Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 204: Trúc Cơ thành công

Cái gọi là đạo kiếp là kiếp nạn thiên đạo, vô hình vô ảnh, không thể tránh chẳng thể né, chỉ có thể ứng kiếp. 

Phương Hành hôm nay chính là như vậy. Dù cho trước lúc Trúc Cơ hắn đã kiểm tra phong ấn sát linh, xác định không có vấn đề gì, nhưng khi Trúc Cơ sắp xong thì có đủ loại bất ngờ xảy ra, vẫn khiến cho phong ấn sát linh bị buông lỏng. Điều này đã khiến sát linh thoát ra, khí tức dơ bẩn làm ô uế đạo cơ. Đạo cơ tử sắc đang vô cùng đẹp đẽ, vì sát khí xâm nhập đã gần như biến thành màu đen. 

Hiểu được điều này, Phương Hành cũng có chút ảo não, giọng căm hận nói: “Có cách nào giải quyết được không?”

Đại Bằng Tà Vương cẩn thận quan sát một lúc, lắc đầu: “Tình huống như này cực kì hiếm thấy. Con sát linh này là đồng hương của ngươi, tăng trưởng theo sức mạnh của ngươi. Phong ấn trước kia Tông chủ của ngươi bố trí đã không thể trấn áp nó quá lâu được nữa. Ngươi phải mau chóng nghĩ cách giết chết nó đi, nếu không thì khó nói sẽ có gì xảy ra…”

Phương Hành cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nghĩ tới Tiêu Sơn Hà, hận đến thấy ngứa cả răng.

“Ban đầu Tông chủ đã nói, muốn giải quyết được sát linh này, trên cả Sở Vực này có lẽ chỉ có một lão già tên là Hồ Cầm gì đó có cách. Vốn tưởng vẫn còn nửa năm nữa, không ngờ cái đạo kiếp chết tiệt này lại tới sớm như vậy…” - Phương Hành nhíu chặt mày, nhìn thời gian của mình hiện tại không còn nhiều lắm. Sát linh bây giờ vẫn đang bị áp chế, nhưng đã không còn thời hạn nửa năm như Trần Huyền Hoa nói, mà có thể xảy ra tai họa bất cứ lúc nào. Phải mau chóng giải quyết sát linh này mới được.

Sau khi hạ quyết tâm, Phương Hành cũng thở dài, quyết định phải mau chóng giải quyết nữ nhân điên kia, sau đó rời khỏi nơi quỷ quái này.

Linh thức trở về, Phương Hành mở mắt, chợt cảm thấy trong bản thân có sự khác biệt rất lớn. Linh khí lưu động trong cơ thể khi trước đã biến mất, mà dường như đã biến thành một loại linh lực giống như “khí lực”, không cần vận chuyển nữa, Nếu thi triển pháp thuật, hầu như tâm niệm vừa động, liền có thể lập tức điều động linh lực, tốc độ nhanh hơn lúc còn Linh Động nhiều.

Tiếp theo là, hắn cảm nhận được dường như trong đầu mình có một nhiều hơn một loại sức mạnh vô hình. Cảm giác sức mạnh này giống như hắn có thêm một con mắt, nhưng không chỉ là mắt…

Hắn hiểu được, đó chính là thần thức!

Chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có thần thức!

Lúc này, tâm niệm vừa động, thần thức Phương Hành đã có thể bắn ra ngoài từ trong đầu, bao trùm tới phạm vi hơn mười trường. Trong vòng mười trượng, quang ảnh tro bụi đều khắc sâu trong đầu Phương hành, dường như hắn đều thấy tận mắt. Thậm chí có rất nhiều sinh vật nhỏ bé không thể nhận ra khi trước, giờ đây đều có thể thấy rất rõ ràng. Hơn nữa ngay cả khi không thi triển nhãn thuật, hắn vẫn có thể thấy một chút u hồn quỷ ảnh bình thường không nhìn được.

Thần thức mạnh mẽ, nhất trí vu tư.

Theo lời Đại Bằng Tà Vương, người bình thường mới Trúc Cơ thành công xong thì thần niệm không phóng được xa như vậy. Chính là do Phương Hành có thể kết thành đạo cơ tử sắc, mạnh hơn so với đạo cơ bình thường. Nếu không bị ô uế thì có khi còn mạnh hơn nữa.

Đạo cơ bị ô uế, thực lực của hắn cũng bị ảnh hưởng. Ít nhất là yếu đi ba phần so với thực lực vốn có của hắn.

“Thế nhưng dù sao thì chúc mừng đạo hữu Trúc Cơ thành công!” - Đại Bằng Tà Vương chui ra từ trong đầu Phương Hành cười nói

Hắn không còn gọi Phương Hành là “tiểu quỷ” nữa, vì Phương Hành đã Trúc Cơ thành công, cũng coi như cùng là người tu hành giống nhau rồi.

“Haha, khách sáo rồi…”

Phương Hành chắp tay đắc ý với Đại Bằng Tà Vương.

Hôm nay Trúc Cơ thành công, hắn đã thấy Đại Bằng Tà Vương không giống lúc trước, đã có thể rõ ràng cảm nhận được sự hiện hữu của nó.

Khi trước đối với hắn mà nói, Đại Bằng Tà Vương chính là một tồn tại “hư ảo”. Hôm nay dùng thần niệm quét nhìn, đã là một tồn tại chân chính.

“Tới đây, lão phu bàn một chút với ngươi về Vạn Linh Kỳ. Ngươi đã Trúc Cơ thành công, nếu có thể luyện ra Vạn Linh Kỳ thì đừng nói là Trúc Cơ tiền kỳ, ngay cả Trúc Cơ trung kỳ cũng không làm gì được ngươi…”

Đại Bằng Tà Vương hừng hực hăng hái, vẫn là quan tâm tới kết quả luyện chế Vạn Linh Kỳ.

Phương Hành cười hắc hắc, nói: “Chuyện này không vội, để ta tìm cô nàng điên kia trả thù trước đã!”

Vừa nói rất hăng hái, vừa phất tay thu hồi rất nhiều cấm chế và pháp khí ở cửa động, chắp hai tay đi tìm Diệp Cô Âm. 

Diệp Cô Âm lúc này đang ở trong một tòa thạch lao không xa chỗ Phương Hành cho lắm. Nàng ngồi xếp bằng trong góc thạch thất, đàn ngọc đặt trước người. Trên người chỉ có một chiếc yếm tiên hồng và một chiếc quần lót. Mặc dù mới chỉ có mấy ngày trôi qua, nhưng thần sắc của nàng đã trở nên cực kỳ tiều tụy, dường như đã gầy hẳn đi một vòng, ánh mắt găm vào một ký hiệu trên mặt đất.

Ký hiệu này vẽ ra bằng máu tươi, có linh quang đang lóe lên.

“Tiểu quỷ, đợi ta bắt được ngươi, nhất định sẽ lột da, rút gân ngươi!” - Diệp Cô Âm như nặn  ra thanh âm từ kẽ răng, kèm theo sát khí lành lạnh, ý hận vô cùng. Nhìn ký hiệu bằng máu trước mắt, lòng Diệp Cô Âm dâng lên một tia hy vọng.

Trong khoảng thời gian này, nàng đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn không tìm được Phương Hành. Hơn nữa Âm Ngục Uyên thực sự quá lớn, bên trong rất nhiều cạm bẫy cấm chế, rất nhiều nơi nàng không dám tới gần. Thử dùng đàn ngọc tìm Phương Hành mất hai ngày, nàng bất đắc dĩ mà từ bỏ, vừa không biết Phương Hành ở đâu, thậm chí có khi Phương Hành còn rời khỏi nơi đây rồi không biết chừng.

Mà nàng lại cứ luôn mất đi ngọc phù truyền tin, chỉ còn một chiếc đàn ngọc bên người, ở nơi u ám sâu thẳm này, căn bản là không thể truyền tin ra ngoài. Rơi vào đường cùng, nàng đành phải thúc giục bí pháp, lấy máu tu vi vẽ ra bí phù, phát khí tức của mình ra bên ngoài. Đây đã là phương pháp vô cùng bất đắc dĩ, nàng hy vọng sẽ có người có thể phát hiện mà tới cứu.

Đối với một người kiêu ngạo như nàng, phương pháp này đã là vô cùng khó chấp nhận được. Giống như là nàng đã nhận thua với tên tiểu quỷ này. Chỉ có điều trong lòng nàng quả thực cảm thấy vô cùng bất lực! Nhất là, một cô gái đang độ tuổi thanh xuân, lại gần như đang khỏa thân đứng ở nơi quỷ quái chẳng biết là đâu này.

Diệp Cô Âm tất nhiên là không sợ quỷ, nhưng nếu nói hoàn toàn không sợ gì là nói dối.

“Ô ô ô… Ta chết thảm quá đi thôi…”

Trong khi Diệp Cô Âm đang lẳng lặng xuất thần, xung quanh như một nấm mồ yên tĩnh bỗng truyền đến một âm thanh u ám.

“Là ai?” - Diệp Cô Âm kinh hãi, đột nhiên ôm lấy đàn ngọc bên cạnh, nhìn lại về phía âm thanh kinh hoàng vừa phát ra.

“Ta là… quỷ chết oan bị nhốt ngàn năm, đã lâu không có nữ nhân bên cạnh… thật oan quá đi thôi…” 

Thanh âm này phiêu hồ quỷ dị, lại khàn khàn, Diệp Cô Âm nghe mà tóc gáy dựng thẳng lên.

Một cơn gió âm thoảng qua, bỗng nhiên có một bóng dáng quỷ dị nhẹ nhàng bay vào từ cửa đá. Cái lướt này không phải là của một tu sĩ Linh Động có thể đạt được. Bóng dáng này gầy gò, nhẹ trôi, tóc tai bù xù, thân người nhưng mặt hồ ly, vẻ mặt đần độn, cười một cách vô cùng quỷ dị, trên mặt có hai cái lỗ thủng, ánh mắt lành lạnh…

“Yêu quỷ nơi nào…” - Diệp Cô Âm kêu to, thanh âm rõ ràng đã chột dạ, mười ngón tay vung loạn, từng tiếng đàn vang lên như gió gào thét.

“Sưu…”

Đối mặt với sát khí lành lạnh tỏa ra từ huyền khí thượng phẩm, tên “quỷ” này cũng không nhúc nhích, đứng im tại chỗ. Tất cả kinh khí mạnh mẽ dồn tới trước mắt hắn như bị một sức mạnh vô hình nào đó đánh tan, hóa thành gió mát khẽ lay tóc của hắn. Thân hình hắn chợt lóe lên, vọt tới trước mặt Diệp Cô Âm trong nháy mắt, đối mặt với nàng, có thể cảm nhận được khí tức.

“A…” 

Đối diện với khuôn mặt quỷ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, dù cho Diệp Cô Âm có lá gan lớn hơn nữa thì cũng phải sợ hãi trong nháy mắt. Bản tính nữ nhân của nàng bộc phát ngay lúc này. Phản ứng của nàng cũng chẳng khác gì những cô gái khác. 

Thét lên một tiếng chói tai!

Thế nhưng nàng cũng không nghĩ được rằng tiếng thét chói tai này lại dọa cho tên “quỷ” kia sợ đến lui lại trở về. Trong thoáng chốc lùi tới hơn ba trượng, ôm tai mắng: “Con mẹ nó, làm ta sợ muốn chết…”

“Tiểu quỷ, là ngươi!” - Diệp Cô Âm ngay lập tức nghe ra tiếng Phương Hành, vừa sợ vừa tức, lửa giận ngút trời. Thế nhưng trong thanh âm của nàng lại còn có chút vui mừng. Không phải vì thấy tên tiểu quỷ này, mà là vì hóa ra “ác quỷ” không phải quỷ thật.

Nàng sợ quỷ chứ chẳng sợ Phương Hành.

“Ngươi.. dám giả trang thành quỷ làm ta sợ. Ta phải giết ngươi…” - Diệp Cô Âm kêu to căm hận, trực tiếp huy động mười ngón tay, mạnh mẽ gảy dây đàn, sức mạnh vô hình phóng tới chỗ Phương Hành. 

“Haha, chân dài, ngươi cảm thấy còn có thể làm gì tiểu gia sao?” - Phương Hành thoải mái cất tiếng cười to, tâm trạng thoải mái đối mặt với tiếng đàn công kích của Diệp Cô Âm. 

Hắn đã Trúc Cơ rồi. Tiếng đàn của Kinh Hoàng Cầm giờ đây đã không còn vô thanh vô tức, vô ảnh vô tung như trước, mà có dấu vết dễ lần theo hơn. Chỉ cần có thể nắm được quỹ đạo di chuyển của tiếng đàn này là có thể tránh né, thậm chí đánh vỡ. Vì vậy, đối diện với tiếng đàn này, Phương Hành chỉ cười ha ha một tiếng, thân hình như quỷ lóe lên vài cái, đi tới trước mặt Diệp Cô Âm lần nữa.

Diệp Cô Âm kinh hãi, kinh ngạc vì tốc độ cực nhanh của Phương Hành, liền đẩy Kinh Hoàng Cầm theo bản năng, đánh tới chỗ Phương Hành. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương