Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 19: Đạo môn là ổ thổ phỉ

Phương Hành rất hài lòng với thu hoạch ngày hôm nay, 'Bàn đạo nhân' lại có chút không tin nổi, bước đi như trên mây.

"Được rồi đấy, nhát gan như thế nên bị người khác bắt nạt là đáng đời!"

Trở lại nhà gỗ, Phương Hành đi rửa mặt nhưng thấy mặt 'Bàn đạo nhân' vẫn xám ngoét, dáng vẻ hồn lìa khỏi xác nên hắn cũng thấy tức giận, bèn hất thẳng chậu nước trong tay lên người y, khiến 'Bàn đạo nhân' ướt sũng. Sau khi bị nước lạnh hất trúng thì y dần tỉnh táo lại, thở dài nói: "Phương sư đệ, trải qua chuyện này xong, sư huynh quả thật phục đệ!"

"Vậy trước đây huynh không phục ta à?"

"Không phải không phải, từ khi còn ở dược điền thì ta đã biết chắc chắn đệ không phải kẻ tầm thường…”

'Bàn đạo nhân' cười ha ha, tất nhiên không dám nói suy nghĩ thật sự trong lòng cho Phương Hành nghe.

Trên thực tế, lúc đầu y làm bằng hữu với Phương Hành cũng là do không còn cách nào khác, tiểu quỷ đóto gan lớn mật, lòng dạ độc ác. Tuy y lớn tuổi hơn nhiều nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn cho nên đành phải xuống nước làm bằng hữu. Trong lòng y cũng đã suy tính, với tính cách của Phương Hành, nếu hắn không chết yểu thì chắc chắn cũng sẽ không khom lưng dưới người ta. Hôm nay tạm thời tốn ít bạc vụn trước, dùng chiêu bài tình cảm, sau này tiểu tử đó phát đạt chắc có lẽ sẽ niệm tình cũ, chiếu cố y một chút. Như vậy kể ra mối quan hệ của 'Bàn đạo nhân' và Phương Hành chủ yếu là lợi dụng tâm tư hay nói cách khác là đầu tư tình cảm.

Điều này cũng không có gì đáng trách, tiểu nhân vật ở đạo môn hiển nhiên cũng có đường sống của riêng tiểu nhân vật.

Về sau, 'Bàn đạo nhân' nhận ra mặc dù tiểu tử này hung ác nhưng không có kiểu nịnh hót như các đệ tử đạo môn khác. Hơn nữa, tuy tuổi còn nhỏ nhưng kiến thức giang hồ của hắn không hề ít, thân thiết với hắn dần dần cũng khiến cho tiểu nhân vật không có bằng hữu ở đạo môn như y thật lòng nảy sinh chút tình cảm bè bạn , tất nhiên đầu tư tình cảm vẫn chiếm chủ yếu.

Thế nhưng biểu hiện của Phương Hành lại khiến y rất thất vọng, vừa vào đạo môn mà uy phong lúc ở dược điền thoáng cái biến mất tăm, cả ngày chỉ ăn rồi ngủ tựa như tên du thủ du thực. Kiểu người như thế đều sẽ bị đuổi xuống núi sau khi đến hạn ba năm, tất nhiên trong lòng  'Bàn đạo nhân' hơi tiếc nuối nhưng ngại tính tình của Phương Hành nên y không dám tùy tiện thể hiện mà thôi.

Cho đến hôm nay khi Phương Hành lộ rõ thủ đoạn, thuần thục đâm Lưu Phong, lại còn nghênh ngang cướp bóc ba đệ tử cấp Bính, những chuyện này quả thật đã dọa y sợ mất mật. 'Bàn đạo nhân' thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện như vậy, đối với y, bắt nạt người khác cũng được nhưng phải bắt nạt kẻ yếu hơn mình, sao tên tiểu quỷ  này toàn chọn nhân vật lợi hại hơn mình mà bắt nạt vậy?

Cho đến lúc Phương Hành hất chậu nước lên người y thì cuối cùng y đã thông suốt, y sợ gì chứ?

Kết giao với tiểu tử này không phải vì hắn dám nghĩ dám làm sao?

Nếu hắn không có lá gan như vậy thì y không cần kết giao với hắn làm gì...

Mặt khác y cũng thầm than trong lòng: Hóa ra tiểu tử này là một con trập long*, không ra tay thì thôi mà đã ra tay lại vô cùng độc ác...

*Trập long tức rồng ngủ đông, ám chỉ những chí sĩ đang ẩn mình.

Một tiểu tử như vậy lo gì không có ngày vang danh?

Mà việc kết giao với hắn hôm nay chính là vốn liếng, đợi sau này hắn thành danh rồi thì ngày tháng của y cũng sẽ tốt lên.

Tất nhiên lá gan 'Bàn đạo nhân' có lớn gấp đôi cũng không ngờ là trên thực tế con trập long trong lòng y không điềm tĩnh như y nghĩ, mới vừa gia nhập đạo môn nửa tháng thôi mà đã gây ra chuyện lớn rồi!

Tiểu nhân vật đi tìm hiểu trập long sẽ cho rằng nó đang đợi thời cơ ra tay, nhưng thật ra khi trập long đang ngủ thì hơn phân nửa là do nó đã ăn no rồi nên cần chợp mắt nghỉ ngơi một chút...

Nếu biết được sự việc kia có lẽ 'Bàn đạo nhân' không hưng phấn nổi, mà ngược lại chuyển thành sợ hãi cho xem.

"Đúng rồi, Phương sư đệ, đệ cướp đồ bọn chúng như vậy, chẳng lẽ không sợ bọn chúng trả thù à?"

Suy nghĩ thông suốt rồi nên đầu óc sẽ nhanh nhạy hơn, 'Bàn đạo nhân' cẩn thận hỏi Phương Hành kế tiếp tính toán ra sao. Theo y biết, Lưu sư huynh kia cũng không phải hạng mới vào đạo môn, mà là xuất thân đạo đồng đã sống ở đạo môn bốn năm rồi.

Người như vậy sợ rằng không đơn giản như Phương Hành nghĩ.

"Nếu ta sợ bị trả thù, chẳng lẽ phải chịu bị bắt nạt, dâng chút tài nguyên tu hành ít ỏi này cho hắnư?" Phương Hành khinh thường: "Nói như vậy, nếu sợ Vương Chí trả thù, khi xưa lúc còn ở dược điền ta phải ngoan ngoãn làm việc, mặc hắn ức hiếp sao? Nếu sợ huynh trả thù thì khi huynh đến dược điền gây phiền phức cho ta, ta nên ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu, xin huynh tha thứ à?"

Phương Hành vuốt mái tóc ướt nhẹp, tức giận liếc 'Bàn đạo nhân' một cái.

"Phương sư đệ... Ta... Ta không có ý gì khác..."

'Bàn đạo nhân' thấy khẩu khí Phương Hành hơi nghiêm trọng nên vội vàng đứng lên xua hai tay.

"Ngồi xuống, ai bảo huynh có ý khác đâu!"

Phương Hành xua tay, ném chậu rửa mặt đi, nói: "Ý ta là lão tử cũng không muốn sống cuộc sống như vậy, lão Trư à, huynh vẫn hơi vụng về ngốc nghếch, lại còn nhát gan, bề ngoài xấu xí, còn tham ăn... Tư chất tu hành cũng không được... Thêm cả lười biếng...À, đúng rồi, ta định khen huynh cái gì nhỉ... Khen cái gì... Bỏ đi, huynh thật sự không có ưu điểm gì cả!"

'Bàn đạo nhân' đầy khổ sở, nhỏ giọng thốt lên: "Ta họ Dư..."

Phương Hành sờ soạng ngực áo rồi ném hai viên linh thạch cho 'Bàn đạo nhân', dặn dò: "Huynh cầm lấy dùng đi, cho dù huynh vừa ngốc vừa xấu vừa lười nhưng dù sao cũng coi như là bằng hữu của Phương Hành ta, không thể bạc đãi huynh được..."

'Bàn đạo nhân' vội vàng ra sức xua tay: "Không cần không cần, để đệ dùng..."

"Bảo huynh cầm thì cầm đi, tiểu gia không thiếu mấy thứ này..."

Phương Hành vừa trừng mắt vừa ép 'Bàn đạo nhân' nhận. Thủ đoạn mua chuộc lòng người thì hắn đã quá sành sỏi, tất nhiên luôn đậm chất thổ phỉ…

Bàn đạo sĩ nhìn hai viên linh thạch trong tay mà suýt nữa xúc động đến nỗi bật khóc. Ban nãy y còn đang nghĩ sau khi thành công rồi liệu  tiểu tử này có nhớ đến chuyện của mình hay không, không ngờ liền có ngay hai viên linh thạch. Nhập môn bảy năm, y chỉ toàn bị kẻ khác bắt chẹt, đây là lần đầu tiên thấy đồ của người khác lọt vào trong tay mình… Trong lúc nhất thời, cảm xúc ấy đã xóa nhòa sự sợ hãi, dường như đến cả chuyện Lưu sư huynh trả thù cũng chẳng còn đáng sợ như vậy nữa.

"Cái tên mập  chết tiệt này nhát gan quá, để người ta bắt nạt y như lợn vậy..."

Mãi mới đuổi được 'Bàn đạo nhân' luôn miệng cảm ơn đi, Phương Hành bất đắc dĩ lắc đầu rồi lấy Động Thiên Chỉ Hoàn ra xem. Linh lực rót vào, vừa suy nghĩ tới là trong tay đã xuất hiện một thanh phi kiếm màu đỏ dài hơn hai thước. Thân kiếm đỏ ngầu, hoa văn hỏa diễm kim sắc, trên kiếm có chín con rắn nhỏ, chính là Cửu Xà Kim Viêm Kiếm.

"Ta cũng phải làm quen với phi kiếm nhiều hơn, ở đạo môn này mà chỉ dựa vào một thanh đoản đao thì không thể lăn lộn được!"

Hắn lầu bầu, trên thực tế, hai chuyện xảy ra lúc ban ngày thoạt nhìn rất dễ dàng nhưng cũng chỉ có hắn biết rõ điểm hung hiểm trong đó, tu vi Lưu Phong kia hơn hắn, lại còn là một người trưởng thành. Nếu đối đầu trực diện sợ rằng hắn lành ít dữ nhiều, chưa kể rõ ràng đã bị đánh ngã nhưng  Lưu Phong lại lặng lẽ rút thanh phi kiếm ra không một tiếng động… Lúc ấy Phương Hành cảm giác như bị một con rắn độc nhìn chòng chọc vào, tóc gáy cả người cũng dựng cả lên. Sự nhạy cảm bẩm sinh khiến hắn nhận ra độ kinh khủng của phi kiếm, nếu không phải không thể tùy tiện giết người ở đạo môn thì tên Lưu Phong kia chắc chắn đã chết!

Tuy hắn không giết Lưu Phong nhưng cũng không hạ thủ lưu tình, hắn đã chặt đứt mấy chỗ gân cốt trọng yếu. Gân bị chặt đứt thì đã thành phế nhân ở thế tục, tuy nhiên đạo môn có bí dược chữa thương có thể trị lành. Song, xương khó lành hơn thịt, gân lại khó lành hơn xương, Lưu Phong bị chặt đứt gân nên ngay cả khi có bí dược cũng phải mất mấy tháng mới có thể bình phục.

Chuyện này giúp Phương Hành có đủ thời gian để tăng tu vi, lúc đó tu vi tăng lên rồi dù hắn ta có tìm đến thì Phương Hành cũng không sợ!

Ngoài ra, Phương Hành phát hiện một chuyện nữa, khi sống ở đạo môn có vài món pháp khí phòng thân cũng rất quan trọng, lúc ấy y nhớ tới Cửu Xà Kim Viêm Kiếm, đây cũng là phi kiếm tiêu chuẩn trung giai, uy lực cực mạnh, chỉ xem y có thể khống chế được hay không mà thôi!

"Tật..."

Phương Hành thử rót linh lực vào Cửu Xà Kim Viêm Kiếm, quát khẽ một tiếng.

Thân kiếm thoáng cái sáng lên, tỏa ra kim quang chói mắt, lơ lửng trong không trung.

Phương Hành có cảm giác suy nghĩ của  bản thân vừa lóe lên thì kiếm này sẽ bay đi, giết hết tất thảy địch nhân cản trở phía trước ngay. Cùng lúc đó trên thân kiếm có con rắn nhỏ ngẩng đầu, nhẹ nhàng động đậy tựa như muốn bay ra giết người.

Ánh mắt Phương Hành hung ác, hắn rót linh khí không còn  nhiều trong cơ thể vào.

Chỉ chốc lát, chín con rắn nhỏ bay ra, hóa thành chín luồng kim quang vờn quanh thân kiếm, trông rất đẹp mắt. Tuy nhiên, ngay thời khắc toàn bộ chín con rắn nhỏ bay lên thì Phương Hành cảm thấy linh khí trong cơ thể trống rỗng, đầu váng mắt hoa, hắn vội vàng thu hồi linh lực, thở hổn hển, chín con rắn nhỏ lần nữa quay về thân kiếm, sau đó phi kiếm leng keng rơi xuống đất.

"Quá miễn cưỡng, tu vi vẫn còn thấp!"

Phương Hành lầm bầm, tuy y đã đạt đến Linh Động nhất trọng đỉnh phong nhưng vẫn chưa đủ để khống chế thanh phi kiếm này.

"Xem ra vẫn phải tăng tu vi của mình trước đã!"

Phương Hành lại cất Cửu Xà Kim Viêm Kiếm vào Động Thiên Chỉ Hoàn, hắn ngồi trên giường, lấy một viên linh thạch ra bắt đầu tu luyện.

"Nói trắng ra đạo môn này cũng là một ổ thổ phỉ khác mà thôi, có bản lĩnh có thể bắt nạt kẻ khác, không có bản lĩnh, vậy thì chấp nhận bị bắt nạt..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương