Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 199: Luyện hóa Huyết Liên Tử

“Hắc hắc, ả đàn bà thối, ở nơi nhiều khu cấm chế như thế này, để ta từ từ chơi với ngươi!”

Hắn nhanh như chớp, cũng không biết đã trốn tới bao xa, ngay cả âm thanh nổi điên của nữ tử Diệp Cô Âm kia cũng không còn nghe được nữa, lúc này Phương Hành mới tìm một chỗ ngồi xuống, thở hổn hển. Lúc ở trên Âm Ngục Uyên, cũng bởi vì không còn cách nào khác, lại nhớ rằng Kim Ô từng nói cấm chế ở trong Âm Ngục Uyên này rất nặng nề, quả thực là một vùng đất hiểm, nên hắn muốn mạo hiểm một lần, kéo theo Diệp Cô Âm cùng đi.

Hành động này dù có mạo hiểm, nhưng cũng có lý do.

Đầu tiên, nếu lúc ấy để Diệp Cô Âm chạy ra khỏi đại trận, sợ rằng cả hắn lẫn Kim Ô đều không thể trốn thoát. Dù sao thì Kinh Hoàng Cầm của nàng ta thật sự rất lợi hại. Hơn nữa cô ả điên này cũng muốn làm thịt chính hắn, muốn đầu hàng có khi còn không được. Mà nếu ôm nàng ta cùng nhảy xuống Âm Ngục Uyên, có thể dùng cấm chế nơi này để chế phục nàng ta. Dù sao thì hắn cũng có Âm Dương Thần Ma Giám, có thể dùng để khám phá cấm chế, tránh được nguy hiểm, còn nữ tử kia thì không có năng lực như thế.

Còn nữa, lúc ấy Phương Hành cũng đã tính, cấm chế Âm Ngục Uyên rất dày đặc, nếu nhảy xuống rồi thì hắn và Diệp Cô Âm cũng có thể bị cấm chế ở cửa động đánh cho bị thương. Vậy nên hắn đã ngậm Huyết Liên Tử từ trước, nếu có thật sự gặp nguy hiểm thì có thể chữa thương bằng Huyết Liên Tử đã ngậm vào từ trước. Cho dù có bị thương nặng hơn nữa thì vẫn có thể giữ được một mạng, mà người đàn bà kia có thể sẽ chết thảm ngay lập tức.

Thế nhưng hắn lại không ngờ rằng vận khí của nữ tử này không tệ, chẳng bị thương tích gì. Hắn còn coi như mất đi một Huyết Liên Tử, vậy mà nữ tử này lại như nhặt được thêm mạng, lời hơn hắn nhiều.

“Đúng rồi, Huyết Liên Tử…” - Phương Hành đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ tới một vật.

Vốn là hắn ngậm Huyết Liên Tử trong miệng, nhưng vào lúc đánh nhau với người con gái kia đã vô tình nuốt vào bụng mất rồi.

“Ôi, đây là bảo bối mà, ăn mất rồi tiếc quá…” - Phương Hành vội vàng vuốt bụng, hận không thể mổ bụng để lấy Huyết Liên Tử ra. Chỉ có điều vào lúc này, dường như nhiệt độ trong bụng dần nóng lên, tựa như núi lửa phun trào.

“Thái Thượng Hóa Linh Kinh chết tiệt, ta vẫn tưởng còn hy vọng nhổ ra được cơ chứ…” - Phương Hành khóc không ra nước mắt, mắng một tiếng oán hận, vội vàng đứng dậy kiếm chỗ an toàn để luyện hóa.

Nhiệt lượng truyền đến cho thấy rõ là Huyết Liên Tử đã bắt đầu được luyện hóa trong bụng. Hắn phải lập tức tìm chỗ để làm cho Huyết Liên Tử tan ra thành tinh lưu, chuyển hóa thành tu vi của mình, nếu không thì quả là lãng phí dược lực khổng lồ!

Huyết Liên Tử vốn dĩ là thánh dược chữa thương, ít ai dùng để tu luyện. Chỉ có điều Phương Hành luyện Thái Thượng Hóa Linh Kinh, có thể dùng tinh lực khổng lồ chứa trong Huyết Liên Tử luyện hóa thành tinh lưu của bản thân, rồi lại dùng pháp môn “Luyện Tinh Hóa Khí” để chuyển nó thành tu vi. Chỉ là không thể chậm trễ thêm nữa, nếu không tinh lưu sẽ trôi tuột hết đi mất.

Hắn nhảy lên rất nhanh, thấy con đường bằng đá phân ra tám hướng, rải rác khắp nơi là rất nhiều thạch thất. Phương Hành chọn một thạch thất trông có vẻ vô cùng bí ẩn, bày ra mấy cái cấm chế ở cửa, lúc này mới ngồi xếp bằng xuống, nín thở thu lại linh khí, vận chuyển pháp môn “Luyện Tinh Hóa Khí”, luyện hóa các tinh lưu đang tràn trề trong cơ thể thành từng tia linh khí, nạp vào trong kinh mạch.

Chỉ là trong lúc tu luyện, Phương Hành kinh ngạc phát hiện ra, tinh huyết chi lực ẩn chứa trong Huyết Liên Tử còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn. Tinh huyết chi lực không ngừng trào ra trong cơ thể hắn, giống hệt một ngọn núi lửa vậy. Loại dược lực kinh người này thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều lần so với Tử Vụ Hoa Lan Thảo ban đầu hắn luyện hóa, dược lực lớn đến kinh hãi.

Thực ra thì đây cũng là chuyện đương nhiên. Huyết Liên Tử Là báu vật trân quý đến nhường nào? Đây chính là thánh dược chữa thương có thể cải tử hoàn sinh trong truyền thuyết. Chính bởi vì tinh huyết chi lực khổng lồ bên trong đó nên nó mới có hiệu quả kỳ diệu như thế.

Có thể nói một viên Huyết Liên Tử như vậy ẩn chứa dược lực kinh người, có thể chống đỡ tinh hoa huyết nhục của một vị Kim Đan. Người bình thường sẽ không thể nào tu luyện bằng Huyết Liên Tử. Cũng chỉ có quái thai như Phương Hành tu luyện Thái Thượng Hoá Linh Kinh, mới có thể đem tinh huyết chi lực lớn mạnh luôn ẩn chứa trong nó chuyển thành tinh lưu, rồi lại luyện hóa ra linh khí từ tinh lưu ấy.  Dù là như thế, trong quá trình này, cũng có huyết tinh chi lực kinh người mất mát.

Vào lúc này, thậm chí Phương Hành đã bị bao vây ở trong màn sương mù màu đỏ, nhìn không ra hình người, quỷ dị đáng sợ.

Đối với người bình thường, loại huyết tinh chi lực này trông rất đáng sợ. Nhưng đối với một vài người khác, lại là loại thuốc bổ huyết tế tốt nhất.

Phương Hành Đang dốc sức tu luyện nên không biết rằng, sau khi màn sương mù màu máu tỏa ra, ở trong Âm Ngục Uyên dường như vô biên vô tận, dần có vài âm linh vô tri vô giác nhẹ nhàng lướt tới đây. Chúng đã ở đây qua nhiều năm tháng, mặc dù chưa thể siêu thoát, cũng chỉ sót lại một vài phản ứng bản năng và mảnh vụn ký ức sâu đậm nhất khi còn sống. chẳng hay biết năm tháng trôi qua, cứ mãi mãi ở đây phiêu dạt…

Đối với chúng, tinh huyết chi lực chính là thứ có sức hấp dẫn cao nhất. Từ một con, hai con âm linh theo bầu không khí của tinh huyết chi lực mà tìm đến, dần dần lại càng có nhiều âm linh nhẹ nhàng kéo theo tới, ít nhất cũng trăm con. Cấm chế mà Phương Hành bày ra chỉ có thể ngăn cản loài người, không thể ngăn cản bọn chúng. Đám âm linh nhẹ nhàng đi vào không chút trở ngại, nối đuôi nhau cướp đoạt tinh huyết chi lực tràn trề thoát ra từ trên người Phương Hành. Dần dần, tinh huyết chi lực lớn như thế đã không thể thỏa mãn chúng được nữa.

Không biết  bắt đầu từ con âm linh nào, nhạy bén cảm giác được tinh huyết chi lực ở trong cơ thể Phương Hành dường như khổng lồ hơn, nhưng theo bản năng do dự một lát, rồi nó nhào tới Phương Hành. Đây cũng là một con âm linh có hình dạng như hổ, đủ để đoán được rằng khi còn sống chính là một con yêu hổ. Nó há miệng ra không một tiếng động, chực chờ cắn xuống Phương Hành.

Những âm linh khác thấy thế cũng nối theo sau lao tới, chỉ sợ phần tinh huyết chi lực của mình ít đi một chút. Song, khi chúng sắp vọt tới người của Phương Hành thì đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức kinh khủng, ào ạc tản ra.

Cùng lúc đó, Đại Bằng Tà Vương núp ở trong thức hải của Phương Hành đang chịu đủ đau khổ, cũng đã nhận ra một điều gì đó.

Lúc mà Phương Hành tăng tu vi của chính mình, cũng là lúc Đại Bằng Tà Vương trở nên khó chịu nhất. Dù sao mỗi lúc như thế, Phương Thành sẽ luôn thôi thúc Tam Muội Chân Hoả đến tận cùng, cả thức hải dường như biến thành một biển lửa hừng hực thiêu đốt. Cho dù Tam Muội Chân Hoả không nhắm tới Đại Bằng Tà Vương, nhưng cũng làm cho lão ta vô cùng khó chịu, đau khổ bội phần, song lại không dám chạy trốn ra ngoài. Bởi vì lão chính là một luồng chân linh, chỉ cần đặt chân ra ngoại giới sẽ tan thành mây khói. Vì vậy, dù rằng có khổ đau hơn nữa, cũng cứ phải cắn răng mà chịu.

Vào thời khắc này, hắn cũng cảm nhận được ở bên ngoài có hơi thở âm linh. Hắn bất chợt giật mình, trốn ra khỏi thức hải của Phương Hành.

Nếu ở bên ngoài có hơi thở âm linh, chẳng phải là âm linh có thể sinh tồn ở thế giới bên ngoài sao?

Mà sở dĩ âm linh lui về phía sau, chính là bởi vì cảm thấy khí tức của Đại Bằng Tà Vương.

tuy rằng tâm linh cướp đoạt tinh huyết chi lực, nhưng cũng chẳng khác gì Đại Bằng Tà Vương chiếm xác của người khác. Chẳng qua là Đại Bằng Tà Vương sống trong thức hải của Phương Hành, khiến cho thân thể của Phương Hành có hơi thở của nó. Điều này đã khiến lũ âm linh nhận ra rằng Phương Hành cũng đã bị đồng loại của chúng chiếm cứ. Hơn nữa đây còn là đồng loại mạnh hơn chính bọn chúng, khiến chúng nao núng, không dám tới gần!

“vút…”

Đại Bằng Tà Vương chui ra từ thiên linh cái của Phương Hành, thậm thà thậm thụt cảm nhận hoàn cảnh xung quanh. Hắn phát hiện ra địa điểm này quả thật có thể cho chân linh của mình trú ngụ, ngay lập tức nhẹ nhàng thở phào, bay lên giữa không trung.

“Tên tiểu quỷ này tới nơi nào vậy? Tại sao có nhiều âm linh tồn tại như thế?“ - Đại Bằng Tà Vương chú ý tới đám âm linh lúc nhúc xung quanh, chân mày cũng hơi nhíu.

Nhìn thấy rất nhiều âm linh sợ hãi rụt rè rút lui tới nơi cách đó không xa, bộ dạng tỏ ra sợ hãi

Phương Hành kinh ngạc phát hiện ra, tinh huyết chi lực ẩn chứa trong Huyết Liên Tử còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn. Quyết tình lực không ngừng trào ra trong cơ thể hắn, giống hệt một ngọn núi lửa vậy. Loại dược lực kinh người này thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều lần so với Tử Vụ Hoa Lan Thảo ban đầu hắn luyện hóa, dược lực lớn đến kinh hãi.

Thực ra thì đây cũng là chuyện đương nhiên. Huyết Liên Tử Là báu vật trân quý đến dường nào? Đây chính là thánh dược chữa thương có thể cải tử hoàn sinh trong truyền thuyết. chính bởi vì trong đó có hết tinh lực khủng luôn nên mới có hiệu quả kỳ diệu như thế.

Có thể nói một viên Huyết Liên Tử như vậy ẩn chứa dược lực kinh người, có thể chống đỡ một vị huyết nhục Kim Đan tinh hoa. người bình thường sẽ không thể nào tu luyện bằng Huyết Liên Tử. Cũng chỉ có quái thai như Phương Hành tu luyện Thái Thượng Hoá Linh Kinh, mới có thể đem tinh huyết chi lực lớn mạnh luôn ẩn chứa trong nó chuyển thành tinh lưu, rồi lại luyện hóa ra linh khí từ tinh lưu ấy.

Dù là như thế, trong quá trình này, cũng có huyết kinh lực kinh người tản mát.

Vào lúc này, thậm chí Phương Hành đã bị bao vây ở trong màn sương mù màu đỏ, nhìn không ra hình người, quỷ dị đáng sợ.

Đối với người bình thường, loại hết tinh khí này xem ra rất đáng sợ. Nhưng đối với một vài người khác, xem ra lại là loại thuốc bổ huyết tế tốt nhất.

Phương Hành Đang dốc sức tu luyện nên không biết rằng, ở trong màn sương mù màu máu, ở trong Âm Ngục Uyên dường như vô biên vô hạn, dần xuất hiện một chút âm linh vô thức nhẹ nhàng tới đây. Chúng đã ở đây qua nhiều năm tháng, mặc dù chưa thể siêu thoát, cũng chỉ sót lại một chút bản năng phản ứng và ký ức sâu đậm nhất khi còn sống. Chẳng hay biết năm tháng trôi qua, cứ mãi mãi ở đây phiêu dạt…

Đối với chúng, tinh huyết chi lực chính là thứ có sức hấp dẫn cao nhất. Từ một con, hai con âm linh theo bầu không khí của tinh huyết chi lực mà tìm đến, dần dần lại càng có nhiều âm linh nhẹ nhàng kéo theo tới, ít nhất cũng trăm con. Cấm chế mà Phương Hành Bay ra chỉ có thể ngăn cản loài người, không thể ngăn cản bọn họ. Đám âm linh nhẹ nhàng đi vào không chút trở ngại, nối đuôi nhau cướp đoạt tinh huyết chi lực tràn trề thoát ra từ trên người Phương Hành. Dần dần, tinh huyết chi lực lớn như thế đã không thể thỏa mãn chúng được nữa.

Không biết một con tâm linh từ đâu đã bắt đầu cảm giác được tinh huyết chi lực ở trong cơ thể Phương Hành dường như khổng lồ hơn. Nhưng theo bản năng do dự một lát, rồi nó nhào tới Phương Hành. Đây cũng là một con âm linh có hình dạng như hổ, đủ để đoán được rằng khi còn sống chính là một con yêu hổ. Nó há miệng ra không một tiếng động, chực trờ cắn xuống Phương Hành.

Những âm linh khác thấy thế cũng nối theo sau lao tới, chỉ sợ phần tinh huyết chi lực của mình ít đi một chút. Song, khi chúng sắp vọt tới người của Phương Hành thì đột nhiên cảm thấy một luôn không khí kinh khủng, rối rít tản ra.

Cùng lúc đó, Đại Bằng Tà Vương núp ở trong thức hải của Phương Hành đang chịu đủ đau khổ, cũng đã nhận ra một điều gì đó.

Lúc mà Phương Hành tăng tu vi của chính mình, cũng là lúc Đại Bằng Tà Vương trở nên khó chịu nhất. Dù sao mỗi lúc như thế, Phương Thành sẽ luôn thôi thúc Tam Muội Chân Hoả đến tận cùng, cả thức hải dường như biến thành một biển lửa hừng hực thiêu đốt. Chẳng sợ Tam Muội Chân Hoả nhắm tới Đại Bằng Tà Vương, nhưng cũng làm cho lão vô cùng khó chịu, đau khổ bội phần, nhưng hết lần này tới lần khác không dám chạy trốn ra ngoài. Bởi vì nó chính là một luồng chân linh, chỉ cần đặt chân ra ngoại giới sẽ tan thành mây khói. Vì vậy, dù rằng có khổ đau hơn nữa, cũng cứ phải cắn răng mà chịu.

Vào thời khắc này, lão cũng cảm nhận được ở bên ngoài có khí tức của  âm linh. Lão bất chợt giật mình, trốn ra khỏi thức hải của Phương Hành.

Nếu ở bên ngoài có khí tức của âm linh, chẳng phải là âm linh có thể sinh tồn ở thế giới bên ngoài sao?

Mà sở dĩ âm linh lui về phía sau, chính là bởi vì cảm thấy khí tức của Đại Bằng Tà Vương.

Tuy rằng âm linh cướp đoạt tinh huyết chi lực, nhưng cũng chẳng khác gì Đại Bằng Tà Vương chiếm xác của người khác. Chẳng qua là Đại Bằng Tà Vương sống trong thức hải của Phương Hành, khiến cho thân thể của Phương Hành có khí tức của lão, điều này đã khiến lũ âm linh nhận ra rằng Phương Hành cũng đã bị đồng loại của chúng chiếm cứ. Hơn nữa đây còn là đồng loại mạnh hơn chính bọn chúng, khiến chúng nao núng, không dám tới gần!

“Vút…”

Đại Bằng Tà Vương chui ra từ thiên linh cái của Phương Hành, thậm thà thậm thụt cảm nhận hoàn cảnh xung quanh. Lão phát hiện ra địa điểm này quả thật có thể cho chân linh của mình trú ngụ, ngay lập tức nhẹ nhàng thở phào, bay lên giữa không trung.

“Tên tiểu quỷ này tới nơi nào vậy? Tại sao có nhiều âm linh tồn tại như thế?” - Đại Bằng Tà Vương chú ý tới đám âm linh lúc nhúc xung quanh, chân mày cũng hơi nhíu.

Đại Bằng Tà Vương nhìn thấy rất nhiều âm linh sợ hãi rụt rè rút lui tới một nơi gần đó, bộ dạng sợ hãi chính lão, còn muốn chạy trốn, rồi lại không nỡ bỏ lại tinh huyết chi lực quanh người của Phương Hành, bèn chê cười một tiếng: “Bổn tọa cũng không ham thích việc tranh giành tinh huyết chi lực với các ngươi. Không cho các ngươi tới gần tên tiểu quỷ này cũng là cứu các ngươi đấy. Nếu không thì bây giờ có khi các người đã sớm bị Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể hắn luyện hóa hết rồi!”

Các âm linh xung quanh khi còn sống hoặc có tu vi rất mạnh mẽ, cũng có âm linh tu vi yếu đuối hơn, nhưng không ai thấp hơn Trúc Cơ cả. Thậm chí còn có một vài âm linh, tu vi khi còn sống mạnh hơn cả Đại Bằng Tà Vương. Thế nhưng trải qua năm tháng dài đằng đẵng, sức mạnh dần bị mai một, linh tính cũng biến mất, chỉ còn bản năng tồn tại thôi. Mà vì Đại Bằng Tà Vương được ở trong thức hải của Phương Hành ngưng luyện chân linh, thỉnh thoảng không có gì làm thì cũng được hưởng ké một chút tia lửa của Tam Muội Chân Hỏa của Phương Hành, vì vậy cũng mạnh hơn mấy âm linh này một chút.

 

“Ồ, khó khăn lắm mới được ra ngoài, phải tranh thủ chạy mới được…”

Đại Bằng Tà Vương nghĩ vậy, chỉ là có chút do dự: “Thế nhưng nơi quỷ quái này cũng chẳng biết là đâu. Dù có thể trú ngụ ở đây, nhưng nếu không thoát ra ngoài được, lại không tìm được thân xác khác để chiếm cứ, chôn chân ở nơi đây thì năm tháng trôi qua cũng biến thành u hồn vất vưởng như mấy âm linh này. Phiêu dạt nơi đây, trọn đời trọn kiếp không thể thoát thân… Như vậy còn không bằng trở lại mà thôi…”

“Nhưng mà quay lại cũng không phải cách giải quyết. Tính tình tên tiểu quỷ này không tốt, lão phu giúp hắn nhiều như vậy mà vẫn là không đánh thì mắng, không biết tôn sư trọng đạo, cũng không biết có phải hắn muốn giam cầm ta vĩnh viễn không… Vả lại, cơ thể tiểu quỷ này còn chứa Tam Muội Chân Hỏa, mặc dù đáng sợ nhưng nếu không giết chết ta thì cũng có thể giúp ta ngưng luyện chân linh, cũng nhiều điểm tốt…”

“Nhưng như vậy thì bị động quá, biết bao giờ mới thoát đây…”

Đại Bằng Tà Vương cảm thấy rối rắm.

Dù lúc này lão có được tự do, cũng không dám có ác ý với Phương Hành. Mấu chốt là, Phương Hành lúc bình thường lão đã không dám trêu chọc, giờ đây Phương Hành còn đang tăng tu vi, lại càng không thể trêu chọc được. Bởi vì lúc này, Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể Phương Hành cũng vận chuyển cùng lúc, khiến người hắn giống như cái lò hỏa thiêu, trêu chọc hắn chẳng khác nào thiêu thân nhảy vào lửa, chỉ có ngu mới làm thế.

Nhưng khó lắm mới được tự do, Đại Bằng Tà Vương không muốn bỏ qua cơ hội này, đột nhiên lộ ra vẻ do dự. Trong lúc vô ý, chợt thấy mấy trăm âm linh xung quanh, Đại Bằng Tà Vương bỗng nhiên giật mình, có một chủ ý:

“Các ngươi không cần sợ ta, ta là Đại Bằng Tà Vương của Bắc Câu Đăng Vân Lĩnh, cũng cùng nguồn với các ngươi thôi…”

Chân linh Đại Bằng Tà Vương rung động, dùng một loại bí thuật để truyền tải ý kiến của mình, theo cách mà âm linh có thể hiểu được.

“Ta biết các ngươi muốn hấp thụ tinh huyết chi lực này. Thế nhưng người này là tiểu đồ của ta, tinh huyết chi lực của hắn chính là tinh huyết chi lực của ta. Nếu các ngươi muốn sử dụng, ta sẽ không ngăn cản, nhưng các ngươi cần đổi bằng thứ quan trọng nhất của chính mình.”

Vừa nói, Đại Bằng Tà Vương vừa phóng ra một luồng khí cơ, quấy nhiễu từng trận âm phong.

Ý tứ của lão rất rõ ràng, phải giao dịch công bằng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương