Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 184: Tử Mẫu Phệ Tâm Đan

Sau khi vào thành, Phương Hành chạy thẳng tới Tây Thành.

Hắn biết được từ miệng đệ tử kia, Hải Yêu Thành có diện tích rộng lớn tận vạn dặm, thành trì khổng lồ đến vậy nên Bách Thú Tông cũng khó mà quản lý chu đáo được, hơn nữa tông môn, thương hội và đủ loại người tán tu kéo đến từ khắp nơi, tụ hội trong thành, thường xuyên tranh đấu ầm ĩ, vướng mắc hận thù, một vài mâu thuẫn căn bản chẳng thể hóa giải được, dẫn đến trật tự trong thành vô cùng hỗn loạn.

Thành này phân ra làm năm thành nhỏ, Trung Thành chính là nơi Bách Thú Tông lập tông, an toàn nhất, mà tứ thành đông, nam, tây, bắc thì lại có đủ hạng người, hơi tạm nham. Trong tứ thành, Tây Thành lại là nơi loạn lạc nhất, thường xuyên xảy ra chuyện giết người cướp của, Bách Thú Tông đối với chuyện này cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, mặc cho bọn họ làm loạn, không gây tổn hại đến ích lợi của mình là được.

Thế nhưng, Phương Hành cũng hiểu được, Tây Thành dù hỗn loạn, nhưng cũng có điểm tốt của hỗn loạn. Nơi hội tụ của đủ loại hạng người, những tin tức nhỏ nhặt và rối ren vô cùng, nhưng lại là nơi thích hợp đi để dò la tin tức.

Bên trong Hải Yêu Thành, kiến trúc cao đồ sộ, uy nghiêm, nhưng trông hơi hỗn loạn, có điều cũng khá náo nhiệt, hai bên đường đủ loại đan phường, khí các, tửu lâu, khách điếm, ngay cả cửa hàng bán điển tịch pháp quyết cũng có luôn. Thậm chí còn có các nơi như thanh lâu, sòng bạc, nhiều hơn vài nét hồng trần so với Thanh Vân Tông vốn chủ đạo là thanh tu, đi lại bên trong thành phần nhiều là tu sĩ với các loại trang phục khác nhau, người phàm thì hiếm thấy.

Song Phương Hành tinh tế quan sát, phát hiện tu sĩ tại Hải Yêu Thành tối đa cũng chỉ có Linh Động ngũ lục trọng, Linh Động hậu kỳ như bản thân hiếm vô cùng, tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì một người cũng chẳng thấy đâu.

Chuyện này cũng bình thường, Bách Thú Tông chủ yếu buôn bán dị cầm, yêu đan, người có thể sử dụng đa số là tu sĩ Linh Động kỳ.

Đi dạo một vòng trên đường, Phương Hành bèn trực tiếp tìm đến một căn tửu lâu trông khá ổn rồi bước vào, gọi một bàn thức ăn từ từ ăn uống, đồng thời để ý đánh giá người xung quanh. Rất nhanh, một người râu ria xồm xoàm nhìn có hơi thô lỗ ngông cuồng đã thu hút sự chú ý của hắn, người nọ tu vi Linh Động lục trọng, trên người có một luồng sát khí, cùng hai người bạn vừa uống rượu vừa bàn luận viển vông.

Phương Hành chú ý nghe một hồi, nhanh chóng hiểu được, người nọ có một vị đường huynh là đệ tử nội môn của Bách Thú Tông, dường như nắm giữ không ít tin tức bên trong Bách Thú Tông, thân phận cũng rất được hai người kia tôn trọng. Thế nhưng ánh mắt bọn họ nhìn người khác thì lại giống như sói đói quan sát dê béo, không hề che dấu sự tham lam trong ánh mắt, vừa nhìn đã biết là đồng bọn của Phương Hành.

"Chính là gã!"

Phương Hành thầm quyết định, lớn tiếng hô: "Tiểu nhị, ta ăn xong rồi, tính tiền!"

Nói rồi, ném một cái túi trữ vật căng phồng lên bàn, lười nhác lấy ra một viên linh thạch trung phẩm từ trong đó, đồng thời kêu lên: "Con mẹ nó, rượu thịt của các ngươi ngon đấy, phần còn dư thưởng cho ngươi đó!"

Hắn hô như vậy lập tức thu hút sự chú ý của những người chung quanh.

Hải Yêu thành đã được xem là thành của tu sĩ, tiền tệ lưu thông cũng là linh thạch, rượu và thức ăn bán ở tửu lâu cũng là thịt yêu thú và linh tửu, giá trị đắt đỏ, chỉ là có đắt đỏ bao nhiêu đi chăng nữa, một bữa này cũng chỉ hai mươi viên linh thạch hạ phẩm mà thôi. Phương Hành trực tiếp ném ra một viên linh thạch trung phẩm, trị giá gấp năm lần, mà còn nói không cần thối lại, nét giàu sang tức thì hiện rõ mồm một.

Thấy người khác nhìn mình, Phương Hành hung hăng lườm bọn họ một cái, quát lên: "Nhìn cái gì? Muốn đánh nhau phải không?"

Nói rồi, trên người bèn toả ra một tia khí tức, đắc ý nhìn mọi người một phen.

 Thế nhưng lần này, hắn khống chế việc phóng thích linh khí, cố ý khống chế ở mức độ rất yếu.

"Hứ, con mẹ nó chỉ có Linh Động tứ trọng mà dám phách lối như thế!"

Trong tửu lâu, tức thì cả đám người cười lạnh nhìn Phương Hành, cảm thấy tiểu vương bát đản này thật sự muốn tìm đến chỗ chết.

Hải Yêu Thành có đủ loại người, vàng thau lẫn lộn, kiểu người gì cũng có. Lớn lối khoe khoang thật sự không hiếm thấy, nhưng tu vi chỉ như vậy mà còn phách lối như thế thì rất ít…

Phương Hành dương dương đắc ý, dáng vẻ nọ trông giống tưởng rằng mình đã dọa được mọi người, vô cùng đắc ý, cầm túi trữ vật lên, nghênh ngang đi ra ngoài. Bước ra đường phố, thế mà chẳng vội về khách sạn, lượn lờ khắp nơi, tựa như cố ý lại giống như vô tình, đi từ từ vào trong một cái ngõ sâu thẳm, nhìn một chút thấy nơi này không có cửa hàng gì, bèn xoay người bước ra ngoài.

Cũng đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên: "Vị đạo hữu này, xin dừng bước, không biết xưng hô như thế nào đây?"

Đầu hẻm bị ba dáng người cao lớn chặn đứng, cầm đầu chính là tên đại hán râu quai nón, gã cười lạnh mở miệng.

“Ồ, đại ca có gì chỉ giáo sao?"

Phương Hành quan sát xung quanh một phen, vẻ mặt mỉm cười hỏi.

"Ha ha, thì ra là một đứa con nít..."

Đại hán cười ha ha một tiếng, chắp hai tay bước về trước, thản nhiên nói: "Đại gia tìm ngươi cũng không có chuyện gì khác, thấy đạo hữu ngươi tiền tài rất nhiều, đúng lúc ta có hơi túng quẫn, muốn mượn ngươi vài viên linh thạch để dùng..."

Hai người đứng sau lưng gã cũng cười lạnh, bước theo.

Ba người đại hồ tử vốn là tán tu sinh sống dựa vào việc chém giết đến Hải Yêu Thành thu mua yêu đan, những người đến từ các đại tông môn và thế gia, bọn họ tất nhiên không dám đụng vào, nhưng mà những người đó đều dừng chân tại Trung Thành, cũng sẽ không đến Tây Thành rách nát này, còn người tới Tây Thành thường là những tán tu không có tiền không có địa vị, hôm nay đụng trúng một tên, cũng xem như là con dê béo.

Chỉ là bọn họ lại không ngờ rằng, con dê béo trông có vẻ rất được lòng mọi người này, nghe thấy lời của đại hồ tử, lại cười hì hì, nói: "Vay tiền ư? Đơn giản mà, đến đây nào, các ngươi đến đây, tiểu gia từ từ thưởng cho ngươi..."

Đại hồ tử nghe vậy, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, cuộc sống mưu sinh bằng đao kiếm đã lâu, cũng có chút nhạy cảm với tình huống nguy hiểm. Con dê béo thoạt nhìn xử lý dễ như trở bàn tay, nhưng phản ứng dường như có chút kỳ lạ, không chỉ chẳng sợ hãi, ngược lại còn hơi hào hứng...

Điều này khiến gã dự cảm được sự bất ổn, theo bản năng muốn bỏ chạy.

Song đúng lúc này, thiếu niên trông vô hại nọ đột nhiên xòe năm ngón tay ra, một đạo dẫn lực mạnh mẽ kéo lấy gã và hai người đồng bọn khác, với tu vi Linh Động lục trọng của gã, đối mặt với sức mạnh này lại chẳng có chút sức phản kháng nào.

"Soạt soạt..."

Thiếu niên khống chế đám người nọ, trong tay áo lập tức có một đạo phi kiếm trượt ra, xẹt qua trên không trung tựa sương khói.

Hai vệt máu tươi tóe ra, cổ họng của hai tên đồng bọn đại hồ tử ứa máu, mắt trợn tròn, chốc lát đã bỏ mạng.

Con ngươi của đại hồ tử liền trợn tròn, miệng ấp úng ư ư, ra sức giãy dụa, bấy giờ gã đã biết thiếu niên này tuyệt đối chẳng phải người lương thiện gì, gã muốn kêu cứu, thế nhưng dưới sức khống chế mạnh mẽ của Dẫn Lực Thuật, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.

"Thưởng trước cho ngươi một viên kẹo để ăn nhé!"

Phương Hành cười hì hì, nắm cằm của gã, nhét một viên đan dược vào trong miệng, sau đó thu hồi Dẫn Lực Thuật. Đại hồ tử chỉ cảm thấy cơ thể được buông lỏng, sau đó té trên mặt đất, tức thì rống to một tiếng, ôm chặt cổ họng của mình.

Chỉ trong thoáng chốc, gã bị dọa đến mức hồn phi phách tán, hai tên thủ hạ Linh Động tứ trọng lại bị thiếu niên này giết chết, điều đó lập tức khiến gã nhận ra, bản thân hôm nay tìm tới con dê béo này chính là nhìn nhầm người. Đây chính là sói đội lốt cừu, hơn nữa gã không biết thứ đã nuốt vào bụng là thứ gì, biết rằng chắc chắn không phải là thứ gì tốt nên vội vàng nôn ra.

"Nhổ không ra đâu, viên thuốc này tên gọi Tử Mẫu Phệ Tâm Đan, bên trong ẩn chứa cổ trùng, gồm có hai viên tử và mẫu, viên ngươi nuốt vào chính là tử cổ. Trong tay của ta còn có một viên mẫu cổ, nếu ta bóp nát mẫu cổ, tử cổ sẽ có cảm ứng, thức tỉnh trong bụng ngươi, ăn tươi nuốt sống máu thịt. Hơn nữa thứ nó thích ăn nhất là não người, đoán chừng chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại, chính là tiến vào óc ngươi ăn tương uống tủy đấy..."

Giọng nói Phương Hành vang lên, tay hắn vân vê một viên dược màu vàng.

Cổ trùng này là cổ đan hắn cướp từ Thanh Điểu Tê Hà Cốc, luyện chế ra nhằm để khống chế người, được tính là vật khá thâm độc, tổng cộng có bảy cặp, trước kia chưa nhận ra, Thanh Điểu ra vẻ đạo mạo lại có món đồ như vậy.

Thế nhưng món này cũng rất hợp sở thích của hắn, dùng để xử lí việc rất dễ.

Sắc mặt đại hán tái nhợt, cố kiềm nén cơn hoảng sợ nói: "Ngươi... Ngươi dám hại ta sao? Đường huynh của ta là..."

Phương Hành nói: "Là đệ tử nội môn của Bách Thú Tông đúng không? Nếu không phải như vậy thì tiểu gia cũng không tìm ngươi đâu, mới vừa rồi nghe ngươi khoe khoang rất ghê gớm, xem ra tin tức nắm được không ít, bây giờ tiểu gia cho ngươi một cơ hội, trả lời ta vài vấn đề, trả lời tốt thì tiểu gia giúp ngươi hóa giải chất độc của viên đan này, còn có thêm tiền thưởng, trả lời không tốt thì lập tức chém ngươi, cho đại điêu của ta ăn!"

Kim Ô bên cạnh hóa thành đại điêu xù lông bất mãn lườm hắn một cái, thầm nói: "Ta đâu thèm ăn thịt sống!"

Đại hán nghe khẩu khí Phương Hành không giống như làm bộ, hơn nữa bụng cũng bắt đầu hơi đau, mồ hôi trên trán cũng rỉ ra, trong lòng tức thì chẳng dám bày mưu tính kế gì, chịu đựng cơn đau nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"

Phương Hành thản nhiên nói: "Trong khoảng thời gian này, trong Bách Thú Tông có người mang một người từ Sở Vực về đúng không?"

Dừng một chút, rồi bổ sung thêm: "Nếu ngươi dám nói không biết, lập tức làm thịt ngươi, đổi người khác để hỏi!"

Đại hán kinh hãi, vội vàng nói: "Có, có, chuyện này cũng không phải là bí mật gì, nó đã truyền khắp Bách Thú Tông rồi, hai ngày trước Mạc Da trưởng lão từ ngoại giới mang về một nam nhân, nghe nói là một kỳ tài, chính là một người kế tục thích hợp tu luyện Cương Liệp Linh Tướng, đã trở thành một trong ba người được đề cử tu luyện Cương Liệp Linh Tướng rồi, chuyện này cũng ầm ĩ ở Bách Thú Tông, hỏi là biết ngay..."

Thấy việc gã nói giống với lời Kim Ô truyền đạt, Phương Hành biết người này không nói dối.

Bèn lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Vậy hiện tại y ở nơi nào? Bách Thú Tông có định giết y không?"

Đại hán nói: "Ta... Ta hôm qua mời đường huynh uống rượu, có nghe huynh ấy nói… Qua, người nọ thân phận tôn quý, đã đặc cách gia nhập nội môn rồi, Mạc Da trưởng lão muốn đề cử y, cho y trở thành người thừa kế Cương Liệp Yêu Linh, nhưng mà... Nhưng mà hai gã được đề cử kế thừa Cương Liệp Yêu Linh còn lại... Đối với y chẳng hài lòng tí nào, Tông chủ cũng không đưa ra câu trả lời... Vẫn đang suy nghĩ..."

"Như vậy... Còn tưởng rằng một bước lên trời cao rồi, xem ra vẫn còn chút phiền phức nhỉ..."

Phương Hành nói thầm, rồi lạnh lùng nhìn đại hán, nói: "Bản thân ta có một cơ duyên dành cho ngươi nhưng có đủ thông minh hay không thì phải xem ngươi rồi. Nói thật với ngươi, ta và người nọ là bạn tốt của nhau, lần này đến là để xác nhận an nguy của y, nếu ngươi chịu giúp ta dò la tin tức, đợi đến khi ta xác nhận xong an nguy của y, không những nhổ bỏ cổ trùng mà còn sẽ thưởng món này cho ngươi nữa..."

Nói rồi bàn tay khẽ lật, xuất hiện một viên dược màu vàng nhạt, mùi dược xông vào mũi.

"Phá... Phá Giai Đan?"

Hai mắt đại hán lập tức trợn to, nuốt nước miếng, vẻ mặt này, tựa như nóng lòng muốn trực tiếp đoạt lấy đan dược từ trong tay Phương Hành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương