Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 183: Đệ nhất thiên kiêu Sở Vực
Bột Hải Quốc nằm phía đông nam của Sở Vực, bởi vì nhiều yêu thú hung tàn cực ác nên bị người ta gọi là Yêu quốc.
So với Sở Vực thì Bột Hải Quốc lại có vẻ vắng người, nhìn chung cả nước có nhiều rừng núi hoang sơ, khó có thể trồng trọt. Cũng bởi vì trong nước lúc nào cũng có yêu khí mãnh liệt theo gió biển thổi lên đại lục, đến nỗi nhiều dã thú trong Bột Hải Quốc cũng tiến hoá làm yêu. Gần bốn ngàn năm trước, nơi này còn từng là một quốc gia Yêu tộc tụ tập, sau đó Nam Chiêm đuổi yêu, Yêu tộc tụ tập ở chỗ này hoặc là bị giết hoặc là dời sang Bắc Câu Lô Châu sinh sống, mà nơi đây cũng chỉ còn các yêu thú không lột xác làm yêu, sinh trưởng cho tới nay.
Tuy nhiên cũng bởi vì nhiều yêu thú nên khiến cho Bột Hải Quốc trở thành thị trường giao dịch yêu đan rất lớn trong tu hành giới. Tu sĩ Nam Chiêm cũng thích đến nơi đây thu mua nội đan yêu thú mình cần, dù cho là số lượng lớn yêu đan bình thường hay là yêu đan biến dị hiếm thấy đều có thể tìm được ở chỗ này, cho nên cũng tạo cho nơi đây một đại tông là Bách Thú Tông.
Dĩ nhiên, đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ tác dụng của yêu đan không lớn, cho nên tu sĩ tới đây phần lớn đều là tu sĩ Linh Động kỳ.
Phương Hành và Kim Ô mất hết mười ngày, vượt qua dãy núi Thái Hành để tới được đại thành mà Bách Thú Tông chiếm giữ - Hải Yêu thành. Nơi này chính là nơi ở của tông môn Bách Thú Tông khác hẳn với tu hành giới ở Sở Vực thường chọn các dãy linh sơn để lập tông, cách thức thu hoạch tài nguyên của Bách Thú Tông là giao dịch yêu đan, cho nên bọn họ lựa chọn lập nên thành trì khổng lồ để làm chỗ ở của tông môn.
Hơn nữa cũng bởi vì Bột Hải Quốc chỉ có một nhà độc quyền nên không tồn tại vương thất, đối với phàm nhân thì Bách Thú Tông chính là vương thất.
Tòa thành trông như một con sư tử đang nằm, hùng hồn rộng lớn. Lớp tường ngoài đều xây bằng hắc thạch khổng lồ tọa lạc ở trong dãy núi, quang cảnh nguy nga. Bột Hải Quốc nhiều mưa, lúc này đang có giông tố mưa sa, từng tia chớp xẹt qua như rắn ở trên tòa thành thật tựa như thiên uy. Mà tòa thành này tọa lạc ở trong mưa, yên lặng trầm tĩnh không chút động đậy dường như muốn cùng đối kháng với trời cao, khí thế to lớn, lỗi lạc bất phàm.
"Vị đạo hữu này kính xin tạm dừng, xin hỏi đạo hiệu là gì, tu hành ở nơi đâu?"
Trước cửa thành khổng lồ của Hải Yêu thành, đệ tử Bách Thú Tông ngồi trên lưng một con sư tử lớn cao chừng ba trượng, thân mặc áo đen đầy mặt tươi cười đặt câu hỏi.
Phương Hành mới vừa ngồi Kim Ô vượt qua dãy núi Thái Hành, Kim Ô vốn không muốn tới đây nhưng Phương Hành cùng nó trao đổi, đồng ý với nó nếu theo mình đi lần này, Vạn La Quỷ Diện sẽ đưa cho nó nên mới lôi nó tới được. Bây giờ Kim Ô đã nghiên cứu Vạn La Quỷ Diện kỹ càng, thậm chí còn cải biến sơ qua khiến cho Vạn La Quỷ Diện cũng có thể thay đổi dáng ngoài của nó, không giống lúc trước chỉ có thể che dấu khí tức mà thôi.
Lúc này nó đã biến thành một con chim đại bàng lông đủ màu hỗn tạp, thoạt nhìn không thu hút chút nào.
"Tiểu gia không môn không phái, không thuộc về thương hội, không cho vào thành sao?"
Phương Hành lười biếng hồi đáp, liếc nhìn đệ tử này một cái.
"Ngươi là tán tu ư?"
Bột Hải Quốc đệ tử liền khinh thường mấy phần, giọng biến đổi, lãnh đạm nói: "Một trăm khối linh thạch sẽ cho phép vào thành, chỉ có thể ở mười ngày!"
Đi tới Hải Yêu thành, các loại tu sĩ đều có. Nếu là xuất thân danh môn đại tông hay là tu sĩ các thương hội, hơn phân nửa chính là tới giao dịch, thu linh thạch sẽ giảm bớt một ít. Còn nếu là tán tu không môn không phái, địa vị vô hình sẽ thấp hơn một bậc, không chỉ phải nộp linh thạch gấp đôi mới được vào thành mà thái độ của các đệ tử Bách Thú Tông cũng hoàn toàn thay đổi.
Ở tu hành giới, thế lực rất quan trọng. Tán tu chính là loại địa vị thấp nhất.
"Con bà nó, mắc như vậy ư?"
Phương Hành vừa nghe đã có chút bất mãn, vào thành đã đòi một trăm khối linh thạch, bóc lột quá mức.
Tên đệ tử Bách Thú Tông kia nhất thời sắc mặt trầm xuống, quát lên: "Chê đắt có thể biến, hơn nữa nói chuyện chú ý một chút, cẩn thận họa từ miệng mà ra!"
Lúc gã nói chuyện, tọa kỵ bên dưới rống vang, hung uy lẫm liệt, ép tới phía Phương Hành.
Thân là đệ tử Bách Thú Tông dù cho chỉ là đệ tử canh cửa cấp thấp nhất cũng sẽ không quan tâm đến tán tu, huống chi Phương Hành tuổi còn trẻ thấy thế nào cũng không giống tu vi cao cường nên đệ tử Bách Thú Tông mới cố ý ra oai.
Phương Hành nghe vậy, khẽ đánh giá gã một cái, quát lên: "Ngươi nói chuyện như vậy với Phương đại gia ta ư?"
Trong khi nói chuyện, một đạo khí tức lành lạnh như có như không phóng ra, sâu thẳm khó lường.
Sau khi chém chết Tiêu Kiếm Minh, hắn cũng đã là tu vi Linh Động thất trọng. Sau đó luyện hóa gần ba mươi năm thọ nguyên của Tiêu Sơn Hà, tu vi lần nữa tăng vọt đã đạt đến Linh Động bát trọng sơ giai!
"Linh Động hậu kỳ?"
Đệ tử Bách Thú Tông kinh hãi nhìn lại Phương Hành, sắc mặt đã thay đổi.
Ngay cả yêu sư của gã cũng cả người run lên, mất đi hung uy. Gã tuyệt đối không ngờ tới, tiểu quỷ thoạt nhìn tuổi còn trẻ này đã có thể có tu vi như vậy.
Đệ tử Bách Thú Tông chỉ có Linh Động tam trọng, nếu không cũng đã không bị phái tới canh cửa. Nhìn thấy Phương Hành tu vi cao như thế, trong lòng gã có chút ít e sợ. Mặc dù có tông môn chống lưng gã không sợ Phương Hành động thủ với mình. Chẳng qua là trong tu hành giới, ỷ mạnh hiếp yếu chính là bản tính, người yếu thấy cường giả đương nhiên sẽ cảm thấy kính sợ.
Hơn nữa nếu gã thật sự đối đầu trực diện với Phương Hành, cuối cùng mọi chuyện sẽ ra sao?
Gọi trưởng bối tông môn tới dù cho có thể trấn áp tên tán tu này, cũng sẽ mang một cái tội danh gây chuyện sinh sự.
Trong lúc nhất thời, gã giật mình đứng tại chỗ không dám nổi giận, cũng không muốn mất mặt đền tội với một tán tu.
Dạng tiểu nhân vật này Phương Hành đã thấy nhiều, cười một tiếng, giơ tay ném ra hai khối linh thạch trung phẩm, lười biếng nói: "Thật sự nghĩ đại gia chỉ là tán tu? Một chút nhãn lực cũng không có, đáng đời ngươi cả đời chỉ có thể canh cửa! Thêm một khối linh thạch là phần thưởng cho ngươi, lại đây nói một chút quy củ của thành này cho đại gia nghe, tốt nhất nói chi tiết một chút nếu không ta giết chết tên khốn kiếp ngươi!"
Mặc dù là bị đánh mắng, nhưng đệ tử Bách Thú Tông thấy một khối linh thạch trung phẩm thì trong lòng không khỏi vui mừng. Hơn nữa nghe Phương Hành nói chuyện, lập tức để gã nhận ra được mình vừa rồi có thể là nhìn lầm. Thiếu niên này không chừng là đệ tử đại thế gia hoặc từ tông môn ra ngoài lịch luyện, cố ý không muốn nói ra địa vị gia tộc mà thôi, người như vậy mặc dù không nhiều nhưng cũng không ít.
Rất rõ ràng, bộ dạng đại gia như vậy, tán tu có thể có sao?
Nghĩ tới đây, gã vội vàng đổi khuôn mặt tươi cười, nói: "Vị đạo hữu này, thật là thất kính, mời ngài sang bên này, tại hạ sẽ thông báo chi tiết..."
Mới vừa đến một bên, còn chưa kịp nói chuyện thì chợt nghe được chung quanh có người hô to: "Diệp tiên tử xuất hiện..."
Mọi người chung quanh, vô luận muốn vào thành hay là ra khỏi thành, nghe một tiếng la này đều lập tức ngẩng đầu nhìn lên trời.
Phương Hành cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người, lại thấy ở chân trời phía tây bắc có một cô gái mặc tử y chân đạp thoi bạc bay tới.
Phương Hành thấy rõ ràng, nàng khoảng mười lăm tuổi, vóc người thon dài, một thân tử y, sau lưng đeo một cái đàn ngọc thật lớn. Lúc này mưa đã tạnh, ánh chiều tà sau lưng đổ tới càng chiếu rọi làn da nõn nà, môi hồng anh đào, ánh mắt lấp lánh sáng trong như nước, tuyệt mỹ như tiên. Chẳng qua gương mặt gần như hoàn mỹ này không có chút biểu cảm nào, lãnh ngạo như hàn băng.
Trước khi tới Hải Yêu thành, Diệp Cô Âm hoàn toàn không đáp xuống, trực tiếp bay thẳng vào thành, lưu lại cảnh sắc kinh hồng.
"Trời ạ, đây đã là lần thứ hai tiểu sinh nhìn thấy Diệp cô nương trong vòng ba ngày, thật quá kích động..."
"Hầy, đời này nếu ta có thể có cơ hội cùng Diệp cô nương nói mấy câu thôi cũng coi như mãn nguyện..."
“Bay lượn như kinh hồng, uyển chuyển như du long, Diệp tiên tử thật không thẹn danh xưng tiên tử, tiểu sinh nên vì nàng ngâm một bài..."
Nữ tử đã vào thành mà chúng tu bên cửa thành ngắm nhìn mỹ nữ vẫn còn đang mê muội, vẻ mặt trầm trồ.
Trong nhiều tiếng ca ngợi, Phương Hành cũng khen theo: "Bé con thật không tồi, nhìn đôi chân thật là dài..."
Chúng tu giận dữ, đồng loạt căm tức nhìn Phương Hành.
Có người cảm thấy người này bôi nhọ tiên tử trong lòng mình, thậm chí có ý muốn dạy dỗ đứa nhà quê này một trận.
Phương Hành phát giác ánh mắt đầy địch ý của người chung quanh, lập tức trừng mắt phóng thích khí tức Linh Động bát trọng ra, áp tới mãnh liệt như sóng biển dâng, quát lên: "Nhìn cái gì? Có tin tiểu gia móc mắt của các ngươi hay không?"
Chúng tu nhất thời im lặng, bọn họ những người này tuổi trẻ đến trung niên đều có nhưng tu vi cao nhất cũng chỉ có Linh Động lục trọng, không ai là đối thủ của tiểu quỷ này, chỉ có thể nén giận tránh khỏi ánh mắt khiêu khích của hắn coi như khuất phục.
Nhưng trong lòng lại oán thầm như thế nào cũng không biết.
"Bé con vừa nãy là ai?" Phương Hành quay đầu hỏi đệ tử giữ cửa.
Đệ tử Bách Thú Tông cũng có chút không cam lòng nhưng cũng đã thu một trăm linh thạch tiền thưởng của người ta, khó mà nói được gì đành phải khuyên nhủ: "Tiền bối nên nhỏ giọng chút ít, nếu để người khác nghe được, sẽ gây ra chuyện! Vị tiên tử kia chính là một trong tam đại kỳ tài của Sở Vực, là thiên kiêu của Băng Âm Cung, Diệp Cô Âm. Nghe nói tu vi của nàng đã là nửa bước Trúc Cơ, ở Sở Vực có thể nói là thiên hạ đệ nhất chỉ dưới Trúc Cơ cũng không sai. Hôm nay nàng tới Bách Thú Tông chúng ta làm khách, chuẩn bị đón con gái của tông chủ chúng ta là Xảo Xảo sư tỷ đến Băng Âm Cung tu hành..."
"Nàng chính là Diệp Cô Âm à..."
Phương Hành nghe xong thì cười ha ha, trước kia ở Thanh Vân Tông cũng đã nghe nói người này, biết nữ nhân chân dài cùng với Tiêu Kiếm Minh và Đại Diễn Tông Hầu Quỷ Môn rất nổi danh, đều là thiên tài danh tiếng vang dội. Nhưng mà Tiêu Kiếm Minh đã bị mình một đao chém chết, nghĩ đến Diệp Cô Âm cũng chỉ nổi danh ngang cỡ Tiêu Kiếm Minh, trong lòng không quá để ý bèn ném chuyện đó ra sau đầu, tiếp tục hỏi về quy củ Hải Yêu thành.
Một nén hương sau, Phương Hành đã tạm tìm hiểu được kha khá quy củ Hải Yêu thành bèn cho tên đệ tử này thêm mười khối linh thạch hạ phẩm làm tiền thưởng, nói: "Ngươi cũng không tệ lắm, chờ tiểu gia xong việc sẽ thưởng thêm cho ngươi!"
Đệ tử này mừng rỡ cám ơn Phương Hành, thậm chí còn lấy ra một lá Truyền Tấn Phù của mình cho hắn, nói nếu không trực ban thì sẽ mặc cho hắn điều động.
Phương Hành hài lòng đắc ý, cùng Kim Ô vào thành, trong lòng đang nghĩ tu giới thì đều giống nhau cả, có tiền có thực lực đến chỗ nào cũng là đại gia!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook