Lược Thiên Ký (Bản dịch)
 Chương 175: Đánh chết Tiêu Kiếm Minh

Hoàn toàn không quan tâm đến hỗn loạn phía bên ngoài, Phương Hành đứng bên trong tiểu thiên nham chậm rãi mở hai mắt ra.

Dưới đáy mắt đen nhánh của hắn, mơ hồ có một ánh kiếm quang xẹt qua!

Giờ khắc này, tâm tít hắn đã hiểu được chuyện gì diễn ra trong cơ thể mình.

Là Trảm Thủ Đồ!

Trảm Thủ Đồ ẩn chứa hai dòng sức mạnh, bắt đầu từ thời khắc hắn tìm hiểu Trảm Thủ Đồ thì chúng đã để lại dấu vết trong tâm khảm của hắn. Một trong số đó chính là nộ diễm trong Tam Muội Chân Hỏa, mà bình thường khi hắn tu luyện thì cũng chính loại uy lực này được dùng để tẩy luyện linh khí, rèn luyện khí lực, giúp mình tạo dựng căn cơ kiên cố vô cùng. Thậm chí hắn còn dùng nó để hàng phục Đại Bằng Tà Vương.

Nhưng dù cho Tam Muội Chân Hỏa mạnh bao nhiêu thì có một điều không thể nào phủ nhận.

Sức mạnh của nó vẫn còn kém xa một đạo kiếm quang!

Bất kể là ý thức trong Trảm Thủ Đồ hay khi Phương Hành nắm giữ vận chuyển Tam Muội Chân Hỏa lúc đầu, đạo kiếm quang này cũng luôn tồn tại ở hình thái áp chế Tam Muội Chân Hỏa. Nó là tư thái của kẻ thắng mà Tam Muội Chân Hỏa lại là hình thái của kẻ bại.

Thật đáng tiếc rằng Phương Hành có thể thử nắm giữ Tam Muội Chân Hỏa, nhưng vẫn luôn không thể nắm giữ đạo kiếm quang này. Đi ra ngoài tu hành ba năm, Bạch Thiên Trượng vẫn cố gắng trợ giúp Phương Hành nắm giữ đạo kiếm quang này nhưng hắn vẫn thất bại. Bởi vì với tu vi lẫn kiến thức của bản thân, Bạch Thiên Trượng vẫn không cách nào tìm hiểu hay thậm chí là lý giải được đạo kiếm quang này. Cũng chính vì vậy mà đạo kiếm quang này chỉ có một tác dụng, đó chính là thay Phương Hành chém tan Tam Muội Chân Hỏa mất khống chế.

Hiện tại hắn khống chế Tam Muội Chân Hỏa càng ngày càng thuần thục, rất hiếm thấy tình trạng mất khống chế mà đạo kiếm quang này cũng dường như biến mất, đã hơn hai năm qua hoàn toàn chưa từng xuất hiện.

Hôm nay đầu tiên thì Tiền bà bà công kích khiến cho Phương Hành cảm nhận được áp lực rất cường đại. Lại thêm lúc quyết đấu cùng Tiêu Kiếm Minh, Phương Hành cảm nhận được sự bất cam và bất lực.

Đạo kiếm quang này chính là đại biểu cho thiên ý!

Thiên ý thì thế nào?

Không thể chống cự, chính là thiên ý!

Phương Hành trong ngày thường ranh ma quỷ quái, trong bụng đầy ý nghĩ xấu hãm hại lừa gạt, rất ít khi bị người ta bức đến đường cùng. Cũng chính vì vậy mà cái gì hắn cũng dám chọc vào, so với người khác luôn thiếu đi lòng kính sợ. Trên căn bản hắn chưa từng cảm nhận được sự bất lực không thể chống cự khi gặp phải uy lực mạnh mẽ nào đó. Mãi cho đến hôm nay, thế trận xoay vòng ngay cả hắn cũng cảm nhận được một loại cảm giác vô lực...

Cũng chính vì cảm giác đó đã khiến cho Thiên Ý Kiếm ngủ sâu trong thức hải của hắn hơn hai năm qua có dấu hiệu thức tỉnh.

"Ong!"

Thiên Ý Kiếm khẽ ngân vang, hóa giải tất cả trói buộc quanh người Phương Hành giúp hắn lại đạt được tự do. Tiếng ngân nhẹ này cũng trấp áp tâm thần Tiêu Kiếm Minh, thần thức hắn ta vẫn còn tồn tại nhưng thân thể đã không được tự do. Cả đời được người khác gọi là "Kiếm Minh", hôm nay hắn ta rốt cuộc hiểu rõ kiếm minh uy lực thế nào.

Mà ở bên ngoài thì các trưởng lão ba chân bốn cẳng muốn mở ra tiểu thiên nham. Chẳng qua trong tình huống Thiết Như Cuồng từ chối ra tay, Trần Huyền Hoa chậm chạp lề mề, tốc độ tiểu thiên nham mở ra cực kỳ chậm. Mà Phương Hành đã đứng lên, nhìn Tiêu Kiếm Minh một cái rồi cười nâng Thanh Long Bích Diễm Đao trong tay.

Tiêu Kiếm Minh mặt tràn đầy sợ hãi, căm phẫn há miệng cố hết sức nói: "Tha cho... Tha cho... Tha ta..."

"Tha cho ngươi ư?"

Phương Hành hài hước nhìn hắn ta, nói: "Ban đầu Quỷ Yên Cốc mấy vạn mạng người, sao ngươi không tha cho?"

Vẻ mặt Tiêu Kiếm Minh gần như sắp khóc òa lên: "Không có... Không tới... Mấy vạn..."

Phương Hành nói: "Cụ thể ta nhớ không rõ nữa, coi như là mấy vạn đi!"

Rồi sau đó mặt hắn hiện ra hung ác, quát lên: "Tiêu Kiếm Minh, tiểu gia tới để đòi nợ ngươi, trả nợ đi!"

"Xoẹt!"

Thanh Long Bích Diễm đao vung ra, cánh tay phải cùng thiết kiếm của Tiêu Kiếm Minh cùng nhau bay lên giữa không trung.

"Tiểu súc sinh, ngươi dám đả thương một sợi lông của Kiếm Minh, lão phu nhất định băm nát ngươi ra..."

Ngoài tiểu thiên nham Tiêu Sơn Hà hai mắt như nứt toác ra, liều mạng gào thét.

Phương Hành nhìn ông ta, cười nói: "Ta chính là muốn đả thương hắn ta đấy, ngươi có bản lãnh tới giết ta đi?"

Vừa nói xoay người, lại một đao xuất ra, "Vút" một tiếng, một cánh tay khác của Tiêu Kiếm Minh đã bay đến giữa không trung.

"Ngươi muốn chém ta thành nhân côn ư? Vậy để ta dạy ngươi cách làm nhân côn nhé!"

Phương Hành cười lạnh, hận ý trong mắt thâm trầm di động, một cước đá bay Tiêu Kiếm Minh. Thừa dịp hắn ta còn trên không trung, ánh đao thoăn thoắt "Vút vút" hai tiếng, cặp chân của Tiêu Kiếm Minh đã đứt lìa chỉ còn thân thể nặng nề rơi xuống đất.

"Kiếm Minh..."

Thanh âm Tiêu Sơn Hà cũng run lên, trong đôi mắt đã đầy máu.

Ngay cả Trần Huyền Hoa và đám người Thanh Điểu trưởng lão cũng cảm thấy không rét mà run. Nhất là Thanh Điểu trưởng lão, bà ta vô cùng hoảng sợ chợt nhận ra tiểu tử chính mình xem thường lúc trước có chút đáng sợ.

Bà ta càng thêm liều mạng phá pháp trận bao quanh tiểu thiên nham, không phải vì Tiêu Kiếm Minh mà là vì mau chóng giết chết tiểu quỷ này. Một tiểu quái vật như vậy, dù cho mới chỉ tu vi Linh Động kỳ cũng tuyệt không thể để hắn sống sót. Mà Tiêu Kiếm Minh lúc này đau đớn đến mức nước mắt trào ra lại không thể nào bất tỉnh, đôi mắt tràn đầy sự hối hận.

"Tha cho... Tha ta..."

Hắn ta biết mình đã bị phế đi nhưng vẫn rất muốn sống.

"Ngươi biết ta sẽ không tha cho ngươi, ta thậm chí muốn giết ngươi ba ngày ba đêm!"

Phương Hành ngồi chồm hổm xuống bên cạnh hắn ta, vẻ mặt rất bình thản nói: "Có điều nghĩ đến chín vị thúc thúc của ta chắc chắn đang chờ ngươi ở Địa phủ nên ta cũng không thể rề rà quá được. Nếu không bọn họ nhất định cười ta sinh sống an nhàn đã lâu, giết người cũng chậm như vậy... Tiêu Kiếm Minh, trả nợ đi, trả lại khoản nợ ngươi ban đầu uy phong lẫm liệt, một ưng một kiếm uy phong lẫm liệt xông vào Quỷ Yên Cốc để giết người..."

Tiêu Kiếm Minh hai mắt trợn tròn, đôi mắt ngập tràn sự sợ hãi tới cực điểm, khóe mắt chảy ra nước mắt.

Hắn ta khóc.

Đường đường đệ tử chân truyền số một Thanh Vân Tông, được liệt tên vào hàng đệ nhất thiên kiêu Sở Vực - Tiêu Kiếm Minh, thế mà lại khóc.

Hai hàng nước mắt chảy ra từ hốc mắt, chỉ là không biết hắn ta khóc vì sợ hay vì hối hận chuyện đã từng làm.

Phương Hành mặt đầy thất vọng, nói: "Ta nghĩ ngươi sẽ phẫn nộ cơ, ban đầu ngươi giết người trong Quỷ Yên cốc chúng ta, vẻ mặt kiêu ngạo và lạnh lùng đến cỡ nào chứ, tựa như vị thần cao cao tại thượng. Nhưng đến lượt ngươi, ngươi lại chỉ biết khóc..." Hắn chậm rãi giơ nắm đấm lên, giọng căm hận nói: "So với các thúc thúc của ta tức giận liều mạng với ngươi, ngươi kém quá xa!"

Dứt lời, một quyền hung hăng nện xuống.

Tiêu Kiếm Minh vào giờ khắc này sợ hãi rống to, ánh mắt thoáng cái mở lớn tràn đầy hối hận. 

Có người đối mặt uy hiếp của cái chết sẽ cảm thấy tức giận.

Có người đối mặt uy hiếp của cái chết sẽ cảm thấy không cam lòng.

Mà Tiêu Kiếm Minh thì là hối hận!

Nếu mình nghe lời thúc thúc không đánh trận này với tiểu quỷ này…

Nếu ban đầu mình không thiếu niên đắc ý, đánh một trận chém giết toàn bộ mạng người ở Quỷ Yên Cốc.

Nếu ban đầu mình không nghe lời thúc thúc, dựa vào một chút đầu mối đã đi ra ngoài tìm kiếm huyền quan dị bảo lưu lạc nơi Sở Vực...

Nếu làm vậy, có lẽ bản thân vẫn sẽ sống thật tốt!

Chẳng qua hối hận nhiều hơn nữa cũng không ngăn cản được quả đấm của Phương Hành rơi xuống.

"Phập!"

Máu tươi bắn ra!

"Không..."

Tiêu Sơn Hà điên cuồng hét lớn: "Tiểu súc sinh, ta nhất định băm vằm ngươi ra!"

Trong tiếng rống giận dữ của ông ta, Phương Hành tựa như nghe không thấy. Thanh Long Bích Diễm Đao ném vào một bên, hai quả đấm lần lượt nện xuống trút hết hận ý ẩn giấu nhiều năm ra ngoài. Từng quyền nện xuống đấm nát đầu Tiêu Kiếm Minh nhưng hắn vẫn không ngừng tay, vẫn đang tiếp tục đấm vào, khiến mặt đất phía dưới Tiêu Kiếm Minh cũng biến thành một cái hố to...

"Cuối cùng đã báo được thù..."

Hận ý phát tiết đã xong, Phương Hành mới đứng lên thở thật dài.

Đại thù đã báo, nhìn lại thế gian này cũng cảm thấy đáng mến hơn rất nhiều.

"Oanh!"

Ngoài tiểu thiên nham, pháp trận liên tiếp bị mở ra, đám người Tiêu Sơn Hà sẽ nhanh chóng xông tới.

Tiêu Sơn Hà vô cùng tức giận, muốn xé Phương Hành thành mảnh nhỏ, uống máu hắn, đốt xương hắn, ăn thịt hắn.

Ông ta chẳng thể ngờ tới rằng vào lúc Tiêu thị nhất mạch sắp quật khởi, cháu trai của mình... Lại bị người ta đánh thành một cục thịt nát ngay trước mặt ông ta, không có người truyền thừa, bản thân chiếm được huyền quyết thì sao chứ?

Loại hận ý cùng đau đớn này khó có thể diễn tả bằng ngôn từ!

Đang lúc thần sắc mọi người cũng gần như điên cuồng, chỉ có hai người vẻ mặt bình thản, một người là Thiết Như Cuồng, một người là Phương Hành. Phương Hành đứng ở ngoài tiểu thiên nham, từ xa khom mình với Thiết Như Cuồng, không nói gì hết thảy đều không cất một lời nào.

Sau đó hắn đứng thẳng chống eo, chỉ vào Tiêu Sơn Hà cùng Thanh Điểu đang sắp đánh vỡ pháp trận tiểu thiên nham xông vào, hét lớn: "Hai con rùa già các ngươi, một kẻ bán đứng Thập Nhất thúc, một kẻ bán đứng Tiểu Man, món nợ này các ngươi ghi nhớ cho ta. Tiểu gia bảo đảm sẽ mau chóng trở về tính toán rõ ràng từng cái một với các ngươi, lấy lại cả vốn lẫn lời!”

"Tiểu súc sinh, bây giờ lão phu sẽ đánh chết ngươi..."

Tiêu Sơn Hà tức giận rống to, cũng không lắng nghe Phương Hành nói cái gì, liều mạng công kích phát cuối vào pháp trận mạnh nhất của tiểu thiên nham.

Thanh Điểu cũng vẻ mặt âm tàn, ra sức phá giải pháp trận. Lời của Phương Hành khiến bà ta sinh lòng sợ hãi, tuyệt đối không thể để hắn sống sót, phải giết chết ngay. Mắt thấy pháp trận tiểu thiên nham đã sắp bị phá khai rồi, lập tức có thể bắt được tiểu quỷ này...

Bỗng nhiên vào lúc này, cách đó không xa ầm ầm rung động, hai luồng hỏa quang phóng lên cao xen lẫn lôi minh cùng điện xà, sau đó đại địa chấn động, núi đá nghiêng sập, phảng phất Thanh Vân Tông xảy ra trận động đất khổng lồ. Mọi người hoảng sợ quay đầu lại thì phát hiện  nơi xa có hai luồng hỏa quang phóng lên cao thẳng vào tận trời, rõ ràng là phương hướng của Tê Hà Cốc và Sơn Hà Cốc.

Hỏa thế vô cùng mãnh liệt chỉ chốc lát đã lan tràn đốt vào núi rừng hừng hực thiêu đốt có xu thế như muốn tiêu diệt Thanh Vân Tông.

"Ha ha ha ha, hôm nay đây chỉ là lấy tiền lời trước mà thôi, đợi sau này trở lại tiểu gia sẽ tính sổ với các ngươi!"

Phương Hành nhìn thấy ánh lửa ngất trời, biết Kim Ô đã thành công, mừng rỡ cười ha ha, sau đó lấy ra một khối ngọc phù.

"Ngươi... Ngươi làm cái gì?"

Thanh Điểu trưởng lão xoay người lại, rống giận với Phương Hành.

"Tự bà đi xem một chút là biết, ha ha..."

Phương Hành cười lớn, rót số linh khí còn sót lại vào ngọc phù, không khí xung quanh người hắn bỗng nhiên mờ đi. Có vô số ký hiệu bay ra từ ngọc phù, bố trí trên không trung giống như một pháp trận, sau một hồi lâu cả người hắn biến mất không thấy gì nữa. 

Cảnh tượng này thật quỷ dị, nhất thời khiến cho chúng trưởng lão chuẩn bị liều mạng tiến vào tiểu thiên nham đồng loạt ngẩn ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương