Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 200: Vạn Linh Kỳ

Đối mặt với Đại Bằng Tà Vương oai phong lẫm liệt, các âm linh tụ tập ở đây không dám cự tuyệt hay phản kháng. 

Hơn nữa, tâm tư của bọn chúng đơn giản, cũng không nỡ bỏ tinh huyết chi lực này mà đi, bất chợt cảm thấy lời đề nghị của Đại Bằng Tà Vương cũng rất công bằng. Do dự một lúc, liền có một âm linh trông giống như khổng tước bước lên, cẩn thận để lại một pháp ấn phức tạp trước người Phương Hành, sau đó nhanh nhẹn nuốt tinh huyết chi lực bên cạnh hắn.

Theo nó, có thêm rất nhiều âm linh cùng đi lên, rối rít để lại pháp ấn phức tạp trên mặt đất, tranh giành nuốt lấy tinh huyết chi lực.

“Hắc hắc, nếu kế này thành công, cuộc sống về sau của lão phu sẽ thoải mái không ít!” - Đại Bằng Tà Vương nở nụ cười tự đắc hết sức.

Không biết bao lâu trôi qua, tinh huyết chi lực tràn trề quanh người Phương Hành đã từ từ tan đi, âm linh xung quanh thấy hắn không còn tinh huyết chi lực có thể nuốt được nữa, lần lượt cũng bay đi mất, biến mất vào hư không, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra ở đây. Chỉ là Phương Hành thấy ở trên nền đất trước mặt, hay thậm chí là cả vách tường đều xuất hiện rất nhiều pháp ấn cổ quái…

“Phù… Cuối cùng cũng luyện hóa được rồi!”

Lại qua một khoảng thời gian nữa, Phương Hành mới thở một tiếng thật dài, mở mắt ra. Hai mắt hắn rực sáng trong suốt như hai viên bảo thạch. Mà trên người hắn cũng tỏa ra sự thay đổi khó có thể hình dung. Đó chính là sự thay đổi trong khí chất. Bởi tu vi tăng lên một phạm vi lớn, từ trong ra ngoài đều có sự chuyển hóa khí chất…

Cuối cùng cũng đã luyện hóa hoàn toàn Huyết Liên Tử. Khi một tia linh khí cuối cùng đivào kinh mạch, Phương Hành không đứng dậy ngay mà vẻ mặt có chút cổ quái, biết rằng có sự thay đổi trong thân thể. Linh khí cuồn cuộn, tinh lưu như lửa vận chuyển trong kinh mạch đã đạt đến cực hạn. Tứ chi cùng xương cốt, mỗi một tầng kinh mạch đều được lấp đầy bởi linh khí khổng lồ tinh khiết…

Linh Động cửu trọng!

Đỉnh phong!

Một viên Huyết Liên Tử đã khiến cho tu vi của Phương Hành đạt tới Linh Động cảnh đại viên mãn.

Tới đây, hắn đã đi xong con đường Linh Động.

Tiếp tục đi về phía trước giờ đã chẳng còn đường, chỉ có thể trèo lên trên cao, bước tới cảnh giới Trúc Cơ!

“Hầy, vẫn là thật tiếc viên Huyết Liên Tử này…” - Phương Hành cúi đầu thở dài, cảm giác không đáng…

Trên thực tế, nếu dùng mười hai viên Sinh Linh Đan, hắn cũng chắc chắn có thể tăng tu vi lên tới Linh Động cửu trọng đỉnh phong, căn bản là không cần lãng phí viên Huyết Liên Tử này. Dù sao thì đây cũng là thuốc trị thương hiếm có, giữ lại còn có thể cứu mạng. Nhưng hôm nay, hắn dùng một viên trong đó để tăng tu vi lên, để lại mười viên Sinh Linh Đan không luyện hóa.

“Đã Linh Động cửu trọng rồi, thực lực của tiểu quỷ này tăng thật nhanh đấy!” - Đột nhiên có một âm thanh vang lên ở bên tai.

Phương Hành kêu lên một tiếng “oái” kì quái, nhảy dựng lên, tay cầm đại đao chực chờ bổ xuống. 

“Này này, đừng kích động, là lão phu…” - Đại Bằng Tà Vương sợ hết hồn, vội vàng đưa tay ngăn cản Phương Hành. 

“Lão già này, ông ra đây thế nào vậy?”

Phương Hành nhìn thấy người đang nói chuyện dĩ nhiên là Đại Bằng Tà Vương, hơi ngẩn người. Người này chỉ còn một chân linh, trốn trong thức hải của mình không dám ra bên ngoài, sợ hồn phi phách tán cơ mà. 

Đại Bằng Tà Vương cười nói: “Ta còn muốn hỏi ngươi, nơi này khung cảnh quỷ dị, lại có thể làm cho chân linh hiển hóa, rốt cuộc là nơi nào vậy?”

“Đây là Âm Ngục Uyên, lão Tà ông từng nghe chưa?” - Phương Hành bĩu môi, thu hồi đại đao về, không thèm để ý tới yêu vương này nữa. Lão chỉ còn một luồng chân linh, ở đâu cũng không có tác dụng, không phải đối thủ của mình.

“Âm Ngục Uyên? Ngươi lại tới nơi quỷ quái này sao…?” - Đại Bằng Tà Vương chép miệng có chút khiếp sợ, xem xét xung quanh thêm lần nữa.

“Ông biết nơi này sao?” 

Ánh mắt Phương Hành sáng lên. Lúc Kim Ô nói về nơi này với hắn, chỉ nói rằng đây là một nơi vô cùng tà quỷ, phía dưới có rất nhiều cấm chế, vào dễ ra khó, rất nguy hiểm. Vậy nên họ mới quyết định nhờ tới pháp trận không trọn vẹn trong thành, vây Diệp Cô Âm tới đây. Chỉ là Âm Ngục Uyên này cụ thể như thế nào, có mối nguy hiểm gì, Kim Ô cũng không rõ chi tiết.

“Tất nhiên là biết rồi ha ha. Nơi này từng là nhà tù của yêu quốc. Phàm là yêu quái phạm vào sai lầm lớn, thậm chí là tu sĩ nhân loại xúc phạm tới Yêu Chủ cũng có thể bị giam vào trong ngục này, chịu bị hành hạ cả đời không bao giờ được thấy mặt trời. Cũng khó trách chân linh của ta có thể trực tiếp hiển hóa ở đây. Tục truyền Âm Ngục Uyên được chế tạo từ Cửu U Âm Nham, giống như âm ti địa phủ. Chính là muốn rằng dù yêu quái bị giam cầm đã chết, âm linh cũng sẽ phải chịu khổ nơi đây đời đời kiếp kiếp!”

Nghe lão nói thật tàn nhẫn, Phương Hành cũng run run mà nói: “Lợi hại thật. Không lẽ không thể thoát ra sao?”

Đại Bằng Tà Vương nói: “Cũng chưa chắc, cần kiểm tra một chút rồi mới nói được!”

Phương Hành gật đầu, duỗi lưng một cái. Bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, nhìn xuống đất. Hắn nhớ rõ là lúc trước luyện hóa Huyết Linh Tử, trên mặt đất chẳng có gì cả. Thế mà lúc này, từ mặt đất tới vách tường trước mặt hiện đầy những pháp ấn kì quái, chí ít cũng cả trăm cái, bất chợt thấy có chút kỳ quặc. 

“Lão Tà, đây là gì thế?” - Phương Hành ngồi xổm người, quan sát một cái pháp ấn. 

Pháp ấn chỉ to bằng lòng bàn tay, trông như một đường cong đơn giản, nhưng lại huyền ảo dị thường, tỏa ra không khí u ám nhè nhẹ. Phương Hành trực tiếp vận Âm Dương Thần Ma Giám, ngay lập tức đã biết đây là thứ gì. Dĩ nhiên chính là một loại pháp ấn yêu linh, cũng giống như dấu vết thần niệm của tu sĩ loại người vậy, cũng cùng tính chất với mệnh đăng mà ban đầu Phương Hành để lại.

Đại Bằng Tà Vương không biết rằng Phương Hành thuận miệng hỏi như vậy nhưng chính hắn cũng đã tự biết đáp án, nói với giọng đắc ý: “Hắc hắc, đây cũng là phúc phận lão phu cho ngươi đấy. Tiểu quỷ, ở đây có hơn ba trăm ấn pháp yêu linh, có mạnh có yếu. Mạnh một chút là của yêu vương Kim Đan để lại, yếu hơn chút là của đại yêu Trúc Cơ để lại, hiếm thấy biết bao…”

Phương Hành xem xét một hồi, nói: “Không thể nghiên cứu, cũng không giúp tăng tu vi, có tác dụng cái rắm ấy à?”

Đại Bằng Tà Vương bị hắn khiến cho nghẹn họng, ngừng lại một chút rồi nói: “Nói luyên thuyên, cái ấn này dĩ nhiên là có tác dụng!”

Phương Hành quay đầu nhìn hắn, Đại Bằng Tà Vương thần bí nói: “Tiểu quỷ, ngươi từng nghe qua Vạn Linh Kỳ chưa?”

“Là cái gì?” - Phương Hành ngơ ngác hỏi.

Đại Bằng Tà Vương thở dài: “Nói ra thật xấu hổ, Vạn Linh Kỳ chính là một món thần khí tà dị được phát minh ra bởi một vị đại tu Nhân tộc các ngươi, vào lúc tam vực trục yêu khoảng ba ngàn năm trước. Người này lòng dạ độc ác, chém giết vạn yêu, rút linh hồn của chúng, luyện chế ra một món thần khí tà dị như vậy, trên đó khắc pháp ấn của một vạn yêu linh. Lá cờ này mà giương ra, liền có thể sử dụng một vạn yêu linh này, tà uy khó lường…”

Ánh mắt Phương Hành chợt sáng lên: “Thần khí? Ông không gạt ta đấy chứ?”

Đại Bằng Tà Vương cười khổ nói: “Ta lại lấy chuyện thảm của Yêu tộc năm đó lừa gạt ngươi sao? Món Vạn Linh Kỳ đó chính là sỉ nhục tới muôn đời của Yêu tộc ta. Thậm chí ở trong tộc còn từng có truyền thuyết, nếu người nào có thể nhân danh Yêu tộc phá hủy đi món thần khí đó, sau này sẽ trở thành vị khách tôn quý nhất khắp chín núi mười tám động Yêu tộc, tất cả các chi Yêu tộc đều sẽ mãi mãi ghi khắc đại ân!”

Phương Hành nói: “Ai quan tâm tới truyền thuyết của các ôngi chứ. Nói mau, ông có biết phương pháp luyện chế Vạn Linh Kỳ này không?”

Đại Bằng Tà Vương thấy Phương Hành động lòng, liền ra vẻ khó nói: “Lão phu dù sao cũng là Yêu tộc, sao có thể dạy người khác luyện chế thứ đồ vật tà dị như vậy?”

Phương Hành vừa nhìn đã biết lão già này hẳn là biết cách. Lão tạo ra nhiều pháp ấn như vậy, không chừng là muốn khuyên nhủ hắn chế tạo Vạn Linh Kỳ. Thể hiện ra dáng vẻ như thế, chỉ đơn giản là muốn ra điều kiện với hắn mà thôi. Phương Hành sảng khoái nói: “Bớt giả bộ trước mặt tiểu gia nhà ông đi. Tâm tư trong lòng ông đã như vậy còn muốn lừa gạt ta sao? Nói thẳng ra đi. Nếu ông có thể giúp ta luyện chế thành công Vạn Linh Kỳ, mà tâm trạng tiểu gia ta cũng không quá tồi tệ, có thể đáp ứng một điều kiện của ông!”

Đại Bằng Tà Vương đảo mắt lòng vòng, ho khan một tiếng: “Ba cái có được không…?”

Phương Hành vừa trừng mắt vừa nói: “Ông muốn tâm trạng của ta tồi tệ hơn à?”

Đại Bằng Tà Vương im lặng, một lát sau mới thở dài nói: “Nếu tính tuổi, ta cũng coi như tiền bối của ngươi…”

Phương Hành lười nghe, trực tiếp vung tay chặn họng: “Được, tối đa hai cái, dài dòng nữa thì một cái cũng không có!”

Hắn cũng đã nắm chắc được Đại Bằng Tà Vương. Lão già này có thể hiện thân ở đây như vậy chứ, cũng chẳng khác khi ở trong thức hải của hắn là bao nhiêu. Khi hắn rời đi, lão ta cũng sẽ phải ngoan ngoãn tiến vào thức hải một lần nữa. Trừ phi lão muốn biến thành một âm linh không nơi nương tựa, vĩnh viễn du đãng nơi đây, mà thậm chí cho dù muốn lưu lạc vĩnh viễn cũng không thể. Bởi vì theo thời gian, lão ta sẽ dần mất đi linh tính, cuối cùng biến thành một âm linh chỉ còn lại bản năng mà thôi.

Đại Bằng Tà Vương cũng hài lòng gật đầu, ho khan một tiếng, nói: “Được, điều kiện thứ nhất chính là sau khi lão phu giúp ngươi luyện chế Vạn Linh Kỳ, cho dù uy lực có ghê gớm tới mức nào, về sau ngươi cũng không được nếm mùi quen vị rồi làm xằng làm bậy, tùy tiện săn giết sinh linh Yêu tộc để luyện chế lá cờ này… Khụ, đừng nhìn như thế. Lão phu dù không phải người oai phong lẫm liệt, nhưng cũng nên biết nghĩ cho đồng tộc chứ…”

Phương Hành gật đầu, nói: “Không thành vấn đề, tiếp tục đi!”

Đại Bằng Tà Vương thấy hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng không biết có để trong lòng không. Thế nhưng chuyện này không xác định được, cũng không thể bắt tiểu quỷ này lập lời thề độc được. Nếu làm vậy, nhất định tâm trạng hắn sẽ trở nên tồi tệ, người gặp xui xẻo sẽ là mình, lại nói: “Điều kiện thứ hai là nếu luyện chế thành công Vạn Linh Kỳ, lão phu muốn vào trong lá cờ đó, trở thành chủ linh…”

“Cái gì? Ông muốn vào Vạn Linh Kỳ?”

Phương Hành nghe vậy, bất chợt kinh hãi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương