Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 205: Ác nhân ma
Mấy ngày qua Phương Hành rảnh rỗi tới phát chán. Hơn nữa hắn vừa Trúc Cơ thành công, không có đối thủ để so đo cao thấp cảm giác hơi khó chịu, cả bụng buồn bực. Vốn hắn còn muốn trêu chọc Diệp Cô Âm, nhưng thấy đàn ngọc, lại nhớ chuyện cô nàng này đuổi giết hắn, ý hận dâng cao, trực tiếp giơ tay ra đoạt lấy đàn ngọc.
Hắn chợt lui lại hơn ba trường, cười hắc hắc nói: “Này chân dài, ban đầu ngươi dùng cái đàn này khi dễ tiểu gia khá dữ đấy nha. Hôm nay tiểu gia sẽ phá cái đàn nát này của ngươi, xem ngươi ra vẻ uy phong thế nào…” - Vừa nói, hai tay hắn ôm lấy đàn ngọc, dùng sức đập lên bức tường đá bên cạnh.
“Bang!” - Hắn dùng hết chân lực, coi đàn ngọc như cây gậy, đập lên rung cả tường đá, một lượng lớn bụi rơi xuống.
“Đó là huyền khí sư tôn ta ban tặng, ngươi dám?” - Diệp Cô Âm ngẩn ngơ, sau đó điên cuồng vọt lên.
Kim Hoàng Cầm này là bổn mạng pháp bảo do sư tôn của nàng ban tặng lúc chính thức bái sư, còn từng dặn nàng cả đời phải yêu quý và bảo vệ chiếc đàn này. Mà Diệp Cô Âm cũng từng ở trong vài tình huống nói rằng: “Đàn còn người còn, đàn hỏng người mất”. Ngày thường luôn đem theo bên mình, lúc nào cũng lau sạch. Váy có thể dính bụi, nhưng đàn thì không được có một vết bẩn, được bảo vệ còn hơn cả chính tính mạng của mình.
Vậy mà hôm nay tên tiểu quỷ này lại đập Kim Hoàng Cầm vào tường đá? Cảm giác còn đau lòng hơn đập đàn vào chính nàng nữa.
“Con mẹ nó, bền vậy sao?” - Phương Hành dùng sức đập hai cái lên cột đá, thấy chiếc đàn vẫn không hư hao đi chút nào, cũng khá bất ngờ. Lại thấy Diệp Cô Âm trực tiếp vút bay lên, cũng bay lướt lên ra một khoảng trống khác.Vừa bay vừa đập Kinh Hoàng Cầm thật mạnh vào bất kì thứ gì hắn có thể nhìn thấy. Bên trong thạch thất khói bụi đã tràn ngập, đá rơi văng tung tóe, thỉnh thoảng có vài tiếng ong ong quái dị phát ra từ Kinh Hoàng Cầm, hết sức khó nghe.
Mà Diệp Cô Âm phía sau điên cuồng đuổi theo hắn, vừa sốt rượt, vừa đau lòng, giống như người điên.
“Tiểu quỷ, trả đàn cho ta…” - Nàng quát điên cuồng, hoàn toàn không còn phong thái cao ngạo lạnh lùng mà chỉ còn giống người điên. Thế nhưng tốc độ của Phương Hành vốn nhanh hơn, lại đã Trúc Cơ thành công, không thèm đếm xỉa tới cô nàng. Nhìn Diệp Cô Âm tức như vậy càng làm hắn khoái chí, càng đập Kim Hoàng Cầm bốn phía dữ dội hơn.
Điều làm Phương Hành bực mình chính là Kim Hoàng Cầm này đúng là một huyền khí, chế tạo ra bởi phượng đồng mộc ngàn năm, còn kiên cố hơn cả huyền thiết bình thường. Hắn đập cả nửa ngày cũng chỉ thấy có chút bụi rơi ra từ trên đàn, ngay cả dây đàn cũng chẳng đứt sợi nào. Đột nhiên thấy khó chịu muốn nhét vào túi đồ, nhưng lại phát hiện ra là không thể nhét được.
“Chẳng trách cô ta phải đeo đàn trên người!”
Phương Hành thấy phá không nổi, bèn cầm trong tay.
“Tiểu quỷ, trả ta Kim Hoàng Cầm, trả cả Trúc Cơ Đan…” - Diệp Cô Âm đang lao tới Phương Hành, dáng vẻ điên cuồng.
“Đàn bà thối, không có đàn, ngươi định khóc lóc om sòm trước mặt tiểu gia ư?”
Phương Hành trở tay tát một cái, khiến thân hình Diệp Cô Âm bay ra như diều đứt dây.
“Ngươi… ngươi dám đánh ta?” - Diệp Cô Âm ôm mặt, lập tức dại đi. Nàng cũng không ngu, chẳng qua là bị Phương Hành chọc giận tới váng đầu thôi. Mấy ngày nay hắn hành hạ nàng tới sắp phát điên, vì vậy ngay khi nhìn thấy, nàng có chút mất lý trí. Thế nhưng Phương Hành tát một cái đã khiến nàng tỉnh lại, ý thức được tên tiểu quỷ trước mặt giờ đã rất mạnh mẽ.
Năm ngày trước lúc mới rơi vào Âm Ngục Uyên, tên tiểu quỷ này còn chẳng phải đối thủ của nàng. Có khi chẳng cần đàn ngọc, nói riêng thực lực thôi, tên tiểu quỷ này cũng không đủ trình đánh nàng bay ra ngoài như thế. Huống hồ, cách hắn đập vỡ cây đàn vừa rồi, thân ảnh như quỷ mị hư vô.
Diệp Cô Âm kinh ngạc nhìn về phía Phương Hành, giọng run rẩy: “Ngươi… ngươi đã Trúc Cơ?”
Phương Hành cười hắc hắc, từ từ bước tới, một khí tức khiếp người phóng ra từ trên người, phô thiên cái địa.
“Làm sao có thể? Năm ngày trước, ngươi vẫn chỉ là… Linh Động bát trọng…”
Diệp Cô Âm sợ ngây người, trông còn sợ hơn lúc thấy quỷ ban đầu.
“Chuyện này phải cảm ơn ngươi!” - Phương Hành dương dương đắc ý, ép tới Diệp Cô Âm.
Diệp Cô Âm mặt biến sắc, liên tục lui về phía sau. Nếu vừa nãy nàng còn có một chút phản kháng, lúc này đối diện với Phương Hành đã tới Trúc Cơ liền không còn chút chống cự nào. Trúc Cơ và Linh Động giống như một chân trời mới vậy.
“Tiểu quỷ… Ngươi, ngươi đường đường là Trúc Cơ, khi dễ một nữ tử Linh Động yếu đuối như ta… là đạo lý gì?” - Diệp Cô Âm run run, kêu lên run rẩy. Không có cách nào khác, nàng đưa ra quy tắc trong giới tu hành. Như vậy chính là cảnh giới cao chèn ép cảnh giới thấp, là việc vô cùng xấu hổ. Rất nhiều người tự biết thân phận, luôn mở một đường lui cho người có cảnh giới thấp hơn mình.
Nhưng trong lòng Phương Hành không có đạo lý này, lạnh lùng cười nói: “Không phục liền đánh ngươi, chính là đạo lý này…”
Vừa nói xong, năm ngón tay thành trảo, tay không bắt lấy Diệp Cô Âm đang ủ rũ âu sầu. Trúc Cơ rồi, uy lực của Dẫn lực thuật cũng tăng lên. Dưới năng lượng mạnh mẽ này, ngay cả Diệp Cô Âm nửa bước Trúc Cơ cũng không thể phản kháng. Lực lượng vô hình cuốn lấy cổ, làm mặt nàng trở nên đỏ bừng.
“Có bản lĩnh… thì ngươi… tự phong ấn tu vi… dùng Linh Động cảnh đánh với ta một trận…” - Diệp Cô Âm không cam lòng, tới lúc này vẫn muốn khích tướng, khiến hắn tự phong ấn tu vi.
“Hừ, ban đầu ngươi dùng đàn ngọc để tỏ vẻ trước mặt tiểu gia, ta cũng bảo ngươi vứt đàn đi, đánh với ta bằng bản lĩnh thực sự, ngươi đã nói gì? Thôi tỉnh lại đi, ngươi là người thông minh, không chịu vứt đàn ngọc để đánh với ta. Ta cũng chẳng phải người ngu, sao có thể tự phong ấn tu vi được? Ban đầu ngươi chèn ép ta bằng đàn ngọc, hôm nay đến lượt tiểu gia chèn ép ngươi bằng tu vi…”
Phương Hành cười lạnh, thả tay ra, ném Diệp Cô Âm lên bức tường đá đằng sau, rồi tuột khỏi tường đá. Ngọc thể nàng trôi xuống, thân hình run lên, phun ra một ngụm máu, sắc mặt suy sụp.
“Ngươi… ngươi giết ta đi… Sư tôn ta… sẽ thay ta báo thù…” - Diệp Cô Âm đã không còn hy vọng, nhưng vẫn cao ngạo vô cùng, vẫn không có ý cầu xin tha thứ. Thanh âm trầm thấp như đã có ý muốn chết.
“Hừ, bây giờ giết ngươi thì thật tiếc…” - Phương Hành vốn không muốn giết nàng, cười hắc hắc, nhìn về phía Diệp Cô Âm, ánh mắt chợt có ánh sáng đạo tặc.
Diệp Cô Âm chợt kinh hãi. Nàng không sợ chết, nhưng mà sợ một việc khác, việc mà tất cả các nữ nhân đều sợ.
“Tiểu quỷ… Ngươi đừng hòng… đừng hòng nghĩ tới chuyện làm điều xấu xa với ta…” - Diệp Cô Âm đột nhiên cảm thấy ghê sợ. Nàng bóp chặt lấy cổ, năm ngón tay đã in hằn lên da.
“Ta thà chết… cũng không để ngươi làm bậy…”
Giờ khắc này, thậm chí nàng đã quyết sẽ phải chết, muốn tự sát để phòng ngừa hậu quả,
Phương Hành thấy vậy cũng ngơ ngác, nghĩ thầm rằng lão tử cũng chỉ muốn bắt ngươi về làm giúp việc cho Đại Bàng Tà Vương đánh, đến khi luyện xong Vạn Linh Kỳ mới giết ngươi. Sao bây giờ lại thành ngươi thà chết cũng không để ta làm bậy thế này?
Thế nhưng thấy nữ nhân này uy hiếp hắn, hắn cũng không sợ, từ từ nói: “Tùy ngươi. Nếu ngươi tự sát, ta sẽ mang thi thể của ngươi ra ngoài, lột sạch rồi ném ra đường, dựng một cái lều. Ai cho ta một đồng thì ta sẽ để người đó nhìn… Hắc hắc, đây cũng là thân thể của thiên kiêu đứng đầu Sở Vực. Ngươi nói xem nếu chơi bài này, ta sẽ kiếm được bao nhiêu?”
Diệp Cô Âm sợ ngây người, sự sợ hãi hiện rõ trong mắt. Nếu tiểu quỷ này thực sự làm vậy, thì ngay cả chết nàng cũng không dám. Kiêu hãnh như nàng, khó có thể tưởng tượng được cảnh sau khi chết bị tên tiểu quỷ này đem ra trưng bày cho đám phàm phu tục tử soi mói.
“Ngươi… ngươi dám?”
“Ngươi dám tự sát, ta dám trưng bày!”
“Ngươi dám làm vậy… Ta có thành ma cũng sẽ không tha thứ!”
“Ngươi sống ta còn không sợ, lại sợ ma sao?”
Một cuộc nói chuyện, Diệp Cô Âm hoàn toàn bại trận, thân thể run rẩy gục xuống, thanh âm yếu ớt: “Ngươi… ngươi… tùy ngươi… Nhưng ta có một điều kiện… Cho ta một mảnh Dẫn Lôi Phù hoặc Phát Viêm Phù… Ta chỉ mong… tan xác thành mảnh nhỏ… Không cần lưu lại gì hết…Tiểu quỷ… Kiếp sau ta vẫn muốn giết ngươi!”
Thấy nàng như đã chấp nhận số phận, Phương Hành mới cười hắc hắc, ném ra Khổn Tiên Tác: “Đi theo ta đi!”
“Đi…” - Diệp Cô Âm thất hồn lạc phách, tùy tiện để hắn buộc Khổn Tiên Tác trên cổ mình, đi theo như tượng gỗ.
Hành lang nhập thất, không lâu sau đã tới thạch thất kia.
Đại Bàng Tà Vương đứng trước một đống pháp khí chọn lựa, cũng không quay đầu lại nói: “Tại sao đi lâu như thế?”
“Vậy mà… Hai người sao?” - Diệp Cô Âm mặt biến sắc. Thế nhưng ngay lập tức phát hiện, Đại Bàng Tà Vương chỉ là âm linh, cũng không phải người thật. Nhưng dù thế nào, thấy có người ngoài ở đây, nàng vẫn như đã chết tâm, ôm hận muốn chết.
“Không phải ngươi nói cần người khắc hơn ba trăm pháp ấn lên cờ sao? Cho ngươi một đứa giúp việc này!”
Phương Hành cười hắc hắc, lôi Diệp Cô Âm tới, chỉ vào Đại Bàng Tà Vương: “Đi làm việc đi!”
Diệp Cô Âm giật mình, nhìn Phương Hành khó tin: “Ngươi mang ta đến để làm việc sao?”
Phương Hành trừng mắt nói: “Ngươi không chịu làm sao? Tin ta đánh ngươi không?”
Diệp Cô Âm mặt chợt đỏ ửng, răng cắn tới run lên, ý hận trào dâng từ đáy lòng, bỗng nhiên kêu to: “Khốn kiếp, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi, ta thề sẽ giết ngươi…”
“Giết cái đầu ngươi, có tin tiểu gia giết ngươi ngay không…”
Phương Hành đá vào mông Diệp Cô Âm, quát to: “Làm việc!”
Trong lòng hắn chợt thấy khó hiểu, không biết sao nữ nhân trông có vẻ đã nghe lời này lại bỗng nhiên nổi giận. Diệp Cô Âm bò dậy từ trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Phương Hành, chẳng nói lời nào.
Phương Hành trợn mắt nói: “Nhìn cái gì?”
Diệp Cô Âm nói gằn giọng: “Cho ta mặc quần áo, ta sẽ làm việc cho ngươi!”
“Nữ nhân thật phiền phức, để mông trần làm việc không được sao?”
Phương Hành im lặng lắc đầu, lấy một món đồ ném ra từ túi của mình, quần áo của nữ nhân này cũng không dám đưa. Dù trong túi cũng có mấy bộ quần áo, nhưng đều có pháp uy kinh người. Kể cả Phương Hành không mặc váy, nhưng cũng chiếm lấy hết những thứ này, không đời nào trả lại cho Diệp Cô Âm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook