Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 206: Luyện thành Vạn Linh Kỳ

Thời gian trôi qua từng ngày, trong nháy mắt đã qua bảy ngày.

Nếu tính ra thì Phương Hành đã ở Âm Ngục Uyên này mười hai ngày. Trong khoảng thời gian này, Diệp Cô Âm đã hoàn toàn bị Phương Hành khuất phục. Không dám phản kháng cũng không dám chết, thậm chí không dám làm việc qua loa. Bởi vì Phương Hành đặt ra một quy định mới, chỉ cần nàng làm ra một chút sai lầm dù chỉ một phần thôi cũng sẽ cắt một tấm vải từ trên người nàng.

Khoảnh khắc đạo bào bị cắt tứ tung bắt đầu lộ ra da thịt, Diệp Cô Âm đã chấp nhận số phận rồi.

Chuyện hôm nay nàng cần làm là trong lúc Đại Bằng Tà vương và Phương Hành liên thủ luyện chế khí phôi, nàng phải sử dụng bí pháp để phong ấn các điểm pháp ấn có trên mặt đất và vách tường trong thạch thất lên lá cờ. Việc này yêu cầu tỉ mỉ cũng là việc phức tạp nhất, Phương Hành tạm thời giữ cho nàng mạng sống cũng bởi chính hắn thật sự ngại phiền phức, không muốn làm loạn như vậy.

Có Diệp Cô Âm chủ lực, Đại Bằng Tà vương trông coi, Phương Hành thỉnh thoảng thị sát, Vạn Linh Kỳ dần dần thành hình.

Trong khoảng thời gian này, Phương Hành cũng thường xuyên đi ra ngoài xem xét cấu tạo bên trong Âm Ngục Uyên.

Quả thật như Đại Bằng Tà vương nói, Âm Ngục Uyên là một hắc ngục khổng lồ của Yêu tộc. Nó to lớn đến mức khó mà dò xét hết được, bên trong có gần cả ngàn tòa ngục thất cùng nhiều pháp trận và cấm chế. Cũng may Phương Hành giờ đây đã lên Trúc Cơ thành công, chỉ mới ba ngày đã dò xét được toàn cảnh. Nếu là Linh Động cảnh, muốn dò xét cái ngục này ít nhất cũng phải nửa tháng trở lên.

Suốt ba ngày tìm kiếm, Phương Hành dựa theo Đại Bằng Tà vương chỉ điểm và gợi ý đã phát hiện một nơi có thể rời đi. Ở cuối hắc ngục có một cánh cửa sắt màu đen khổng lồ đang đóng. Trước cửa không có đường đi, trên không hiện lên chín đạo pháp cấm, chỉ cần xông qua chín đạo pháp cấm này là có thể đi tới chỗ cánh cửa sắt đó, mở ra nó rồi rời khỏi hắc ngục.

Chín đạo pháp cấm giờ đây hơn phân nửa đã không còn đầy đủ, nhưng vẫn còn uy lực tương đối. Phương Hành dùng Âm Dương Thần Ma giám xem xét, căn bản chẳng có lối đi an toàn nào có thể hoàn toàn tránh né được chín đạo pháp cấm này để rời đi.

Bây giờ nếu hắn muốn đến chỗ cửa sắt, con đường an toàn nhất thì cũng phải chống đỡ ba đạo pháp cấm mới được.

Theo Đại Bằng Tà vương suy đoán, đây đã là may mắn lắm rồi. Âm Ngục Uyên trong quá khứ không chỉ còn vẹn nguyên chín đạo pháp cấm mà hơn nữa ở ngoài huyền môn, còn có hai con Kim Đan yêu vương trấn giữ sẽ tùy thời điểm điều chỉnh thứ tự pháp cấm hoặc xuất thủ tăng cường uy lực cho pháp cấm. Đừng nói là Phương Hành, cho dù là tu sĩ đang ở đỉnh cao Kim Đan cũng không thể thoát được cấm chế xông ra ngoài.

Mà hắn hôm nay thì chỉ cần xông qua ba đạo cấm chế sứt sẹo, độ nguy hiểm chưa bằng một phần trăm.

Tuy vậy với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của Phương Hành , xông vào ba đạo cấm chế cũng vô cùng nguy hiểm.

Thế nên Phương Hành quyết định phải đợi luyện chế thành công Vạn Linh Kỳ rồi mới phá cấm chế thoát ra.

Thời gian thoáng chốc lại là mười ngày trôi qua, Phương Hành lười biếng nằm ở cạnh góc tường nghiên cứu Thái Thượng Cảm Ứng Kinh, rốt cục nghe được Đại Bằng Tà vương hô vang vui mừng. Biết Vạn Linh Kỳ đã được luyện chế thành công rồi bèn cất Thái Thượng Cảm Ứng Kinh vào túi trữ vật, thân nhanh chóng phi thân tới nhìn lá cờ màu đen đang nằm trên mặt đất.

Thoạt nhìn thì lá cờ vô cùng bình thường, phía trên khắc họa hoa văn phức tạp nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy được hoa văn này chính là pháp ấn. Mà nhiều pháp ấn như vậy tổ hợp lại với nhau khiến lá cờ này toát ra khí tức quỷ dị. Nếu nhìn chăm chú sẽ cảm giác cả người dường như sắp bị bị hấp thụ vào trong lá cờ này.

"Ha ha tiểu quỷ, ngươi tới hoàn thành một bước cuối cùng sao!"

Đại Bằng Tà vương cười ha ha rồi bỗng bay ra ngoài, thân hình ẩn vào trong cờ rồi sau đó cả lá cờ đột nhiên bay lên. Phương Hành đưa tay nắm chặt chuôi, nhất thời cảm thấy mấy trăm đạo khí tức mơ hồ thông qua chuôi cờ liên kết cùng mình. Hắn chỉ cần tâm thần khẽ động là đã có thể khu động nó giống như đang khu động sức mạnh của mình.

Phương Hành không chú biểu cảm dùng Âm Dương Thần Ma giám giám định một phen, không phát hiện điểm lạ nào thì tâm tình trong nháy mắt tốt hẳn lên.

"Tụ linh!"

Hắn phất lá cờ lên chỉ vào hư không.

Chốc lát sau đã thấy âm phong nổi lên, gào thét loạn lòng người.

Trong thông đạo bốn phương thông suốt trong hắc ngục, sau khi hắn phất Vạn Linh Kỳ lên thì có vô số đạo âm linh từ bốn phương tám hướng lao qua, cuồn cuộn như thủy triều, rối rít bay vào trong mặt cờ, cảnh tượng hết sức quỷ dị. Có điều Phương Hành biết rõ đây chính là bước cuối cùng để luyện hóa Vạn Linh Kỳ, phải để chúng linh trở về vị trí.

Vạn Linh Kỳ sở dĩ có uy lực mạnh như vậy chính là vì có thể thông qua cờ này khống chế lực lượng yêu linh. Bởi thế việc thu lại pháp ấn yêu linh trên mặt cờ, cất xuống dưới cờ là việc bắt buộc phải làm.

Bên trong đã khắc vào pháp trận đặc thù nên Phương Hành cho dù rời khỏi nơi đây, lũ yêu linh cũng sẽ được pháp trận bảo vệ không hồn phi khói diệt. Mà lúc công địch Phương Hành phải toàn lực bảo vệ cái cờ này, pháp ấn trên cờ bất diệt, yêu linh bị hắn sai sử ra ngoài sẽ không chết. Nói trắng ra là có cờ này nơi tay, Phương Hành tương đương có hơn ba trăm yêu linh binh tướng ngự sử.

Tuy nhiên cái cờ này cũng có một nhược điểm, chính là nếu muốn phát huy uy lực của nó thì cần có số lượng lớn huyết tế.

Âm linh dù sao chỉ là một sợi thần hồn không có thật thể, vì vậy Vạn Linh Kỳ lúc này thôi phát ra cũng tạo thành được là ảo ảnh mấy trăm yêu binh. Nếu đối thủ quá yếu, trực tiếp bị những yêu linh mà Phương Hành gọi ra này cuốn đi thần hồn, nếu không yêu linh không có thật thể cũng rất khó tạo được uy hiếp quá lớn cho đối thủ, trừ khi có được số lượng lớn huyết tế.

Thông qua tiêu hao huyết tế, yêu linh này cũng có thể tạm thời ngưng kết thành thật thể, phát huy ra sức mạnh cường đại hơn.

Cái cờ tà dị này chính là tà ở điểm này, trong tình huống nào đó muốn triệu hồi nó căn bản không cần tiêu hao sức mạnh của bản thân tu sĩ sử dụng.

Ví dụ như trên chiến trường gặp phải vài chục vạn đại quân, Phương Hành chỉ cần huy động Vạn Linh Kỳ để tru diệt một phần binh lính, sau đó thì tích góp huyết tế. Mà Vạn Linh Kỳ chiếm được huyết tế thì sẽ có uy lực mạnh mẽ hơn, có thể giết chết càng nhiều địch nhân rồi lại càng tích góp được nhiều huyết tế hơn. Cứ bù đắp tuần hoàn như vậy, Phương Hành có thể không cần tốn nhiều sức đã giết hết đại quân.

"Ha ha thuận lợi thật, sau này nó sẽ là binh khí tiểu gia bước vào Trúc Cơ!"

Phương Hành ha ha cười một tiếng, tựa hồ rất hài lòng.

Sau khi nói xong, hắn xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên nhìn về Diệp Cô Âm bên cạnh.

Diệp Cô Âm trầm mặc không nói, vào giờ khắc này sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.

"Ngươi đúng là vẫn còn muốn giết ta?"

Nàng bộ ngực chập chùng không ngừng, thần sắc có một chút kinh hoảng.

Chẳng ai có thể vĩnh viễn không sợ chết cả, nàng lúc đầu đối mặt Phương Hành quả thật nghĩ đến cái chết. Chẳng qua khi đó bị thủ đoạn bỉ ổi của Phương Hành hù dọa không dám đi chết thật, sau đó trải qua nhiều ngày như vậy cũng đã mất đi ý nghĩ tìm chết, khát vọng sống sót cũng càng nhiều hơn.

"Đổi lại ngươi ngươi sẽ tha ta ư?"

Phương Hành cười nhạt nhìn Diệp Cô Âm.

Ánh mắt Diệp Cô Âm bất định, không hề mở miệng.

Tất cả mọi người là người thông minh, có chút lời nói dối không cần thiết nói. Lúc đầu nếu nàng bắt được Phương Hành, sau khi ép hỏi ra bí mật trên người Phương Hành tất nhiên sẽ đưa đến trong tay Thanh Vân Tông Tiêu thị, sợ rằng so với chết còn thảm hơn.

Khi đó nàng căn bản không coi mạng của Phương Hành đáng giá, lúc này cũng không dám hy vọng xa vời Phương Hành hạ thủ lưu tình.

 "Niệm tình ngươi làm người hầu thời gian dài như vậy, ta sẽ đem thi thể ngươi mang ra ngoài an táng, để cho ngươi có cơ hội đầu thai chuyển thế!" Phương Hành trầm tư một chút thành thật nói, xem như hắn đã rộng lượng lắm rồi. Nếu không thì Diệp Cô Âm chết ở nơi này, âm linh nàng sẽ không tiêu tán, chịu kiếp du đãng nơi đây cả đời.

Thật ra đối mặt một mỹ nhân như hoa như ngọc như vậy, hắn cũng cảm thấy giết thì đáng tiếc.

Chẳng qua là phải giết, nếu đã kết thù rồi liền không thể giữ lại.

Một bước tiến lên chuẩn bị chưởng vào đầu Diệp Cô Âm, tiễn vị thiên kiêu đệ nhất Sở Vực này chầu trời.

Diệp Cô Âm đối mặt một chưởng này, không có chút khả năng chống cự. Nàng không có đàn ngọc vốn không phải là đối thủ của Phương Hành, huống chi bây giờ Phương Hành đã lên Trúc Cơ? Lúc này ở trước mặt Phương Hành, nàng kém như con kiến.

Chưởng lực đánh xuống, Diệp Cô Âm tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, khóe mắt dường như có một giọt nước mắt chảy xuống.

Cũng không biết nàng lúc này là vì ban đầu đuổi giết Phương Hành mà hối hận hay bởi vì tử vong mà sợ phát khóc.

Tuy nhiên một chưởng này của Phương Hành cũng không thật sự vỗ xuống.

Khi một chưởng này vồ đến, trên người Diệp Cô Âm bỗng nhiên có một đạo khí tức kinh người phóng ra.

Đạo khí tức này núp trong cơ thể Diệp Cô Âm ngay cả chính nàng cũng không biết, khí tức vừa hiện Diệp Cô Âm đã bị đạo khí tức này nghịch hướng đấu phủ, ngất đi. Đạo khí tức giấu diếm này thoáng cái xông về hư không, thân ảnh một lão giả trên không trung hiển hóa ra. Người mặc hắc bào, râu mép hoa râm, chắp tay đứng trên hư không, hai tròng mắt như điện, nhìn vào Phương Hành.

 "Sao?"

Phương Hành bị đạo khí tức này kinh động, bỗng nhiên bay ngược đến ngoài xa mười trượng, Vạn Linh Kỳ quấn lấy thân, cẩn thận phòng ngự.

 "Đạo hữu, suy xét khoan dung mà độ lượng, cho ta một phần thể diện, tha cho tiểu đồ của ta một mạng đi."

Hư ảnh lạnh nhạt mở miệng cũng không tức giận, lại làm cho người ta mơ hồ cảm thấy không thể trái lời.

"Là thần niệm hình chiếu của đại tu Kim Đan.”

Phương Hành thực sự có chút không dám lỗ mãng, trong lòng thầm giật mình.

 Hắn đã phát hiện, đạo khí tức này là khí tức một vị đại tu Kim Đan nấp trong cơ thể Diệp Cô Âm. Bình thường đạo khí tức này ẩn sâu không hiện, ngay cả chính nàng cũng không biết. Nhưng vào lúc nàng gặp phải cường địch có thể đả thương mình, lâm vào sinh tử nguy cơ thì đạo khí tức này sẽ được kích hoạt thành thân ảnh lão giả trong hư không, có thể nói chuyện với địch nhân bên cạnh Diệp Cô Âm.

Ban đầu chính mình bắt Diệp Cô Âm cũng bởi vì không định giết chết Diệp Cô  Âm cho nên không làm kinh động đạo khí tức này. Cho đến vừa nãy lòng động sát tâm, một chưởng này đánh chưa từng nương tay mới tạo ra biến hóa này.

"Ha ha lão già à, ngươi cũng đã biết đồ đệ ngoan này của ngươi ban đầu là vì một chút chuyện nhỏ điên cuồng đuổi giết ta một ngày một đêm chứ? Nếu không phải tiểu gia phận tốt, sớm đã bị nàng giết chết, hôm nay một câu nói của ngươi đã muốn ta tha cho nàng ư?" Phương Hành cẩn thận suy tính sức mạnh của đạo hư ảnh này, đồng thời cười lành lạnh nói: "Đừng tưởng rằng ta không nhìn ra, ngươi chỉ là ảo ảnh, ngăn ta thế nào?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương