Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 182: Cứt chuột rơi vào nồi nước

Trần Huyền Hoa thấy Phương Hành nói cũng không có nhiều thành ý chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, cũng không biết mình đánh cược ván này trên tên tiểu quỷ này là đúng hay sai, do dự một hồi lâu thở dài nói: "Hi vọng ngươi có thể vượt qua một kiếp này, cũng hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời ngày hôm nay. Ta cũng chẳng còn gì để nói với ngươi, ta cũng già rồi, thế sự phức tạp luôn cảm giác lực bất tòng tâm. Sư tôn ngươi đã có ý thoái ẩn, ta cũng có suy nghĩ ấy, cả hai ta đều không bằng tiểu tử nhà ngươi luôn dám nghĩ dám làm..."

Ông ta đứng đó thở dài, tay áo vung lên, chắp tay xoay người, tựa như muốn rời đi.

Phương Hành lấy làm kinh hãi, vội vàng kêu lên: "Ngài vẫn chưa nói cho ta biết cách giải quyết sát linh này như thế nào?"

Trần Huyền Hoa cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Sát linh này có cùng nguồn gốc với ngươi, giải quyết cực kỳ phiền toái, chỉ sợ cho dù là chân nhân Kim Đan cảnh cũng chưa chắc bảo đảm được thần niệm bình an luyện hóa được nó. Tuy nhiên có lẽ có một người có thể giúp ngươi hóa giải sát linh này. Người này chính là Thái Thượng Trưởng lão Hồ Cầm lão tiền bối của Băng Âm Cung... Chẳng qua là phải xem số phận của ngươi rồi!"

"Hồ Cầm lão nhân?"

Phương Hành nhắc lại một lần, ghi nhớ thật kỹ cái tên này.

Trần Huyền Hoa cố ý rời đi nhưng chợt nhớ ra một vấn đề, tò mò nói: "Ta cũng muốn hỏi ngươi một vấn đề..."

Phương Hành cười hì hì, nói: "Tông chủ đừng khách sáo, cứ thoải mái hỏi!"

Trần Huyền Hoa do dự một chút, thấp giọng nói: "Có phải Bạch sư thúc thật sự truyền cho ngươi truyền thừa của hắn hay không?"

Phương Hành cười ha ha nói: "Thúc ấy không truyền cho ta truyền thừa của bản thân nhưng lại dạy ta những thứ khác. Chẳng qua những thứ này cũng không phải là truyền thừa ngoại nhân tưởng tượng mà chỉ là một hạt giống có ích cho ta. Người khác không cách nào cướp đi, cho dù là giết ta cũng không thể!"

Nói ra lời này xong, ánh mắt hắn trong veo, vẻ mặt thoải mái nhưng đầy thật tình, không khiến người khác sinh ra một chút hoài nghi.

Trần Huyền Hoa hơi ngẩn ra, bất đắc dĩ thở dài, nói: "Thôi vậy, ta hiểu rất rõ Bạch sư thúc, hắn không muốn cho chúng ta nhúng chàm tất nhiên có đạo lý của hắn. Ta không phải một kẻ lòng tham không đáy, ngươi cũng không cần lo lắng. Ta không hề mơ ước bí mật của ngươi, chỉ là xảy ra phong ba lớn như vậy, trong lòng ta cũng thực sự có chút ngạc nhiên!"

Phương Hành cười nói: "Tuy vậy có một số thứ ta có thể đưa cho ngài, huyền quyết chiến đấu của Yêu tộc ngài muốn học hay không?"

Trần Huyền Hoa cười nhạt một tiếng, nói: "Trừ pháp môn kết thành Kim Đan, những công quyết khác đối với ta cơ bản vô dụng rồi!"

Vừa nói, dưới chân đã có thanh vân ngưng tụ, từ từ bay lên giữa không trung, một tiếng thở dài, bay lên trời cao.

Phương Hành chợt nhớ tới một chuyện, ở dưới mặt đất hô to: "Ngài truyền lời hộ ta với, Trúc Cơ Đan ta không có cách nào đưa cho Linh Vân sư tỷ nhưng bảo tỷ ấy đừng có gấp, ta sớm muộn gì ta cũng sẽ kiếm mấy viên cho tỷ ấy... Đúng rồi, ta không cần, Tiêu Kiếm Minh cũng đã chết, Thanh Vân Tông có hi vọng Trúc Cơ nhất chỉ còn Linh Vân sư tỷ thôi. Nếu không ngài mang viên thuốc này cho tỷ ấy cũng được, đừng quên nói là ta cho tỷ ấy..."

Trần Huyền Hoa trên mây vừa im lặng vừa buồn cười, vội vận linh khí nhanh chóng bay đi.

Sau nửa canh giờ, trên một ngọn núi nằm gần Thanh Vân Tông, Trần Huyền Hoa gặp được Thiết Như Cuồng vẻ mặt lo lắng, khẽ gật đầu một cái, nói: "Ta đã giúp tiểu quỷ đó áp chế sát linh, trong vòng nửa năm tính mạng hắn không lo, cũng đã nói cho hắn người có thể giúp hắn hóa giải sát linh. Chẳng qua có thể giải quyết vấn đề này hay không thì phải dựa vào vận mệnh của hắn, ta và ngươi cũng không giúp được cái gì!"

Thiết Như Cuồng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Chỉ cần lần này đừng chết là tốt rồi, ta tràn đầy lòng tin đối với tiểu quỷ này. Tiêu Sơn Hà và Thanh Điểu chiếm được Kim Đan huyền quyết, cả đám ngạo khí khinh người nhưng ta cảm thấy bọn họ đã chọc vào đại họa..."

Trần Huyền Hoa hơi ngẩn ra, cười khổ nói: "Ngươi có lòng tin đối với tiểu quỷ này như vậy ư?"

Thiết Như Cuồng cười nói: "Ta là có lòng tin đối với Bạch sư thúc!"

Trần Huyền Hoa gật đầu, tán thành lời của Thiết Như Cuồng, ông ta ra tay đi trợ giúp Phương Hành lần này cũng bởi vì Thiết Như Cuồng tìm đến ông ta, sau cùng dùng hai câu nói đả động được ông ta.

Một câu nói là: "Năm năm trước, đó vẫn chỉ là một tên ăn mày ngay cả cửa Thanh Vân Tông cũng không vào nổi!"

Câu nói thứ hai là: "Hắn chịu vì Bạch sư thúc cản đường Phù Diêu Cung, có thể thấy là một người biết nhớ ân!"

Trần Huyền Hoa thở dài, giống như muốn nói cái gì, há miệng nhưng lại lắc đầu, khóe miệng lộ nở một nụ cười khổ, Thiết Như Cuồng cười nói: "Tông chủ muốn nói gì?"

Trần Huyền Hoa nói: "Ta vừa rồi giúp tiểu quỷ này rời đi, bỗng nhiên có cảm giác, để hắn rời khỏi Thanh Vân Tông giống như thả mãnh hổ về rừng..."

Thiết Như Cuồng xì một tiếng khinh miệt, nói: "Tiểu quỷ này sao có thể là mãnh hổ được, phải là một cục cứt chuột..."

Trần Huyền Hoa hơi ngẩn ra, cười khổ nói: "Không sai, như vậy chuẩn xác hơn, giống như ném một cục cứt chuột vào nồi nước..."

Hai người bọn họ cẩn thận nhớ lại, cảm thấy Phương Hành thằng oắt này ở Thanh Vân Tông mặc dù biểu hiện không tệ nhưng thực sự không phải là người an phận, mỗi một chuyện hắn làm đều nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nhất là cuối cùng sau khi chém chết Tiêu Kiếm Minh rời đi, vẫn không quên cướp sạch tài nguyên tích lũy nhiều năm của Thanh Điểu trưởng lão, Tiêu Sơn Hà cùng với Trần Bảo Nghiên lại còn cho nổ tung hai cốc Tê Hà và Sơn Hà.

Ở Thanh Vân Tông nho nhỏ này mà dám gây chuyện như thế, có thể nói là to gan lớn mật làm xằng làm bậy. Một kẻ như vậy một khi đưa vào tu hành giới gợn sóng như biển, sẽ còn gây loạn thế nào nữa?

Nghĩ đến chuyện này, thậm chí Trần Huyền Hoa và Thiết Như Cuồng có một cảm giác không rét mà run...

 **

Giờ khắc này, cục cứt chuột trong miệng Trần Huyền Hoa và Thiết Như Cuồng đang ngồi chồm hổm trên mặt đất phân chia với Kim Ô.

Bảo bối trong bảy tám túi trữ vật cũng đổ ra, tràn đầy một đống lớn như một tòa núi nhỏ. Một người một chim ánh mắt chăm chú, nhìn nhau mà ngồi, không cười không nói.

"Mỗi người một cái!"

"Phân chia năm năm!"

"Phải theo quy củ!"

"Không thể cướp đoạt!"

"Giành bằng nhãn lực!"

"Dám chơi dám chịu!"

Hai cục cứt chuột bàn luận quy củ xong, đột nhiên "vụt" một tiếng, Đại Kim Ô vung trảo nhanh như điện, đoạt đi một lọ linh dược thượng hạng.

Lập tức, Phương Hành giận dữ, một tay chộp lấy một khối ngọc phù tầm thường.

Cứ vậy bắt đầu động thủ, một người một chim đều đỏ cả mắt, chuyên chọn món đồ tốt nhất mà lấy. Đại Kim Ô tự nghĩ bản thân xông xáo giang hồ nhiều năm, nhãn lực hơn người, lúc lựa đồ vật tốc độ cực nhanh, hơi đánh giá đã biết giá trị thế nào, nhanh chóng cất vào trong túi. Lại không ngờ rằng, tốc độ của Phương Hành so với nó còn nhanh hơn, đôi tay kia quả thực mau lẹ như tia chớp, không ngừng cướp đoạt.

Kim Ô có chút khinh bỉ Phương Hành, cho là tiểu quỷ này đang cùng mình tranh giành số lượng, làm một kẻ sõi đời như nó khinh thường tranh giành với hắn.

Lại không nghĩ rằng, Phương Hành trong lòng đang khinh bỉ con chim ngu này, muốn so sánh nhãn lực với mình, rõ ràng là đang gợi đòn...

Đoạt một hồi, một ngọn núi lớn chia làm hai ngọn núi nhỏ. Trên mặt đất còn thừa một lò luyện đan thượng hạng, một người một chim cũng ngừng lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn đối phương, tựa như sử dụng suy nghĩ quyết định xem tang vật cuối cùng này sẽ thuộc về ai.

"Hẳn là thuộc về ta, bởi vì ta ra tay cướp được!" Kim Ô nghiêm túc nói.

"Thúi lắm, không có ta h thu hút chú ý của người khác, ngươi làm sao có thể thành công?" Phương Hành càng thêm nghiêm túc.

"Cần phải thuộc về ta, bởi vì vừa rồi ta lấy hình như hơi thiếu một chút..."

"Thúi lắm, đó là bởi vì tay ngươi chậm, không liên quan đến tiểu gia..."

Một người một chim tranh giành lên, không ai chịu nhường ai.

Cãi nửa ngày, Kim Ô chợt nhớ tới một chuyện: "Ngươi biết luyện đan sao?".

Phương Hành ngạc nhiên nói: "Không biết, ngươi biết không?".

Kim Ô nói: "Ta cũng không biết!"

Phương Hành nói: "Vậy chúng ta còn tranh giành làm quái gì?"

Kim Ô nói: "Đúng đúng đúng, không tranh nữa, đập nát nó, nghe nổ chơi..."

“Ầm ầm” mấy phát, dùng đại đao và tảng đá đập loạn, lò luyện đan tốt mấy cũng thành một đống sắt vụn.

Phương Hành cùng Kim Ô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau cười một tiếng, có cảm giác anh hùng luyến tiếc anh hùng. Chẳng qua nếu Thanh Điểu biết được lò luyện đan năm đó bà ta đau khổ tìm kiếm lại bị đem ra đập nghe nổ chơi, không biết có bị hộc máu hay không.

"Ha ha, thật thoải mái, bước kế tiếp chúng ta đi đâu?"

Kim Ô duỗi lưng một cái, như tên trộm cười nói, trong đôi mắt đã có tia sáng mãnh liệt.

Phương Hành cười ha ha, nhìn về phía nam, nói: "Đến Bột Hải Quốc!"

Kim Ô hơi kinh hãi: "Đến đó làm gì?"

Nó từng làm một chuyến lớn ở Bột Hải Quốc, Bách Thú Tông hiện tại còn đang tìm nó nên không muốn đi.

Phương Hành cười nói: "Đương nhiên đi làm một chuyến rồi! Con mẹ nó, Bàn Tử chết bầm cũng có nghĩa khí, thay ta giải quyết nguy hiểm. Bây giờ huynh ấy bị người bắt đi, tiểu gia cũng không thể không nghĩa khí như vậy. Đi một chút đi, tới Bột Hải Quốc nhìn xem thử tìm cách cứu y ra, dĩ nhiên, quan trọng nhất là còn phải làm một chuyến lớn. Ta nghe nói Bột Hải Quốc có không ít thứ tốt..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương