua là... Hắn từ nơi nào kiếm được một món huyền khí lợi hại như vậy?

Bách Thú Tông truyền thừa của ông ta vốn là lấy yêu linh dung hợp với thần hồn của bản thân, mà Vạn Linh Kỳ đương nhiên có thể phong ấn yêu linh lấy làm khu sử, đối với yêu linh trời sinh có tác dụng trấn áp, nói thẳng ra là khắc chế triệt để.

Có điều lúc đầu mặc dù bị khắc chế, nhưng ông ta cũng phát hiện Vạn Linh Kỳ tựa hồ chỉ có yêu linh, không phát huy được thực lực chân chánh, chính mình vẫn có thể đánh một trận. Quan trọng hơn là ông ta cảm thấy lá cờ này khống chế mấy trăm yêu linh, thật sự phù hợp với Bách Thú Tông nên nổi lên lòng tranh đoạt, lòng tham xúi giục nên mới không rời đi ngay khi phát hiện nguy hiểm.

Hơn nữa nếu chỉ là ngăn cản Vạn Linh Kỳ, Ứng Sư Hống cảm giác mình còn có phần thắng, chẳng qua ai mà ngờ được, chính mình đang lúc toàn bộ tinh thần chống đỡ yêu linh bên trong Vạn Linh Kỳ lại bị tiểu quỷ này một gậy đập vào sau gáy?

Huyền khí như vậy không phải cần phải toàn lực điều khiển sao?

Tại sao còn dư sức đi tới phía sau mình đánh lén?

Nhiều loại không giải thích được nhưng lại khiến cho đường đường Tông chủ như ông ta bị một gậy đánh cho bất tỉnh, bắt sống.

Chẳng qua dù có thế nào, dù sao đã rơi vào trong tay địch thủ, ông ta cũng không còn cách nào chỉ có thể ngoan cố.

Yêu linh cửu đầu sư chính là một trong tam đại yêu linh đời đời tương truyền của Bách Thú Tông ,ông ta đương nhiên không thể tùy tiện giao cho người khác.

"Ơ vậy mà cứng đầu ghê, ha ha , ngươi để ý Bách Thú Tông truyền thừa như vậy phải không? Vậy ngươi có tin tiểu gia trở về bắt lấy lão đầu tử Trúc Cơ kia, sau đó giết khuê nữ của ngươi, giết sạch đệ tử Bách Thú Tông, cho Bách Thú Tông từ đó hương khói đoạn tuyệt? Đến lúc đó đừng nói một con yêu linh, cho dù ngươi có trên một trăm con yêu linh, còn có tác dụng cái rắm?"

Phương Hành quen thói quen nết hung hăng uy hiếp.

Ứng Sư Hống nghe xong, hai mắt tinh quang bạo xạ, quát lên: "Ngươi... Ngươi dám?"

Phương Hành không thèm quan tâm nói: "Ban đầu là ai rạch mặt khuê nữ nhà ngươi, ngươi không phải không biết chứ?"

Ứng Sư Hống nhất thời tức giận, con gái của mình ban đầu chịu thiệt như vậy, ông ta tự nhiên là biết rõ.

Nhớ lại chuyện tiểu quỷ này đã làm, Ứng Sư Hống lập tức không hề nghi ngờ việc tiểu quỷ này có đủ lòng dạ độc ác hay không.

Nghĩ đến điều này, trong lòng cũng không khỏi rung động, tên tiểu quỷ này thật sự có năng lực tiêu diệt cả Bách Thú Tông. Mặc dù hắn chẳng qua là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng có Vạn Linh Kỳ trong tay, Bách Thú Tông còn ai là đối thủ của hắn?

"Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"

Ứng Sư Hống thanh âm mơ hồ phát run, vừa hoảng sợ lại vừa có chút ít bất đắc dĩ, gần như cầu khẩn.

Phương Hành cười ha ha nói: "Thứ nhất, biết điều một chút giao pháp ấn yêu linh cửu đầu sư ra đây, lão Tà nhà ta coi trọng, đó chính là của chúng ta. Thứ hai, ngươi tên khốn kiếp này lại dám truy sát ta, nhất định phải lấy tiền ra chuộc tội. Thứ ba sao... Đúng rồi, ta có tên bằng hữu mập mạp chết bầm, hiện tại hình như ở Bách Thú Tông các ngươi, ngươi không được giết y biết chưa? Ta nói cho ngươi biết, y là do ta bảo kê!"

Ứng Sư Hống khóc không ra nước mắt, nói: "Không dám, không dám, ngươi nói Dư Tam Lưỡng sao? Người này tu thành cương liệp linh tướng, có thể thừa kế một trong tam đại yêu linh Bách Thú Tông , thành tựu tương lai tất nhiên trên ta. Hơn nữa, con gái của ta Xảo Xảo đã xác định muốn bái nhập Băng Âm Cung, mà hai cái đệ tử đắc ý của ta lại bị ngươi giết, Dư Tam Lưỡng đã được quyết định là người truyền thừa Bách Thú Tông ta..."

Phương Hành nghe lời này, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hơi ngẩn ra.

Thật ra thì Ứng Sư Hống lời này nói cũng không xác thực hoàn toàn, trên thực tế sau khi Phương Hành đánh chết Sở Chiêu Dương và Kỳ Hành, ông ta hoài nghi Dư Tam Lưỡng và Phương Hành cấu kết, đã giam y lại, chính bởi vì Dư Tam Lưỡng thiên phú quả thật phi phàm, mới không lập tức giết chết.

Nhưng lúc này chính mình rơi vào tay tiểu quỷ này, ông ta nào dám nói thật, không thể làm gì khác bèn nhắc tới vị trí người thừa kế của Dư Tam Lưỡng hy vọng có thể đả động tiểu quỷ này bỏ qua cho yêu linh cửu đầu sư của mình.

Hơn nữa, ông ta còn cố ý nhắc tới con gái của mình đã bái nhập Băng Âm Cung là vì muốn dùng danh tiếng Băng Âm Cung đe dọa tiểu quỷ này, để tránh hắn thật sự gây bất lợi cho con gái của mình.

Chẳng qua ông ta lại không ngờ rằng, Phương Hành nghe lời nói này giống như là ý thức được cái gì, lâm vào trong trầm tư.

Ứng Sư Hống không dám quấy rầy hắn, vẻ mặt kinh hoàng chờ tiểu quỷ này đưa ra quyết định.

Qua hồi lâu, Phương Hành mới bỗng nhiên vừa ngẩng đầu, nhìn Ứng Sư Hống nói: "Ngươi nói con gái của ngươi sẽ bái nhập Băng Âm Cung ư?"

Ứng Sư Hống ngây ngốc, vội nói: "Không sai, Thái Thượng Trưởng lão Hồ Cầm lão nhân của Băng Âm Cung gần đây trần tâm thoáng động, muốn thu mấy người đệ tử. Con gái của ta Xảo Xảo hôm nay đã xác định muốn bái nhập môn hạ của ông ấy... Đúng rồi, Diệp Cô Âm Diệp cô nương tới Bột Hải quốc lần này chính là để đón con gái của ta đi Băng Âm Cung, Tiểu... Tiểu tiền bối ngươi dù sao cũng không thể đối nghịch với Hồ Cầm lão nhân đâu."

"Hồ Cầm lão nhân?"

Phương Hành ánh mắt sáng hơn rồi, nhìn chằm chằm Ứng Sư Hống.

Ứng Sư Hống bị hắn nhìn trong lòng sợ hãi, run giọng nói: "Tiền bối tha mạng..."

Phương Hành một cái tát vỗ vào trên đầu ông ta, mắng: "Tiền đại gia ngươi, ta so với khuê nữ nhà ngươi cũng không lớn hơn mấy tuổi, nghĩ nịnh nọt ta gọi Phương đại gia được rồi, gọi tiền bối nữa ta quất ngươi... Có điều Tông chủ à, bản thân ta đột nhiên cảm thấy rất kính trọng truyền thừa Bách Thú Tông các ngươi, không biết Bách Thú Tông có tính toán triệu thu môn đồ hay không, ha ha ha ha..."

Tông chủ Bách Thú Tông bị Phương Hành cười trong lòng sợ hãi, thấp giọng nói: "Tiền... Đại gia có gì yêu cầu, cứ việc nói chính là..."

Phương Hành cười ha ha, nói: "Cũng không có gì, chỉ là muốn bái nhập Bách Thú Tông mà thôi!"

Lời vừa nói ra, không chỉ có Ứng Sư Hống ngây người, ngay cả Đại Bằng Tà vương cũng nhất thời sợ ngây người.

 

...

 

...

 

Sau nửa canh giờ, Ứng Sư Hống vẻ mặt âm trầm trở lại phế tích yêu thành , chúng đệ tử xúm lại tới đây, liên miệng hỏi han, Mạc Da trưởng lão mặt như giấy vàng cũng bị người nâng lên. Một cái tát kia xem ra không nhẹ, đường đường Trúc Cơ trưởng lão là nhân vật số hai ở Bách Thú Tông, hôm nay lại chỉ có thể đợi người nâng đi, cũng không biết phải dưỡng thương hết bao lâu nữa.

Ứng Sư Hống nhìn thoáng qua Mạc Da trưởng lão, sắc mặt âm trầm lợi hại hơn lại nhiều thêm một chút bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Tiểu quỷ này thật là lợi hại, ta đuổi theo hắn nửa canh giờ nhưng vẫn để hắn trốn thoát..."

Mạc Da trưởng lão hơi ngẩn ra, muốn nói cái gì. Ứng Sư Hống trực tiếp cắt đứt lời của hắn, nói: "Trước đón Diệp cô nương ra đi!"

Mạc Da trưởng lão đã bị thương, Bách Thú Tông Tông chủ tự mình chủ trì đại trận, không tiếc linh thạch hao tổn, rốt cục  ba ngày sau đó, thành công phá mở Âm Ngục Uyên, xông qua ba đạo cấm chế đưa Diệp Cô Âm ra ngoài. Diệp Cô Âm lúc này lại làm cho người khác tròn mắt, thiên chi kiêu nữ của nửa tháng trước cao ngạo không ai bì nổi, giờ đây tiều tụy không ra con người, si ngốc kinh ngạc, không nói được lời nào.

Có rất nhiều đệ tử Bách Thú Tông thấy được cảnh này, vô cùng kinh ngạc khuôn mặt đầy vẻ khó tin.

"Diệp tiên tử... Làm sao biến thành dạng như vậy?"

"Tên tiểu ma đầu kia, rốt cuộc đã làm gì Diệp tiên tử?"

Dần dần, danh tiếng Phương Hành vang xa, trong khoảng thời gian ngắn vang danh rộng rãi.

Dù cho là Sở Vực hay là Bột Hải quốc, đều đang truyền lưu tin đồn về tiểu ma đầu Phương Hành.

Lúc trước Phương Hành phản bội Thanh Vân Tông, đánh chết thiên kiêu Tiêu Kiếm Minh, còn thiêu cháy sơn môn vốn đã lặng lẽ truyền lưu ở tu hành giới, mỗi một người nghe được đều cảm thấy chuyện này thật không thể tin!

Một đệ tử Linh Động cảnh, làm sao có bản lãnh lớn như vậy?

Phản tông giết người, đốt sơn cướp bảo?

Phải can đảm cỡ nào, phải bản lãnh bao nhiêu mới có thể làm ra chuyện này?

Làm chuyện này, hắn thế nào sống sót trốn ra được?

Mà tin cũ chưa tan chuyện chưa yên tĩnh,chuyện về  Phương Hành cùng Diệp Cô Âm lại lần nữa nhấc lên sóng lớn.

Diệp Cô Âm là ai?

Đây chính là thiên hạ đệ nhất thiên kiêu Trúc Cơ Sở Vực, một nhân vật vang danh  người người chú ý, là tiên tử hoàn mỹ không tỳ vết trong lòng không biết bao nhiêu thanh niên đồng lứa ở tu hành giới. Miễn là tin tức liên quan nàng cho dù là một chuyện nhỏ cũng truyền nhanh hơn so với chuyện phản tông đốt sơn, chínhvì vậy khi Phương Hành và nàng xảy ra giao chiến, danh tiếng hắn tựa như tưới dầu lên lửa, trong một đêm đã danh chấn Sở Vực.

Ba ngày sau, ở một trấn nhỏ không xa Bách Thú Tông, trấn này tụ tập tán tu chuẩn bị vào núi săn giết yêu thú, cũng là nơi truyền bá tin vặt nhanh nhất. Ở tửu quán trên trấn, có mười mấy tu sĩ ngồi vây quanh, bốn năm người vây làm một bàn. Trong đó có một cái bàn đang khe khẽ tám chuyện về "Tiểu ma đầu"danh tiếng gần nhất.

"Ngươi có chắc Diệp tiên tử thua thật rồi không?"

Trên bàn, một đại hán áo lục thất kinh hỏi.

Một người mặc áo xám, giữ lại một thanh râu bạc xám tro táp ngụm rượu, ha ha cười lạnh: “Diệp tiên tử là dạng người nào? Băng Âm Cung đáng sợ ra sao? Nếu không phải tin tức xác thật, ai dám nói nhảm chuyện có liên quan các nàng? Lão phu có tin tức xác thật, trước đó không lâu Diệp tiên tử đã phải chịu thiệt từ tiểu ma đầu này!"

Đại hán thở dài nói: "Ai đáng tiếc, Diệp tiên tử cao ngạo, thiên phú kỳ tài, tục truyền một thân tu vi khi ở Linh Động cảnhđã khó gặp địch thủ, có thể coi vô địch! Cho dù là cùng nàng nổi danh Hầu Quỷ Môn và Tiêu Kiếm Minh tới tỷ thí, cũng sẽ dễ dàng chiếm phần thắng. Chẳng qua là bởi không muốn biểu hiện quá mức mới đúng lúc thu tay lấy thế hoà kết thúc mà thôi, hôm nay nàng đã nửa bước Trúc Cơ, vốn tưởng lấy danh tiếng Linh Động vô địch này thành công Trúc Cơ, sẽ càng tỏa sáng hơn nữa, ai mà nghĩ lại thua?"

Lão đầu cười nói: "Ha ha, nếu chỉ riêng là thua cũng thôi đi, các ngươi có biết tiểu ma đầu này là dạng người gì chứ? Nghe nói hắn ở Thanh Vân Tông liền hãm hại lừa gạt, không chuyện ác nào không làm, lại càng lưu tình khắp nơi, tâm địa gian ác. Hắn cùng với Diệp tiên tử đồng thời bị vây ở Âm Ngục Uyên nửa tháng, là nửa tháng lận đấy, cô nam quả nữ, ngươi nói hắn làm ra chuyện gì?"

Đại hán áo lục nhất thời trợn tròn cặp mắt: "A ơ... Lời ấy thật là?"

Không chỉ... gã, tất cả mấy người chung quanh cũng dựng thẳng lỗ tai nghe.

Tin đồn thế này không thể nghi ngờ là chuyện mọi người cảm thấy hứng thú nhất!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương