Lục Tiên
-
Quyển 3 - Chương 434: Trảm tâm
Dịch giả: Hiển055Lúc hai thủ chưởng áp sát xuống khiến toàn trường nổ vang, khắp đại địa cực liệt chấn động. Tựa như cả thế giới này cũng khó có thể chịu đựng nổi lực lượng của hai Giới Thần. Toàn bộ tế đàn chia năm xẻ bày, vô số vết rách toát vươn dài ra khắp bốn phương tám hướng, vô số sơn mạch nham thạch hóa thành mảnh vụn, vung vãi tung tóe khắp trời như một trận mưa dung nham tận thế.
Nhưng mà chẳng thấy Lăng Xuân Nê ở đâu.
Nàng giống như biến mất một cách quỷ mị. Hồi sau lại xuất hiện ở giữa không trung. Tựa như chẳng tổn hại tí lông tóc gì, hơn nữa đối mặt với hai giới thần đáng sợ thế nhưng trên mặt nàng cũng chẳng có vẻ gì là sợ hãi.
Thậm chí nàng còn nở nụ cười, sau đó ánh mắt xuyên qua hai thân thể Giới Thần cao lớn, nhìn về chỗ tế đàn sụp đổ đàng kia. Bên trong đống đá vụn còn giấu kín một trái tim kỳ dị vẫn thong thả phập phồng từng nhịp đập.
"Giới Thần? Ngươi cho rằng ta sẽ sợ bọn chúng?" Nàng nở nụ cười khinh thường, tiếng cười giống như là chuông bạc thật dễ nghe, lại tràn đầy phong tình như ngày xưa Thẩm Thạch từng biết.
"Ngươi chẳng lẽ đã quên" Lăng Xuân Nê mỉa mai, "Lúc trước là cái gì chặt bỏ đầu bọn chúng?"
Nàng mạnh mẽ giơ chiếc Cự Phủ trong tay lên, nở nụ cười nói: "Không phải là thanh Khai Thiên Phủ này sao?"
Dứt lời nàng lại lần nữa bay vút lên cao theo hướng bả vai hai Giới Thần. Xung quanh nàng giờ đây chớp giăng cuồng bạo như tầng tầng sóng to gió lớn, nhưng Lăng Xuân Nê nhìn như không thấy mọi thứ đáng sợ xung quanh. Nàng chỉ nhìn chằm chằm về hai đạo thân ảnh phía trước, đột nhiên hét lớn một tiếng, hai tay cầm búa trực chỉ phía trước.
Đúng vậy, nàng chẳng qua chỉ vừa trỏ về phía đó, thậm chí còn chưa bổ ra.
Những vết rách màu đen vô cùng cường đại và thần bí kia cũng chưa xuất hiện, hay là nàng biết rõ những vết rách kia đối với Giới Thần cũng không mang lại lợi thế nào. Cái nàng sử dụng chính là lực lượng thâm sâu vi diệu mà cũng đáng sợ nhất của chuôi Cự Phủ này.
Khai Thiên Tích Địa, trảm Thần đồ Ma, chấn nhiếp vạn vật, đúng tên Khai Thiên!.
Sắc mặt Lăng Xuân Nê bỗng trở nên tái nhợt, từng đạo hắc khí từ trong cơ thể nàng bay ra sau đó tụ tập lại vào bên trong Khai Thiên Phủ. Theo từng đạo hắc khí rót vào Khai Thiên Phủ đột nhiên bắt đầu biến thành lớn hơn, đồng thời tản mát một cỗ khí thể hủy thiên diệt địa.
Hai Giới Thần đằng kia từ sớm đã như người không còn chút tình cảm lý trí nào mà chỉ đơn thuần là nghe lệnh chủ nhân chém giết. Nhưng đến lúc này hai người bọn họ đột nhiên lộ ra vài phần ý thức sợ hãi. Liền lui lại về phía sau.
Nhưng mà hiển nhiên thì Lăng Xuân Nê sẽ không cho chúng loại cơ hội này. Nàng phát ra tiếng cười đắc ý đầy thanh thúy. Sau một lát, Khai Thiên Phủ phóng ra vạn đạo quang mang, chiếu sáng cả phiến thiên địa, đem cái thế giới lờ mờ này rọi sáng như ban ngày.
Quang mang nóng rực vô cùng, đảo qua vạn vật thế gian, cuối cùng tụ lại thành hai đạo sáng chói khó nhìn trực tiếp đánh lên thân thể hai Giới Thần to lớn.
Giới Thần lập tức phát ra những âm thanh đáng sợ, thanh âm kia trầm thấp thật quái dị, hình như là phát ra từ trong lồng ngực, tràn đầy thống khổ và điên cuồng sợ hãi. Hai Giới Thần dường như trở nên điên cuồng giống nhau, bàn tay khổng lồ ra sức vung vẩy đánh tới bốn phía lập tức làm Thiên Địa rung chuyển. Nhưng quang mang là vật vô hình, vô luận có điên cuồng đánh tới thế nào thì cũng chẳng thể nào ngăn cản được cột sáng.
Khai Thiên Cự Phủ bay lên không trung, quang mang tỏa ra sáng chói đem hai thân hình Giới Thần xóa nhòa khiến cho người ta kinh hãi. Hình dạng họ từ thật thể dần dần chuyển hóa thành hư ảnh, nhưng lúc này cũng chẳng phải là tiêu thất vào hư không mà là chậm rãi bị cột sáng thoát khỏi chuôi Khai Thiên Phủ như Ma Thần Sất Trá Phong Vân Cự Phủ thôn phệ.
Hai Giới Thần tưởng như khủng bố Vô Địch chẳng ai bì nổi đột nhiên giờ này bị chuôi Thượng Cổ Thần Khí Khai Thiên Phủ hóa thành hư ảnh, thịt nát xương tan với tốc độ mắt thường cũng thấy, dần trở thành một phần của chuôi búa này.
Sau đó Khai Thiên Phủ chậm rãi rơi xuống, lại lần nữa thu nhỏ bay về trong tay Lăng Xuân Nê. Sắc mặt Lăng Xuân Nê lúc này thập phần tái nhợt. Nhìn lại vừa rồi quả thật nàng đã hao phí một phần tinh lực quá lớn để kích phát dị năng của Khai Thiên Phủ. Nhưng hết thảy đương nhiên là đáng giá.
Nàng nhìn chuôi Khai Thiên Phủ trong tay tràn đầy tán thưởng. Sau đó khẽ vuốt vuốt nó ngửa mặt lên trời cười to. Đột nhiên thân thể lóe lên đi tới một nơi trong đống phế tích. Bên dưới đống đá vỡ có một trái tim đang nằm bên cạnh một cục đá vụn.
Lăng Xuân Nê từ trên nhìn xuống quả tim, sắc mặt tuy rằng tái nhợt nhưng tràn đầy kích động, nàng lớn tiếng nói với quả tim:
"Ngươi không nghĩ mình cũng có ngày hôm nay a, Bàn Cổ!"
Trái tim đó chậm rãi nhúc nhích, giữ im lặng.
"Năm đó ta chỉ là không muốn thần phục ngươi, ngươi liền đem bắt lấy ta, cầm giữ ta trăm nghìn vạn năm, để cho ta nhận đầy đủ sự tra tấn!" Lăng Xuân Nê nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy vẻ cừu hận quát, "Hôm nay, chính là lúc ngươi trả lại đầy đủ cho ta."
Nàng bỗng nhiên giơ Khai Thiên Phủ lên cao, chém xuống trái tim đó.
Đúng lúc này, Thẩm Thạch vẫn giữ im lặng nãy giờ đột nhiên hô lớn một tiếng : "Biệt khảm..." ( Ly biệt chém...chém... chém :)) )
Lăng Xuân Nê khóe mắt liếc qua hướng Thẩm Thạch lạnh lùng nhìn, thậm chí cũng chẳng muốn trả lời, sắc mặt như sương, tay chẳng ngừng.
Khai Thiên Phủ mang theo uy thế không gì sánh kịp, cắn nuốt hai Giới Thần vô cùng cường đại, nó làm cho người ta cảm giác dường như trên thế gian này chẳng còn cách nào ngăn cản khủng bố tồn tại, dường như một sự nhúc nhích nhỏ cũng sẽ dẫn tới chấn động thiên địa, mà giờ khắc này cái thanh Cự Phủ lại một lòng vỗ tới chỗ kia.
Trái tim đó vẫn bình tĩnh mà nhảy, nhìn sang cứ như một quả tim người bình thường, chẳng có bất kỳ dị trạng nào.
Lưỡi búa phá không tới, không gian chung quanh hầu như sắp sụp đổ tới nơi. Lúc này chẳng phải là một vết rách mà là không gian khắp nơi giăng giăng một màu đen đáng sợ như thiên la địa võng, phô thiên cái địa hướng thẳng đến trái tim. Nó khóa hết thảy mọi không gian, phong bế tất cả mọi đường lui. Ở khu vực nơi đây Khai Thiên Phủ đã là vô địch chí cao vô thượng rồi.
Cho dù trái tim đó có là của Bàn Cổ Cự Thần đi nữa thì cũng chẳng còn là gì.
Khóe miệng Lăng Xuân Nê lộ ra nét cười, đó là nụ cười vui mừng khi đại thù được báo, đó là bao nhiêu hận thù, vô số nguyền rủa hận ý chất chứa nhiều năm dài đều ngưng kết tại một búa này.
Thanh âm Thẩm Thạch bị tiếng búa dìm ngập, hắn kinh ngạc nhìn sang kia, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
( Thẩm Du trở thành nhân vật phụ rồi)
Nói thì chậm nhưng chuyện diễn ra vô cùng nhanh, Khai Thiên Phủ bổ xuống với thế không thể đỡ, cũng chẳng phát sinh chuyện ngoài ý muốn mà trực tiếp trảm xuống trái tim.
Khỏa tim kia lập tức biến thành hai nửa, bị Khai Thiên Phủ trực tiếp bổ ra làm đôi.
Nhưng mà chẳng thấy Lăng Xuân Nê ở đâu.
Nàng giống như biến mất một cách quỷ mị. Hồi sau lại xuất hiện ở giữa không trung. Tựa như chẳng tổn hại tí lông tóc gì, hơn nữa đối mặt với hai giới thần đáng sợ thế nhưng trên mặt nàng cũng chẳng có vẻ gì là sợ hãi.
Thậm chí nàng còn nở nụ cười, sau đó ánh mắt xuyên qua hai thân thể Giới Thần cao lớn, nhìn về chỗ tế đàn sụp đổ đàng kia. Bên trong đống đá vụn còn giấu kín một trái tim kỳ dị vẫn thong thả phập phồng từng nhịp đập.
"Giới Thần? Ngươi cho rằng ta sẽ sợ bọn chúng?" Nàng nở nụ cười khinh thường, tiếng cười giống như là chuông bạc thật dễ nghe, lại tràn đầy phong tình như ngày xưa Thẩm Thạch từng biết.
"Ngươi chẳng lẽ đã quên" Lăng Xuân Nê mỉa mai, "Lúc trước là cái gì chặt bỏ đầu bọn chúng?"
Nàng mạnh mẽ giơ chiếc Cự Phủ trong tay lên, nở nụ cười nói: "Không phải là thanh Khai Thiên Phủ này sao?"
Dứt lời nàng lại lần nữa bay vút lên cao theo hướng bả vai hai Giới Thần. Xung quanh nàng giờ đây chớp giăng cuồng bạo như tầng tầng sóng to gió lớn, nhưng Lăng Xuân Nê nhìn như không thấy mọi thứ đáng sợ xung quanh. Nàng chỉ nhìn chằm chằm về hai đạo thân ảnh phía trước, đột nhiên hét lớn một tiếng, hai tay cầm búa trực chỉ phía trước.
Đúng vậy, nàng chẳng qua chỉ vừa trỏ về phía đó, thậm chí còn chưa bổ ra.
Những vết rách màu đen vô cùng cường đại và thần bí kia cũng chưa xuất hiện, hay là nàng biết rõ những vết rách kia đối với Giới Thần cũng không mang lại lợi thế nào. Cái nàng sử dụng chính là lực lượng thâm sâu vi diệu mà cũng đáng sợ nhất của chuôi Cự Phủ này.
Khai Thiên Tích Địa, trảm Thần đồ Ma, chấn nhiếp vạn vật, đúng tên Khai Thiên!.
Sắc mặt Lăng Xuân Nê bỗng trở nên tái nhợt, từng đạo hắc khí từ trong cơ thể nàng bay ra sau đó tụ tập lại vào bên trong Khai Thiên Phủ. Theo từng đạo hắc khí rót vào Khai Thiên Phủ đột nhiên bắt đầu biến thành lớn hơn, đồng thời tản mát một cỗ khí thể hủy thiên diệt địa.
Hai Giới Thần đằng kia từ sớm đã như người không còn chút tình cảm lý trí nào mà chỉ đơn thuần là nghe lệnh chủ nhân chém giết. Nhưng đến lúc này hai người bọn họ đột nhiên lộ ra vài phần ý thức sợ hãi. Liền lui lại về phía sau.
Nhưng mà hiển nhiên thì Lăng Xuân Nê sẽ không cho chúng loại cơ hội này. Nàng phát ra tiếng cười đắc ý đầy thanh thúy. Sau một lát, Khai Thiên Phủ phóng ra vạn đạo quang mang, chiếu sáng cả phiến thiên địa, đem cái thế giới lờ mờ này rọi sáng như ban ngày.
Quang mang nóng rực vô cùng, đảo qua vạn vật thế gian, cuối cùng tụ lại thành hai đạo sáng chói khó nhìn trực tiếp đánh lên thân thể hai Giới Thần to lớn.
Giới Thần lập tức phát ra những âm thanh đáng sợ, thanh âm kia trầm thấp thật quái dị, hình như là phát ra từ trong lồng ngực, tràn đầy thống khổ và điên cuồng sợ hãi. Hai Giới Thần dường như trở nên điên cuồng giống nhau, bàn tay khổng lồ ra sức vung vẩy đánh tới bốn phía lập tức làm Thiên Địa rung chuyển. Nhưng quang mang là vật vô hình, vô luận có điên cuồng đánh tới thế nào thì cũng chẳng thể nào ngăn cản được cột sáng.
Khai Thiên Cự Phủ bay lên không trung, quang mang tỏa ra sáng chói đem hai thân hình Giới Thần xóa nhòa khiến cho người ta kinh hãi. Hình dạng họ từ thật thể dần dần chuyển hóa thành hư ảnh, nhưng lúc này cũng chẳng phải là tiêu thất vào hư không mà là chậm rãi bị cột sáng thoát khỏi chuôi Khai Thiên Phủ như Ma Thần Sất Trá Phong Vân Cự Phủ thôn phệ.
Hai Giới Thần tưởng như khủng bố Vô Địch chẳng ai bì nổi đột nhiên giờ này bị chuôi Thượng Cổ Thần Khí Khai Thiên Phủ hóa thành hư ảnh, thịt nát xương tan với tốc độ mắt thường cũng thấy, dần trở thành một phần của chuôi búa này.
Sau đó Khai Thiên Phủ chậm rãi rơi xuống, lại lần nữa thu nhỏ bay về trong tay Lăng Xuân Nê. Sắc mặt Lăng Xuân Nê lúc này thập phần tái nhợt. Nhìn lại vừa rồi quả thật nàng đã hao phí một phần tinh lực quá lớn để kích phát dị năng của Khai Thiên Phủ. Nhưng hết thảy đương nhiên là đáng giá.
Nàng nhìn chuôi Khai Thiên Phủ trong tay tràn đầy tán thưởng. Sau đó khẽ vuốt vuốt nó ngửa mặt lên trời cười to. Đột nhiên thân thể lóe lên đi tới một nơi trong đống phế tích. Bên dưới đống đá vỡ có một trái tim đang nằm bên cạnh một cục đá vụn.
Lăng Xuân Nê từ trên nhìn xuống quả tim, sắc mặt tuy rằng tái nhợt nhưng tràn đầy kích động, nàng lớn tiếng nói với quả tim:
"Ngươi không nghĩ mình cũng có ngày hôm nay a, Bàn Cổ!"
Trái tim đó chậm rãi nhúc nhích, giữ im lặng.
"Năm đó ta chỉ là không muốn thần phục ngươi, ngươi liền đem bắt lấy ta, cầm giữ ta trăm nghìn vạn năm, để cho ta nhận đầy đủ sự tra tấn!" Lăng Xuân Nê nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy vẻ cừu hận quát, "Hôm nay, chính là lúc ngươi trả lại đầy đủ cho ta."
Nàng bỗng nhiên giơ Khai Thiên Phủ lên cao, chém xuống trái tim đó.
Đúng lúc này, Thẩm Thạch vẫn giữ im lặng nãy giờ đột nhiên hô lớn một tiếng : "Biệt khảm..." ( Ly biệt chém...chém... chém :)) )
Lăng Xuân Nê khóe mắt liếc qua hướng Thẩm Thạch lạnh lùng nhìn, thậm chí cũng chẳng muốn trả lời, sắc mặt như sương, tay chẳng ngừng.
Khai Thiên Phủ mang theo uy thế không gì sánh kịp, cắn nuốt hai Giới Thần vô cùng cường đại, nó làm cho người ta cảm giác dường như trên thế gian này chẳng còn cách nào ngăn cản khủng bố tồn tại, dường như một sự nhúc nhích nhỏ cũng sẽ dẫn tới chấn động thiên địa, mà giờ khắc này cái thanh Cự Phủ lại một lòng vỗ tới chỗ kia.
Trái tim đó vẫn bình tĩnh mà nhảy, nhìn sang cứ như một quả tim người bình thường, chẳng có bất kỳ dị trạng nào.
Lưỡi búa phá không tới, không gian chung quanh hầu như sắp sụp đổ tới nơi. Lúc này chẳng phải là một vết rách mà là không gian khắp nơi giăng giăng một màu đen đáng sợ như thiên la địa võng, phô thiên cái địa hướng thẳng đến trái tim. Nó khóa hết thảy mọi không gian, phong bế tất cả mọi đường lui. Ở khu vực nơi đây Khai Thiên Phủ đã là vô địch chí cao vô thượng rồi.
Cho dù trái tim đó có là của Bàn Cổ Cự Thần đi nữa thì cũng chẳng còn là gì.
Khóe miệng Lăng Xuân Nê lộ ra nét cười, đó là nụ cười vui mừng khi đại thù được báo, đó là bao nhiêu hận thù, vô số nguyền rủa hận ý chất chứa nhiều năm dài đều ngưng kết tại một búa này.
Thanh âm Thẩm Thạch bị tiếng búa dìm ngập, hắn kinh ngạc nhìn sang kia, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
( Thẩm Du trở thành nhân vật phụ rồi)
Nói thì chậm nhưng chuyện diễn ra vô cùng nhanh, Khai Thiên Phủ bổ xuống với thế không thể đỡ, cũng chẳng phát sinh chuyện ngoài ý muốn mà trực tiếp trảm xuống trái tim.
Khỏa tim kia lập tức biến thành hai nửa, bị Khai Thiên Phủ trực tiếp bổ ra làm đôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook