Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 18: Thổ phỉ

Phương Hành dùng động tác nhặt linh thạch để che mắt, rút dao ra đâm, đồng thời nhảy về phía sau. Tiếp đó rút dao ra rồi tiến lên đánh thêm một quyền thật mạnh vào vết thương để tránh cho hắn ta dùng linh khí hộ thể, lấy lại được sức phản kích. Dù sao người trước mặt cũng có tu vi Linh Động nhị trọng, thực lực tổng thể cao hơn so với Linh Động nhất trọng rất nhiều, cho dù chịu một đao rồi thì nổi điên lên cũng vẫn rất đáng sợ.

Hoặc là không làm, hoặc là làm tới cùng, từ nhỏ Phương Hành đã lớn lên với suy nghĩ ấy.

Cho dù là tu vi Linh Động nhị trọng, phải chịu một đao một quyền, Lưu sư huynh lập tức cảm thấy bụng dưới đau nhức, thân thể không còn chút sức lực nào.

"Lưu sư huynh, hiếu kính này như thế nào?"

Phương Hành cười ha ha, xoay người đi ra sau lưng Lưu sư huynh, bay lên đá một cước vào lưng hắn ta. Lưu sư huynh ngã quỵ, vẻ mặt xám ngoét, vết thương trên bụng bị động tác vừa rồi xé rách, cơn đau lại càng dữ dội hơn, hắn ta cong người lại như con tôm lớn, hai tay ra sức ôm bụng, máu tươi ồ ạt chảy ra.

"Tiểu tạp chủng... Ngươi... Dám... Đánh lén... Ta?"

Lưu sư huynh nghiến răng kêu lên, nhìn điệu bộ có vẻ cũng là một tên cứng đầu nên vẫn chưa nói ra lời van xin.

"Có chút cảnh giác thôi mà cũng học đòi làm cường đạo à?"

Phương Hành cười khẩy, chuẩn bị lục soát xem trên người hắn ta có đồ tốt không. Thế nhưng, ngay lúc này, Lưu sư huynh kia lặng lẽ nhét cánh tay vào trong ngực, ngoài miệng lại cố tình nói: "Tiểu tạp chủng, hôm nay lão tử nhận thua rồi, nhưng ngươi... Đừng tưởng mình... Nuốt được lão tử..."

"Phương sư đệ cẩn thận..."

Đột nhiên, ‘Bàn đạo nhân’ hoảng hốt kêu lên, từ phương hướng của y có thể thấy động tác của Lưu sư huynh.

Phương Hành cười khẩy một tiếng, cơ thể thình lình nhào tới, chủy thủ trong tay giương lên, găm chặt cánh tay đang định vung lên của Lưu sư huynh xuống. Lưu sư huynh hét thảm một tiếng, thanh kiếm nhỏ trong tay leng keng rơi xuống đất. Thanh tiểu kiếm ước chừng dài hơn một thước, phía trên khắc một số phù văn tinh xảo, trông rất bất phàm.

"Quả nhiên là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn muốn phóng phi kiếm làm ta bị thương à?"

Phương Hành cười khẩy một tiếng, đá hai cú thật mạnh vào bụng Lưu sư huynh, Lưu sư huynh đau đớn kêu gào thảm thiết không thôi. Hắn ta cũng là kẻ lì đòn, nhưng tên khốn nhỏ kia ra tay quá ác, liên tục nhằm vào vết thương. Đau đớn như thế này thì dù cứng rắn đến đâu cũng không chịu đựng nổi.

Phương Hành nhặt thanh tiểu kiếm trên mặt đất lên, đánh giá một phen, sau đó tiện tay nhét vào trong ngực. Vừa rồi hắn đã giám định qua, phát hiện không ngờ đây lại là một thanh phi kiếm có tới bảy pháp trận, là đồ tốt thực thụ, rất hợp cho bản thân dùng. Mặc dù phẩm cấp của thanh Cửu Xà Kim Viêm kiếm kia tốt hơn thanh phi kiếm này nhiều, nhưng lại tiêu hao quá nhiều linh lực, hơn nữa cũng không thể để lộ ra ngoài nên gây khó khăn cho việc sử dụng.

"Phương sư đệ, trả kiếm lại cho hắn ta đi, đây là vũ khí hắn ta chọn được từ trong Pháp Khí Các lúc bái nhập tiên môn, không được phép cướp đoạt. Nếu đệ cố gắng lấy đi, trưởng lão đạo môn nhất định sẽ tới phạt đệ...”

‘Bàn đạo nhân’ thấy thế, vội vàng khẽ giọng khuyên nhủ Phương Hành.

Lưu sư huynh nghe được lời của hắn, cắn răng kêu lên: "Tên mập chết tiệt... Xem như ngươi lợi hại... Cấu kết với một thằng nhãi như thế... Để hãm hại ta... Sau khi vết thương lành lại lão tử... Nhất định sẽ lấy mạng chó của ngươi..."

Nghe thấy thế, ‘Bàn đạo nhân’ lập tức giật mình, dường như đã dự đoán được về sự trả thù điên cuồng sau này của Lưu sư huynh. Nghĩ như vậy, gương mặt béo múp của y xám xịt như tro tàn.

"Thật là buồn cười, ngươi cho rằng tiểu gia sẽ cho ngươi để cơ hội báo thù sao?"

Nghe vậy Phương Hành lại lạnh lùng cười một tiếng, thanh tiểu kiếm trong tay cứa qua cổ Lưu sư huynh.

"Ngươi... Ngươi còn dám... Giết ta... ư?"

Lưu sư huynh hoảng hốt, nhưng vẫn gắng gượng kêu lên. ‘Bàn đạo nhân’ cũng kinh hãi, theo bản năng kéo lấy tay áo Phương Hành.

Y thật sự sợ tiểu ma đầu này dưới cơn nóng giận sẽ làm thịt Lưu sư huynh. Theo hiểu biết của bản thân về hắn từ trước tới nay, không phải là tiểu ma đầu này không dám làm chuyện như vậy, chỉ có điều, dù sao đạo môn cũng là đạo môn, không phải ma tông. Sau khi giết người sẽ bị phạt cấm bế một năm, đó là vì kẻ giết người sở hữu tư chất hơn người, gia đình lại phú quý giàu có, chứ nếu là đệ tử cấp Đinh không có ai chống lưng đi giết người...

Đừng nói đuổi ra khỏi môn phải, có khi còn phải đền cả mạng!

Lúc này, trên một đỉnh núi cách khu rừng này ít nhất phải hơn mười dặm, một gốc tùng cổ, cành lá xum xuê. Dưới gốc tùng cổ có hai lão giả đang đánh cờ, một người tóc đen gương mặt non nớt, hồng hào khỏe mạnh, người còn lại tuy trẻ trung nhưng mái tóc lại trắng xóa. Ván cờ này cả hai đã đánh một tháng, nói chính xác thì đã là ngày thứ ba mươi ba, ván cờ mới đi được hơn phân nửa.

"Trong số các đệ tử được chọn vào môn phái lần này, ngươi chú ý tới bao nhiêu người?"

Người trẻ tuổi tóc trắng cầm một quân cờ đen trong tay, trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhiên khẽ giọng hỏi.

Lão giả tóc đen cười đáp: "Cũng không tệ lắm, chừng mười đệ tử tư chất cấp Giáp, nằm ngoài dự đoán của ta!"

Người trẻ tuổi tóc trắng mỉm cười không nói, đôi mắt tập trung vào bàn cờ.

Lão giả tóc đen chợt nhớ ra, người trẻ tuổi tóc trắng hỏi là mình chú ý tới bao nhiêu người, liền hơi trầm ngâm, rồi lần nữa đáp lời: "Trong số mười đệ tử tư chất Cấp Giáp, ba người gia thế phú hào, hai người con cháu thế gia, còn có một người tên Hậu Thanh, lúc nhập môn đã có tu vi nhị trọng rồi. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, y sẽ trở thành người tiến vào nội môn sớm nhất trong đám đệ tử ấy!"

Tức là trong hơn ngàn đệ tử mới bái nhập đạo môn, hắn chú ý tới sáu người. Người trẻ tuổi tóc trắng vẫn mỉm cười, ánh mắt hướng về một nơi, tay cầm quân cờ không nói gì.

Lão giả tóc đen cười khổ một tiếng, hỏi: "Sư thúc để ý đến mấy người?"

Người trẻ tuổi tóc trắng khẽ mỉm cười, đáp: "Một người, hơn nữa còn là vừa mới để ý đến!"

Gương mặt lão giả tóc đen liền biến sắc, y quét thần niệm về hướng người trẻ tuổi tóc trắng nhìn, lập tức hiểu ra người trẻ tuổi tóc trắng đang ám chỉ ai, ngập ngừng lên tiếng: "Mới chừng đó tuổi đầu mà đã ra tay tàn nhẫn như vậy, sư thúc có muốn ta trừng phạt hắn một phen không?"

Người trẻ tuổi tóc trắng hạ cờ, đặt trước mặt lão giả tóc đen, nhẹ giọng đáp: "Đánh cờ!"

Thời khắc quân cờ được đặt xuống, hắn tựa như hữu ý vô ý liếc mắt nhìn bầu trời. Trên trời cao, chín cỗ huyền quan lơ lửng trong tinh không, đứng im bất động, vĩnh định càn khôn, vừa như thần hộ mệnh của đại lục này, lại vừa như thanh kiếm lơ lửng trên đầu...

**

"Ta không giết ngươi..."

Lúc này, đối diện với sự cứng đầu của Lưu sư huynh, Phương Hành cười nói: "Chỉ cần khiến ngươi sau này khó lòng tìm ta gây sự là được!"

Hắn cười cười, bỗng nhiên ánh mắt trở nên lạnh lẽo, phi kiếm trong tay liên tiếp bay ra, mấy tiếng phập phập vang lên. Kiếm đâm xuống hai chân, ngang hông và trên cánh tay Lưu sư huynh, máu tươi lập tức phun ra, Lưu sư huynh gào thét như heo bị chọc tiết.

Phương Hành đứng dậy, ngắm phi kiếm trong tay, tỏ vẻ tiếc rẻ: "Đáng tiếc thật, không thể thuộc về ta được!"

Dứt lời liền tiện tay ném xuống khe núi bên cạnh, leng keng leng keng, chẳng biết thanh kiếm đã rơi xuống chỗ nào.

Phương Hành lại ngồi xổm người xuống, đưa chân giẫm lên cổ Lưu sư huynh, không để cho hắn ta ngọ nguậy. Hắn vươn tay sờ soạng khắp người hắn ta, tìm ra hai viên linh thạch, không chút khách sáo nhét vào trong ngực. Lúc này hắn mới rút con dao găm trên cánh tay Lưu sư huynh ra, lau đi vết máu trên y phục, chỉnh sửa ngay ngắn rồi phủi tay, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi!"

‘Bàn đạo nhân’ mặt tái xanh, theo sát phía sau hắn, hận không thể lập tức rời khỏi hiện trường như giết heo này. Sự thành thục và thong dong làm những việc vừa rồi của khi Phương Hành khiến cho y cảm nhận được một nỗi sợ hãi to lớn.

"Phương sư đệ... Đệ không phế mất hắn ta rồi đấy chứ..."

"Làm sao phế bỏ dễ dàng như vậy được, chỉ khiến cho vết thương của hắn ta lành lại chậm hơn một chút mà thôi, ít nhất trong vòng ba đến năm tháng việc đi lại sẽ rất bất tiện!"

‘Bàn đạo nhân’ ngẩn người, vội hỏi: "Vậy chẳng phải sau ba đến năm tháng hắn ta sẽ đến báo thù à?"

Phương Hành lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Sau ba đến năm tháng, cho dù là đối đầu trực diện thì cũng chỉ có ta bắt nạt hắn ta thôi!"

Lời nói vô cùng tự tin, còn có chút kiêu ngạo!

Nhưng ‘Bàn đạo nhân’ nghe xong, lại không nhịn được mà kêu khổ trong lòng.

Theo y thấy, Lưu sư huynh là Linh Động nhị trọng, làm sao có chuyện sau ba đến năm tháng là có thể đối phó một cách dễ dàng được?

Lúc này ven đường, nhóm ba người của Mao Hùng và ‘Văn Nhược đệ tử’ nơm nớp lo sợ muốn chuồn đi nhưng lại bị Phương Hành gọi lại.

"A, tên ẻo lả, các ngươi cũng ở đây à, khéo quá nhỉ?"

Tên ‘Văn Nhược đệ tử’ kia run lên, hai chân lập tức run rẩy, không thể đi nổi.

Mao Hùng lớn gan hơn một chút, cố gắng giữ vững sự bình tĩnh, cố ý tỏ vẻ không cảm xúc, đáp lại: "Bọn ta ở đây đợi người, các ngươi muốn làm... Gì?"

Dù giả vờ bình tĩnh đến đâu, giọng nói của gã vẫn hơi run rẩy. Phương Hành cười ha ha, hất văng bàn tay đang níu lấy ống tay áo hắn của ‘Bàn đạo nhân’, nắm thanh đoản đao trong tay, khệnh khạng sải bước sấn tới.

"Bớt nhiều lời đi, giao ra đây!"

"Giao... Giao cái gì..."

‘Văn Nhược đệ tử’ núp sau lưng Mao Hùng, Mao Hùng cũng muốn trốn, nhưng con dao đã lướt tới trước mặt. Sắc mặt tái nhợt nhưng gã vẫn cố gắng gượng chống đỡ cơ thể mà đáp lời.

"Giao cái gì? Bớt giả vờ ngớ ngẩn đi, có phải tiểu gia cho ngươi thêm chút màu sắc ngươi mới biết là cần giao cái gì ra hay không?”

Phương Hành tỏ vẻ hung hăng, ánh mắt đảo khắp người Mao Hùng tựa như đang tìm chỗ để ra tay.

Mao Hùng vẫn có chút không cam lòng nhưng ‘Văn Nhược đệ tử’ thực sự đã bị dọa mất mật. Y núp sau lưng Mao Hùng không ló đầu ra song lại ném linh thạch trong tay ra, kêu lên: "Ngươi mau cầm đi, khi nãy là ta sai, ta không nên nhìn ngươi, sau này ta cũng không dám nữa..."

Phương Hành vươn tay bắt được linh thạch, tiếp tục nghiêng chiếc đầu nhỏ nhìn về phía Mao Hùng: "Của ngươi đâu?"

"Của ta... Ngươi cũng muốn lấy?"

Mao Hùng kinh hãi không thôi, Phương Hành thay đổi sắc mặt, dường như hơi mất kiên nhẫn, con dao vung lên đang định đâm tới.

"Cầm... Cầm đi..."

Mao Hùng sợ thót tim, vội vàng chìa linh thạch ra.

Phương Hành nhận xong lại nhìn sang hướng tên đệ tử gầy guộc thứ ba, rõ ràng là bị Mao Hùng cùng với ‘Văn Nhược đệ tử’ kéo tới trợ quyền. Lần này chẳng cần hắn nói gì, tên kia đã ngoan ngoãn nộp linh thạch nộp lên, cực kì thành thật.

Phương Hành hài lòng tung mấy viên linh thạch trong tay, lúc này mới trừng mắt bảo ba bọn họ cút đi.

Nhìn bóng lưng ba người hoảng hốt bỏ chạy, Phương Hành đắc ý nói với ‘Bàn đạo nhân’: "Chà, có được linh thạch như thế đấy..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương