Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 174: Thiên Ý Kiếm
Một bóng dáng nhàn nhạt xuất hiện trên thân thiết kiếm, hình dáng tướng mạo tựa hồ là Tiêu Sơn Hà. Từ bóng dáng ấy, uy áp cuồn cuộn kéo đến tràn ngập cả tòa tiểu thiên nham. Ở trước mặt ông ta, Phương Hành chỉ như một con dê nhỏ bé đáng thương đang hoảng sợ trước uy lực mạnh tựa ngàn quân.
Tiêu Kiếm Minh cả người đầy máu, hung dữ hét lớn: "Tiểu quỷ chẳng phải ngươi cũng chết trong tay ta sao?”
Giờ đây hắn ta vừa sợ hãi lại vừa đắc ý, đầy điên cuồng song cũng càng thêm hưng phấn.
Chỉ trong nháy mắt vừa nãy, hắn ta đã thật sự cảm nhận được sát ý mãnh liệt từ Phương Hành. Dù trong lòng không muốn đến đâu, hắn ta cũng phải thừa nhận khoảnh khắc ấy bản thân đã sợ hãi thật sự bởi vì hắn ta nhận ra Phương Hành thật sự muốn giết mình, hơn nữa cũng đủ năng lực giết chết được hắn ta. Bí pháp kinh khủng kia lại đầy quỷ dị khiến cho hắn ta nhận lấy áp lực kinh khủng vô cùng, đứng giữa bầu trời ngập tràn kiếm ảnh, có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Từng luồng kiếm quang tuy biến ảo khác hẳn với kiếm khí của Thanh Vân Cửu Kiếm mà hắn ta thi triển nhưng lại chân thật như kiếm thật...
Tiêu Kiếm Minh sa sút tinh thần có muốn chối bỏ cũng không được, sức chiến đấu của Phương Hành trong thời khắc này đã vượt qua hắn ta. Nhưng mà, cũng may hắn ta vẫn còn một chiêu.
Thúc thúc Tiêu Sơn Hà đã từng không tiếc dùng máu bổn mạng, phong ấn một kích của Trúc Cơ kỳ trên thân kiếm của hắn ta.
Đây là biện pháp phòng thân mà thúc thúc đã cho khi hắn ta rời Thanh Vân Tông vào năm năm trước. Dù sao hắn ta cũng là người tu hành duy nhất trong thế hệ này của Tiêu thị nhất mạch, thúc thúc đương nhiên không thể nào để hắn ta một mình ra ngoài mà không chuẩn bị gì. Chẳng qua ngay cả hắn ta cũng không nghĩ tới, bốn năm du lịch bên ngoài gặp phải biết bao nhiêu hung hiểm cũng chưa từng giải khai phong ấn, mà giờ đây lại cần phải dùng đến..
Uy áp điên cuồng mãnh liệt ép xuống Phương Hành. Giờ khắc này, làn da của Phương Hành đỏ bừng tựa như rỉ máu. Dưới làn da mơ hồ sáng rực, tựa hồ có ngọn lửa sáng loáng điên cuồng thiêu đốt bên dưới da.
Hắn không bị trấn áp, nỗ lực chống đỡ thân thể của mình. Một là bởi vì khi hắn tu luyện Thập Vạn Bát Thiên Kiếm, luôn phải ngược dòng thác nước trăm trượng mà lên nên đã sớm có lực chống đỡ cực mạnh với áp lực cao. Thêm nữa, trải qua khoảng bốn năm rèn luyện Tam Muội Chân Hỏa rèn luyện, khí lực của hắn mạnh mẽ đã vượt xa tu sĩ Linh Động cảnh, ngay cả uy áp Trúc Cơ trung kỳ của Tiêu Sơn Hà cũng không đủ làm cho hắn quỳ xuống.
"Hôm nay cho dù ngươi lôi gia gia ngươi ra, tiểu gia cũng phải làm thịt ngươi!"
Phương Hành rống to, hai cánh kim kiếm sau lưng cuộn lên rào rạt tựa như kim bằng hình người xông tới chỗ Tiêu Kiếm Minh. Đối mặt với uy áp của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, rõ ràng hắn lựa chọn chủ động xuất kích. Tiêu Kiếm Minh tựa như không ngờ Phương Hành hung ác như vậy, nhất thời sợ hết hồn, vội vã vung thiết kiếm lên.
"Oành!"
Luồng uy lực vô cùng mạnh mẽ xông ra từ kiếm thế, cuồn cuộn đầy trời không thể địch nổi.
Hai cánh sau lưng Phương Hành đan xen trước người, thay hắn chặn lại sức mạnh cường đại vừa tập kích. Âm thanh rắc… Rắc... Không ngừng vang lên, kiếm ảnh liên tiếp bị uy lực cuồng bạo dập tắt, kiếm quang bể tan tành, kim dực từ từ biến mất. Cuối cùng khi hắn vọt tới trước người Tiêu Kiếm Minh, hai cánh toàn bộ biến mất còn hắn thì bị nguồn uy lượng cuồng bạo đó đánh lui.
"Roẹt!"
Phương Hành một tay chống đất, thân hình trượt xa gần mười trượng trên đất, sắc mặt tái nhợt, môi hơi rướm máu.
Vẫn còn quá mạnh!
Uy lực Trúc Cơ kỳ quả nhiên không phải là thứ mà Linh Động kỳ có thể ngăn cản nổi, dù cho hắn tu luyện Yêu tộc huyền quyết cũng không ăn thua. Hơn nữa, Thập Vạn Bát Thiên Kiếm của hắn lúc này chỉ mới tu luyện ra ba mươi sáu đạo kiếm quang, ngay cả tiểu thành còn chưa tới nổi.
Rốt cuộc vẫn chẳng đủ giết được Tiêu Kiếm Minh!
Giờ đây kim dực của hắn đã bể tan tành, linh khí khô kiệt, trong khoảng thời gian ngắn đã không cách nào ngưng tụ kim dực được nữa.
Linh khí của hắn mặc dù tinh thuần nhưng tu vi cũng chỉ Linh Động thất trọng, vì vậy lượng linh khí thua xa Tiêu Kiếm Minh. Đây cũng là nguyên nhân lúc đầu hắn dùng đủ mọi cách chọc giận Tiêu Kiếm Minh, lúc tấn công thì kiên trì không sử dụng Thập Vạn Bát Thiên Kiếm. Hắn muốn tiêu hao linh khí của Tiêu Kiếm Minh, đồng thời cũng tìm một sơ hở giúp Thập Vạn Bát Thiên Kiếm đạt được hiệu quả chém chết được đối phương.
Bởi vì hắn hiểu được, nếu dùng chiêu thức mạnh nhất tỷ thí, chính mình căn bản không thể kiên trì được thời gian quá dài. Vốn kế sách này sẽ có hiệu quả lại không ngờ rằng Tiêu Kiếm Minh vẫn còn giữ lại một chiêu như vậy.
"Ha ha, tiểu quỷ này đã tiêu hao hết linh khí, để xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa!"
Tiêu Sơn Hà mặt mũi âm tàn, chợt cất giọng hét lớn: "Kiếm Minh, chém đứt tứ chi, hủy đi kinh mạch... Giữ lại một mạng!"
Thiết Như Cuồng ở bên cạnh giận dữ, nhảy lên kêu: "Tiêu Sơn Hà, chẳng qua chỉ là diễn võ nội môn, sao phải ác độc như thế?"
Tiêu Sơn Hà âm lãnh nhìn ông ta một cái, lạnh giọng nói: "Tiểu quỷ này còn không nhận thua, dù cho Kiếm Minh làm thế nào cũng vẫn hợp quy củ!
Thiết Như Cuồng rống một tiếng dữ dội, trong tay xuất hiện một cây đại chùy, đang muốn đập tới Tiêu Sơn Hà. Song Trần Huyền Hoa bên cạnh chợt ra tay giữ chặt đại chùy, lắc đầu đầy bất đắc dĩ với Thiết Như Cuồng. Việc đã đến nước này, dù cho Thiết Như Cuồng cùng Tiêu Sơn Hà đại chiến một trậni cũng chẳng có ích gì. Ngược lại chỉ khiến Thiết Như Cuồng và Tiêu Sơn Hà thù oán càng sâu, ngày sau đợi ông ta đột phá Kim Đan, tất nhiên sẽ gây phiền toái cho Thiết Như Cuồng.
"Chặt tứ chi, hủy kinh mạch, giữ lại một mạng?"
Tiêu Kiếm Minh ở trong tiểu thiên nham nghe thúc thúc ra lệnh, cười lạnh chăm chú nhìn Phương Hành nói: "Ta rất thích sắp xếp của thúc thúc, tiểu quỷ, ta muốn biến ngươi thành nhân côn, ngày đêm tra hỏi ngươi..."
Tiêu Kiếm Minh lúc trước cũng không định giữ mạng lại cho Phương Hành, hắn ta chỉ hận không thể ngay lập tức giết chết đối phương.
Nhưng mà giờ đây phần thắng trong tay, hơn nữa bỗng nhiên biết được Phương Hành chính là đạo tặc thứ mười của Quỷ Yên cốc. Điều này khiến cho chấp niệm trong lòng hắn ta không khỏi dâng lên, hắn ta phải bắt được Phương Hành rồi ép hỏi tung tích của dị bảo Cửu Quan.
Thiết kiếm vung lên, uy lực Trúc Cơ được ẩn chứa trong đó cũng xông ra. Nó hóa thành từng luồng ảo ảnh như xiềng xích trói chặt Phương Hành lại. Gặp phải sự trói buộc của xích sắt, Phương Hành thật chẳng tài nào trốn tránh. Đối với hắn thì uy lực Trúc Cơ quả thật là một loại sức mạnh khó lường, tính chất của nó không hề giống uy lực của Linh Động kỳ, không thể tránh né cũng càng chẳng thể đối kháng.
Tiêu Kiếm Minh cầm thiết kiếm trong tay đi tới, trên mặt cười lạnh, giơ tay nâng kiếm muốn chém xuống cánh tay trái của Phương Hành.
Bên ngoài tiểu thiên nham, các đệ tử Đoán Chân cốc như Tần Hạnh Nhi, Lưu Hắc Hổ cũng nhịn không được quay đầu đi. Thật không đành lòng thấy cảnh tượng máu tanh sau đó.
Lúc này Phương Hành giận sôi sùng sục, nghiến răng ken két. Ngay lúc Tiêu Kiếm Minh một kiếm chém xuống, một loại cảm giác gặp phải hiểm nguy cơ sinh tử lập tức đan xen xuất hiện trong lòng Phương Hành. Vào lúc cửa ải sinh tử này, trong mắt của hắn bỗng nhiên xẹt qua một tia sáng kỳ dị, cả người không tự chủ được dâng lên huyết quang, bên tai vang lên một tiếng gào thét. Hình ảnh của một bức tranh không thể xóa nhòa trong lòng Phương Hành đột nhiên xuất hiện.
"Trảm Thủ Đồ..."
Phương Hành lẩm bẩm, tâm trí tựa hồ linh hoạt hẳn lên. Ở thức hải trong cơ thể hắn, Kim Sí Đại Bằng Vương hoảng sợ vô cùng nhìn biển lửa trước mắt. Lão ta cũng không biết tại sao mà Tam Muội Chân Hỏa đột nhiên thiêu đốt hừng hực trong thức hải của Phương Hành. Bất đắc dĩ, lão chỉ có thể trốn dưới tế đàn chân linh của Phương Hành để tránh khỏi kết quả bị luyện hóa. Sự kinh khủng không thuộc về nhân gian của Tam Muội Chân Hỏa, quả thực khó có thể diễn tả bằng lời.
Mà điều càng làm cho lão cảm thấy hoảng sợ hơn chính là sâu trong biển lửa lại ẩn chứa một luồng kiếm quang. Chỉ là một luồng kiếm quang thoắt ẩn thoắt hiện nhưng không ngờ lại khiến lão cảm giác kinh khủng khó thể phỏng đoán. Nhìn không thấu, xem không hiểu nhưng lại khắc sâu cảm nhận sự kinh khủng.
Phải biết rằng Đại Bằng Tà Vương vốn là Kim Đan kỳ yêu vương, hôm nay mặc dù mất đi yêu thân không có tu vi nhưng kiến thức vẫn còn tồn tại. Thế nhưng ngay cả con yêu kiến thức nhiều như lão cũng hoàn toàn không cách nào phỏng đoán được kiếm quang này thâm sâu huyền ảo cỡ nào...
Loại cảm giác này, giống như là thiên ý!
Thiên ý chi kiếm, sâu cạn khó lường!
"Ong!"
Vào lúc Tiêu Kiếm Minh một kiếm chém xuống, Phương Hành bị lực lượng Trúc Cơ trói buộc. Bỗng nhiên một tiếng chiến minh kỳ dị vang lên, loại thanh âm này réo rắt xa xưa tựa như có người cầm kiếm gảy nhẹ vô cùng dễ nghe nhưng ẩn chứa uy lực vô cùng kinh khủng. Thời khắc nó vang lên, sức mạnh trói buộc trên người Phương Hành đột nhiên bể tan tành tựa như xé giấy.
Ngay cả Tiêu Kiếm Minh khi chém xuống, cũng kinh ngạc lảo đảo lui về phía sau mấy bước, nhìn Phương Hành với ánh mắt khó có thể tinđược. Hắn ta cảm giác được từ Phương Hành xuất hiện một luồng khí tức kinh khủng mơ hồ khó dò. Chỉ một luồng khí tức này đã đủ làm hắn ta hoảng sợ vô cùng, thậm chí sinh ra suy nghĩ muốn quỳ xuống cúng bái.
Giống như đối mặt với thiên ý!
Thiên ý mờ mịt vô hình nhưng uy thế khó lường!
Thiên ý, đó là tồn tại cao hơn cả tiên!
Trúc Cơ thì như thế nào?
Ở trước mặt thiên ý cũng chỉ nhỏ như hạt gạo!
Bên ngoài tiểu thiên nham, sắc mặt đám người Tiêu Sơn Hà cũng dần dần thay đổi.
Tu vi càng cao thì càng có thể cảm nhận được khí tức kinh khủng trên người Phương Hành .
Tiêu Sơn Hà mặc dù cũng không rõ đó là loại khí tức gì nhưng nguy cơ hiện lên trong lòng nói cho ông ta biết thứ này rất nguy hiểm!
"Không ổn, Tiêu Kiếm Minh mau lui..."
Tiêu Sơn Hà chợt kêu to, muốn Tiêu Kiếm Minh mở tiểu thiên nham từ bên trong để trốn ra ngoài. Mặc dù như vậy có nghĩa Tiêu Kiếm Minh đã thua nhưng cũng đành chấp nhận. Song điều làm cho ông ta không ngờ tới chính là lúc này tâm thần Tiêu Kiếm Minh đã bị trấn áp, dường như không nghe được lời của ông ta.
"Mau mau mau... Mở tiểu thiên nham..."
Tiêu Sơn Hà rống to, phi thân lướt tới bên ngoài tiểu thiên nham, muốn mở tiểu thiên nham ra từ bên ngoài.
Ông ta không dám chậm trễ chút nào, chỉ sợ một giây sau thì người thừa kế duy nhất thế hệ này của Tiêu thị sẽ mất mạng. Theo sau thân ảnh ông ta, một bóng hồng ảnh cũng đi theo, cùng ông ta đồng loạt ra tay. Lại có thêm một bóng áo xanh khác lướt đến, chính là Thanh Điểu trưởng lão cùng Thư Văn cốc trưởng lão Trần Bảo Nghiên. Ba người xuất thủ phóng từng đạo linh quang về phía tiểu thiên nham, liều mạng phá giải pháp trận của tiểu thiên nham.
Thế nhưng pháp trận tiểu thiên nham phiền phức vô cùng, mở ra từ bên ngoài thì vô cùng khó khăn. Cho dù có ba người cũng không cách nào phá giải được trong khoảng thời gian ngắn.
Tiêu Sơn Hà tức giận quay đầu, quát: "Hai người các ngươi muốn thấy chết mà không cứu sao?"
Trên khán đài, Trần Huyền Hoa khẽ thở dài từ từ đi tới, tốc độ so với bà lão tám mươi tuổi cũng không mau hơn được bao nhiêu.
Mà Thiết Như Cuồng dứt khoát nghiêng đầu, cười lạnh nói: "Tỷ thí còn chưa kết thúc, vội cái gì?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook