Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 198: Ngươi cắn ta ta cắn ngươi

Trời đất tối sầm, không biết thân ở phương nào, sức mạnh cuồng loạn không ngừng ập tới chính mình, Phương Hành căn bản không biết mình đã tới nơi nào, hắn cũng đã thả Diệp Cô Âm ra từ sớm, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, không cách nào phân biệt rõ phương hướng. Thân hình dường như vẫn bồng bềnh đung đưa, rơi xuống phía dưới, cho dù dùng hết toàn thân khí lực, muốn thi triển Lướt Khí Thuật cũng thi triển không ra.

"Bốp..."

Cũng không biết trải qua bao lâu, Phương Hành cảm thấy thân thể run lên, tiếp xúc với mặt đất, mặc dù thế rơi xuống rất nhanh nhưng hắn không bị thương tích gì, thân thể tựa như đập vào một cái cơ thể mềm mại, thậm chí còn nghe được một tiếng rên yêu kiều. Mặc dù còn đang choáng váng đầu óc, nhưng Phương Hành biết nơi này không phải là đất lành, cắn đầu lưỡi một cái, khiến cho bản thân tỉnh táo lại, hắn lập tức đánh giá cảnh vật chung quanh.

Nơi đây tựa như một gian thạch thất khổng lồ, ánh sáng mờ mờ, bên trên là một màu đen tối sâu hoắm không thấy ánh sáng, phía dưới lại là đất đá cứng rắn, nhìn ra trước mặt hình như còn có mấy cây cột đá thô to. Dưới là mặt đất, bên trên thì không biết thông tới nơi nào, mà nhìn ra sau... Gương mặt gần như hoàn mỹ, cũng mang theo vẻ mờ mịt, hai mắt chạm vào nhau.

"Con mẹ nó, ả đàn bà thúi!"

Phương Hành nhảy lên thật nhanh, một quyền đấm tới.

Cũng đồng thời, gương mặt kia trở nên rét lạnh, cắn chặt hàm răng, đôi chân dài đạp tới hướng Phương Hành.

"Bốp” “Bốp”

Hai tiếng giòn vang, hai tiếng hự, nữ tử kia bị Phương Hành đánh trúng mắt, ngực Phương Hành cũng bị trúng một cước. Hai người đồng thời ngã ra hai ba trượng, sát khí bừng bừng nhìn đối phương.

Nàng ta, dĩ nhiên là Diệp Cô Âm, nàng ta và Phương Hành cùng ngã vào chỗ quỷ dị này, không ngờ lại rơi xuống cùng một địa điểm, thậm chí còn trở thành đệm lưng cho Phương Hành, thay hắn giảm xóc. Dĩ nhiên, nhìn thấy Phương Hành, nàng ta đạp ra theo bản năng, lại không ngờ Phương Hành không khách sáo như vậy, một quyền đánh tới.

"Tiểu quỷ, ta muốn giết ngươi!"

Luôn luôn kiêu ngạo, chẳng bao giờ chịu thiệt thòi, Diệp Cô Âm vừa thấy Phương Hành đã hận đến nghiến răng. Tiện tay sờ phía sau, muốn lấy huyền khí Kinh Hoàng Cầm ra, nhưng lại sờ phải khoảng không. Nàng ta hơi ngẩn người, lúc này mới nhớ ra, Kinh Hoàng Cầm vốn ở trong tay mình, chẳng qua ngã vào nơi quỷ quái này, trong quá trình rơi xuống thất thủ nên chiếc đàn bị ném ra ngoài, có lẽ đã rơi xuống nơi nào cách đó không xa.

Nghĩ tới đây, ánh mắt vội vã quét qua, bằng vào cảm ứng giữa mình và Kinh Hoàng Cầm, nàng ta rất nhanh phát hiện nó rơi trước người chính mình khoảng bảy tám trượng, vội vàng cắn răng một cái, muốn xông tới giành lấy đàn ở trong tay. Song vào lúc này, bỗng nhiên bắp đùi căng ra, lại là tiểu quỷ nọ nhào tới, ôm chặt lấy chân trái của nàng ta, hung hăng cười nói: "Đàn đã mất rồi hả? Xem ngươi còn uy phong thế nào!"

Diệp Cô Âm giận dữ, chân phải đưa lên, đạp tới khuôn mặt tươi cười hung ác của Phương Hành.

Phương Hành cũng giận dữ, kêu lên: "Dám đánh vào tiểu gia ư?"

Thân hình khẽ lật, hắn trực tiếp hất ra Diệp Cô Âm, sau đó nhào tới, quyền ảnh như gió, đánh vào Diệp Cô Âm.

Hắn cũng phát hiện, trước mắt là một cơ hội tốt ngàn năm có một của mình, trong tay nàng ta không có dao cầm, chẳng khác gì con cọp mất răng, một mình hắn có thể đánh nàng ta, nhất định không được để nàng ta lấy được dao cầm.

"Đáng hận!"

Diệp Cô Âm cắn chặt răng, biết rõ dao cầm ở cách đó không xa, nhưng bị tiểu quỷ này quấn lấy, nhất thời không thể phân thân. Huống chi tiểu quỷ này quyền nặng chiêu ngoan, đánh vào chỗ hiểm, nàng ta cũng không dám gắng chịu quả đấm của hắn, chỉ có thể giống như trước thi triển công phu cận chiến, giống võ giả trong chốn giang hồ cùng Phương Hành gặp chiêu phá chiêu, dự định bức lui hắn sau đó đoạt dao cầm.

Nhưng nàng ta không ngờ, Phương Hành từ nhỏ sống ở trong hang ổ thổ phỉ, một thân công phu quyền cước không hề tệ. Còn Diệp Cô Âm từ lúc sinh ra đã là thiên kiêu, tu luyện hậu kỳ cũng là lấy pháp thuật làm chủ, không am hiểu công phu quyền cước, đánh mấy chiêu mà người đã bị trúng mấy quyền, nếu không phải chiếc váy tím trên người là một món cực phẩm pháp y, chắc đã bị trọng thương.

"Tiểu quỷ, ta muốn giết ngươi!"

Trái đấm phải đá, thấy ngăn cản không nổi, Diệp Cô Âm không thể làm gì khác đành kêu lên đau đớn, khởi động pháp khí trên người.

Trên váy nàng ta có buộc mấy dải lụa tử sắc, thoạt nhìn giống như đồ trang sức, nhưng dưới sự thúc đẩy của pháp lực, chúng quỷ dị bay lên, như linh xà nương theo tay chân Phương Hành quấn lên trên người hắn, bó lại thật chặt.  Diệp Cô Âm thì nhẹ cả người, được tự do, lạnh lùng cười một tiếng, muốn thừa dịp Phương Hành bị trói buộc mà giành lấy dao cầm.

Phương Hành kinh hãi, cố gắng giãy dụa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, giãy dụa không ra, trong lúc khẩn cấp, hắn vận dụng nơi duy nhất có thể cử động của mình: miệng, cắn xuống bả vai Diệp Cô Âm.

"Tiểu quỷ thối, lại dám cắn ta..."

Diệp Cô Âm bị đau, trở tay đánh xuống lưng Phương Hành, Phương Hành vận linh khí, cứng rắn chịu một chưởng, nhưng cũng nhân cơ hội điều khiển Khổn Tiên Tác. Hắn và Diệp Cô Âm cách quá gần, căn bản không cần quá nhiều công sức, đây cũng là nguyên nhân Phương Hành dễ dàng bị dải lụa trên người Diệp Cô Âm cuốn lấy, cùng nguyên tắc ấy, hắn điều khiển Khổn Tiên Tác thì Diệp Cô Âm cũng tránh không thoát. Đợi nàng ta phát hiện hai chân mình bó chặt, Khổn Tiên Tác đã theo bắp đùi của nàng ta quấn lên trên người.

"Ha ha ha ha, ngươi có dải lụa, ta có Khổn Tiên Tác, xem ai lợi hại!"

Phương Hành thả lỏng miệng, phá lên cười, cả người huých vào Diệp Cô Âm, giống cái hồ lô lăn ra đất.

"Khốn kiếp, ta không giết ngươi, thề không làm người!"

Hận ý trong lòng Diệp Cô Âm thiêu đốt khó có thể hình dung được, cánh tay không thể động đậy, nàng ta cũng cắn vào Phương Hành.

"A ơ, lại dám cắn người, có biết xấu hổ hay không hả?"

Bả vai Phương Hành đau nói, phát hiện nữ nhân điên này lại bắt chước mình nên nhất thời quát to lên.

"Ngươi cắn ta, ta cũng cắn ngươi!"

Hắn không khách sáo, cũng xoay người cắn xuống, xem ai sợ ai!

Một người là thiên hạ đệ nhất thiên kiêu dưới Trúc Cơ của Sở Vực, một người cũng đã từng là một trong tam đại chân truyền Thanh Vân Tông, bởi vì bị pháp khí đối phương giam cầm mà không ai chịu buông đối phương trước, cuối cùng lại cắn lẫn nhau mất hình tượng như thế này.

Một hồi cắn loạn, giống hệt hai con chó dữ.

"Tiểu quỷ thối, ngươi... Ngươi dám cắn nơi đó của ta... Mau nhả ra..."

Trong hỗn loạn, đột nhiên thanh âm kinh hoàng của Diệp Cô Âm vang lên, tựa như chịu thiệt thòi.

"Phi... Chân Dài ngươi thơm lắm nhỉ, ngươi cắn ta ta sẽ cắn ngươi..."

Phương Hành quang quác kêu loạn, cắn chặt một miếng thịt mềm không nhả ra.

Diệp Cô Âm cắn tiểu quỷ này vài cái, đã giảm bớt không ít lửa giận, tỉnh táo không ít. Hơn nữa nữ nhân tranh đấu với nam nhân, dù sao cũng vẫn dễ chịu thiệt, đợi khi phát hiện tiểu quỷ này hạ khẩu vô tình, nàng ta đã hoàn toàn không có ý liều mạng cùng hắn, cố gắng di chuyển thân thể, muốn tránh sang bên cạnh, Phương Hành lại gắt gao cắn chặt, bị cơ thể nàng ta kéo trượt về phía trước.

"Ngươi... Ngươi khốn kiếp, ta liều mạng với ngươi..."

Diệp Cô Âm vừa thẹn vừa ngại, suy nghĩ muốn chết cũng có luôn rồi, bỗng nhiên nghiến răng một cái, thi triển một pháp quyết mà bình thường nàng ta sẽ tuyệt đối không sử dụng. Theo pháp quyết thi triển, trên váy chợt có ký hiệu quỷ dị sáng lên, như linh xà du tẩu một vòng, sau đó một tiếng nổ vang, váy tím thình lình nổ tung, trong lúc nhất thời tử ảnh tung bay như bướm lượn, Phương Hành và Diệp Cô Âm cùng được tự do.

Thì ra váy tím của Diệp Cô Âm cũng là một pháp khí, nàng ta bị Khổn Tiên Tác trói lại, bất đắc dĩ bèn nhẫn tâm phá hủy chiếcváy tím, Khổn Tiên Tác này lại bó trên váy, váy tím rách toác, Khổn Tiên Tác cũng bị nổ ra. Diệp Cô Âm nhân cơ hội trốn ra khỏi sự trói buộc Khổn Tiên Tác, tuy nhiên, tơ tử vân cùng một thể với váy tím, váy tím rách, tơ vân cũng bung.

Phương Hành bị cảnh ấy dọa sợ hết hồn, may chính mình rụt miệng lại mau, nếu không cả hàm răng cũng nổ tung. Lấy lại bình tĩnh, hắn chợt thấy Diệp Cô Âm trước mắt, phá lên cười ha ha.

Diệp Cô Âm cúi đầu vừa nhìn, gương mặt cũng đầy xấu hổ, váy tím nổ tung, trên người nàng ta chỉ còn một cái yếm và quần lót, làn da trắng muốt hơn phân nửa lộ ở trước mắt tiểu quỷ này, trong suốt như ngọc, có một tầng quang mang dịu dàng mơ hồ. Có điều trên làn da như nõn nà lại có mấy dấu răng rõ ràng, chính là dấu vết tiểu quỷ kia cắn vừa nãy...

"Tiểu quỷ, ta thề sẽ giết ngươi..."

Diệp Cô Âm giọng căm hận kêu to, lớn đến mười chín tuổi nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng ta bị người khác thấy thân thể. Hơn nữa tiếng cười ma mãnh của Phương Hành càng làm cho nàng ta vừa thẹn vừa giận, hận ý nổi lên trong lòng, sát khí vô cùng tận.

Không kịp che giấu điều chi, nàng ta đã phi thân lao tới Kinh Hoàng Cầm, muốn lấy cầm giết chết tiểu quỷ kia!

Phương Hành thấy thế, cũng lập tức ý thức được không ổn, bò dậy chạy, bàn tay khẽ chống đất lại dường như đè trúng một vật, cúi đầu nhìn lại, là một túi trữ vật màu trắng. Hắn lập tức ý thức được đây là túi trữ vật của Diệp Cô Âm, vốn là ở bên hông, nhưng do váy tím nổ tung nên túi trữ vật cũng bị bay ra, không ngờ lại rơi xuống bên tay mình.

"Ha ha, ngươi muốn trần truồng thì cứ trần truồng luôn đi..."

Phương Hành cười ha ha, nhặt túi trữ vật lên ném về phía xa.

"Tiểu quỷ thối, trốn đi đâu..."

Diệp Cô Âm cướp được Kinh Hoàng Cầm, quay đầu nhìn lại thấy Phương Hành đã chạy, vội vàng đuổi theo. Nhưng sau lưng Phương Hành, kim ảnh chợt lóe, hai đạo kim dực đột nhiên mở ra, vút không mà đi, thế như tia chớp.

"Ha ha, ngươi đần hả, tiểu gia biết bay..."

Rất nhanh, Phương Hành cũng đã biến mất ở trong bóng tối, thanh âm từ xa xa truyền đến.

"Khốn kiếp, ngươi trở lại cho ta..."

Lúc ngã xuống, Diệp Cô Âm cũng mất đi ngân toa, lúc này không còn thời gian đi tìm, nhưng chỉ dựa vào thân pháp của bản thân thì lại đuổi không kịp Phương Hành, càng đuổi càng xa, chẳng bao lâu sau, Phương Hành đã trốn thoát đến cả cái bóng cũng không thấy. Trong bóng tối chỉ còn lại một mình nàng ta, bất đắc dĩ, Diệp Cô Âm không thể làm gì khác đành tạm quay trở lại, chuẩn bị lấy váy áo từ túi trữ vật ra thay.

Có điều, khi trở lại nơi lúc trước, trong đống quần áo vỡ vụn, Diệp Cô Âm tìm tới tìm lui cũng tìm không được túi trữ vật của mình.

Gió lạnh âm u thổi phất tới, Diệp Cô Âm gần như không mặc quần áo ngây ra như phỗng, cảm thấy cả người phát rét. Với tu vi của nàng ta, hàn khí cỡ này không thể gây thương tổn tới nàng ta, nhưng một nữ tử đương tuổi xuân xanh, thân thể trần truồng như vậy lại khiến cho lòng nàng ta phát rét...

Điều càng làm cho cõi lòng nàng ta lạnh lẽo là bản thân lại đánh mất món đồ trong túi trữ vật kia...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương